Tiểu Phú Bà Full

Bộ Hành về đến nhà liền ngủ trưa.

Vào lúc năm giờ chiều, nhận được điện thoại của quản lý nhân sự Trác Chu, thông báo thứ tư cô bắt đầu đi làm, cụ thể đã gửi offer cho cô qua mail.

Mở hòm thư xem một chút, giấy kiểm tra sức khoẻ cô vừa làm hai ngày trước, sao chép một bản là được, ngoài ra cũng không có yêu cầu gì khác gì. Cô nghĩ, Trác Chu là công ty lớn, quá trình tuyển dụng nhanh như vậy sao, hay có duyên cớ gì khác.

Hóa ra Chu Mộ Tu sau khi đưa Bộ Hành về, quay lại công ty hỏi ngay trợ lý, hôm nay công ty tuyển dụng những ai. Kiểu vấn đề không đầu không đuôi này, ngoại trừ vị trí lãnh đạo quản lý, bình thường ông chủ cũng không hỏi đến những cuộc tuyển dụng nhỏ này.

Ngô Vi nghe đoán được ý ông chủ, lập tức đi đến phòng nhân sự ở tầng bảy tìm Lưu Tân Minh. Vốn dĩ danh sách trúng tuyển ngày hôm đó ở phòng nhân sự chưa được gửi đi, ngay lập tức bị thúc giục trình qua các cấp để phê duyệt, bốn giờ đã có trên bàn của tổng giám đốc để phê duyệt lần cuối.

Chu Mộ Tu đã thấy Bộ Hành trong bốn bản báo cáo trúng tuyển kia, phát hiện cô ứng tuyển ở vị trí trợ lý thiết kế, đánh giá phỏng vấn 92 điểm, tiền lương cho vị trí này được trả ở mức tối đa là bốn nghìn năm trăm.

Anh ngập ngừng nhưng vẫn đặt bút ký, để mọi người gửi xuống.

Điều khiến anh do dự chính là, sau khi tốt nghiệp cô chưa đi làm ở đâu, quen ăn chơi lười biếng, nơi làm việc lại đầy cạnh tranh, Trác Chu cũng không nuôi dưỡng người có thói quen rảnh rỗi, cô rất có khả năng phải chịu khổ, hoặc làm việc không tốt bị người khác chỉ trích.

Suy nghĩ như vậy thấy có chút xót xa, tự trách mình lắm chuyện buộc cô phải tìm việc làm. Nhưng hiện tại cô đang cao hứng muốn đi làm, nói không chừng cô ấy sau mấy ngày làm việc mệt mỏi mà rút lui.

Vào thứ tư, chín giờ Bộ Hành đến Trác Chu, cô đi đến phòng nhân sự để báo danh. Vẫn là quản lý nhân sự Hứa Đạt tiếp đón cô, lịch sự mời cô đến phòng chờ. Trong phòng chờ có một cô gái trẻ đang xem hợp đồng, Bộ Hành cảm thấy có chút quen mắt, cô gái nhìn cô cười cười, cô lúc này mới nhớ đến cô gái mặc áo vàng hôm phỏng vấn.

Cô gái chủ động hỏi cô, "Chị, chị làm ở phòng nào đấy ạ?"

"Phòng thiết kế."

Cô gái mở to đôi mắt, ngạc nhiên nói: "Em cũng vậy! Em tên Chu Dung Dung."

Bộ Hành nhịn không được cười rộ lên, xem ra cô và người có tên "Dung Dung" này thực sự có duyên.

Hứa Đạt đi vào, cầm hợp đồng trong thời gian thử việc để cô điền các thông tin cá nhân, hợp đồng có hai bản, Bộ Hành sẽ giữ một bản. Trong khi đó, có nhân viên đến lấy vân tay của cô.

Một lát sau, Hứa Đạt đem hợp đồng của hai người cầm đi, yêu cầu các cô chờ một chút.

Chu Dung Dung lại chủ động bắt chuyện cùng cô, hóa ra cô ấy là đàn em khóa dưới cùng trường với Bộ Hành, kém cô một tuổi.

Hai mươi phút sau, hợp đồng được một người đàn ông khác khoảng ba bốn mươi tuổi cầm vào, thấy khí chất của người này cô đoán được cấp bậc cao hơn so với Hứa Đạt.

Anh ta nhìn chăm chú hai cô gái trẻ tuổi ở trong phòng, rồi lại nhìn hợp đồng trong tay, hơi hơi cao giọng nói: "Chu Dung Dung."

"Có ạ!" Chu Dung Dung phản xạ có điều kiện mà nhấc tay lên.

Bộ Hành mỉm cười, cô thật đáng yêu.

Người đàn ông kia vẫn như lúc đầu rất ít cười, đem một bản hợp đồng đưa cho Chu Dung Dung.

Một bản còn lại tự nhiên giao cho Bộ Hành, cô đưa tay nhận lấy, cảm giác anh ta cố ý hoặc vô tình nhìn cô đánh giá.

Lúc này Hứa Đạt vào và gọi, "Giám đốc, Chu tổng đã đến."

Người đàn ông lập tức rời đi.

Bộ Hành suy đoán anh ta là giám đốc phòng nhân sự rồi. Vị trí trợ lý thiết kế nho nhỏ này mà phải đích thân giám đốc nhân sự đến để đưa hợp đồng sao? Nhưng vừa rồi nói Chu tổng là Chu Mộ Tu sao?

Bộ Hành mở hợp đồng xem một chút, tờ cuối cùng tổng giám đốc ký tên chính là Chu Mộ Tu, cùng với ý kiến và chữ ký của hai người nữa.

Hứa Đạt phát cho Bộ Hành cùng Chu Dung Dung thẻ nhân viên và thẻ cơm, đưa các cô đến trung tâm thiết kế.

Hai người đi theo sau, khi đi ra khỏi cửa phòng, gặp hai người đàn ông đang quay mặt lại nói chuyện với nhau.

Chu Dung Dung nín thở, lặng lẽ giữ chặt ống tay áo Bộ Hành, trong khi mắt Bộ Hành nhìn thẳng phía trước, giống như không thấy cái gì.

Chu Mộ Tu nhìn mặt Bộ Hành, thấy cô xem mình như không khí, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận, vẫn luôn nhìn theo cô đi vào thang máy rồi mới quay đầu lại.

Lưu Tân Minh đã có thể nhìn ra điểm khác lạ, anh hôm trước thấy Ngô Vi tra hỏi, trong lòng hỏi thầm, không biết người trúng tuyển là người quen của Ngô Vi hay là ý của ông chủ? Dù thế nào, anh cũng đốc thúc Hứa Đạt làm nhanh hơn bình thường, tìm đến các phòng có liên quan ký tên, để đưa tới văn phòng tổng giám đốc sớm nhất có thể. Chờ ý kiến phê duyệt gửi xuống dưới, hôm nay nhập chức có bốn người, hai nam hai nữ.

Anh ta cầm hợp đồng lao động do Chu tổng ký tên đóng dấu, cũng không quan sát ra được cái gì. Vì thế, anh trực tiếp đưa hợp đồng lao động cho hai nhân viên mới, một cô nương nhỏ xinh đáng yêu, cũng không có gì đặc biệt. Người còn lại khiến cho anh chú ý hơn, vóc dáng cao gầy, không phải đại mỹ nữ, nhưng khi cô nhìn người khác thì không có biểu tình gì, phảng phất có luồng khí thu hút vô hình.Anh nhìn người luôn chuẩn, nhưng nhớ rõ phần đánh giá phỏng vấn của cô ta có ghi không có kinh nghiệm làm việc, không khỏi lấy làm lạ. Ai ngờ Chu tổng hôm nay lại đến đây, bình thường anh ta đều 10 giờ đến công ty, hôm nay đến sớm lại còn đến tầng bảy? Mà vừa rồi thấy ánh mắt ông chủ dừng lại ở người có tên Bộ Hành kia, Lưu Tân Minh trong lòng đã hiểu rõ.

Ba người vào thang máy.

Chu Dung Dung không nhịn được liền cảm thán, "Thật đẹp trai! Người vừa rồi là ai ạ?"

Hứa Đạt liếc cô một cái, không nói gì.

Chu Dung Dung thần sắc liền có chút tê dại, xấu hổ không dám nói nữa.

Bộ Hành thuận miệng nói: "Vừa rồi không phải nghe có người gọi Chu tổng sao?"

Chu Dung Dung bừng tỉnh, trên mặt biểu hiện vẻ cảm thán kinh ngạc lẫn sùng bái.

Hứa Đạt trầm tĩnh như cũ, hơi hơi liếc nhìn Bộ Hành. Bộ Hành thoải mái cười cười với anh ta.

Trung tâm thiết kế và phát triển ở tầng 4, Hứa Đạt dẫn họ vào văn phòng, bảng hiệu dán trên cửa viết "Phòng thiết kế".

Đi vào, Chu Dung Dung liền "Oa" một tiếng. Bộ Hành cũng kinh ngạc không kém.

Đây là một văn phòng có không gian cực lớn, Bộ Hành nghĩ diện tích của văn phòng này chiếm toàn bộ diện tích của tầng này, bên trong còn có mấy phòng nhỏ. Nhìn qua tấm kính trong suốt, hình như là phòng trò chơi, phòng nghe nhìn, phòng trà và các phòng linh tinh tương tự khác.

Toàn bộ thiết kế trong phòng giống như phòng trưng bày nghệ thuật, trên tường có ít tranh vẽ bằng tay một số đường nét, còn trang trí một số tác phẩm hoa nghệ thuật sặc sỡ, thậm chí còn có một cây cầu nhỏ có nước chảy qua, Bộ Hành có thể nghe được tiếng nước chảy ra từ cây cổ thụ khô mô phỏng.

Cảnh sắc vẫn không tách rời với con người, mặc dù không gian rộng lớn, nhưng vẫn chia ra làm nhiều ô vuông nhỏ cho mỗi bộ phận, mỗi nhãn hiệu.

Số lượng của nhân viên của phòng thiết kế ước chừng bằng số lượng công nhân xưởng Bước Đi.

Bọn họ đi qua nhiều nhãn hiệu lớn lớn bé bé, nhận được sự chú ý của nhiều người, cuối cùng cũng đến nhãn hiệu màu vàng Bella.

Kế tiếp đó là ô của tổ thiết kế thời trang nữ nổi tiếng Sula.

Hứa Đạt đi đến trước bàn của Từ Giai, "Tôi đến để giao người cho cô."

Tiện thể nói thêm vài ba câu xã giao, cầm danh sách đưa cô ký tên. Xong việc của mình, Hứa Đạt rời đi ngay lập tức.

Từ Giai vẫn ngồi như lúc đầu, vừa gõ máy tính vừa hỏi: "Triệu Văn, bên kia sửa hàng mẫu thế nào rồi?"

Một cô gái có làn da đen quay đầu lại, "Tôi vừa nhắc họ hôm qua, bọn họ nói chiều nay sẽ gửi lại cho chúng ta."

"Cô gọi điện thoại giục họ một lần, nhất định chiều nay hàng mẫu phải có đầy đủ!"

"Vâng." Triệu Văn quay đầu lại gọi điện thoại luôn.

Từ Giai lại bận rộn một lúc, mới ngẩng đầu lên, nhìn hai người đứng phía trong nói: "Các cô lại đây." Rồi vỗ vỗ tay, "Tất cả mọi người lại đây một chút."

Chu Dung Dung kéo Bộ Hành, có khoảng bảy tám người đang làm việc vây đến xung quanh bàn của Từ Giai.

Từ Giai uống một ngụm nước, "Đây là trợ lý thiết kế mới đến, Chu Dung Dung, còn có...... Cô tên gì?"

"Tôi tên Bộ Hành."

Từ Giai cũng không trả lời cô, chỉ nói: "Tôi giới thiệu một chút. Đây là nhà thiết kế cao cấp Phạm Văn Hiên, Giang Kỳ Nhã, nhà thiết kế trung cấp Triệu Văn, Điền Quân, Từ Kiệt, nhà thiết kế sơ cấp Tôn Hiểu Hiểu, trợ lý Dương Tiếu. Hai người về sau hãy hỗ trợ các nhà thiết kế trong công việc của họ, xem mọi người có yêu cầu gì. Dương Tiếu, trước khi cô nghỉ hãy bàn giao công việc lại cho Bộ Hành."

Một cô gái mập mạp trả lời: "Được ạ."

Cô nhìn Bộ Hành, Bộ Hành cười cười với cô ta.

Từ Giai tiếp tục nói: "Phía trước chúng ta là tổ thiết kế thời trang trẻ em Bella, cùng với tổ thiết kế giày trẻ em của chúng ta là một đại chỉnh thể, để hoàn thành mỗi mẫu thiết kế tất cả các bộ phận phải liên kết với nhau, buộc các cô phải tìm hiểu và làm quen với các tổ khác, sau này sẽ phải làm việc với họ tương đối nhiều."

"Ngoài Bella chúng ta còn chịu trách nhiệm cho hai nhãn hiệu giày trẻ em khác, từ từ về sau các cô sẽ biết. Giang Kỳ Nhã, vị trí đối diện với cô đang trống phải không? Cô hướng dẫn cho...... Bộ Hành. Triệu Văn, cô hướng dẫn Chu Dung Dung. Trước mắt như vậy đã, mọi người hãy cố gắng làm việc."

Bộ Hành cố gắng nhớ mặt tất cả mọi người.

Trước mắt cô nhớ được nhân viên hiện tại, Dương Tiếu nghỉ việc, cô và Chu Dung Dung là trợ lý, một thiết kế sơ cấp, ba thiết kế trung cấp, hai thiết kế cao cấp, một thiết kế chính, ba nam sáu nữ.

Cô gái có làn da nâu lúc nãy chính là Triệu Văn, chủ động dẫn Chu Dung Dung vào bàn bên cạnh cô ấy.

Giang Kỳ Nhã ngồi vào vị trí của mình mà không có phản ứng gì với Bộ Hành.

Bộ Hành cũng không thể đứng mãi như một kẻ ngốc, chủ động ngồi vào vị trí đối diện với Giang Kỳ Nhã, khách khí hỏi: "Tiền bối, xin hỏi bây giờ tôi có thể làm gì ạ?"

Giang Kỳ Nhã không ngẩng đầu lên, "Đầu tiên cô mở máy tính, vào ổ đĩa nghiên cứu tài liệu, làm quen với phong cách sản phẩm của chúng ta."

Bộ Hành mở máy tính, phát hiện cần mật mã, đành phải hỏi: "Tiền bối, mật mã là gì ạ?"

Giang Kỳ Nhã đọc một chuỗi con số thêm một vài chữ cái,

Trí nhớ của Bộ Hành rất tốt, nhập mật mã chính xác không sai một số, mở máy tính.

Giang Kỳ Nhã vốn dĩ chờ cô ta hỏi lại lần thứ hai, thấy cô đã nhấp chuột máy tính ở trên bàn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên.

Ổ đĩa chung lại cũng yêu cầu mật mã, Giang Kỳ Nhã đang tập trung làm gì đó, rõ ràng không có ý chủ động nói cho cô.

Bộ Hành không chút do dự, thấy trên bàn có sẵn giấy nhớ, xé một tờ đưa về phía đối diện, lịch sự như cũ mà cười nói: "Giang tiền bối, phiền cô viết giúp tôi mật mã ổ đĩa, lỡ may tôi không nhớ được lại quấy rầy cô làm việc."

Chỉ là lần này cô cao giọng hơn lần hỏi trước một ít, có người ở tổ thời trang trẻ em phía trước thậm chí còn quay đầu lại nhìn.

Giang Kỳ Nhã lúc này mới ngẩng đầu nhìn Bộ Hành, cô không kiêu ngạo không xu nịnh mà nhìn chăm chú mình. Giang Kỳ Nhã nhận thấy ánh mắt của người khác đang nhìn mình, nếu không tiếp lại bị nói làm khó người mới, đành phải với tay ghi ra giấy ghi chú, mắt liếc nhìn đồng hồ hiệu Bulgari trên tay cô, tâm tư không ổn, viết mật mã đưa cho Bộ Hành.

Bộ Hành sắc mặt không đổi, "Cảm ơn" rồi ngồi xuống.

Buổi sáng đến làm các thủ tục mất không ít thời gian, vừa ngồi xem được ít tài liệu, lại đã đến giờ ăn cơm.

Các nhà thiết kế lần lượt rời đi, ba nam thiết kế đi cùng nhau, ba cô gái thiết kế sơ cấp và trung cấp đi cùng nhau, Giang Kỳ Nhã đi đến vị trí Từ Giai chờ cô cùng đi ăn cơm.

Bộ Hành nhìn thấy những điều này nghĩ rằng họ đi cùng nhau không khác biệt lắm về cấp bậc, chờ mọi người đi hết Chu Dung Dung đến chỗ Bộ Hành. Một mình Dương Tiếu cũng đi đến, "Tôi dẫn các cô đi ăn cơm nhé!"

Bộ Hành vốn dĩ nghĩ Trác Chu có nhà ăn, nghe Dương Tiếu giới thiệu mới biết, mọi nhà hàng trong "trấn nhỏ" này đều có thể dùng thẻ cơm của Trác Chu.

Thẻ cơm của một nhân viên bình thường mỗi tháng được hai trăm đồng tiền cơm, nếu quá số tiền đó thì tự trả tiền cho các bữa ăn sau đó.

Dương Tiếu cười nói: "Từ nhà thiết kế cao cấp trở lên, trợ cấp càng nhiều. Các cô hãy cố lên!"

Chu Dung Dung thấy cô ấy cũng thân thiện, có chút tò mò hỏi: "Vậy tại sao chị...... lại nghỉ việc?"

Dương Tiếu trầm mặc nói thẳng: "Tôi đã tìm được việc tốt hơn!"
"Ồ! So với Trác Chu có tốt hơn không?"

"Trác Chu rất tốt, nhưng phải phấn đấu lên thiết kế trung cấp và cao cấp trở lên mới được, nếu không cũng chỉ thường thường vậy thôi!" Dương Tiếu đột nhiên hạ giọng, "Cũng không ngại nói cho hai người biết, tôi làm trợ lý thiết kế ở đây một năm, đến công ty khác có thể đảm nhiệm thiết kế luôn."

Bộ Hành nghĩ thầm, lời này so với những gì Tưởng Dung nói cũng không khác biệt, từ Trác Chu đi ra bên ngoài thực sự nổi tiếng.

"Thật vậy ư?" Chu Dung Dung có chút hâm mộ, lại có chút lo lắng, "Bên này...... Có phải rất khó phát triển hay không?"

"Cũng không hẳn, phải nhìn vào năng lực." Dương Tiếu thái độ có chút hậm hực, "Hiện tại các thiết kế sơ cấp chính là trợ lý được thăng chức."

"À." Chu Dung Dung tưởng cô không được thăng chức, vội đổi đề tài.

Ba người dừng ở một cửa hàng, chuẩn bị muốn vào đi, Dương Tiếu "Ồ" một tiếng, nhìn xa xa thở dài, "Điều đáng tiếc chính là về sau sẽ không nhìn thấy Tiểu Chu tổng nữa!"

"Ơ?" Chu Dung Dung vội quay mặt lại đưa mắt theo tầm mắt của cô ta, "Wow! Buổi sáng em cũng nhìn thấy anh ấy, quả thực rất đẹp trai!!!"

Dương Tiếu kinh ngạc, "Vậy cô may mắn đấy, tôi tới đây làm việc được một năm mà hôm nay mới là lần thứ ba nhìn thấy anh ấy."

Bộ Hành cũng đã nhìn thấy Chu Mộ Tu, phía sau có vài người đi theo, đang đi đến từ con đường lát đá bên cạnh.

Bọn họ đã lướt qua ba người Bộ Hành, hướng về trấn nhỏ, đại khái cũng là muốn đi đâu đó ăn cơm.

Buổi sáng vội vàng lướt qua anh ta, mắt nhìn thẳng không chú ý tới dáng vẻ của anh ta, bây giờ mới để ý hôm nay anh ta mặc đồ sang trọng, âu phục tối màu, dáng người thẳng, đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên vừa đi vừa nói chuyện với nhau, trông rất đẹp đẽ, phong độ.

Người đàn ông trung niên kia cùng anh ta đi song song, vừa thấy chính là kiểu người thành đạt lớn tuổi, đi theo bên cạnh ông ấy còn có một cô gái trẻ tuổi, mặc váy đính ngọc trai tinh xảo, chân đi giày cao gót song song hai màu đen trắng, tay cầm chiếc túi hàng hiệu xa xỉ, dáng đi thanh lịch.

Dương Tiếu cùng Chu Dung Dung vẫn đứng ngơ ngẩn mà nhìn, đến khi nhóm người kia rẽ vào một nhà hàng, Chu Dung Dung thở dài:

"Ở cạnh Chu tổng chỉ có thể là thiên kim tiểu thư như vậy!"

Dương Tiếu khóe miệng cong cong, bước vào nhà hàng.

"Đi thôi nào, dù sao chúng ta có phấn đấu cả đời đều không thành được người như vậy."

Bộ Hành cảm thấy lời này ẩn chút ý tứ, khóe miệng giật nhẹ, đi theo sau.

Di động trong túi áo khoác vang lên, là tin nhắn WeChat.

"Lần trước nói chính là nhà hàng đó đấy, ăn nhiều một chút nhé, em gầy quá."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui