Tiểu Ôn Nhu

Phó Thời Hàn bất động thanh sắc vỗ vị trí bên người, Hoắc Yên do dự một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tới ngồi.

Ghế sô pha chỉ đủ thêm một người, Hoắc Yên vô cùng tự giác ngồi sát cạnh tay vịn, dựa vào sang bên cạnh.

Hướng Nam bật máy tính lên, lắp màn chiếu, sau đó tắt đèn.

Trong nháy mắt căn phòng tối lại.

Bộ phim này do Thẩm Ngộ Nhiên chọn, là một bộ phim kinh dị Hàn Quốc, liên quan tới ký túc xá của nữ sinh, mở đầu chính là một màn cao trào, sau đó là một loạt cảnh cảnh quay hồi hộp dọa Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn hét ầm ĩ, không ngừng run rẩy ôm nhau.

Phó Thời Hàn ghé mắt nhìn cô gái bên cạnh, cô ôm gối đầu dựa vào tay vịn sô pha, mở to mắt nhìn màn hình, xem rất chăm chú.

Cho dù nữ quỷ hiện thân trước ống kính, cô cũng chỉ há mồm, nhẹ nhàng hít thở.

Không hề có một chút hoảng sợ.

Phó Thời Hàn không để ý lẩm bẩm: “Em là con gái à?”

Hoắc Yên dời mắt, chớp cặp lông mi cong dài, không hiểu hỏi: “Cái gì?”

“Không có gì.” Phó Thời Hàn lại nhìn về màn chiếu, không tiếp tục để ý đến cô nữa.

Ánh sáng màn chiếu yếu ớt che đi đường nét tuấn tú trên khuôn mặt anh.

Hoắc Yên nhìn sắc mặt Phó Thời Hàn xám xịt mới xích lại gần, khẽ hỏi anh: “Không phải anh sợ chứ?”

Lại không ngờ, Phó Thời Hàn rất thẳng thắn “ừ” một tiếng.

Thừa nhận?

Hoắc Yên híp mắt, hơi không dám tin, Phó Thời Hàn cũng có lúc sợ hãi, còn là xem phim kinh dị.

Cô nghi ngờ nhìn sang, anh hơi nghếch cằm, biểu cảm mang theo chút lười biếng.

“Không ngờ anh lại bị phim kinh dị dọa sợ.” Hoắc Yên nhỏ giọng nói: “Em còn tưởng anh không sợ bất cứ cái gì.”

Phó Thời Hàn cười nhẹ nói: “Đúng vậy, anh cũng cho rằng như thế.”

Mấy phút sau, các nhân vật chính trong phim muốn tới nhà ma để điều tra rõ ràng, mây đen gió lớn, bầu không khí tối đen có chút dọa người.

Hoắc Yên mất tập chung, cũng không nhìn diễn biến của bộ phim, cô dùng mũi chân chọc chọc vào chân Phó Thời Hàn: “Anh sợ thật sao, tuyệt đối không giống mà.”

Ánh mắt Phó Thời Hàn nhìn cái chân trắng nõn của cô, cười nhạt: “Chẳng lẽ còn muốn anh giống hai người kia ôm đầu gào thét hả?”

Anh chỉ Hứa Minh Ý và Thẩm Ngộ Nhiên, Thẩm Ngộ Nhiên đang ôm Hứa Minh Ý kinh hoàng gào lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi con sợ quá aaa! Không dám nhìn! A a a!!!”

Hứa Minh Ý mặc kệ anh ta ôm cổ mình, mắt kính dày cộm lóe lên chút ánh sáng xanh: “Phí trấn an 2 tệ một phút, tớ sẽ giúp cậu nhớ rõ.”

“Ngược lại không đến nỗi.” Hoắc Yên bĩu môi, cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Vậy anh cũng nên che mắt không dám xem chứ.”

“Chẳng phải rất mất mặt à.”

“Đến chết vẫn sĩ diện.”

Mặc dù Hoắc Yên nói vậy, nhưng vẫn dịch chuyển cơ thể dựa gần vào anh: “Cứ như vậy đi.”

Phó Thời Hàn hít sâu, giống như có thể ngửi thấy hương thơm trên cơ thể Hoắc Yên.

Anh giơ tay nắm lấy bàn tay cô, nhướng mi nói: “Như vậy tốt lắm.”

Hoắc Yên kinh ngạc nhìn sang Phó Thời Hàn, anh đang nhìn màn hình, nét mặt không chút thay đổi, trong đôi đồng tử đen láy có một nguồn sáng lấp lóe, cả khuôn mặt đẹp trai được ánh sáng từ màn hình chiếu đến.

Hoắc Yên thất thần.

Đột nhiên cảm thấy sức lực trên tay tăng thêm.

Cô rũ mắt xuống, nhìn thấy ngón tay xinh đẹp thon dài của anh, giờ phút này đang chặt chẽ bao bọc lấy bàn tay cô.

Ấm áp thoải mái.

Hoắc Yên nghĩ thầm, anh thật sự rất sợ hãi mà, còn muốn giả vờ bình tĩnh.

Cô xích lại gần Phó Thời Hàn, dựa dầu vào bờ vai anh, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, em ở đây.”

Phó Thời Hàn nghiêng đầu nhìn Hoắc Yên, đôi mắt trong suốt không dấu được suy nghĩ, giống như có một dòng nước chảy qua, đơn thuần vô hại, sạch sẽ rõ ràng.

Môi mỏng Phó Thời Hàn khẽ mấp máy, lộ ra một vòng cung tuyệt đẹp.

Nhịp tim anh hình như nhanh hơn rồi.

Chắc chắn không phải bị dọa.

**

Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, các bạn học lục đục rời khỏi trường học, Hoắc Yên và nhóm bạn cùng phòng vệ sinh phòng ngủ sạch sẽ, mới xách theo hành lý cồng kềnh xuống lầu.

Tô Hoàn giúp cô cầm hành lý, nói: “Ba tớ lái xe tới đón, nếu không cậu đi cùng tớ trở về đi.”

Hoắc Yên lắc đầu: “Nhà tớ ở phía tây thành phố, không cùng hướng với nhà cậu, không cần phiền phức vậy, tớ bắt taxi là được.”

Nhưng lời còn chưa nói xong, liền nhìn thấy ngay trước tòa nhà ký túc xá, một dáng người cao lớn rắn rỏi đứng ở ven đường, hết sức nổi bật.

Phó Thời Hàn.

Ánh nắng ngày đông ấm áp phủ người anh, mái tóc đen nhánh cắt ngang trán mềm mại phất phới trong gió, lộ ra đôi mắt đào hoa hết sức câu người.

Thấy Hoắc Yên đi xuống, anh đứng thẳng người, vẫy tay với cô.

Chỉ nghe thấy Tô Hoàn bên cạnh cười xấu xa nói: “Khó trách không cần tớ đây, thì ra đã sớm có kỵ sĩ đứng chờ.”

Hoắc Yên vội vàng dùng khuỷu tay chọc cô bạn: “Đừng nói nhảm.”

Cơ mà Phó Thời Hàn là lỗ tai cún, lời nói của Tô Hoàn có khả năng anh không nghe sót một chữ.

Huống chi, cũng không nhất định anh đang chờ cô. Hôm nay hình như Hoắc Tư Noãn cũng muốn về nhà.

Thế là Hoắc Yên đứng ở bên đường gọi taxi, cách Phó Thời Hàn một con đường, cô cố ý không đi tới chỗ anh.

Mấy phút sau, Phó Thời Hàn xoay người qua đường, đi tới bên cạnh cô. Còn chưa đợi Hoắc Yên mở miệng, anh trực tiếp vỗ vào gáy cô, nhỏ giọng nói: “Giả vờ không nhìn thấy anh?”

Hoắc Yên che gáy, nhíu mày hỏi: “Anh tìm em à?”

“Không thì?”

Phó Thời Hàn cầm cặp xách nhét đầy đồ của cô đeo lên vai mình, lại thuận tay cầm lấy vali trên tay cô, đi theo hướng cổng trường.

“Làm gì, chúng ta đợi xe taxi mà.” Hoắc Yên chạy theo sau lưng: “Anh muốn cầm hành lý của em đi đâu?”

Phó Thời Hàn nhấc chân đi phía trước, không để ý đến Hoắc Yên.

Trên đường đi gặp không ít bạn học, có người quen có người không quen, thấy Phó Thời Hàn đeo cặp sách nữ, trong tay còn cầm một cái vali màu đỏ rực, lộ ra nét mắt không thể tin được.

Hoắc Yên giữ vững khoảng cách ba mét với Phó Thời Hàn, đồng thời đỡ lấy ánh mắt “minh thương ám tiễn” của vô số nữ sinh bắn tới, cảm giác có chút áp lực.

Phó Thời Hàn dừng bước, không ngờ Hoắc Yên chỉ lo vùi đầu đi đường, không kịp phòng bị đầm sầm vào lưng anh.

“Ôi!”

Phó Thời Hàn quay đầu, bất đắc dĩ nói: “Em là rùa đen hả?”

Hoắc Yên biết anh đang ghét bỏ mình đi chậm, đành phải nói: “Em chân ngắn không thể nhanh, không sẽ bị ngã.”

Phó Thời Hàn nhíu mày, xùy một tiếng: “Bao nhiêu tuổi rồi.”

Mặc dù giọng điệu mang theo sự ghét bỏ, nhưng anh vẫn thuận thế cầm cổ tay Hoắc Yên dắt đi.

Hành động này khiến cho ánh mắt của những nữ sinh khi nhìn Hoắc Yên, không chỉ có hâm mộ ghen ghét, mà còn lóe lên địch ý như lưỡi dao đâm về phía cô. Hoắc Yên đành phải nhanh chân, hi vọng có thể đi nhanh qua đoạn “đường dài” này.

Đi tới cổng trường, Hoắc Yên vốn định đón xe bên lề đường, không ngờ bên lề đường đang đỗ một cái xe con biển đỏ.

Phó Thời Hàn mở cốp xe sau, cất hành lý của Hoắc Yên vào, sau đó kéo cửa xe ghế phụ ra, nhìn Hoắc Yên nói: “Lên nào.”

Hoắc Yên ngoan ngoãn bước vào trong xe, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, giật mình nhớ ra, ngày bình thường Phó Thời Hàn nói với chú chó nghiệp vụ Khôi Phong  đã giải nghệ nhà anh, cũng là hai chữ —

“Lên nào.”

Hoắc Yên bất mãn nhìn anh chằm chằm: “Anh coi em là Khôi Phong à.”

Anh khởi động xe, khóe miệng cong lên ý cười nhàn nhạt: “Khôi Phong nhà anh so với một số người còn thông minh hơn, biết tự thắt dây an toàn cho mình cơ.”

“Hừ.”

Phó Thời Hàn nghiêng đầu liếc cô: “Cho nên việc đầu tiên cần làm khi lên xe, là gì?”

Hoắc Yên vừa thi bằng lái xong, không xác định hỏi lại: “Điều chỉnh vị trí ghế ngồi, đạp ly hợp?”

Phó Thời Hàn liếc mắt: “Anh đang hỏi em phải làm gì.”

Cô ngược lại lại đi chỉ huy anh.

Hoắc Yên chớp chớp mắt, suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu mình phải làm gì, thế là cô với tay ra điều chỉnh gương chiếu hậu giúp anh.

Phó Thời Hàn từ bỏ, anh quay người qua, giúp cô thắt dây an toàn.

Hoắc Yên mở to hai mắt, nhìn người con trai trước mặt đột nhiên sát lại gần mình.

Khoảng cách gần phóng đại gương mặt đẹp trai của anh càng rõ ràng, đôi đồng tử nâu đậm có một loại sức mạnh nào đó khiến người ta hãm sâu, giống như hố đen không ngừng hút người khác vào. Môi mỏng khẽ nhếch một độ cong sắc bén, lại mang theo sự gợi cảm chết người, kìm lòng không được liền muốn hôn lên đôi môi ấy.

Cảm giác đó nhất định rất tuyệt.

Trong lúc Phó Thời Hàn giúp Hoắc Yên cài dây an toàn, động tác thoáng dừng lại, ngước mắt thưởng thức nét mặt của cô.

Từ trước tới giờ Hoắc Yên không quen che dấu suy nghĩ, mở to hai mắt, có chút sợ hãi lại có chút khát vọng nhìn chằm chằm môi anh.

Phó Thời Hàn cong môi lộ ra mấy phần ý cười, chậm rãi xích lại gần cô.

“Ôi!”

Hoắc Yên căng thẳng kêu lên một tiếng, hàm răng cắn chặt môi dưới lộ ra một chút trắng bệch.

Cô gắt gao nhắm chặt mắt, dường như đang chờ đợi một điều gì đó xảy ra, ngón tay siết chặt góc áo ở eo anh.

Môi Phó Thời Hàn chỉ cách môi Hoắc Yên mấy cm, dừng lại một chút rồi nhanh chóng rời đi.

Hoắc Yên mở to mắt, liền bắt gặp nụ cười giảo hoạt thoáng qua mặt anh.

“Em nhắm mắt làm gì.”

“Em….”

Sắc mặt Hoắc Yên nghẹn đến đỏ bừng, “Em” nửa ngày cũng không nói ra được.

“Có phải em đang đợi anh hôn em không?”

“Mới không phải!” Cô kích động phản bác: “Em mới không nghĩ như vậy!”

Nói xong ngay cả vành tai Hoắc Yên cũng đỏ bừng.

“Vậy em có muốn hôn anh không?”

“Không muốn, một chút cũng không muốn!”

“Nhìn vẻ mặt của em, anh tưởng em rất muốn.”

“Anh đừng tự mình đa tình, cho rằng cả thế giới này đều thích anh.”

“Được được, không thích.”

Phó Thời Hàn nhẹ nhàng sờ vành tai nóng bỏng của cô, chơi chán rồi thu hồi ánh mắt, cũng cài dây an toàn cho mình sau đó lái xe đi, khóe miệng làm cách nào cũng không  ngăn được nụ cười.

“Vậy em có muốn hôn anh không?”

Trong đầu cô liên tục vang vọng câu nói của Phó Thời Hàn, thỉnh thoảng lại len lén nhìn anh.

Lúc lái xe ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, một tay cầm tay lái, trên mặt hờ hững không có biểu cảm gì, thế nhưng cả người lại phát ra khí chất đặc biệt câu người.

Chẳng hiểu tại sao trong lòng Hoắc Yên có một chút thất vọng, nếu như vừa rồi cúi thấp xuống một chút, không biết sẽ có cảm giác gì nhỉ.

Hình như có chút muốn.

Cô nhất định điên rồi!

**

Xe dừng lại dưới lầu nhà Hoắc Yên, Phó Thời Hàn giúp đỡ cô mang hành lý lên nhà.

Cô và Hoắc Tư Noãn gần như chân trước chân sau đi vào, vali hành lý rất to của Hoắc Tư Noãn để trong phòng khách, ba mẹ đang giúp cô ta sắp xếp, còn cô ta đang chọn ra những bộ quần áo cần mang đi giặt.

“Mẹ, quần áo của con không thể dùng máy giặt, sẽ biến dạng, nhất định phải giặt bằng tay.”

“Biết rồi.”

“Còn cái này, cái này nữa, phải mang đi giặt khô, tuyệt đối không được dính nước giặt.”

“Được được.”

Lúc Hoắc Yên vào nhà, gần như không một ai chú ý đến cô, tận đến khi Phó Thời Hàn sau lưng cô cũng vào theo.

Mẹ cô vội vàng buông quần áo trong tay xuống, đứng dậy đón: “A Hàn sao lại đến đây, thật là, tới không báo trước một tiếng, dì còn chưa chuẩn bị.”

Phó Thời Hàn nói: “Không sao, cháu không ở lâu.”

“Tư Noãn vừa mới trở về, cháu chạy tới đây là muốn tìm con bé ra ngoài chơi sao?”

Mẹ Hoắc Yên vừa hỏi xong câu này, liền thấy trong tay Phó Thời Hàn cầm vali của Hoắc Yên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Cháu đưa Hoắc Yên về.” Phó Thời Hàn nhàn nhạt trả lời.”

“À, thì ra là thế.” Mẹ Hoắc Yên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng: “Cháu là đưa Hoắc Yên về, cái này…”

Bà ta nhìn con gái lớn bên cạnh một chút, sắc mặt Hoắc Tư Noãn đã tối xuống, tay siết chặt góc áo, hơi thở hơi kìm nén, xem ra rất khó chịu.

“Vất vả cháu rồi, còn đưa nó về.” Mẹ Hoắc Yên tiến lên muốn nhận lấy vali trong tay Phó Thời Hàn: “Để dì.”

Phó Thời Hàn không buông tay mà trực tiếp nói: “Để cháu mang lên phòng cho em ấy.”

“Vậy cũng được, đến chỗ kia rẽ trái.”

Phó Thời Hàn mang theo hành lý đi vào phòng của Hoắc Yên, Hoắc Yên nhắm mắt, tránh đi ánh mắt độc ác của Hoắc Tư Noãn, theo chân Phó Thời Hàn vào phòng.

Sau lưng truyền đến giọng nói của mẹ hỏi Hoắc Tư Noãn: “Đây là chuyện gì, tại sao Phó Thời Hàn lại đưa nó về mà không đưa con về, hai đứa có phải cãi nhau rồi không?”

“Gần đây con với anh ấy có chút mâu thuẫn, anh ấy cố ý chọc giận con thôi.” Hoắc Tư Noãn lôi kéo cánh tay của mẹ, trấn an nói: “Con hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Được, con đi đi.” Mẹ lo lắng nói: “Con đừng gây sự với Phó Thời Hàn.”

“Con biết rồi.”

Hoắc Yên chậm rãi thu hồi sự chú ý, không biết vì sau, lần này đối mặt với ánh mắt bất thiện của Hoắc Tư Noãn, cô không còn cảm giác sự hãi.

Vừa vặn đối lập, cuối cũng cô cũng dám đối mặt với chị gái, không hề e sợ. Đúng như Tô Hoàn nói, cô tuyệt đối không kém Hoắc Tư Noãn, chỉ cần cố gắng, nói không chừng còn làm tốt hơn.

Vừa rồi Phó Thời Hàn muốn đưa cô lên nhà, nếu như trong quá khứ, cô khẳng định sẽ từ chối, sợ Hoắc Tư Noãn và ba mẹ hiểu nhầm gì đó.

Nhưng bây giờ cô không sợ, Phó Thời Hàn là bạn cô, cũng là anh cô, là người đối xử tốt nhất với cô trên thế giới này, điều này không cần phải che dấu, bọn họ rất trong sạch, càng không sợ Hoắc Tư Noãn suy nghĩ lung tung.

“Phòng của em, sao nhỏ thế.”

Phó Thời Hàn nhìn qua căn phòng chả được mấy mét vuông, một cái giường đơn bé tí đã chiếm 2/3 diện tích không gian, một phần ba còn lại là để bàn học dựa vào tường, còn một phần không gian rất nhỏ ngay cả duỗi chân cũng khó khăn.

Phó Thời Hàn hừ nhẹ một tiếng, xách quần ngồi trên giường nhỏ của cô, cơ thể cao lớn thẳng tắp ngồi trong căn phòng nhỏ chật trội, cảm giác có chút gò bó.

“Ôi, anh ra phòng khách ngồi đi.” Hoắc Yên lo lắng nói: “Mẹ em chắc đang gọt hoa quả tiếp đãi anh đó.”

Nói đến đây, đây hẳn là lần đầu tiên anh tới nhà cô.

“Không đi.” Phó Thời Hàn cố chấp duỗi lưng, nằm trên giường nhỏ của Hoắc Yên: “Anh thích chỗ này.”

“Vậy em mặc kệ anh.”

Hoắc Yên ngồi xổm xuống, mở vali bắt đầu sắp xếp quần áo của mình.

Ánh mắt Phó Thời Hàn quét qua mỗi món đồ vật, mỗi một quyển sách trong căn phòng của Hoắc Yên, lại lắc đầu: “Cái nào cũng nhỏ.”

Hoắc Yên không để ý đến anh, cầm sách vở sắp xếp ngay ngắn trên giá sách: “Ở nhiều năm như vậy, sớm đã quen rồi.”

Phó Thời Hàn đứng lên, lại ngồi vào ghế trước bàn học, dạo qua một vòng, đột nhiên mở miệng: “Anh có ý này.”

Hoắc Yên quay đầu hỏi: “Cái gì.”

“Nghỉ đông, em qua nhà anh đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Hàn tổng, xin tự trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui