Tiểu Phú Bà Full

Hai người đều chỉ có chút hiểu biết, đều là tay mới, cũng không có gì đa dạng, chỉ là những tư thế đơn giản cũng có thể làm cho bọn họ rung động không thôi.

Khi sắp hết sức, Bộ Hành mơ mơ màng màng nghe giọng thoả mãn của anh ta ở bên tai: "Hành, như thế nào sẽ tốt nhất đây! Tôi thoải mái sắp chết rồi!"

Cô tuy đã rất mệt, nhưng cũng dùng giọng nói như không còn sức lực mà đáp lại anh ấy, "Không được, anh chết thì tôi phải làm sao bây giờ, còn trông cậy vào anh để sinh em bé chứ!"

Anh ở phía sau cô mà cười to, lại gắt gao mà tiến gần hơn.

Cô lúc này ý chí bạc nhược, đến mức hai mắt không mở nổi, nhưng vẫn hợp tác với anh. Mắt anh bối rối, di chuyển cơ thể, cô một chút cũng không chống cự được.

Buổi sáng cô tỉnh dậy, Chu Mộ Tu đã không còn ở trên giường.

Anh đi khi nào nhỉ? Cô ngủ say đến mức không biết gì.

Nhớ tới buổi tối công ty có tiệc cuối năm, hôm qua khi họp Tô Mạn Lệ còn yêu cầu mọi người hôm nay trang điểm xinh đẹp một chút, đừng để kém hơn so với các phòng khác.

Rửa mặt xong, Bộ Hành đi vào phòng để quần áo, không phí nhiều tâm tư để chọn đồ, cô chọn một áo khoác nâu dài, bên trong mặc chiếc váy hoa dài cùng màu, nhìn cũng không giản dị quá.

Cô là nhân viên mới, lại chỉ là trợ lý mà thôi, không cần thiết phải nổi bật hơn người khác.

Nhìn qua gương cũng thấy vừa lòng, cô ngồi vào bàn trang điểm, nhanh chóng trang điểm nhẹ nhàng. Đặc biệt quét má hồng màu cam, khiến cô trông bớt lạnh lùng, trong trường hợp này vẫn nên thân thiện, hiền hoà thì tốt hơn.

Chọn giày phối hợp cùng túi xách, đi ra khỏi phòng quần áo, nghe bên ngoài có người ấn chuông cửa.

Nhìn mắt mèo ra bên ngoài, ồ, không phải anh ấy đã đi rồi sao?

Bộ Hành mở cửa, thấy anh ấy mặc một bộ đồ thể thao, tóc trên trán tóc còn có vài sợi ẩm ướt, như vừa mới đi chạy xong, trên tay còn cầm bánh bao cùng sữa đậu nành.

Chu Mộ Tu bình tĩnh nhìn cô hai giây, đảo mắt xem giờ, đem bữa sáng đưa cho cô, "Ăn xong hãy đi."

Đi vài bước không quên quay đầu lại khen, "Em thật đẹp!"

Tiếp theo tiếng vòi hoa sen phát ra từ phòng tắm.

Bộ Hành cười, cảm thấy tâm trạng rất tốt, quả nhiên không có nữ nhân nào không thích được người khác khen xinh đẹp.

Nhìn thời gian vẫn còn, ngồi ngay ghế đổi giày ở cửa ăn bánh bao.

Trước khu nhà có hai nhà tiệm bánh bao, anh nhất định mua ở nhà bên phải, ở đây dùng thịt tươi, vỏ bánh so với nhân còn ăn ngon hơn.

Sau khi cô chuyển đến đây ở, mỗi ngày đi qua cửa, thấy hàng kia trước cửa luôn có hàng dài người xếp hàng mua, chỉ có cuối tuần cô mới có thời gian để đợi xếp hàng, mỗi lần đều mua vài cái.

Cô nhanh chóng giải quyết xong một cái bánh bao, mới vừa cắn một miếng của cái thứ hai, Chu Mộ Tu tắm xong quấn khăn quanh người đi tới.

Thấy cô ngồi ở cửa ăn bánh bao, hơi hơi mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Bộ Hành hơi sững sờ, đây là lần đầu cô ban ngày ban mặt nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông, cảm giác rất khác lúc nhìn thấy cơ thể anh vào buổi tối.

Trong đầu óc cô không ngừng suy nghĩ về hình ảnh "Mỹ nhân tắm" "Hoạt sắc sinh hương*", cô vô thức nuốt nước miếng.

(*Hoạt sắc sinh hương: Bông hoa màu sắc tươi đẹp, mùi hương ngào ngạt.)

Chu Mộ Tu muốn ra xem cô có còn ở nhà không liền quay về phòng, anh thay quần áo trong giây lát rồi ra phòng khách.

Tất nhiên thoát y thì chỉ thấy thịt còn mặc quần áo hiện lên dáng người cao gầy hoàn hảo, Bộ Hành bây giờ nhìn anh ta mặc áo quần chỉnh tề cũng không tự chủ được nhớ tới bộ dạng phóng đãng của anh vào ban đêm, hoài nghi bản thân có phải quá mê sắc hay không, có chút không được tự nhiên, nên không nhìn anh ta nữa mà tiếp tục ăn bánh bao và uống sữa đậu nành.

Chu Mộ Tu không nhìn ra tâm tư của cô, chỉ cảm thấy lúc này áo khoác của cô không khóa lộ ra váy hoa bên trong, ngồi ở đó có vẻ rất ngoan ngoãn.

Mặc dù từ "Ngoan ngoãn" này hình như không hợp với cô.Anh đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, cùng tầm mắt với cô, "Ăn ngon không? Tôi thấy rất nhiều người mua."

Bộ Hành thoáng ngửi thấy mùi sảng khoái trên người anh ta sau khi tắm, nghĩ thầm, nếu anh ta là một tiểu tử nghèo thì tốt, cô cứ như vậy nuôi anh ta.

Chu Mộ Tu thấy cô có điểm thất thần, vốn định hôn lên mặt cô nhưng lại sợ cô phải trang điểm lại, nên đành cắn nhẹ vào vành tai cô.

Bộ Hành giật mình, duỗi tay vỗ nhẹ lên mặt anh, hỏi: "Anh muốn gì đây?"

"À, muốn khen thưởng tôi một chút không?" Anh nhìn cô, trong nháy mắt tiến đến cầm bánh bao trước mặt cô cắn một miếng to.

Bộ Hành không biết nói gì, sao anh ta luôn thích chiếm đoạt của cô, trong túi không phải còn hay sao?

Như sợ anh ta cắn thêm miếng nữa, cầm trong tay non nửa cái bánh bao cô nhét hết vào trong miệng, nhai vài miếng hết cả cái, môi bóng nhẫy tinh nghịch in một nụ hôn lên má mịn màng của anh.

Không phải muốn thưởng sao? Cô diễu võ dương oai mà cười với anh.

Chu Mộ Tu lấy tay lau lau, quả nhiên dính dầu mỡ, giả vờ tức giận đưa tay định quệt vào mặt cô.

Bộ Hành giơ lên tay hét chói tai, "Không cần, không cần, tôi trang điểm rồi!"

Anh vẫn không thuận theo, không buông tha cô đưa tay với tới.

Trên tay cô đang cầm sữa đậu nành, đó là đối thủ của anh, nên lập tức đã bị anh giữ chặt tay, tính ra anh vẫn có lương tâm, chỉ là hung hăng hôn môi cô.

Thấy anh không có ý dừng lại, cô cuống quít kêu, "Không được, đổ sữa này!"

Anh xoay mặt định chu miệng tìm đến ống hút, cô nhìn ra ý đồ của anh, không muốn cho anh thực hiện được, cũng muốn cướp để uống.

Hai người cười và hét lên một lúc, thì ly sữa đậu nành đã được hai người cùng nhau uống xong rồi, lúc này mới dừng lại.

Bọn họ nhìn thấy sự vui vẻ trên mặt nhau, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh.

Bộ Hành vuốt khóe miệng, kinh ngạc khi bản thân đã lâu không vui vẻ cười đùa như vậy, ngay cả khi còn nhỏ, cô cũng không nhớ có lần nào không.

Trong lòng ùa tới cảm giác mất mát, trên mặt ý cười dần dần mất đi, cô khẽ nheo mắt, "Tôi sẽ đi làm muộn mất."

Duỗi chân muốn đi giày.

"Để tôi!"

Không đợi cô từ chối, Chu Mộ Tu đã một tay lấy giày, một tay giữ chân, đi giày cẩn thận cho cô.

Bộ Hành ngơ ngác nhìn bộ dáng chuyên chú của anh, buột miệng thốt ra, "Hugh, anh đừng tốt với tôi như vậy."

Chu Mộ Tu một tay chỉnh, khẽ ngẩng đầu lên.

"Vì một ngày nào đó anh kết hôn, tôi biết đi đâu để tìm được một người đàn ông giống anh? Tôi sẽ không ngừng tìm kiếm, lấy bọn họ so sánh với anh." Cô nửa đùa nửa thật.

Trong nháy mắt Chu Mộ Tu tim như có vết dao cắt, cúi đầu, đi chiếc giày vào bên chân còn lại cho cô, rồi mới ngẩng đầu lên, ngữ khí gần như nghiêm túc, "Không bằng em hãy kết hôn với tôi đi?"

"Anh biết tôi sẽ không kết hôn mà." Bộ Hành nhàn nhạt nói, ánh mắt mờ mịt lúc trước đã không còn, đứng lên, "Phải đi thôi."

Chu Mộ Tu chậm rãi đứng lên, ánh mắt ảm đạm, cùng cô đi ra cửa.

Bộ Hành tới gara, mới phát hiện Chu Mộ Tu không theo kịp.

Chờ anh ra đến cổng chính, nhìn thấy tài xế lái xe đến đón Chu Mộ Tu, đi rất nhanh.

Bộ Hành trong lòng có chút rối loạn, suy nghĩ về hình dáng anh lên xe, buộc bản thân mình không nên suy nghĩ, đi về hướng Trác Chu.

Cô vừa mới bước vào trung tâm thiết kế liền cảm thấy hôm nay không khí không bình thường như mọi ngày.

Ruy băng cùng đèn lồng thú bông trang trí rực rỡ ngày tết đã được trang trí trước khi cô đi làm, không có gì kỳ lạ.

Trọng tâm là con người.

Đi qua các nhãn hiệu khác, mọi người đều tỉ mỉ trang điểm, văn phòng mở điều hòa, tất cả cởi áo khoác ra, lập tức ai cũng nhìn nhau.

Đặc biệt ở Sula, nhãn hiệu này nổi tiếng nhất công ty, vẫn đứng ở vị trí dẫn đầu trong nước, ở công ty có rất nhiều nhãn hiệu và đây cũng là chị đại của công ty.

Các nhà thiết kế của Sula ngày thường ở công ty rất sành điệu, hôm nay càng là ngày để họ trưng diện, hận không thể đem công ty thành sàn trình diễn thời trang.

Hôm nay bên Bella cũng có một chút khác. Rốt cuộc cũng là một trong những nhãn hiệu dẫn đầu ngành, là đứa con thứ hai của công ty, không thể để nhà khác vượt mặt được.

Nổi bật nhất chính là Từ Giai, dáng người cô có những đường cong rất quyến rũ, hôm nay lại mặc váy ngắn màu đen cổ chữ V, váy đuôi cá làm nổi bật đường cong cơ thể, trông rất kiêu sa, mắt to môi đỏ, nhìn qua chói mắt nhưng thật sự làm mê lòng người nhìn.

Giang Kỳ Nhã nhìn cũng rất tươi mới, áo sơ mi kết hợp với ren trắng, cùng váy dài đến gối màu xanh nhạt, trang điểm tỉ mỉ, nhìn qua cũng được gọi là mỹ nhân.

Ngay cả Chu Dung Dung cũng cố ý đi làm tóc xoăn, gắn lông mi giả, trông trưởng thành hơn nhiều so với bình thường.

So với mọi người, Bộ Hành từ trang điểm đến quần áo có vẻ có chút nhạt nhẽo.

Không lạ khi Tô giám đốc thấy mọi người đều trang điểm kỹ như vậy, nhìn cô lắc đầu cười nói: "Bộ Hành, cô mặc thế này để ăn cơm tối thật đấy hả?"

Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng trong năm ở Trác Chu, hai giờ chiều bắt đầu cuộc họp thường niên.

Trung tâm sản xuất đã nghỉ một tuần trước, trong khi các cửa hàng rất bận ở thời điểm này, cũng chỉ còn ít phiếu ưu tiên về quê nghỉ đông, vì vậy lần này có gần hai nghìn người tham gia cuộc họp thường niên.

Địa điểm khách sạn lớn ở Trác Chu.
Đầu tiên biểu diễn hòa nhạc ở phòng hội nghị lớn, các lãnh đạo của một số trung tâm lớn lên phát biểu, tổng kết các việc trong năm và hoạch định chiến lược phát triển trong năm tới.

Lãnh đạo các trung tâm đều phát biểu rất hăng say, phía dưới có người thực sự lắng nghe, nhưng cũng có người nhỏ giọng trò chuyện vẫn không quên vỗ tay đúng lúc.

Bộ Hành nghe cũng mọi người phát biểu na ná giống nhau, liệt kê ra những số liệu đáng tự hào.

Đến cuối cùng Tiểu Chu tổng lên khán đài, rõ ràng tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, các cô gái ở hàng ghế đầu vươn người lên, thậm có người vóc dáng nhỏ bé đứng hẳn lên để nhìn.

Chu Dung Dung vẫn lôi kéo ống tay áo Bộ Hành như cũ, hưng phấn, "Má ơi, so với lần trước còn đẹp trai hơn!"

Bộ Hành lúc này mới phát hiện Chu Mộ Tu ngồi ở hàng ghế đầu, do cô ở vị trí thấp nên ngồi sau, nên không thấy anh.

Phía trước có người của thời trang trẻ em Bella nhỏ giọng nói: "Lão Chu tổng cùng phu nhân cũng tới."

Bộ Hành hơi hơi nâng người lên, mơ hồ nhìn thấy Chu Mộ Tu đứng dậy, ngồi vị trí bên cạnh là một người phụ nữ, thoạt nhìn cũng không còn trẻ, chắc đó là phu nhân chủ tịch.

Cô lại hướng mắt lên sân khấu, Chu Mộ Tu không còn mặc bộ quần áo lúc sáng khi đi làm mà đã thay bộ khác, phong thái tuấn tú, nào còn vẻ bất hảo chiếm sữa đậu nành của cô.

Anh chỉnh cao microphone, nhìn thẳng về phía mọi người, thái độ nhẹ nhàng, tiếng nói không nhanh không chậm, thanh âm ưu nhã mê hoặc.

Đọc diễn văn rất ngắn gọn, dăm ba câu liền kết thúc.

"Xin mời mọi người đến tham dự tiệc bên dưới, nhiệt tình thưởng thức bữa tiệc công ty chuẩn bị cho mọi người. Tôi chúc các bạn may mắn và có thể dành được giải thưởng lớn tối nay!"

Đáp lại anh là những tràng pháo tay và cổ vũ nồng nhiệt.

Có người rất táo bạo hét to: "Tiểu Chu tổng anh rất đẹp trai!!!"

Chu Mộ Tu hơi hơi mỉm cười, cúi đầu vào microphone, "Cảm ơn, không hẹn"

Phía dưới một tràng cười vang, Bộ Hành cũng không tự chủ được mà cong khóe miệng lên.

Chu Mộ Tu trên mặt ý cười chưa giảm, ánh mắt nhàn nhạt trông về phía xa hướng nào đó liếc mắt một cái, đi xuống dưới khán đài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui