Tiểu Phú Bà Full

Lúc sáu giờ hai phút, mọi người ở văn phòng nghỉ làm.

Bên giày trẻ em Bella vì Từ Giai chưa đi nên những người khác cũng chưa có động tĩnh gì.

Bộ Hành cũng không vội, vừa mới ở trong máy tính ít bản thảo, được thiết kế bởi phần mềm 3D mới nhất, cô không am hiểu phần mềm này lắm, vừa lúc nghĩ buổi tối sẽ học thêm.

Lúc này, Từ Giai "Alo!" một tiếng, cầm di động đi vào bên trong phòng nghỉ, đóng cửa lại nói chuyện điện thoại.

Bộ Hành nhìn đối diện thấy Giang Kỳ Nhã bắt đầu thu dọn đồ, cầm túi đứng lên muốn đi nhưng lại do dự đặt túi xuống, ngồi yên tại chỗ cao giọng gọi, "Văn Hiên, Triệu Văn, sao còn chưa về, tan tầm rồi!"

"Đi thôi, tôi tắt máy tính đã!"

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn nhau, rất nhanh thu dọn đồ, sẵn sàng khi Từ Giai không ở đây định bỏ của chạy lấy người.


Từ Giai nói chuyện điện thoại chưa đến một phút liền quay lại, nguyên nhân vì cuộc điện thoại vừa rồi khiến tâm tình cô khó chịu, nhìn thấy tình cảnh này, giọng nói trở nên lạnh lùng.

"Mọi người đều xong việc hết rồi à? Tôn Hiểu Hiểu, Dương Tiếu, tôi đã yêu cầu hai người cắt lô nguyên liệu và lưu trữ chúng, tại sao ở đây vẫn như đống hỗn độn thế này?"

Tôn Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói: "Giai tỷ, chúng em hôm nay đi Á Hoàn tìm phụ kiện mới, vừa trở về chưa được mười phút, em đang chuẩn bị cho buổi tối tăng ca đây!"

Từ Giai quên mất việc này, bây giờ mới nhớ ra cô đã kêu các cô ấy đi Á Hoàn. Thần sắc dễ chịu hơn, "Không phải chúng ta có hai trợ lý mới tới sao? Tại sao không giao cho các cô ấy?"

Cô đảo mắt nhìn mọi người, mọi người cũng đang nhìn cô, chỉ còn có Bộ Hành đang ngồi ở vị trí của mình nhìn vào màn hình máy tính.

Không hiểu sao nhưng cô nhìn không vừa mắt, nói như ra lệnh: "Bộ Hành! Hai cô sẽ tăng ca buổi tối, Dương Tiếu cô nán lại hướng dẫn cho các cô ấy."

"Vâng." Dương Tiếu lên tiếng, người để ý có thể cảm thấy Dương Tiếu có chút không tình nguyện. Những người khác vẫn đứng nguyên vị trí, không ai dám thể hiện sắc mặt khó coi chờ Từ Giai đi trước.

Giang Kỳ Nhã có chút sốt ruột, đi đến cạnh Từ Giai, nhỏ giọng nói: "Giai tỷ, hôm nay sinh nhật bạn trai em, anh ấy đang bên ngoài chờ em, nếu không có việc gì nữa em đi trước chị nhé!"

Từ Giai trong lòng không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn có ý cười, trêu chọc nói: "Được rồi được rồi, đừng ở trước mặt chị thể hiện tình yêu nữa! Mau đi đi!"

Lại cười với những người khác nói: "Được rồi, không có việc gì nữa mọi người làm gì thì làm rồi nhanh về đi!"

Vì thế, mọi người thở phào nhẹ nhõm lục tục rời đi.

Không lâu sau đó, Từ Giai cũng đi với khuôn mặt âm trầm.

Trong phòng chỉ còn lại có Bộ Hành, Dương Tiếu cùng Chu Dung Dung.

Dương Tiếu nhìn một đống vải trên mặt đất, nhíu mày, "Chúng ta có muốn đi ăn cơm trước không, cơm nước xong hãy quay lại làm!"

Chu Dung Dung gật đầu, "Tiện thể em về ký túc xá lấy ít đồ nữa."


Cô cùng Dương Tiếu đều ở ký túc xá của Trác Chu, ngay cạnh trấn nhỏ.

Bộ Hành không muốn ăn uống gì, hơi suy tư, "Tôi không ăn cơm đâu. Dương Tiếu, không bằng cô chỉ tôi làm như thế nào trước đi."

Dương Tiếu đành phải đi đến ngăn tủ bên cạnh lấy ra một tập tài liệu, "Rất đơn giản, cắt thành các miếng lớn nhỏ giống nhau, dán lên, đánh số, số màu, giá xuất xưởng, dựa theo mẫu này là được."

Bộ Hành gật đầu, "Vậy tôi ở đây cắt trước, các cô đi nhanh về nhanh, chúng ta nhanh chóng làm cho xong."

Vì thế, Dương Tiếu cùng Chu Dung Dung đi ăn cơm trước.

Bộ Hành một mình bận rộn bắt đầu công việc.

Làm việc mười mấy phút, nhớ ra gì đó, cô đi đến bàn cầm di động xem, không có cuộc gọi, không có tin nhắn WeChat, trong lòng không khỏi thất vọng. Cô lắc đầu như muốn vứt những thứ phức tạp ra khỏi đầu, để điện thoại sang một bên, bình tĩnh tập trung làm việc.

Nên sống đơn giản, đừng nên hoang phí thời gian. Cô thao tác nhanh nhẹn, ba mươi phút sau đã làm được hơn một nửa.

Lúc này, một âm thanh dịu dàng truyền đến.

"Vẫn còn bận à?"

Bộ Hành ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên, "Giám đốc Tô."

Tô Mạn Lệ chậm rãi đến cạnh cô, nhìn vào công việc trong tay cô, ân cần hỏi: "Bộ Hành, ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào?"

"Cũng không tệ lắm ạ." Bộ Hành suy nghĩ thực lòng nói: "Cơm trưa ở trấn nhỏ ăn rất ngon, ngày mai em sẽ thử ở một cửa hàng khác."

Điều Tô Mạn Lệ muốn hỏi không phải thức ăn thế nào, Bộ Hành lại trả lời chung chung, hỏi một đằng trả lời một nẻo, rất tự nhiên đem đề tài thức ăn mà nói đến.Miệng cô có ý cười sâu, gật đầu, "Bộ Hành, làm tốt lắm. Chị thực sự xem trọng em!"

Lời này nói ra có chút đột ngột.

Bộ Hành biểu hiện vui vẻ vừa phải, "Cảm ơn giám đốc, em sẽ cố gắng ạ."

Tô Mạn Lệ ngữ khí càng thêm thân thiết, "Em đi làm về muộn như vậy, đã nói qua với bạn trai chưa?"

Bộ Hành khi phỏng vấn cũng nhìn ra, Tô Mạn Lệ và Từ Giai có chút bất hòa.

Tô Mạn Lệ rõ ràng biết Từ Giai không muốn tuyển dụng cô, nhưng lại khăng khăng giữ lại cô, tối nay còn chủ động tới để thể hiện sự quan tâm, cố ý muốn mượn sức của mình. Tuy nhiên vừa mới nói được hai câu, cô liền chuyển sang đề tài riêng tư về bạn trai, có chút vội vàng.

Bộ Hành hơi hơi mỉm cười, "Em không có bạn trai."

"Phải không vậy? Điều kiện tốt như vậy sao lại không có bạn trai?"


Tô Mạn Lệ trên mặt kinh ngạc nhìn Bộ Hành có chút khoa trương.

Giọng nói của Bộ Hành bình thản, "Ba bốn năm tới em chủ yếu muốn tập trung vào công việc của mình, tạm thời em chưa muốn nghĩ tới việc yêu đương."

Nhìn thái độ của Tô Mạn Lệ, Bộ Hành biết câu trả lời của cô rất vừa lòng, xem lời nói của cô là thật lòng.

Đây cũng không phải chuyện xấu đối với bản thân cô.

Hai người lại hàn huyên một lúc, thì Dương Tiếu cùng Chu Dung Dung trở lại.

Tô Mạn Lệ hỏi thăm hai người vài câu, rồi rời đi.

Chu Dung Dung chờ Tô Mạn Lệ đi rồi, tò mò hỏi: "Em thấy Giám đốc Tô dáng đi rất cẩn thận, thoạt nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm."

Bộ Hành hai ngày trước trong lúc phỏng vấn cũng có cảm giác này.

Dương Tiếu nhìn quanh bốn phía, che miệng nhỏ giọng nói: "Chị ấy lúc trước ở văn phòng của mình đã không cẩn thận bị sinh non, hình như có liên quan đến Từ Giai. Vừa nghỉ ngơi một tuần đã đi làm lại rồi."

Chu Dung Dung há to miệng, "Trời ạ, cũng liều quá! Thế thì cũng không lấy làm lạ khi chị ấy được thăng thẳng lên chức giám đốc!"

Dương Tiếu hoài nghi, "Sao cô biết chị ấy được thăng thẳng lên chức giám đốc?"


Chu Dung Dung sửng sốt, vội nói: "Em có bạn học cùng thời tiểu học làm ở phòng thị trường, nghe bạn ấy nói. Có phải sự thật hay không?"

Dương Tiếu gật đầu.

Chu Dung Dung lại hỏi: "Chị ấy nhìn không còn trẻ nữa nhỉ!"

"Ba mươi sáu tuổi rồi!"

"...... Ôi! Vậy chị ấy rất khó có con lại sao? Em có dì, năm nay ba mươi tám tuổi, đã có con gái mười bảy tuổi, vẫn có ý định mang song thai......"

Hai người nói hết chuyện Tô Mạn Lệ cho tới chuyện vô sinh, ống nghiệm, rồi đến chuyện trẻ con.

Bộ Hành nhìn hai người ríu rít buôn chuyện, thầm thở dài. Cô vẫn ngồi thẳng, nhỏ giọng, đề nghị: "Thế này nhé, chúng ta sẽ phân công. Tôi cắt, Chu Dung Dung dán, Dương Tiếu phụ trách đánh số, như vậy hiệu suất sẽ cao hơn một chút. Làm xong sớm, chúng ta còn có thời gian đi dạo ở khu thương mại."

Hai người sửng sốt, nhìn nhau.

Chu Dung Dung phấn chấn tinh thần, "Đúng đúng, em cũng muốn đi chợ đêm, vừa rồi lúc ăn cơm nghe âm thanh bên đó thật náo nhiệt!"


Tiếp đó, ba người tạo thành một dây chuyền sản xuất, hiệu quả công việc rất cao.

Tám rưỡi, mọi việc đã xong.

Chu Dung Dung vội vàng tóm lấy Dương Tiếu, bắt cô dẫn đi dạo.

Bộ Hành đem tài liệu cất, nhìn quanh bốn phía. Văn phòng to như vậy nhìn qua cũng thấy các nhãn hiệu khác cũng có mười mấy người ở lại tăng ca, cũng có người ở lại để xem phim trong phòng studio.

Cầm lấy túi, quẹt thẻ vào thang máy, khi ra đến tầng một thấy rất đông người.

Vừa rồi ngồi cắt chỉ ngửi thấy mùi của vải da, lúc này vừa ra đến bên ngoài, Bộ Hành cảm thấy không khí thật trong lành.

Nhìn lại trấn nhỏ được thắp sáng bởi đèn nê ông, ban đêm so với ban ngày còn náo nhiệt hơn, rất đẹp và lộng lẫy.

Trác Chu đã rất thành công trong việc gia tăng sự trung thành của nhân viên. Có một bộ phận nhân viên ở ký túc xá trong trấn nhỏ này, giống như Dương Tiếu hay Chu Dung Dung, ban ngày đi làm, buổi tối là thời gian họ thả lỏng để tiêu khiển.

Bộ Hành mơ hồ có thể nghe được âm nhạc của quán bar truyền đến. Cô hít thở không khí mát mẻ này, đi đến bãi đỗ xe. So với ban ngày đông đúc, lúc này chỗ trống quá nhiều.

Tìm được xe giáp xác trùng của mình, cô mới vừa kéo cửa xe ra, liền nghe được tiếng mở cửa xe bên cạnh mà cô nghĩ rằng chiếc xe này không có ai.

Bộ Hành có chút bị dọa, nhíu mày quay đầu lại nhìn. Là Chu Mộ Tu.

Anh ta không phải có chỗ đỗ xe riêng ở phía đông rồi sao? Từ khi nào lại chuyển qua đỗ xe cạnh cô.

Bộ Hành trong lòng chửi thầm.

Thực tế, Chu Mộ Tu đã ở trong xe đợi cô hơn hai giờ.

Sau nụ hôn ngày hôm qua, anh tưởng rằng mối quan hệ của hai người đã tiến một bước lớn, ai biết được lúc tan tầm cô nhắn tin WeChat với nội dung khó hiểu, như tạt một gáo nước lạnh vào đầu anh.

Anh không rõ ngọn nguồn sự tình, tùy tiện nhắn WeChat hoặc gọi điện thoại càng dễ khiến cô hiểu lầm hơn, không bằng gặp mặt trực tiếp hỏi rõ ràng.

Vì thế sau khi cô trả lời tin nhắn kia liền lập tức đi xuống bãi đỗ xe, xác nhận xe cô còn ở trong bãi, ngồi vào trong xe của mình đợi.

Đợi xe bên cạnh đi ra, anh nói Tiểu Lý đem xe đậu cạnh xe cô.

Ai ngờ mãi không thấy cô xuống, kêu Tiểu Lý đến trung tâm thiết kế tìm hiểu xem thế nào, mới biết được cô phải tăng ca.

Anh không tiện đi tìm cô, cũng không nghe Tiểu Lý sẽ giúp mình, chỉ còn cách ngồi trong xe mà chờ cô. Nên mới có màn làm cô giật mình kia.

Chu Mộ Tu đi đến bên Bộ Hành, tự nhiên lấy chìa khóa xe trong tay cô, ngẩng đầu lên, ý ra hiệu cô ngồi ghế phụ.

Bộ Hành trong lòng lại thấy bực bội, không cảm kích, mà lạnh lùng nói: "Tôi nuôi không nổi tài xế như anh!"

Ngữ khí chanh chua đến bản thân cô còn ngạc nhiên.

Chu Mộ Tu ôn hòa mà nói đùa, "Tôi miễn phí."

Bộ Hành liếc thấy miệng anh ta cười, không nghĩ sẽ xử lý anh ta tại đây, đi vòng qua xe đầu, ngồi vào ghế phụ.


Chu Mộ Tu cũng ngồi vào xe, đóng cửa xe, hỏi luôn: "Tin nhắn này có ý gì? Cô nghe được cái gì? Hay là cô thấy cái gì?"

Bộ Hành cũng không yếu thế, trầm giọng nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi."

Chu Mộ Tu gật đầu, "Để tôi đoán xem, Từ Giai?"
Bộ Hành chớp mắt, Chu Mộ Tu biết mình đoán đúng rồi. Anh lấy di động, bấm gọi điện thoại, bật loa ngoài.

"Chu tổng!"

"Ngô Vi, anh thuật lại một lần nữa cuộc điện thoại Từ Giai gọi cho anh tôi nghe nào."

Ngô Vi cũng không hỏi lý do, hắng giọng và bắt đầu một người dùng hai giọng.

"Trợ lý Ngô, Chu tổng có ở đấy không?"

"Chu tổng đang bận, cô Từ cô có chuyện gì tôi có thể chuyển lời."

"Là như thế này, buổi tối tôi muốn đến nhà thăm phu nhân chủ tịch, xe tôi mấy ngày nay đang bảo dưỡng, có thể cùng ngồi xe Chu tổng qua đó không?"

"Được, chờ tôi một chút tôi sẽ chuyển lời đến Chu tổng."

Ngô Vi tạm dừng vài giây, "Qua mười phút, tôi gọi điện trả lời cô Từ."

"Trợ lý Ngô, anh chuyển lời của Chu tổng như thế nào?"

"Tôi chuyển lời rằng Chu tổng nói không tiện đường, còn nói lần sau nếu có công sự thì trực tiếp tìm giám đốc Tô, việc tư không liên quan đến anh ấy."

Ngô Vi tổng kết nói: "Đấy là cuộc nói chuyện giữa tôi và cô Từ."

"Rất tốt." Chu Mộ Tu kết thúc cuộc gọi.

Anh biết Từ Giai nhất định gọi mình là "Mộ Tu", mà Ngô Vi rất thông minh đem hai chữ này đổi thành "Chu tổng", cho nên khen anh ta "Rất tốt".

Chu Mộ Tu nhìn Bộ Hành, "Cô nghe chưa, tôi và cô ta không có quan hệ gì là không minh bạch, đến số điện thoại của cô ta tôi cũng không có."

"Tôi chưa nói anh và cô ta có chuyện gì không minh bạch."

Bộ Hành nào nghĩ anh ta sẽ đến đây như vậy, anh ta hành xử quang minh chính trực, có vẻ do cô không thoáng tính lắm, trên mặt có chút khó chịu. Trong lòng đột nhiên nghĩ ra một câu: Lòng không tham, không sợ hãi.

Vậy cô đang có lòng tham sao?

Chu Mộ Tu cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng, "Bộ Hành, cô muốn thế nào cô cứ nói?"

Bộ Hành trong lòng đối diện với bản thân mình tới bực mình, nghe anh ta nói như vậy đột nhiên quay mặt trừng mắt nhìn anh ta, tức giận nói: "Tôi hôm nay định ngủ với anh xem thế nào?"

Sớm đã đối mặt với nhiều việc bất ngờ, nhưng mặt của Tiểu Chu tổng cũng phải nóng lên, may mắn bây giờ là buổi tối cô nhìn không rõ.

Anh ho nhẹ một tiếng, "Cô muốn như thế nào thì sẽ là như thế."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận