Em có thể từ chối không?
Câu hỏi tựa như đã có sẵn câu trả lời kia bây giờ hoàn toàn vô nghĩa đối với Bạch Quán Tông, hiện tại anh đã sẵn sàng để chăm thêm một Tiểu Mộng Mộng rồi, nhưng anh chỉ sợ cô sẽ cực khổ khi mang thai.
Vì mỗi người sẽ có cơ địa khác nhau, mà công việc của cô lại quá nặng, khiến cho Bạch Quán Tông cũng lo lắng.
Nhìn anh hình như có chút suy nghĩ rồi Thượng Quan Tịch Mộng liền vòng tay ôm lấy tấm lưng của anh, nói:
- Bạch Quán Tông, em hỏi anh một chuyện nữa có được không?
- Em hỏi đi.
- Anh thích con trai hay con gái?
Lúc này Bạch Quán Tông cũng xoa xoa cằm giả vờ suy nghĩ, sau đó anh lại nói:
- Trước kia chị dâu từng nói muốn kết thông gia với chúng ta, mà gia đình chị dâu có hai nam một nữ.
Vậy bảo bối em sinh hai nữ đi, chúng ta đều gả con gái cho chị dâu.
Câu trả lời này khiến cho Thượng Quan Tịch Mộng có chút bất ngờ, vì anh chỉ đề cập đến con gái mà không nhắc gì đến con trai, chẳng lẽ anh muốn Bạch gia đoạn tử tuyệt tôn hay sao chứ? Nhưng Bạch Quán Tông thật chất không thích con trai thật, vì nếu sinh con trai sẽ mất cô thì sao, anh đâu có ngu.
Nhưng trước tiên sinh trai hay gái không quan trọng, quan trọng là vợ anh có chấp nhận sinh con cho anh hay không.
Bạch Quán Tông cảm thấy cô đang đánh trống lãng chuyện hệ trọng này, anh liền gạt bỏ đi những lời nói né tránh của cô, trực tiếp tiến hành bước tiếp theo.
Một bên hôn lên môi cô, một bên lại trượt dài trên cơ thể của cô, đúng là tiểu yêu tinh khiến cho anh ngày đêm mong nhớ vẫn không đủ.
Thượng Quan Tịch Mộng có chút không thoải mái liền đẩy nhẹ anh ra, nhưng Bạch Quán Tông làm sao buông tha được cho cô, lần này anh đã hạ quyết tâm một phát trúng thưởng luôn mà.
Một hồi mơn trớn nhau thì Bạch Quán Tông cũng không thể nào nhịn xuống được ngọn lửa dục vọng của mình, anh bắt đầu xâm nhập từ bên dưới, Thượng Quan Tịch Mộng cũng biết người đàn ông này hấp tấp đến không nhịn nỗi rồi, cô cũng thuận tay ôm lấy cổ của anh, trao cho người đàn ông này một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt gió, dưới sự khiêu khích này thì làm sao anh nhịn được.
Bạch Quán Tông trực tiếp ôm cả cơ thể của cô lên, dị vật cũng bắt đầu xâm nhập sâu hơn vào nơi cần đến, Thượng Quan Tịch Mộng không kiềm được tiếng rên của mình, cô tựa đầu vào vai của anh, không ngừng kêu lên những âm thanh yêu mị.
Bạch Quán Tông cũng biết cô đã bắt đầu thích ứng được với nhịp độ của mình, anh liền ghì chặt cô hơn, nơi giao nhau tựa như là dính chặt lấy nhau, không chỉ vậy mà cô còn nghe những âm thanh tà mị phát ra từ đó, nhiệt độ trong căn phòng đột ngột tăng cao một cách chóng mặt.
Bên trong căn phòng lúc này, ngoài tiếng kêu yêu kiều của nữ nhân và tiếng thở dốc của nam nhân ra thì chỉ còn lại những âm thanh dụ hoặc, khiến người ta nghe thấy mà ngượng ngùng.
Nhưng Bạch Quán Tông vẫn cảm thấy không đủ, anh cũng chắc biết mình đã làm bao nhiêu lần, mãi cho đến khi Thượng Quan Tịch Mộng mệt lả người mà ngủ thiếp đi thì anh mới dừng lại, nhìn người phụ nữ mình yêu nằm ngoan ngoãn trong lòng khiến cho tâm tình của anh cũng tốt hơn.
Anh hi vọng khoảng thời gian tiếp theo sẽ là một khoảng thời gian chỉ có những hạnh phúc, Bạch Quán Tông cũng từ từ ôm lấy cô rồi cùng vợ mình chìm vào giấc ngủ.
[...]
Buổi chiều, Thượng Quan Tịch Mộng tỉnh dậy thì cũng đã chiều muộn, cô lười biếng vươn vai một cái rồi nhìn ngó xung quanh, nhưng lại chẳng thấy anh đâu cả, lê tấm thân tàn ma dại xuống giường, bước vào nhà vệ sinh soi mình trong gương, trên cổ không biết là bao nhiêu vết tím đỏ mà anh đã để lại.
Trong lúc cô không biết nên làm gì với những vết tích dã chiến này thì Bạch Quán Tông đã bước vào, anh khoanh tay hỏi:
- Em đang làm gì vậy?
- Em đang tán thưởng vẻ đẹp của bản thân.
Bạch Quán Tông bật cười, vợ của anh từ khi nào lại biết nói đùa vậy nhỉ? Nhưng đây cũng không phải là lời nói đùa, cô thật sự rất đẹp mà.
- Còn anh đang nhìn gì vậy?
- Anh đang chờ em để xuống nhà dùng bữa cùng mọi người.
- Mọi người?
Bạch Quán Tông gật đầu, đợi khi Thượng Quan Tịch Mộng thay xong quần áo mới thì hai người cùng nhau xuống nhà.
Ở sân vườn hiện tại có mặt dường như kà đầy các thành viên trong gia đình.
Thượng Quan Lộc Quang cùng Trần Uyển Quân cũng đã đính hôn, đợi chọn ngày đẹp sẽ tổ chức hôn lễ.
Châu Khải sau khi bị gia đình của bạn gái phản đối thì cũng đã thay đổi rất nhiều, hiện tại chú thím hai cũng xem như là đồng ý cho hai người họ qua lại, khi biết tin này thì Thượng Quang Lộc Linh vô cùng vui mừng, dù sao thì một người biết cầu tiến sẽ tốt hơn một người chỉ biết nghe theo sắp đặt của ông trời.
Còn Bạch Hoành Kỳ thì không cần nói, cô dâu vừa cưới xong nóng hồi ở bên cạnh chú rể mới Châu Dụ.
Quý Tín Hào sau khi gặp gỡ Bạch Hoành Sương thì cũng qua lại mấy lần, con bé Quý Y Gia cũng vô cùng yêu thích Hoành Sương, đến Bạch gia cũng thích cô công chúa nhỏ này, nếu không có gì thay đổi thì hai người chắc sẽ tiến thêm vài bước ở một ngày không xa.
Hoàng Sước tay trong tay cùng Tăng Mẫn, dù sao thì Tăng Mẫn cũng đi theo cả một tuổi thanh xuân rồi, bây giờ tìm được một người chồng vừa ý đương nhiên cô cũng không phản đối.
Nhưng cũng phải có thủ tục đàng hoàng thì cô mới gả, Tăng Mẫn sau một thời gian chung sống với Thượng Quan gì đã được chú thím hai nhận làm con nuôi, đường hoàng trở thành tiểu thư nhà Thượng Quan, nên gả đi cũng phải rình rang chứ.
Tiếp theo, cặp đôi không ngờ đến nhất chính là Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình.
Vốn ban đầu Lâm Quân Nhi còn định làm mai cậu em chồng này cho cô, nhưng cô đã từ chối, sau khi Cảnh Vân Trình gặp gỡ Diệp An thì giống như là bắt được tần số với nhau, nên đã ở bên cạnh nhau, tính đến nay chắc cũng sắp gần nửa năm rồi.
Còn cái cặp đôi đang ân ân ái ái phát cơm "tró" kia là Cảnh Vân Trạch và Lâm Quân Nhi, không chỉ vậy mà bên cạnh họ còn là ba tiểu bảo bối của mình.
- Hai con người kia, nhanh chóng xuống đây nướng đồ ăn đi.
Không phải chủ nhà là được ngồi chơi xơi nước đâu nha!
- Nè Thượng Quang Lộc Linh, em đang lớn giọng với ai vậy hả?
Vừa dứt lời thì Bạch Quán Tông liền phi xuống dưới nhà rượt đuổi theo Lộc Linh một vòng, cô nhìn theo cũng chỉ biết lắc đầu, đã trưởng thành rồi mà cái tính vẫn y như con nít vậy.
Thượng Quan Tịch Mộng nhìn họ, sau đó lại nhìn anh.
Bạch Quán Tông sau một vòng rượt đuổi thì lại về bên cạnh cô, choàng tay ôm lấy eo của vợ mình, không khí hiện tại ở Thượng Quan gia vô cùng náo nhiệt chứ không ảm đạm như trước nữa.
Tình yêu được khởi nguồn từ hai yếu tố chính là "Tin tưởng" và "Thời gian".
Nếu đã không tin tưởng nhau thì đừng làm tốn thời gian của nhau...
- Anh yêu em, Mộng Mộng.
- Em biết, anh nói câu này lần thứ tám mươi trong ngày rồi.
Anh không chán sao?
- Không chán, chỉ cần là em...!Thì bao nhiêu cũng không đủ.
Những lời nói dỗ ngọt này liền lọt vào tai những người đang tất bật kia, họ liền đồng thanh "Uầy" một tiếng, sau đó Bạch Quán Tông lại tiếng tục khiến thiên hạ trầm trồ bằng một nụ hôn nhẹ lên môi của cô.
Cả đám bên dưới lại "Ồ" lên một tiếng.
Thượng Quan Tịch Mộng liền đánh vào vai của anh một cái, mắng.
- Ấu trĩ.
- Chỉ với em.
...[HOÀN CHÍNH VĂN]...