Tiểu Phú Bà Full

Cô tìm thấy một quán cơm cay để ăn trưa ở Lâm Thành. Bộ Hành định ăn uống xong rồi mới lên đường về.

Cô không thích cay, chỉ là gần đây cô ăn uống tương đối thanh đạm, lúc đi ngang qua cửa tiệm đã bị hương thơm của món xào bên trong hấp dẫn mà đi vào. Nhà hàng này kinh doanh rất tốt, cô phải đợi vài phút mới có chỗ ngồi. Rất nhanh đã có một đĩa gà cay, cá hầm ớt, còn có một tô canh trứng hoa ngô thêm một bát cơm tẻ.

Đồ ăn mới vừa mang lên thì nhận được điện thoại của Chu Mộ Tu.

Mới nhớ tới ba ngày trước anh ta nói muốn mời cô ăn cơm mà lúc đó cô không ở Tô Thành, hiện giờ lại gọi đến chẳng lẽ là vì chuyện này? Cô một tay lấy điện thoại một tay gắp đồ ăn, xung quanh có chút ồn ào lẫn giọng nói: "Có chuyện gì vậy?"

Bên kia rất yên tĩnh, hai giây trôi qua mới truyền đến giọng trầm thấp, "Cô đang ở đâu?"

Bộ Hành tâm trí không biết thế nào đã tê liệt một chút.

Giọng nói của anh ta không lạnh lùng giống lần đầu tiên gặp mặt, lúc này Bộ Hành nghe giọng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, làm người nghe tâm trí mềm nhũn không tự chủ được, không cẩn thận sẽ vướng vào tình cảm không đáng có. Bộ Hành nghĩ thầm, anh ta nếu ngày nào đó chủ động theo đuổi ai, hẳn người đó sẽ nắm lấy tay anh trong một giây! Còn tự thấy trường hợp của mình là kiểu tình cảm đạm bạc lại lý trí, nên chỉ cùng anh ta giao dịch, không sau này trái tim mình sẽ phải trả giá.

Bộ Hành trấn an tinh thần, đúng sự thật trả lời, "Một lát nữa tôi sẽ về Tô Thành,"

"Buổi tối cô có rảnh không?"

Bộ Hành đang ăn miếng cá hầm, lập tức bị sặc đến ho. Khi gọi món ăn không dám thoải mái, cố ý nói người phục vụ là hơi cay, không nghĩ tới còn cay như vậy!

Chu Mộ Tu đang hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Bộ Hành liên tục uống nước, chờ cơn cay qua đi rồi mới nói: "Tôi đang ăn cơm."


Chu Mộ Tu nghe trong điện thoại không xa không gần có tiếng con trai, nghi vấn, "Với ai vậy?"

Bộ Hành nửa đùa nửa thật nói, "Chu tiên sinh, nhất cử nhất động của tôi không cần thiết phải báo cáo cho anh!" Tiếp tục nói thêm: "Tìm tôi có chuyện gì à? Mời ăn cơm sao? Gần đây tôi hơi bận."

Cô một mặt suy nghĩ về cửa hàng, mặt khác đang tính toán nhu cầu tìm việc ở ngoài, cùng anh ta duy trì khoảng cách, miễn tương lai không bị cắt đứt, càng gỡ càng rối, chính mình khó có thể thoát ra.

Chu Mộ Tu trong lòng hụt hẫng, ngoài lý do công việc, anh rất hiếm khi mời người khác phái đi ăn cơm, ngoại trừ hai lần đi xem mặt kia cũng do ngại với mẹ nên đi, trước nay chỉ có anh cự tuyệt người khác đâu đã trải qua cảm giác bị người khác cự tuyệt.

Chu Mộ Tu kiềm chế trong lòng không vội, ngữ khí như bình thường, "Không phải muốn xem kết quả kiểm tra sức khoẻ sao? Khi nào thì cô lấy?"

Lý do là việc này. Bộ Hành do dự một chút, "Được! Sáu giờ hẹn ở chỗ cũ."

Chu Mộ Tu cũng không nói nhiều, cúp điện thoại.

Bộ Hành không ngốc, cô có thể cảm giác được Chu Mộ Tu đang có hứng thú với cô, nhưng cô không để trong lòng. Hơn nữa như vậy càng tốt, cô không thể cùng người chán ghét cô vì tiền mà cùng nhau lên giường để sinh con. Tình cảm nam nữ bây giờ lấy tình yêu làm cơ sở hôn nhân đều khó bền lâu, huống chi giống thật mà giả hứng thú này!

Xa không nói, chỉ nói những trường hợp xung quanh cô. Ba mẹ cô lúc trước là bạn học, bởi vì yêu nhau mới cưới nhau. Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Hai người cùng làm việc một nơi. Cô từ khi hiểu chuyện không bao giờ thấy hai người có lời nói hay cử chỉ thân mật nào. Mẹ cô lại vì chuyện sinh con trai mà bị nhiều thiệt thòi, ba cô cũng không đứng ra bảo vệ mẹ hay chịu trách nhiệm gì.

Lại nói đến chú hai, tuổi trẻ không quan tâm mọi người trong nhà phản đối, vẫn cưới thím hai, nhưng mấy năm sau ra ngoài lại có nhân tình, qua nhiều năm nhân tình cũng thay đổi mấy người. Thím hai là người lợi hại như vậy còn phải mở mắt nhắm mắt cho qua.
Cho nên, kết hôn ư? Đời này cô sẽ không kết hôn. Cô đã có chủ ý này khi cô mới mười sáu tuổi. Bộ Hành vừa nghĩ vừa ăn, ăn cũng không cảm thấy cay như lúc đầu, rồi ăn cơm tẻ cùng đồ ăn cơ bản đều giải quyết xong. Lại ngồi nghỉ ngơi, mới bắt đầu đi về.

Trở lại Tô Thành đã ba giờ, cô không về nhà mà đến chợ bán sỉ thời trang trẻ em Bạch Lộ.

Cô theo thường lệ ở cửa mua trà sữa nóng, mua thêm một hộp bánh trứng.


Nhìn xuyên qua cửa kính, Tiểu Âu đang đâu vào đấy mà bận rộn, Bộ Hành âm thầm ưng ý.

Đem đồ ăn để trên bàn, cô thân thiện nói Tiểu Âu: "Lại đây nghỉ ngơi đã, ăn một chút gì đi."

Tiểu Âu đi tới cao hứng mà nói: "Chị Hành, muốn ăn tết ngon thì phải bán nhiều giày, hôm nay đã đi ra ngoài tám mươi đôi rồi! Chỉ sợ hôm nay đóng gói không xong được."

Bộ Hành đem trà sữa đưa tới tay Tiểu Âu, lại cầm một khối bánh trứng cho cô, "Hãy làm theo trình tự, gói không xong thì mai làm tiếp."

"Vâng." Tiểu Âu vừa cười vừa ăn.

Chờ cô ăn xong hai cái, Bộ Hành thuận miệng hỏi: "Tiểu Âu, em có kế hoạch gì cho công việc sau này của mình không? Không nói đến chuyện xa như vậy, sang năm e có tính toán thay đổi gì khác không?"

Tiểu Âu sửng sốt, thái độ có chút do dự. Bộ Hành hỏi như vậy bởi vì tháng trước cô ngẫu nhiên nhìn thấy trên máy tính chưa bỏ hết tab, Tiểu Âu đã tìm thông báo tuyển dụng trên web. Bộ Hành cười cười, giọng nhẹ nhàng chậm chạp, "Nếu hiện tại em không có tính toán gì thì chị nói ý định của chị trước."

"Chị đang tính thanh lý toàn bộ giày của Bước Đi với giá rẻ, tháng đầu tiên của năm sau nơi này sẽ thay bằng giày của MOCO. Chị sẽ tuyển thêm một người đến đây nghiệm thu đóng gói hàng hóa, đến lúc đó em chịu trách nhiệm về hàng đặt hàng qua điện thoại cùng bán hàng online. Mặt khác, sang năm chị sẽ tăng lương cho em, ngoài ra mỗi đôi trích phần trăm cho em hai mao tiền. Em xuất được nhiều đơn đặt hàng, kiếm phần trăm càng nhiều, chị sẽ trả tiền hoa hồng cho em theo mỗi quý."

Tiểu Âu ánh mắt sáng lên, miệng giật giật, muốn nói gì đó.


Bộ Hành giơ tay ngăn lại, tiếp tục nói: "Nhưng, chị sẽ yêu cầu đối với em cao hơn một chút. Sang năm chúng ta có thể sẽ nhận được đơn đặt hàng trực tuyến, bắt buộc em phải quan hệ tốt với nhiều khách sỉ, phải hiểu biết sản phẩm, nhiệt tình giới thiệu về sản phẩm, khéo léo để bán được nhiều hàng, không chỉ tư vấn cho khách hàng online mà cả đối với khách hàng bình thường ở ngoài."


Bộ Hành ngữ khí chậm lại, nhìn chăm chú vào Tiểu Âu, "Mục tiêu phấn đấu của chị là đem MOCO thành thương hiệu nổi tiếng, nhưng hiện tại chỉ là một cửa hàng Taobao có doanh số tốt. Chị không nghĩ tương lai sẽ cho em được chiếc bánh như thế nào, em chỉ cần nghĩ, em ở cạnh chị có thể học được cái gì hay không, còn chuyện tiền lương nếu em không thấy thiệt thòi thì hãy quyết tâm làm ở đây cho tốt! Còn nếu em tìm được nơi khác tốt hơn, chị cũng không giữ em, chỉ cần nói cho chị biết sớm là được."

Bộ Hành nói rất thật lòng, Tiểu Âu cũng là đứa trẻ thật thà, rất nhanh để hiểu ý của cô. Tiểu Âu nhìn người trước mặt này cao cao gầy gầy, lớn hơn hai tuổi so với cô vẫn luôn là bà chủ bình tĩnh thong dong, trong lòng đã có đáp án, cũng không do dự, "Cảm ơn chị Hành! Chị yên tâm, em nhất định sẽ làm tốt!"

"Được." Bộ Hành hơi hơi mỉm cười, hiếm khi chớp mắt nghịch nghịch với Tiểu Âu, "Chị sẽ cố hết sức không để cho em thất vọng."

Tiểu Âu mỉm cười, nắm tay nâng lên, "Fighting!"

Bộ Hành gần đến giờ hẹn mới đến Bảo Thịnh. Cô ba ngày ở khách sạn đều ngủ không ngon, hôm nay lại lái xe hơn hai giờ, lại đén luôn cửa hàng cùng Tiểu Âu đóng gói, nhìn thời gian đã muộn lại nhanh chóng đến Bảo Thịnh, hiện tại cô rất mệt và buồn ngủ.

Chu Mộ Tu nhìn cô chậm rãi đi về phía mình, ngắm cô trong tầm mắt, cảm thấy mười ngày qua chỗ trống trong tim rốt cuộc cũng có tin tức. Khi cô cởi bỏ áo khoác, anh gần như nhìn cô một cách tham lam. Trên mặt cô không son phấn, sắc mặt tái nhợt, mắt đỏ, dưới mắt còn ẩn ẩn màu xanh, nhìn qua biết được cô ngủ không đủ giấc. Chu Mộ Tu liền áy náy, cô đã rất mệt rồi lại tới hẹn gặp anh. Nhưng anh mấy ngày nay ruột gan cồn cào, nếu không gặp lại cô, chỉ sợ bệnh tương tư sẽ càng nghiêm trọng.

Người phục vụ đến để đặt cơm.

Bộ Hành do trưa ăn quá nhiều, hiện tại không muốn ăn gì ăn, chỉ nói: "Một ly cà phê."

Chu Mộ Tu thấy cô tinh thần không tốt, cảm thấy mình cũng không muốn ăn, nói người phục vụ: "Một ly sữa ấm, cảm ơn."

Người phục vụ đi rồi, anh hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

"Lâm Thành."

"Cô tự lái xe à?"

"Ừ!" Bộ Hành che miệng ngáp một cái.

Chu Mộ Tu kiềm chế nghi vấn trong lòng không tiếp tục hỏi cô đi làm cái gì. Từ hai lần trước nói chuyện với nhau có thể thấy, anh càng săn đón cô càng lạnh lùng, anh lúc này lấy lui vì tiến.


Bộ Hành lần này lại chủ động nói: "Tôi đi Lâm Thành xử lý một chút chuyện nhà của ông ngoại tôi."

Cùng nghề kị nhau, tuy nói MOCO tương đối nhỏ so với Bella, cô vẫn không muốn nói cho anh biết cô làm việc liên quan đến giày. Đặc biệt cô về sau còn muốn đi làm ở Trác Chu, để ông chủ biết mình bên ngoài có cửa hàng giày khác thật là không khôn ngoan chút nào.

Chu Mộ Tu chưa nói gì, lấy ra giấy kiểm tra sức khoẻ.

Bộ Hành tiếp nhận, xin lỗi, "Tôi lần sau gặp sẽ đưa cho anh, tôi không có thời gian để đến bệnh viện."Người phục vụ đưa cà phê và sữa tới.

Chu Mộ Tu đem sữa để trước mặt Bộ Hành, chính mình lấy cà phê. Bộ Hành nhướng mày nhìn anh ta. Chu Mộ Tu đã bưng cà phê lên uống một ngụm, giương mắt, đưa ly lên phía trước, "Cô muốn cái này sao?"

Bộ Hành bỏ qua và cầm ly sữa lên.

Chu Mộ Tu vừa lòng mà đặt ly cà phê xuống, "Hôm nay còn có một việc chúng ta cần thảo luận thêm một chút."

"Việc gì vậy?"

Chu Mộ Tu giọng điệu khách quan, "Chúng ta về sau sẽ phát sinh quan hệ thân mật, cô không cảm thấy chúng ta nên thân thiết hơn để có một chút cảm tình dành cho nhau sao?"

Bộ Hành uống ly sữa, không để tâm, "Việc này không phải trước lạ sau quen sao? Anh coi như hai diễn viên không quen biết đang diễn cảnh thân thiết."

Chu Mộ Tu thấy cô nói một cách bình thường, tâm trạng không tốt lắm, nhíu mày, "Cô rất có kinh nghiệm ư?"

Bộ Hành mơ hồ nói: "Cứ cho là vậy đi!" Chưa thử qua còn không xem qua sao?

Tiếp xúc tới nay, cô ăn nói lớn mật, kiểu bao dưỡng này cũng không phải phụ nữ nào cũng có thể làm được. Tuy đã nghĩ ra vài con số trong lòng, nhưng khi nghe được câu trả lời của cô Chu Mộ Tu vẫn có chút chua xót, lại không dám làm cho cô phát hiện mình có chút thất vọng. Chỉ nhàn nhạt mà nói: "Tôi không có kinh nghiệm."

Bộ Hành đang uống sữa, thiếu chút nữa phun ra một ngụm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận