Tiêu Phòng Ký

Ngày thứ ba sau khi xuất giá, theo lệ cũ bao đời, tân nương phải về thăm nhà mẹ. Cuối xuân năm ấy, sự việc Thái tử phi hồi môn chấn động kinh thành, cũng được ghi vào sử sách.

Tấn sử chép lại: "Thành thân ba ngày, Thái tử phi Vệ thị hồi môn, Thái tử đích thân theo về, xa giá long trọng đến trăm người, lễ vật hậu hĩ ngàn rương, ân sủng cuồn cuộn, chưa từng có tiền lệ."

Bấy giờ, Vệ Trường Lạc cũng không biết nàng chỉ về nhà một chuyến lại kinh sư động chúng như thế, cũng là khởi nguồn cho những lời đồn truyền kỳ một đời sủng hậu về sau.

Lúc này, nàng ngồi trên xe ngựa, được Lý Phù Tô cẩn thận ôm trọn vào lòng, chỉ sợ nàng bất cẩn va chạm làm động thai khí. Tuy rằng mọi góc nhọn trong xe đều được dùng vải bông mềm bao lại, Thái tử vẫn chưa yên lòng, lại căn dặn đánh xe thật chậm, tránh rung lắc mạnh, vì vậy dù đã dẹp đường trống trải, đi đến Quốc Công phủ ở thành Tây cũng mất nửa canh giờ.

Vệ Trường Lạc cảm thấy hơi khoa trương quá mức, nói:

"Kiều Kiều cũng không yếu ớt đến vậy, phu quân đừng quá lo lắng."

Lý Phù Tô nhẹ xoa xoa bụng nàng, cười bảo:

"Cẩn tắc vô ưu."

Bụng nàng lớn rất nhanh, chỉ qua mấy ngày đã to ra một chút thấy rõ, cũng không biết là do đứa bé lớn nhanh, hay là bởi nàng ăn ngủ quá điều độ nên béo ra.

Lý Phù Tô càng lúc càng thích động tay động chân xoa xoa nắn nắn, Vệ Trường Lạc cố nén cảm giác không thoải mái, cười gượng nói:

"Đứa bé này ngoan lắm, thiếp ăn được ngủ được, không có chỗ nào khó chịu, chắc hẳn sau này sinh ra cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời."

Lý Phù Tô khẽ cười, nhẹ vuốt ve bụng nàng, nói:

"Ngoan ngoãn thì tốt, nếu dám làm mẫu thân ngươi buồn lòng khổ sở, vi phụ tất không tha cho ngươi."

Vệ Trường Lạc chau mày không vui, bảo:

"Chàng đừng dọa con của thiếp."

Lý Phù Tô bèn dịu giọng dỗ dành:

"Vi phu nào dám, con của Kiều Kiều cũng là con của ta, vi phu thương yêu còn không kịp."

Chuyện trò qua lại vài câu, bất tri bất giác đã đến Quốc Công phủ.

Xe ngựa dừng lại, thị vệ lập tức tiến lên trước bao quanh hộ giá cẩn mật. Lý Phù Tô vén lên rèm xe, ôm lấy kiều thê trong lòng, chậm rãi bước xuống xe ngựa.

Từng động thái của Thái tử, nhìn như vô tình, kỳ thực đều ngầm thể hiện sự ân sủng tột bậc dành cho Thái tử phi, gián tiếp khẳng định địa vị vững như bàn thạch của nàng.

Vệ gia từ sớm đã hay tin Thái tử sắp quang lâm, trên dưới lão ấu đều chờ sẵn trước cổng lớn nghênh đón. Đứng đầu là Vệ Quốc Công tuổi đã gần ngũ tuần, nhìn dáng vẻ có phần tang thương già cỗi hơn tuổi thật, nhưng dung mạo vẫn còn nét tuấn mỹ thuở trẻ, có thể thấy Vệ Trường Lạc giống cha nhiều hơn mẫu thân quá cố.

Bấy giờ, trông thấy Thái tử, ông đang muốn quỳ xuống hành đại lễ, Lý Phù Tô đã đỡ ông dậy, kính cẩn khom người, nói:


"Nhạc phụ chớ đa lễ, tiểu tế không dám nhận."

Vệ Quốc Công bảo:

"Điện hạ quá lời, ngài là quân, thần là thần tử, lễ nghĩa quân thần không thể xem nhẹ."

Lý Phù Tô mỉm cười, ôn hòa nói:

"Nhạc phụ là phụ thân của Kiều Kiều, tức cũng như là phụ thân của tiểu tế. Trên triều giữ lễ quân thần cố nhiên chẳng sai, nhưng về đến nơi này chúng ta chỉ là người một nhà, chớ nên để lễ nghĩa làm xa cách thân tình."

Nói rồi, chàng nhìn trên dưới Vệ gia đang quỳ hành lễ với mình kia, nhẹ giọng bảo:

"Miễn lễ, mọi người đứng dậy đi."

Chàng nói khéo léo vô cùng, Vệ Quốc Công cũng không tiện chối từ, bèn đứng thẳng dậy, nói:

"Tạ ơn điện hạ."

Lúc này, mọi người mới lục tục tạ ơn đứng dậy, chỉ có một thiếu niên lầm lũi đứng lên, cũng không nói lời nào. Thiếu niên này trạc độ mười lăm, mười sáu tuổi, áo gấm đai ngọc, đầu đội kim quan, khuôn mặt anh tuấn giống Vệ Quốc Công như tạc, dĩ nhiên cũng có mấy phần tương tự với vị Thái tử phi kia, vừa nhìn đã biết chính là Vệ Thường Ninh - Thế tử của Quốc Công phủ, đệ đệ song sinh của Vệ Trường Lạc. Bởi vì từ nhỏ cẩm y ngọc thực, thân phận hiển hách, lại được cưng chiều dung túng hết mực, thế nên vị Thế tử này cũng rất kiêu căng, trên mặt hiện rõ nét kiệt ngạo bất tuân, không phải người khôn khéo biết tiến lùi.

Vệ Quốc Công nhíu mày, nghiêm giọng hỏi:

"A Ninh, sao còn không tạ ơn điện hạ?"

Chỉ thấy thiếu niên Vệ Thường Ninh cúi đầu im lặng, bướng bỉnh không cất tiếng nói một câu.

Vệ Trường Lạc biết tính tình đệ đệ ngoan cố vô cùng, chỉ sợ chọc giận nam nhân thù dai kia, vội nhắc nhở:

"A Ninh, mau tạ ơn tỷ phu của đệ đi."

Nào ngờ Vệ Thường Ninh đúng thật là di truyền tính cứng đầu bướng bỉnh của Vệ gia, nhất quyết không chịu mở miệng, khiến nàng vừa giận vừa nóng ruột, lại chẳng thể làm gì.

Lý Phù Tô quả chẳng phải người độ lượng là bao, nhưng một tiếng "tỷ phu của đệ" kia đã khiến tâm tình chàng tốt hơn nhiều, khoát tay cười bảo:

"Thôi, người một nhà cả, cần gì phải khách khí như vậy?"

Vệ Quốc Công nói:

"Khuyển tử thất lễ cũng do thần dạy dỗ không nghiêm, tạ ân điện hạ khoan dung không trách tội. Thần đã sai hạ nhân bày sẵn yến tiệc, xin mời điện hạ vào trong."

"Nhạc phụ đã có lòng, tiểu tế cung kính chi bằng tuân lệnh." Thái tử vẫn giữ vẻ kính cẩn lễ độ, nụ cười ôn hòa thường trực trên môi, cho người ta cảm giác quân tử đạo mạo, nhã nhặn khiêm nhường.


Vệ Trường Lạc thấy trước mặt mọi người mà chàng vẫn ôm mình trong lòng, có vẻ như còn muốn bế mình vào trong, hơi đỏ mặt tỏ ra thẹn thùng, khẽ giọng nói:

"Chàng để thiếp xuống đi, thiếp tự đi được."

Lý Phù Tô không hề chiều theo ý nàng, khẽ dỗ một câu:

"Ngoan, Kiều Kiều không tiện đi lại, vi phu ôm nàng vào."

Hai người trông rất mực ân ái thân mật, Vệ Thường Ninh nhìn thấy cảnh ấy, chỉ hừ lạnh một tiếng, quay lưng bước vào trong.

Vệ Trường Lạc bỗng nhiên rất muốn đánh cho đệ đệ ngốc của mình một trận.

Hắn ắt hẳn không hề biết rằng, bản thân đang thách thức một kẻ đáng sợ đến nhường nào.

Tất nhiên, nàng trước đây cũng chẳng thông minh hơn hắn là bao.

....

Quốc Công phủ truyền thừa qua nhiều đời của Vệ gia, vô cùng rộng lớn bề thế, cảnh trí mang vẻ nguy nga tráng lệ, đôi chỗ còn xen lẫn phong vị Tây Vực dị quốc, khác hẳn với sở thích tiểu kiều lưu thủy, viên lâm giả sơn đậm phong tình Giang Nam của Đông cung.

Bước vào bên trong, nhìn thấy những cảnh những vật quen thuộc mà xa lạ trước mắt, lòng Vệ Trường Lạc bỗng nao nao lạ thường, nửa là hoài niệm, nửa buồn thương. Nàng vào cung từ nhỏ, nhiều năm chưa về thăm lại một lần. Nơi đã từng xem là nhà, bấy giờ nàng đã thành khách lạ.

Lý Phù Tô tâm tư tỉ mỉ, lập tức nhận ra tâm tình của nàng, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay nàng.

Vệ gia không thiếu tiền của, yến tiệc cũng rất thịnh soạn, Thái tử lại không muốn bày biện rườm rà, thản nhiên ngồi ăn cùng một bàn với người trong Vệ gia mà chẳng kiêng kỵ gì, khiến ai cũng kinh ngạc một phen.

Chỉ thấy chàng mỉm cười, bảo:

"Hôm nay đưa Kiều Kiều về thăm nhà, không phải công vụ chính sự, mọi người cứ tự nhiên thoải mái, chớ lo ngại gì."

Thái tử đã tỏ ý muốn bồi dưỡng thân tình như vậy, không ai dám từ chối. Nhưng tuy nói thế, ngồi ăn cùng Thái tử vẫn là điều không lấy gì làm thoải mái, nhất cử nhất động đều phải dè dặt cẩn thận, chỉ sợ khi quân phạm thượng. Chỉ có Vệ Thế tử kia dường như chẳng hề sợ sệt, cả buổi vẫn giữ sắc mặt hậm hực không vui, vừa ăn xong đã xin phép cáo lui ra ngoài.

Vệ Quốc Công không tiện răn dạy con trước mặt Thái tử, nhưng thần sắc đã có vẻ tức giận. Lý Phù Tô lại vẫn hòa nhã như thường, cười bảo:

"Sớm nghe nói nhạc phụ có kỳ nghệ cao minh, sẵn dịp này tiểu tế cũng muốn thỉnh giáo một ván cờ, mong được nhạc phụ chỉ dạy."

Vệ Quốc Công thấy chàng đã cố ý muốn hòa hoãn không khí, bèn cười đáp:

"Thái tử quá lời, luận về kỳ nghệ, e rằng trong kinh thành chẳng ai thắng nổi điện hạ, thần phải mong điện hạ nương tay lưu tình mới đúng."


Vệ Trường Lạc nhân cơ hội này, nhẹ kéo tay của Lý Phù Tô, nói nhỏ:

"Chàng chơi cờ cùng phụ thân đi, thiếp ra ngoài hoa viên đi dạo một lúc."

Lý Phù Tô vuốt tóc nàng, khẽ hỏi:

"Có cần vi phu ôm nàng ra ngoài không?"

Nàng lập tức lắc đầu, đáp:

"Thiếp muốn đi bộ thư giãn gân cốt, chỉ có vài bước chân mà thôi, phu quân không cần lo lắng."

Lý Phù Tô xoa đầu nàng, căn dặn:

"Phải cẩn thận, nhớ mang theo cung nữ, không được đi một mình."

Chàng lải nhải dặn dò đủ thứ, qua một lúc lâu mới để cho Vệ Trường Lạc ra ngoài.

Vệ Quốc Công cũng lấy làm hổ thẹn, cười tự giễu, nói:

"Điện hạ đối với tiểu nữ còn cẩn trọng tận tâm hơn người làm cha như thần."

Lý Phù Tô khẽ cười, đáp:

"Đã để nhạc phụ chê cười rồi."

....

Mãi mới tìm được cớ ra ngoài một mình, Vệ Trường Lạc vội đuổi theo hướng của Vệ Thường Ninh, lớn tiếng gọi:

"A Ninh!"

Như Thúy hoảng sợ khuyên can:

"Thái tử phi, xin người đi chậm một chút, điện hạ trông thấy sẽ trách phạt nô tỳ..."

Vệ Thường Ninh nghe tiếng, đầu vẫn không quay lại, nhưng bước chân chậm hơn một chút, có vẻ như muốn chờ nàng.

Vệ Trường Lạc đuổi kịp hắn, mệt đến thở hổn hển, bảo Như Thúy:

"Ta có chuyện muốn nói với đệ đệ, ngươi sang bên kia chờ ta, điện hạ có trách phạt thì ta sẽ gánh thay."

Như Thúy "dạ" một tiếng, vẫn sợ hãi, chỉ dám đứng cách đó không xa, kín đáo quan sát nhất cử nhất động của hai người.

Vệ Trường Lạc liếc nhìn đệ đệ, nói:

"A Ninh, hôm nay thái độ của đệ như vậy là không đúng."


Vệ Thường Ninh không quay lại nhìn nàng, chỉ hừ một tiếng, bảo:

"Các người sợ tên ngụy quân tử đó, ta thì không sợ đâu."

Vệ Trường Lạc thấy hắn như vậy cũng nổi giận, nói:

"Vệ Thường Ninh, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi nói chuyện với tỷ tỷ mình bằng thái độ gì hả?"

Vệ Thường Ninh quay lại, cười lạnh nói:

"Vệ Trường Lạc, ngươi chẳng qua chỉ ra đời trước ta một khắc, chớ có lấy thân phận tỷ tỷ mà dạy bảo ta. Đúng rồi, ta quên mất, bây giờ ngài đã là Thái tử phi tôn quý, Thái tử phi có cần hạ thần quỳ xuống hành lại đại lễ hay không?"

Thuở nhỏ, tỷ đệ hai người cứ thường xuyên tranh cãi ai lớn hơn ai, nhưng rốt cuộc vẫn thân thiết gần gũi nhất. Vệ Trường Lạc chẳng ngờ mấy năm gặp lại, đệ đệ lại dùng lời mỉa mai mình như thế, tức giận đến run tay, lạnh giọng bảo:

"A Ninh, ngươi có thể không cần mạng của mình, nhưng phải nghĩ đến cả trăm tính mạng trên dưới Vệ gia."

Vệ Thường Ninh bật cười, nói:

"Vậy sao? Thế ra ngươi chịu thiệt nhẫn nhục gả cho kẻ đó cũng là vì Vệ gia ư? Thái tử phi cao thượng đại nghĩa đến vậy, hạ thần thật bái phục!"

Vệ Trường Lạc nhíu mày, hỏi:

"Ngươi có ý gì?"

Vệ Thường Ninh nhìn thẳng vào mắt nàng, không hề giấu vẻ khinh thường, nói:

"Ý của ta rất rõ ràng, Vệ Thường Ninh ta không có một tỷ tỷ tham vinh hoa phú quý vong ân phụ nghĩa như ngươi. Tam biểu ca đối với ngươi ra sao, kết quả di hài của huynh ấy còn chưa tìm được, ba năm thủ tiết còn chưa qua một tháng, ngươi đã vui vẻ hân hoan gả cho Thái tử, lại ân ái thân mật như thế. Vệ Trường Lạc, ngươi khiến ta thật thất vọng."

Sắc mặt của Vệ Trường Lạc thoáng chốc trắng bệch đi, cả người run rẩy. Nàng ngước mắt nhìn thiếu niên cao hơn mình cả một cái đầu ở trước mặt, khẽ cười khổ, lẩm bẩm:

"Vệ Thường Ninh, ngươi không hiểu, ngươi không hiểu gì cả."

Thiếu niên nói:

"Ta có thể không hiểu mọi thứ, nhưng ít nhất, ta hiểu được trọng tình trọng nghĩa."

Nói rồi, hắn quay lưng bước đi, không hề ngoái đầu nhìn lại.

Vệ Trường Lạc nắm chặt vạt áo trong tay, bỗng cất tiếng, nói:

"Mẫu thân và tiểu đệ đã dùng cả tính mạng mình đổi lại vinh hiển của Vệ gia. Ta sẽ không để ai hủy hoại Vệ gia. Không phải vì Vệ gia, mà là vì mẫu thân."

Vệ Thường Ninh thoáng dừng lại, bóng lưng chợt run lên. Cuối cùng, hắn vẫn tiếp tục sải bước, không nói lời nào.

Vệ Trường Lạc đứng lặng ở nơi đó, ngơ ngẩn nhìn cây đào ở góc vườn. Mùa này, đào đã tàn gần hết, chỉ còn mẫu đơn vẫn thắm sắc.

Nàng cứ thừ người đứng mãi ở đó, cho đến lúc có một người vươn tán ô ra che nắng cho nàng. Nàng ngước nhìn lên, chỉ thấy Lý Phù Tô đang cầm ô giấy, mỉm cười khẽ nói:

"Kiều Kiều muốn ngắm hoa cũng nên chọn một chỗ râm mát, hà tất phải đứng giữa nắng chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận