Tiểu Ôn Nhu

“Yên Yên à, năm tháng sau này, cũng mong được chỉ giáo nhiều.”

Phó Thời Hàn đeo một sợi dây chuyền mặt đá thạch anh sáng chói lên cổ Hoắc Yên.

Sợi dây chuyền ôm lấy xương quai xanh xinh đẹp, ở giữa có một viên đá thạch anh màu lam nhạt, phía ngoài khảm một vòng pha lê, càng làm nổi bật phần da thịt trắng nõn ở cổ Hoắc Yên.

Châu báu không thích hợp với Hoắc Yên, cô còn trẻ, loại thạch anh này vừa có cảm giác thiết kế vô cùng thời thượng vừa tăng thêm sức mạnh, giá cả cũng không quá đắt.

Phó Thời Hàn không chút do dự lôi thẻ ra đưa cho nhân viên cửa hàng.

“Vòng trên cổ của vị tiểu thư này, không cần tháo xuống nữa phải không?”

Phó Thời Hàn nói: “Không cần tháo xuống, mấy cái thử trước đó, gói lại hết cho tôi.”

Nhân viên cửa hàng có lẽ chưa từng gặp qua bạn trai hào phóng như vậy, kinh ngạc hỏi: “Mấy cái trước mặt, đều muốn, vòng tay cũng muốn?”

“Ừm.”

Hoắc Yên vội nói: “Là… là vòng này, không cần cái khác! Ôi này! Cô đừng đi!”

Nhân viên cửa hàng đã tới quầy thu ngân quẹt thẻ.

“Anh điên rồi sao!”

Phó Thời Hàn vân đạm phong kinh cười cười: “Chi tiền cho bạn gái của anh, cực kỳ vui vẻ.”

“Đây đều là tiền tiêu vặt chú dì cho anh, anh…”

“Là tự anh kiếm.” Phó Thời Hàn nói: “Ở cùng nhau lâu như vậy, anh còn chưa mua được cho em cái gì, bởi đang dùng tiền của ba mẹ nên trong lòng khó có thể yên tâm. Lần này người máy trong tổ nghiên cứu được một công ty mua lại, kiếm không  ít tiền, anh cũng nhận được tiền thưởng.”

Khó trách, hôm nay nhất đinh phải lôi kéo cô điên cuồng mua sắm, thì ra là mới có tiền.

Giọng Hoắc Yên dịu xuống: “Vậy… vậy cũng không thể lãng phí như thế.”

“Tiêu tiền cho bạn gái, sao có thể gọi là lãng phí.”

Phó Thời Hàn nhận máy cà thẻ nhân viên cửa hàng đưa tới, nhanh chóng nhập mật khẩu.

Nhân viên cửa hàng liên tục đồng tình: “Tiêu tiền cho bạn gái, tuyệt đối không lãng phí, đây là điều dĩ nhiên, cô gái nhỏ, bạn trai cô thương cô đó, những năm qua tôi gặp rất nhiều cặp tình nhân tới đây mua trang sức, đàn ông chịu bỏ tiền vì bạn gái, so với gấu trúc còn hiếm hơn.”

Rời khỏi cửa hàng này, Hoắc Yên ngượng ngùng hỏi Phó Thời Hàn: “Anh kiếm được bao nhiêu tiền vậy?”

Phó Thời Hàn suy nghĩ, nói: “Chắc khoảng năm sáu vạn.”

Cô lại vội vàng hỏi: “Vậy hôm nay… tiêu bao nhiêu?”

“Chắc khoảng… năm sáu vạn.”

Hoắc Yên: …

**

Hai ngày sau, Diêu Vi An đăng trong vòng bạn bè.

“Các bạn yêu quý, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra lại, bác sĩ nói bệnh trầm cảm của tôi có khuynh hướng giảm xuống nên sẽ không ảnh hưởng tới công việc hàng ngày và học tập, tôi đã suy nghĩ lại, vẫn tiếp tục làm việc ở hội sinh viên, dù sao đây cũng là chức vụ mà tôi tâm huyết, không thể bỏ dở giữa chừng, cho nên, sau này vẫn mong mọi người tiếp tục chỉ giáo nhiều nha.”

Hoắc Yên nhìn ở phần phía dưới, bạn bè ít đi rất nhiều, không có bình luận gì, ủng hộ cũng không có mấy.

Cô biết Diêu Vi An sẽ không cam lòng cứ như vậy mà rời khỏi hội sinh viên, cô ta còn chưa nhận được danh hiệu ưu tú của đoàn chủ tịch, nếu bỏ đi như vậy, mọi cố gắng trước đó đều như nước chảy về biển Đông.

Hiển nhiên, màn kịch này của Diêu Vi An diễn hỏng rồi, thành viên của hội sinh viên cũng thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, không còn tiếp tục hùa theo cô ta nữa.

Cuối năm Hoắc Tư Noãn sẽ từ chức vị trí trưởng Ban Tuyên truyền, nghe mẹ nhắc tới, Hoắc Tư Noãn muốn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, mục tiêu là ở Học viện nghệ thuật ở của thủ đô, mà cô ta lại bởi vì trượt môn mà bỏ lỡ cơ hội thi nghiên cứu sinh đợt trước, cho nên nhất định phải chuẩn bị từ sớm, tham gia cuộc thi sơ khảo

Hai chị em ngẫu nhiên gặp mặt trong trường, không nói chuyện với nhau, ánh mắt chạm trong không khí, sau đó nhanh chóng rời đi.

Quan hệ của hai người chưa từng dịu xuống.

Trong khách sạn ngày đó, Hoắc Tư Noãn suýt chút bị cưỡng hiếp vẫn kiên trì không báo cảnh sát. Hoắc Yên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói rất quyết liệt, muốn cùng cô ta nhất đao lưỡng đoạn, về sau không còn là chị em.

Tất nhiên đã đoạt tuyệt đến mức sơn cùng thủy tận, ai cũng không muốn cúi đầu mở miệng bắt chuyện trước, dù là ở trong nhà, cũng là ai làm việc nấy.

Xế chiều hôm nay Phó Thời Hàn hẹn Hoắc Yên đi ăn cơm, nhắc tới chuyện để Hoắc Yên tham gia tổ nghiên cứu của bọn họ.

“Tổ nghiên cứu người máy.”

Hoắc Yên biết, từ năm nhất Phó Thời Hàn đã bắt đầu theo giáo sư Đinh Bái của khoa trí tuệ nhân tạo làm hạng mục, cũng rất nhiều lần cùng tổ nghiên cứu tham gia thi đấu trong và ngoài nước, có vị thế nhất định.

Chỉ có điều Hoắc Yên không nghĩ tới, Phó Thời Hàn lại đề nghị cô gia nhập tổ nghiêng cứu.

“Em hiện giờ có thể chứ?”

Cảm giác bản thân dường như cái gì cũng không biết.

Phó Thời Hàn khí định thần nhàn nói: “Chỉ là trước tiên học tập trong tổ, đợi đến khi trình độ chuyên ngành của em đạt tiêu chuẩn, mới có thể để em tiếp xúc với hạng mục nòng cốt, đi từng bước một, không thành vấn đề.”

Hoắc Yên biết tổ hạng mục của thầy Đinh là tổ nhóm giỏi nhất toàn khoa, giành được không ít giải thưởng, hơn nữa mỗi một hạng mục chia hoa hồng khiến người ta phải đỏ mắt, rất nhiều bạn học muốn tham gia nhưng không có cách nào, thầy Đinh tuyển người cực kỳ khắt khe.

“Thầy Đinh, sẽ nhận em sao?” Cô thấp thỏm hỏi thăm.

“Em cho rằng, anh để em tham gia《Siêu trí tuệ》là bỗng nhiên nổi hứng à?”

Nhìn Phó Thời Hàn thản nhiên mỉm cười, Hoắc Yên đột nhiên hiểu ra, Phó Thời Hàn ủng hộ cô đăng ký tham gia thi đấu, một đường hộ tống, sau đó ở trận chung kết trường tặng suất của mình cho cô, đưa cô bước vào trận chung kết của cả nước, không phải chỉ đơn thuần là vì muốn tên tuổi của cô nổi tiếng.

Bởi vì đoạt được chức vô địch của《Siêu trí tuệ》, mức độ nổi tiếng của Hoắc Yên trong trường rất cao, trên Website trường đều vinh danh khen ngợi.

Có vinh quang này, tham gia tổ hạng mục của giáo sư Đinh, hẳn là không thành vấn đề.

“Ăn nhanh nào, ăn xong anh dẫn em đi tìm giáo sư Đinh.”

Nghe anh nói như vậy, Hoắc Yên lập tức hồi hộp: “Bây, bây giờ á?”

Một chút chuẩn bị cũng không có.

Phó Thời Hàn dịu dàng an ủi: “Không cần chuẩn bị, thầy hỏi cái gì, em thành thật trả lời là được.”

Giáo sư Đinh năm nay hơn 60 tuổi, hai bên tóc mai đã điểm sương thế nhưng cơ thể coi như còn khỏe mạnh, cả ngày cười hi ha, tâm thái vô cùng tốt, còn thỉnh thoảng ra sân chơi bóng rổ với sinh viên.

Mặc dù đã đến tuổi về hưu, vẫn kiên trì ở cương vị giáo viên, chính ông đã từng nói qua, thích dạy học, thích hướng dẫn sinh viên, không muốn về hưu sớm.

Nhà giáo sư Đinh không xa, ngay trong tiểu khu dành cho giáo viên và công nhân viên chức ở bên ngoài cạnh trường học, trong nhà rộng rãi, đồ dùng bằng gỗ tương đối có tuổi lộ ra chút giản dị và khiêm tốn.

Giáo sư ngồi trên ghế sô pha màu nâu bằng da, mang kính lão, cầm trong tay một bản báo cáo.

“Tên nhóc này, khai giảng lâu như vậy mà bây giờ mới biết tới nhà thăm thầy?”

“Vừa mới khai giảng, Thời Hàn còn bận rộn mà.” Đinh phu nhân nhận hoa quả trong tay Phó Thời Hàn, hiền từ hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Cảm ơn cô, em đã ăn rồi.” Phó Thời Hàn cầm tay Hoắc Yên đi vào nhà.

“Đi vào nói chuyện với thầy em một chút đi.”

Đinh phu nhận để ý tới cô bé đằng sau lưng Phó Thời Hàn: “Cô gái nhỏ này là?”

Còn không đợi Phó Thời Hàn nói chuyện, giáo sư Đinh Bái đã nâng kính mắt lên, nhìn sang Hoắc Yên: “Tôi nhận ra bạn học này, kỳ trước tôi mở lớp tự chọn, thấy cô bé toàn ngồi hàng đầu tiên.”

Hoắc Yên lễ phép nói: “Chào thầy Đinh ạ, em là Hoắc Yên.”

“Được được, tôi thích nhiều sinh viên tới nhà chơi.” Giáo sư Đinh Bái có vẻ rất vui, nhìn sang Phó Thời Hàn: “Nói chuyện yêu đương rồi?”

Hoắc Yên hồi hộp quan sát Phó Thời Hàn, anh nhéo lòng bàn tay cô, nói: “Hoắc Yên là bạn gái em, hôm nay em mang em ấy tới gặp thầy.”

“Hắc hắc! Hiếm thấy, thằng nhóc này thế mà nói chuyện yêu đương.”

Đinh phu nhân ngồi bên cạnh, đưa trái táo gọt xong cho Hoắc Yên: “Tiểu Hàn người ta nhất biểu nhân tài (*), sao lại không có bạn gái, ông cái tư tưởng cũ này, cần phải sửa đổi một chút.”

(*) Nhất biểu nhân tài (一表人材): Ý chỉ vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai của một người đàn ông.

“Tôi đâu có nói không cho cậu ấy nói chuyện yêu đương.” Giáo sư Đinh Bái có vẻ rất vui, nói: “Các giáo viên khác tôi không rõ, nhưng Phó Thời Hàn từng học môn tự chọn của tôi, mỗi lần lên lớp, trong phòng đông nghịt người, tất cả đều là nữ sinh, tôi còn đang nghĩ, tiết của lão già như tôi lúc nào lại trở món ăn thơm ngon như vậy, trường học cần tăng thêm tiền lương cho tôi.”

Đinh phu nhân cũng cười nói với Hoắc Yên: “Kết quả không có Tiểu Hàn lên lớp, số người nghe giảng lập tức giảm hẳn.”

Đinh Bái dụi đầu thuốc vào gạt tàn, nói: “Ừm, hóa ra là vì cậu ấy mà tới, chẳng qua cứ mãi như vậy, cậu ấy đều không có quen bạn gái, tôi còn tưởng thằng nhóc này không thông suốt cơ.”

Đinh phu nhân nói: “Tiểu Hàn người ta yêu cầu cao, sẽ không dễ dàng yêu đương.”

Đinh Bái cười cười, đánh giá Hoắc Yên: “Cô bé này đúng là quen mắt, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.” Ông nhìn Đinh phu nhân nói: “Mỗi buổi trưa thứ bảy bà đều xem cái tiết mục siêu siêu gì trên TV, gọi là cái gì nhỉ…”

Đinh phu nhân nói: “《Siêu trí tuệ》, ông đúng là già nên hồ đồ rồi.”

“Đúng đúng, tôi nghe đồng nghiệp nói, khoa chúng ta có nữ sinh năm nay giành chức vô địch giữa các trường đại học.”

“Ông đừng nói.” Đinh phu nhân quan sát tỉ mỉ Hoắc Yên: “Thật đúng là rất giống.”

Có điều thời gian hơi lâu, bà cũng không còn nhớ rõ lắm.

Phó Thời Hàn nói: “Thầy, cô, Hoắc Yên đúng là quán quân năm nay ạ.”

Đinh phu nhân lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng: “Rất tốt! Ông xem, tôi đã nói Tiểu Hàn có yêu cầu cao, bạn gái nhất định là rất ưu tú.”

Giáo sư Đinh Bái cũng gật đầu đồng ý, lại hỏi Phó Thời Hàn: “Nói chính sự đi, hôm nay em tới, không phải đơn thuần đến thăm như vậy chứ.”

Phó Thời Hàn thuận tiện trình bày: “Thầy Đinh, em dẫn em ấy tới, là muốn nhận sự đồng ý của thầy, để em ấy tham gia vào tổ hạng mục.”

Giáo sư Đinh Bái cười nói: “Có thể để Phó Thời Hàn em ra mặt dẫn người nhà tới, tôi không đồng ý, chẳng phải khiến Phó đại chủ tịch em mất mặt?”

Giáo sư Đinh, mặc dù là cười nói, nhưng bên trong vẫn có vài phần nghiêm túc.

Hoắc Yên lập tức căng thẳng: “Thầy Đinh, tham gia tổ hạng mục yêu cầu kiểm tra hay thi cử, em đều có thể theo đúng quy trình.”

Phó Thời Hàn đè mu bàn tay của cô, tỏ ý an ủi.

Đúng lúc này Đinh phu nhân trách cứ nói: “Không phải là chỉ mấy hạng mục về người máy sao, cũng chẳng phải nghiên cứu tên lửa phi thuyền vũ trụ, ông nhìn xem dọa cô gái nhỏ sợ rồi kìa.”

Bà đưa một quả táo vào tay Hoắc Yên: “Đừng căng thẳng, nếu là bạn gái của Thời Hàn, cô sẽ làm chủ cho em, không thành vấn đề.”

Nhìn ra được, Đinh phu nhân cực kỳ quý Phó Thời Hàn.

Hoắc Yên đang muốn mở miệng, lại nghe giáo sư Đinh nói: “Bà đừng xem thường người máy AI của tổ tôi, bây giờ là thời đại trí tuệ nhân tạo, sinh viên của tôi tương lai đều là rường cột của quốc gia.”

“Thầy Đinh, em thật sự muốn tham gia hạng mục của thầy.” Hoắc Yên nhìn giáo sư Đinh Bái, thái độ trước này chưa từng nghiêm túc như vậy: “Nếu như thầy đồng ý, em nhất định sẽ đi theo đàn anh đàn chị học tập thật tốt.”

Từ đầu đến cuối đều là Phó Thời Hàn giúp cô nói chuyện, cô cũng cần thể hiện rõ thái độ của mình để tăng thêm cơ hội.

“Nói một chút, tại sao em lại muốn tham gia.” Đinh Bái hỏi.

Hoắc Yên biết, giáo viên già giống như Đinh Bái, gặp qua rất nhiều kiểu sinh viên, cô nhất định phải thể hiện được thành ý.

“Quá khứ em quen trốn sau lưng người khác, gần như mặc kệ, xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến mình, vĩnh viễn không ai biết đến sẽ rất an toàn. Nhưng như thầy nói, hiện giờ là thời đại của trí tuệ nhân tạo, khoa học kỹ thuật phát triển từng ngày, có lúc mở mắt tỉnh lại, nhìn thế giới này, trong lòng chính là có một phần không cam tâm, em cũng muốn tham gia vào, từng chút từng chút thay đổi thế giới, thay đổi cách thức sinh tồn.”

Đôi mắt Hoắc Yên trong veo như hồ nước, không nhiễm hạt bụi.

Nghe cô nói xong, Đinh Bái thở phào nhẹ nhõm: “Tôi thường nói, sinh viên bây giờ, so với sinh viên thời đó của chúng tôi, thật đúng là thiếu một thứ.”

Đinh phu nhân nhìn Hoắc Yên, cười hiền từ.

“Thiếu đi một phần chân tâm không màng danh lợi.” Nếp nhăn trên mặt của Đinh Bái cũng mang theo ý cười, khen ngợi nhìn Hoắc Yên: “Nhà nghiên cứu khoa học kỹ thuật trước hết phải học được cách tu dưỡng bản thân, rất tốt, tôi rất thích cô bé này.”

Bàn tay Phó Thời Hàn nhẹ nhàng rơi trên lưng Hoắc Yên, vỗ vỗ, trấn an tâm trạng căng thẳng của cô.

Anh biết, giáo sư Đinh nhất định sẽ thích Hoắc Yên.

**

Ngày thứ ba kể từ khi thầy Đinh Bái đồng ý, Phó Thời Hàn liền dẫn Hoắc Yên tới phòng nghiên cứu người máy ở tầng năm tòa nhà Dật Phu.

Tổ nghiên cứu chiếm bốn phòng ở tầng năm, có một phòng nghiên cứu riêng biệt, bên trong có rất nhiều máy tính và thiết bị tinh vi được đặt chỉnh tề.

Khu thảo luận cùng phòng trà nước không có ngăn cách, bên trong có máy đun nước tự động, còn có bảng đen và thiết bị trình chiếu.

Phòng nghỉ được sắp xếp gọn ngàng, có một phòng làm việc có phòng đơn và một căn phòng hoàn toàn trống trải.

Phó Thời Hàn dẫn Hoắc Yên đi thăm quan, giới thiệu: “Lúc yêu cầu tiến hành tính toán chiều sâu và tra cứu tư liệu, làm trong phòng làm việc tương đối yên tĩnh, máy tính trong phòng làm việc có thể thông qua mạng nội bộ để lấy dữ liệu kho dữ liệu trong và ngoài nước, tra cứu miễn phí.”

“Phòng trà nước và khu thảo luận là nơi mọi người ngồi cùng nhau để nói ra suy nghĩ của bản thân, hoặc dùng máy chiếu để mô tả ý tưởng và sáng kiến của mình.”

“Ngoài ra, phòng học để trống này dùng để kiểm tra hành vi của người máy, bình thường trước khi người máy được đưa vào giai đoạn thử vận hành đều sẽ được tiến hành thí nghiệm hàng trăm hàng ngàn lần kiểm soát hành vi, đề phòng những rủi ro không đáng có.”

“Sau này, em cùng tổ, thời gian rảnh rỗi đều có thể tới đây học tập, máy tính ở đây có thể tìm kiếm kho số liệu nhiều hơn rất nhiều so với thư viện, hơn nữa có vấn đề gì không hiểu, cũng có thể xin giúp đỡ từ đàn anh đàn chị trong trường.”

Hoắc Yên gật đầu, nhớ kỹ từng câu nói của Phó Thời Hàn, đồng thời cam đoan với anh: “Em nhất định sẽ cố gắng gấp bội!”

Nét mặt Phó Thời Hàn đầy ý cười, cưng chiều vuốt tóc cô.

Cô gái của anh, thật ngoan.

Anh dẫn Hoắc Yên tới phòng làm việc, bật máy tính lên dạy cô cách sử dụng kho số liệu, không bao lâu, các thành viên trong tổ lần lượt tới đông đủ.

Thật ra rất nhiều người Hoắc Yên đã biết, thành viên trong phòng ký túc xá 611 của Phó Thời Hàn đều tham gia tổ nghiên cứu, nam thần phòng ngủ không không phải chỉ là hư danh, cũng không phải chỉ dựa vào giá trị nhan sắc để chống đỡ.

Theo như Thẩm Ngộ Nhiên nói, tập hợp của vẻ đẹp và trí tuệ vào cùng một cơ thể, mới được coi là nam thần chân chính.

Ngoài ra còn có  mấy nam sinh, trong đó có một người tên là Lý Trạm, anh ta đeo kính, dáng người không cao, trong mắt thi thoảng lóe lên ánh sáng sắc bén, có đôi khi nhìn qua rất khôn kéo, có khi lại thấy rất uể oải, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng không liên quan gì đến mình.

Lúc Hoắc Yên chào hỏi, anh ta cũng chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.

Không biết có phải do Hoắc Yên nghĩ nhiều hay không, cô luôn cảm thấy trong ánh mắt của Lý Trạm, lộ ra chút gì đó miệt thị.

Thẩm Ngộ Nhiên vỗ vai Hoắc Yên, nói cho cô: “Em đừng để ý, Lý Trạm bình thường không thích phản ứng với người khác, thanh cao cực kỳ.”

Hoắc Yên gật đầu, cũng không hề để ý, mình chỉ cần lễ phép lịch sự đối với mọi người là được, không cần quan tâm người khác.

Lúc đầu khoa Toán – Tin là nữ ít nam nhiều, toàn bộ tổ nghiên cứu đều là con trai, đột nhiên có một cô gái tham gia, mặc dù mang danh hoa đã có chủ, là bạn gái Phó Thời Hàn, nhưng mọi người vẫn phấn khởi như thường, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch hàng ngày trong phòng nghiên cứu cũng được thay đổi. Hoắc Yên có câu hỏi gì, bọn họ rất kiên nhẫn giải đáp.

Duy chỉ có tên Lý Trạm kia, gần như không để ý đến cô, trên đường chạm mặt cũng làm như không thấy.

Về sau có một lần trong phòng ăn, Lý Trạm cùng bạn bè châm chọc, nói tổ nghiên cứu bọn có có một nữ sinh mới tới, là bạn gái Phó Thời Hàn, dựa vào quan hệ để đi lên, cái gì cũng không biết, điều này khiến anh ta đặc biệt cảm thấy khó chịu.

“Chúng tôi đều dùng năng lực để nhận được sự yêu quý của thầy Đinh, nhưng riêng cô ta đặc biệt, bởi vì quan hệ liền có thể tham gia.”

“Còn không phải bởi Phó Thời Hàn là học trò cưng của thầy Đinh sao, yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả bạn gái cũng dẫn đến.”

“Nói đùa, con gái thì biết cái gì, chỉ gây thêm phiền phức, yếu ớt lại khó ở, mấy cô này đến chơi với người máy hả.”



Lúc ấy Hoắc Yên đang ngồi sau lưng anh ta, lời này Tô Hoàn cũng nghe thấy, ngay lúc đó muốn đứng dậy tranh cãi cùng cái “thẳng nam nham” (*) này, nhắc tới cái gì mà giới tính, con trai có thể làm con gái cũng có thể.

(*) Nguyên văn là 直男癌 /zhí nán ái/,癌 /ái/ là ung thư. Cụm từ này ý chỉ trai thẳng lúc nào cũng không vừa lòng và bất mãn với thế giới quan, giá trị quan, thẩm mỹ quan của người khác, cụm từ cũng mang theo một loại miệt thị hoặc trêu chọc đối với những người đàn ông mang chủ nghĩa đàn ông.

Nhưng Hoắc Yên giữ cô nàng lại.

Hiện giờ đi qua tranh cãi với anh ta không phải là cách làm sáng suốt, thật sự vả mặt (*), là muốn anh ta phải khâm phục khẩu phục, nuốt lại câu nói của mình.

(*) 打脸 /dǎliǎn/ chỉ người bị phủ định cố gắng thông qua một sự thay đổi một tình trạng nào đó để đánh trả mạnh mẽ người phủ định mình, giống như một cái tát vang dội.

Hoặc đôi khi chỉ một người nói hoặc tuyên bố làm chuyện gì đó nhưng sau không thực hiện bị mọi người giễu cợt. Nguồn: Baidu.

Tô Hoàn nén cơn tức trong lòng xuống, có điều chọc phải Tô Hoàn cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, không quá hai ngày, cô nàng liền cho Lý Trạm một cái gạt chân ngã sấp mặt.

“Anh ta không phải người Giang Thành, hoàn cảnh gia đình không tốt, cùng lớp với Hàn tổng nhà cậu, bình thường chăm chỉ khổ cực, thường xuyên thức đêm học bài, rước lấy những tiếng oán hận của những người cùng phòng, mọi người nói anh ta rất ích kỷ, chỉ biết bản thân mình, ít khi nghĩ cho người khác.”

“Anh ta tự cao tự đại, cảm thấy bần hàn sinh con quý tử, “Đừng khinh thiếu niên nghèo” là câu cửa miệng của anh ta. Sau này giáo sư Đinh Bái bắt gặp anh ta nỗ lực như thế, liền đồng ý cho anh ta tham gia tổ nghiên cứu, anh càng muốn lên trời, cảm thấy bản thân rất giỏi, càng ra sức học tập. Có điều bất kể anh ta cố gắng thế nào, kết quả học tập vẫn không thể bằng Phó Thời Hàn, mỗi lần thi cử cũng đều phải nhường vị trí đầu cho Phó Thời Hàn, học bổng anh ta nỗ lực giành được cũng ít hơn Phó Thời Hàn.”

“Nhưng quan trọng nhất là, học bổng Minh Đức, mỗi khoa mỗi khóa chỉ có một chỉ tiêu, năm nào Phó Thời Hàn cũng nhận còn Lý Trạm lại luôn cảm thấy Phó Thời Hàn cướp học bổng của mình, nên chất chứa oán hận với anh ấy từ lâu. Chẳng qua bởi vì hai người đều cùng một tổ nghiên cứu, bình thường còn cần hợp tác, rạch mặt nhau thật sự không tốt.” Tô Hoàn vỗ vai Hoắc Yên: “Cho nên cũng chỉ có thể bày mặt thối ra cho cậu xem thôi.”

Hoắc Yên đối với năng lực điều tra của Tô Hoàn thật sự tâm phục khẩu phục: “Cậu rốt cuộc là biết nhiều nội tình như vậy ở đâu? Ngay cả người ta nghĩ thế nào cũng có thể tìm ra rõ ràng.”

“Trên thế giới này không có tường nào không lọt gió.” Tô Hoàn thoải mái nói: “Huống chi, cái tên Lý Trạm này mặc dù tâm tư nặng, nhưng thiếu thông minh, nói dễ nghe là đơn giản, nói khó nghe là ngu ngốc, có gì bất mãn đều kể lể với người anh ta tự cho là đáng tin, giống như lần trước chúng ta gặp ở nhà ăn, loại người thế này không thể giữ được bí mật của bản thân.”

Hoắc Yên không phản đối, nếu biết tính tình của Lý Trạm, dĩ nhiên là cần tránh xa anh ta một chút.

Năm nay đúng dịp nhà trường tổ chức kỷ niệm tròn 60 năm ngày thành lập trường, lãnh đạo trường cực kỳ coi trọng cho nên đã sớm chuẩn bị trước mấy tháng, yêu cầu mỗi sinh viên đều phải tham gia. Địa điểm tổ chức kỷ niệm thành lập trường đã chọn là ở sân vận động Vỏ Sò (?) lớn nhất trường.

Sau khi lãnh đạo trường diễn thuyết một phen, Phó Thời Hàn đại diện cho sinh viên  lên đài phát biểu.

Lúc anh mặc âu phục giày da, tinh thần thoải mái xuất hiện trên sân khấu, toàn bộ sân vận động Vỏ Sò đều vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Bộ âu phục có giá trị không nhỏ này là do nữ sĩ Đường Uyển Chi cố ý ra nước ngoài đặt may riêng ở một cửa hàng danh tiếng từ hai tháng trước, bà biết kỷ niệm trường lần này rất quan trọng, cũng biết con trai nhà mình có thể trước các khoa khác bộc lộ hết tài năng để trở thành đại diện cho sinh viên là việc vinh quang cỡ nào, thể hiện con trai bà có bao nhiêu xuất sắc.

Phó Thời Hàn cảm thấy bộ âu phục quá đắt đỏ và xa hoa, có điều nữ sĩ Đường Uyển Chi cực kỳ kiên trì, nhất định bắt anh mặc bộ này, người đẹp vì lụa, lần này bà muốn con trai mình thể hiện sự hoàn mỹ nhất của bản thân khiến tất cả mọi người phải chú ý.

Đắt đương nhiên có chỗ tốt của đắt, bộ âu phục đặt may riêng này cực kỳ tinh tế, ôm lấy thân hình cân xứng của Phó Thời Hàn, vừa vặn làm nổi bật khí chất trầm ổn của anh.

Chất giọng tràn đầy từ tính cùng giọng phổ thông tiêu chuẩn, nói năng khí phách mạnh mẽ dấy lên một trận vỗ tay liệt nhiệt của mọi người, khác hoàn toàn với bầu không khí buồn ngủ khi các lãnh đạo đứng lên phát biểu.

Bản thảo của Phó Thời Hàn do chính anh tay viết, viết một lần gần như không cần đọc lại anh vẫn có thể nhớ chính xác.

Anh không thích nói lời hoa mỹ, cũng chán ghét người khác nói khoác lác, cho nên trong bản thảo bài phát biểu của anh, tràn đầy nhiệt huyết thiếu niên, tự do phóng khoáng, mỗi câu chữ đều có thể tiến thẳng vào trong trái tim của những chàng trai cô gái phía dưới.

Hoắc Yên ngồi ở khán đài khá xa, nghiêm túc ngắm nhìn Phó Thời Hàn. Từ tiểu học đến cấp ba rồi đến đại học, Phó Thời Hàn thường xuyên được chọn làm đại diện học sinh lên bục phát biểu, cô chứng kiến từ năm này qua năm khác, thiếu niên ngọc thụ lâm phong dần dần trưởng thành, thực sự trở thành một người đàn ông có thể một mình gánh vác một phương.

Thanh xuân tuổi trẻ, tình cảm quê hương.

Hoắc Yên vẫn nhớ, vào năm 14 tuổi, cô giấu truyện tranh dành cho thiếu nữ nhưng sợ bị mẹ phát hiện, thế là chạy qua nhà Phó Thời Hàn, dựa vào một góc phòng lén lút đọc trộm.

Sau đó trong nhà nhận được một cuộc điện thoại, ba của Phó Thời Hàn ở đường quốc lộ ngoài biên giới cứu con tin, đánh một trận ác chiến với phần tử của tổ chức khủng bố, bị rơi xuống sông Lan Thương, chưa rõ sống chết.

Đêm đó, cả nhà họ Phó mây đen giăng kín.

Mười  năm tuổi, sau khi Phó Thời Hàn dỗ mẹ ngủ say, trở về phòng mình. Hoắc Yên nhìn thấy đôi mắt anh giăng đầy tơ máu, bộ dáng kiên cường của anh vừa rồi hoàn toàn biến mất, tinh thần sa sút, giống như bầu trời sụp đổ dưới chân.

Hoắc Yên đi tới bên cạnh anh, muốn an ủi vài câu, lại không ngờ cả người anh đổ ập xuống, quỳ trên mặt đất ôm chặt cô, cực kỳ dùng sức, đau đến mức khiến xương cốt của cô muốn vỡ ra từng mảnh, đau đến mức ấn tượng khắc sâu đến giờ.

Cô cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể anh, thế là không hề giãy dụa, để mặc anh ôm mình thật chặt, cô thầm nghĩ, có thể giúp anh phát tiết một chút cũng tốt.

Khi đó, cô cảm nhận được một dòng nước nóng trượt qua cổ mình, hơi ngứa.

“Yên Yên, anh vô dụng quá.”

Đó là lần đầu tiên, Hoắc Yên nghe thấy Phó Thời Hàn nói như vậy, Phó Thời Hàn vẫn luôn kiêu ngạo tự tin, ở trước mặt cô lột bỏ lớp áo kiên cường, lộ ra một mặt yếu ớt nhất.

Sự tuyệt vọng khi không thể bảo vệ người mình yêu nhất, là nỗi đau thấu tim gan thế nào.

Sau này ba Phó Thời Hàn được cứu lên, mặc dù bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm, có điều con tin không được may mắn như thế, sau khi con tin bị kẻ bắt cóc hung ác cắt yết hầu, trực tiếp bị ném từ trong xe xuống vách núi, tới lúc tìm thấy, người đầy máu me gần như không phân biệt được hình dáng.

Tin tức trong TV, người thân của con tin đau đớn kêu gào, kích động chất vấn quân nhân canh giữ biên cương vì sao các anh không chết, mà người các anh bảo vệ lại chết, đây là vì sao!

Đây là vì sao, trong một đêm dài, trong mùi thuốc lá nồng nặc của ba mình, Phó Thời Hàn không tìm ra đáp án.

Sau này, trong lòng Phó Thời Hàn liền cất giấu một giấc mộng non sông.

Gác bút nghiên theo việc đao cung, kỵ binh sơn hà, lấy một bầu nhiệt huyết đền đáp tổ quốc.

**

Hoắc Yên kết thúc một đoạn hồi ức dài, bài phát biểu của Phó Thời Hàn cũng đi vào phần cuối.

Sau khi cảm ơn ba mẹ và thầy cô xong, ánh mắt của Phó Thời Hàn đột nhiên trở lên dịu dàng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, dễ như trở bàn tay khóa chặt Hoắc Yên ngồi trong góc đông nam.

Tô Hoàn lấy cùi chỏ chọc chọc Hoắc Yên: “Hình như anh ấy … đang nhìn cậu này!”

Đúng là anh đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước, phun trào một loại tình cảm mãnh liệt.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí, anh nhanh chóng nở nụ cười, ấm áp như ngọc.

“Cuối cùng, xin cảm ơn cô gái quan trọng nhất trong sinh mệnh của tôi, cảm ơn em đã đến.”

Từ thời niên thiếu đến tuổi trưởng thành, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn làm bạn với anh, mặc dù hai người thường xuyên cãi nhau, Hoắc Yên lúc nào cũng nói chán ghét anh, cả đời không thèm để ý tới anh nữa.

Một đường trắc trở đi tới bây giờ, cô từng gặp anh lúc hăng hái quang mang bốn phía, cũng từng gặp anh lúc cô đơn luống cuống.

“Yên Yên à, năm tháng sau này, cũng mong được chỉ giáo nhiều.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui