Tiểu Phú Bà Full

Vừa vào cửa, hai người đều rất ngạc nhiên.

Chính Chu Mộ Tu cũng đi khá nhiều nơi nhưng cũng phải kinh ngạc trước căn phòng này.

Đây là kiểu phòng gì, vừa xem cũng đã hiểu ngay.

Điều đầu tiên khi mở cửa chính sẽ nhìn thấy sô pha màu đỏ cùng với tivi trên tường màu trắng ngà, họ không có thời gian để ý lâu, ánh mắt trực tiếp nhìn vào bên trong, nhìn chằm chằm giường nước có nhiệt độ ổn định mà vợ chủ nhà đã giới thiệu.

Giường nước giống tạo hình của chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ, không chỉ kingsize*, mà còn trang trí một chuỗi đèn màu sắc rực rỡ xung quanh bên ngoài giường, thật kinh khủng khi bốn phía còn có hai thanh sắt dài, sử dụng làm gì thì tưởng tượng cũng biết.

(*Kingsize là loại giường cỡ lớn, sử dụng trong các khách sạn sang trọng, thường có kích thước 1.8mx2m.)

Trên giường thì bình thường. Khăn trải giường màu trắng được phủ đầy những cánh hoa màu đỏ, Bộ Hành xác định đó là hoa hồng đỏ được trồng ở sân vườn dưới lầu, thảo nào lúc sáng khi đi mua cơm cô thấy thiếu vài đóa, hóa ra chúng ở đây.

Bên cạnh giường có một chiếc ghế với hình dạng kỳ lạ giống như thiết bị tập thể hình, tiếp đó còn có một chiếc xích đu màu vàng hư hư ảo ảo giống như ô tô, Bộ Hành suy đoán nó là một con ong vàng lớn, chẳng qua thành phẩm trừu tượng hơi quá mức.

Điều làm cho người nhìn càng ngạc nhiên hơn nữa chính là bốn bức tường như trong suốt sinh động như cửa kính Autobot.

Phát rồ nhất chính là phía tường ở đầu giường có hình chiếc Optimus Prime thật lớn, leng keng như thể nó muốn xuyên qua các vết rạn mô phỏng trên tường để đi ra.

Cô đã nhìn ra, đây là phòng có chủ đề về Transformers.

Nhưng cô hoài nghi rằng liệu mình có thể ngủ ở giường mà xung quanh tràn ngập cảnh bạo lực như thế này được không? Hoặc có thể căn phòng này căn bản không phải dùng để ngủ?

Mà bồn tắm mà vợ chủ nhà giới thiệu là bồn tắm đôi dành cho hai người, thật sự đó là một bể bơi độc lập loại nhỏ, đối diện là bức tường treo tivi, có vẻ như nó thuận tiện để khách vừa tắm vừa xem tivi.

Có rượu vang đỏ và nến thơm cạnh bồn tắm, trong bồn tắm có nhiều cánh hoa hồng, xung quanh còn treo rèm lụa màu đỏ.

Chu Mộ Tu và Bộ Hành nhìn nhau, trước ngày hôm nay cả hai người không có chút hiểu biết gì về khách sạn dành cho tình nhân, lần này họ được nhìn thấy ở nhà dân, ngay tại cổ trấn, xem như được mở mang kiến thức.

Chị chủ nhà thấy phản ứng của hai người có vẻ vừa lòng, giọng nói tràn đầy tự hào.

"Thế nào? Hai vợ chồng tôi là bạn học, cùng học thiết kế nội thất với nhau. Các phòng khác ở đây đều do chồng tôi thiết kế, chỉ có phòng lớn nhất này anh ấy để cho tôi tự do phát huy, phòng này được thiết kế và xây dựng theo ý tưởng của tôi. Tôi còn chưa cho ai thuê, tôi vẫn luôn muốn tìm một cặp tình nhân hoặc vợ chồng đẹp đôi để trở thành vị khách đầu tiên của căn phòng, cuối cùng tôi cũng chờ được hai người!"

Chu Mộ Tu tay che miệng cúi đầu ho khan, rất tự nhiên mà tránh ánh mắt chờ mong lời khen của chị chủ nhà.

Mắt của chị chủ nhà lại hướng về phía Bộ Hành, Bộ Hành không chỗ nào để tránh đành miễn cưỡng cười cười, cảm giác khóe miệng mình cứng đờ.

Bộ Hành bây giờ đã có cái nhìn hoàn toàn khác về vợ chồng nhà này.

Người chồng phụ trách đón khách ở sô pha dưới lầu, tên Cường ca, nhìn qua thấy dáng người cao lớn, thô kệch nhưng lại có nét văn nhã, tinh tế, lịch sự, uyển chuyển khi dùng hoa pha trà mời khách.

Chị chủ nhà trọ tên Uyển tỷ, dáng vẻ thanh tú, thon thả lại có một tâm hồn phức tạp, không biết chị ấy nghĩ gì mà có thể kết hợp cánh hoa hồng màu đỏ, lụa đỏ nến thơm cùng với con ong vàng lớn như Optimus Prime* được?


(*Optimus Prime là một nhân vật trong seri phim Transformers)

Uyển tỷ cho rằng hai người mới đến nên ngượng ngùng, lại quay trở lại đề tài lúc trước kể mình đã thiết kế như thế nào ra nói.

Giới thiệu xong, cuối cùng rất nghiêm túc mà nói: "Hai người là người khách đầu tiên của phòng này, hy vọng lúc hai người rời đi có thể cho tôi một vài đánh giá, nếu có chỗ nào không hài lòng thì hai người cứ nói."

Chị chủ mắt nhìn Chu Mộ Tu nói, Bộ Hành cũng mặc kệ, giả vờ nhìn đi chỗ khác, vừa lúc mắt nhìn thấy cái ghế tập thể hình kia, không khỏi nhìn chằm chằm.

Liền nghe Chu Mộ Tu nghiêm trang nói: "Cảm ơn. Chúng tôi sẽ sử dụng và cảm nhận."

Uyển tỷ mặt mày hớn hở, có ý vị sâu xa mà nói: "Tôi đã dành rất nhiều tâm huyết cho căn phòng này, hai người hãy từ từ mà hưởng thụ!"

Uyển tỷ đi rồi, Chu Mộ Tu đi dạo một vòng xem xét trong phòng, cuối cùng đi xung quanh chiếc giường nước nghiên cứu một lúc, rồi nằm thử xuống nhún nhún.

Cảm nhận một hồi, như là vừa lòng hơn mong đợi, vỗ vỗ vào giường, ý bảo Bộ Hành cũng qua nằm xuống.

Bộ Hành bất động tại chỗ, cảm thấy không biết nên đứng ở đâu, chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt lơ đãng nhìn xung quanh.

Chu Mộ Tu nhíu mày, "Em không thích sao? Chúng ta sẽ đổi phòng khác vậy.""Thật khó khi không thể từ chối!" Bộ Hành tức giận trừng mắt nhìn anh, dù sao cô cũng ngại khi đề nghị Uyển tỷ, hơn nữa ngoài phòng lúc trước kia, cũng không còn phòng trống nào.

Chu Mộ Tu vì muốn chuyển phòng nên thuyết phục cô, "Em nghĩ mà xem, phòng này rộng rãi, vẫn tốt hơn là phải nghe tiếng từ cái góc tường kia!"

Bộ Hành đi đến xích đu, ngồi đu đưa hai cái. Nhìn vào bồn tắm lớn, buổi tối cô còn có thể tắm, miễn cưỡng cũng có thể chịu được phòng này.

Chu Mộ Tu nhìn thái độ thả lỏng người của cô, lại vỗ vỗ lên giường, "Sao không lại đây? Chúng ta sẽ tắt hết đèn đi, kéo bức rèm lại, thử nhìn cái đèn xe này xem này? Có còn là Ferrari nữa không, đêm nay em thử làm xem!"

"Không cần!" Bộ Hành kiên quyết lắc đầu, cô không phải không thích cái đèn, cô không muốn thấy hai thanh sắt sáng chói kia.

Chu Mộ Tu trong lòng buồn cười, tạm thời từ bỏ không thuyết phục cô nữa.

Một lúc sau lại nhìn thấy ghế dựa kia, "Em muốn thử cái này không? Hôm qua không phải em leo núi rất mệt sao? Cái này còn có chức năng mát xa bằng điện!"

Bộ Hành cười lạnh, lúc trước cô đã nhìn nó rất lâu, dường như đã rõ, trên tinh thần ham học hỏi đã lên mạng tìm kiếm, kết quả giống như cô nghĩ đến tám chín phần. Cái gì mà gọi là ghế mát xa, mọi người gọi nó bằng một cái tên rất thực tế "Ghế hợp hoan", phải làm cái gì nên mới có tên gọi thế chứ.


QUẢNG CÁO

Hơn nữa vừa rồi ở di động còn hiện ra không ít ảnh mẫu sử dụng ghế này, xem qua hình ảnh có không ít động tác khiến cô đỏ mặt, tim đập liên hồi.

Liền nghĩ mấy ngày trước vị Chu tiên sinh này vẫn là "trinh nữ", có khi anh ấy nghĩ là ghế mát xa thật, Bộ Hành nghiêm trang trêu chọc anh ấy, "Chân tay anh không phải đang đau nhức sao? Anh thử trước xem!"

Chu Mộ Tu nhìn cô cười như không cười.


Bộ Hành biết rằng anh đã biết, không khỏi tò mò, "Anh đã từng thấy rồi à?"

Chu Mộ Tu bình tĩnh, "Cũng thấy qua các bộ phim nước ngoài."

Bộ Hành nói thầm, "Chẳng lẽ chúng ta xem không phải chung một nước? Sao tôi chưa thấy bao giờ!"

Chu Mộ Tu cười trong lòng, thấp giọng, "Lần sau chúng ta có thể xem cùng nhau."

Ban ngày ban mặt, đề tài này thật sự nhạy cảm, đặc biệt ở cái phòng tràn ngập sự mờ ám này nữa.

Bộ Hành còn nhớ hành trình hôm nay muốn đi Thanh Hồ chèo thuyền, bên ngoài thời tiết rất đẹp, nếu không đi chơi thì thật sự lãng phí.


Mà thấy trạng thái của Chu Mộ Tu hiện tại lặn lội đi đường xa không thích hợp, vẫn còn phải nghỉ ngơi.

Cô đứng dậy thu dọn các đồ vật đơn giản, nhìn Chu Mộ Tu, định nói rồi lại thôi.

Chu Mộ Tu nằm ở trên giường, tay gối lên sau đầu vẫn ung dung quan sát nhất cử nhất động của cô, đoán được suy nghĩ của cô.

Thấy thế, từ từ ngồi thẳng dậy, một bên ho khan, một bên ôm ngực, ra vẻ nói bóng nói gió: "Em đi đi, anh không sao đâu."

Bộ Hành biết anh ấy lại sử dụng chiêu đáng thương này, vẫn quyết định đeo ba lô nhỏ trên lưng, chân vẫn bước đi ra khỏi cửa.

Không nghĩ tới cô sẽ quyết tâm đi như vậy, chỉ gọi to: "Hành Hành!"

Không hiểu tại sao anh ấy lại có thể gọi to như vậy? Bộ Hành dừng ở cửa quay đầu lại, kiên nhẫn chờ anh nói ra chuyện xấu gì đó.

Chỉ thấy Chu Mộ Tu ôn hòa mà cười cười, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cô, giọng nói đều đều, cảm xúc lạnh lùng như cát sỏi, nhưng lại rất quan tâm: "Kem chống nắng em có mang theo không? Nhớ đội mũ, bên ngoài tia cực tím rất cao. Thuốc của anh để đâu? Bao lâu uống một lần? Trong khi chờ em, anh sẽ ngoan ngoãn tự mình uống."



QUẢNG CÁO

Rồi lại nhìn xuống đồng hồ cô mua đang đeo trên cổ tay, thật cẩn thận mà nói: "Em...... Nhớ phải về đấy."

Ngay sau đó giống như trẻ nhỏ rất quy củ để hai tay lên đầu gối.

Bộ Hành lập tức đã bị đánh đúng chỗ yếu, mềm lòng chột dạ, trong nháy mắt cảm thấy mình giống như một người chủ vô tình, không quan tâm đến người làm thân thể bệnh tật không tiếp được khách, chỉ cần thỏa mãn được bản thân rồi vỗ mông chạy lấy người, hơn nữa cô không phải trả tiền.

Cô cứ đứng như vậy ở cửa, nhìn anh á khẩu không trả lời được.


Ánh mắt anh càng ôn hòa, đứng dậy chậm rãi đi tới, chỉnh ba lô cho cô, sờ sờ tóc cô, ngữ khí chiều chuộng: "Làm sao vậy? Có phải em quên mang đồ gì không? Để anh lấy cho em."

Bộ Hành hoàn toàn từ bỏ ý định đi chơi, thở dài, "Tôi đi xuống mua ít trái cây."

Chu Mộ Tu cười tủm tỉm kéo tay cô, "Anh muốn ăn quýt."

Bộ Hành hừ nhẹ một tiếng rút về tay, "Không được, họng anh đang đau!"

Đề phòng cô thay đổi ý định ném anh ở lại đây, Chu Mộ Tu ngoan ngoãn không nói gì.

Cách không xa Lưu Phương Ổ có một cửa tiệm bán trái cây, Bộ Hành chọn vài loại quả, lúc tính tiền vẫn quay đầu lại nhặt thêm vài quả quýt.

Khi cô quay trở lại phòng, Chu Mộ Tu đã nằm thẳng ngủ trên chiếc giường lớn kia rồi, lúc cô tiến vào anh cũng không phát hiện được.

Bộ Hành thế mới biết hẳn anh đã rất mệt, nhớ tới đêm giao thừa liên tục trong hai giờ anh đã nhắn tin WeChat hỏi cô ở đâu, tối hôm qua lại ngồi máy bay suốt đêm, càng thêm hối hận khi đêm qua không khống chế được ham muốn, cô nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.

Cô ngồi trên sô pha một lúc, xem TV sợ làm ồn anh không ngủ được, thật sự nhàm chán, do dự một lúc cuối cùng vẫn đến nằm bên cạnh anh ấy.

Bỏ qua một bên những gì không hay, giường này thật sự thoải mái, nhiệt độ nước vừa phải, nước còn có vẻ như đang chuyển động, toàn bộ cơ thể như được nâng đỡ và chườm bằng nước nóng.

Chỉ chốc lát cô cũng ngủ được rồi.

Một giấc ngủ ngọt ngào, mãi cho ba giờ chiều cô mới tỉnh.

Thời điểm Bộ Hành tỉnh thấy Chu Mộ Tu hai mắt sáng lên mà nhìn cô, cô biết anh đã bình phục không ít, sờ trán anh, nhiệt độ bình thường.

Chu Mộ Tu nói: "Anh đói."

Ăn cháo từ lúc 10 giờ, Bộ Hành cũng đói, vừa định ngồi dậy tìm chút trái cây lót dạ, anh nằm bên cạnh nhanh nhẹn mà kéo cô lại.

Bộ Hành trừng mắt, "Không phải anh đói sao?"

"Anh muốn ăn em."

Bộ Hành ngẫm lại sau lần đầu tiên của hai người, ngoại trừ đêm ba mươi bận, nhịn không được mắng anh, "Cẩn thận không tinh tẫn nhân vong*."

(*Tinh tẫn nhân vong: lao lực quá mà chết.)

Chu Mộ Tu cười mắng, "Tết nhất chỉ nói những chuyện tốt! Yên tâm, anh không hư như vậy đâu!"

Tuy nhiên đêm qua thực sự đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng, hôn cô một cái, xoay người xuống dưới giường, anh vừa rồi chỉ là trêu chọc cô.

"Em mua trái cây gì đấy? Em ăn gì?" Chu Mộ Tu xuống giường đi tìm ăn.

"Trong tủ lạnh ấy, có sầu riêng bóc sẵn đấy."

Chiếc giường này thật sự làm con người ta miên man bất định, Bộ Hành nghĩ tốt hơn vẫn nên đến sô pha ngồi.

Chu Mộ Tu mở tủ lạnh, quả nhiên một hương vị nồng đậm bay ra, nhíu mày, "Em thích ăn cái này sao?"


"Không được à?"

Chu Mộ Tu không hé răng, anh thật sự cảm thấy sầu riêng bốc mùi.
Ngay sau đó, anh cầm lên một quả quýt nhỏ lộ vẻ mặt đắc ý, "Hành Hành, em mua quýt nữa hả!"

Bộ Hành hừ nhẹ một tiếng, "Chủ yếu tôi đi mua sầu riêng với anh đào, mà lại thấy bán nhiều quýt quá nên tôi tiện tay lấy vài quả."

Chu Mộ Tu cười cười không vạch trần cô, bĩu môi duỗi tay dài đưa cô hộp sầu riêng, bản thân lại ngồi xa xa vào đầu kia sô pha bóc quýt.

Thấy dáng vẻ anh e sợ tránh còn không kịp, Bộ Hành trong lòng buồn cười.

Cô cầm hộp sầu riêng tươi cố tình tiến đến bên cạnh anh, lấy một miếng, chậm rãi bỏ vào trong miệng nhai nhai, còn phát ra âm thanh rất hưởng thụ.

Chu Mộ Tu bịt mũi lại nhìn cô như kẻ thù, cơ thể đã dính vào một đầu sô pha.

Bộ Hành còn cảm thấy không đủ, lại lấy thêm một miếng khác, đưa đến bên mặt anh, đôi mắt chớp chớp, "Ngon mà, anh ăn thử một miếng không?"

"Không ăn." Chu Mộ Tu ghét bỏ nhắm mắt mà trả lời dứt khoát.

Bộ Hành nén cười, còn thong thả ung dung khuyên anh, "Chu Mộ Tu, sầu riêng có thể bổ âm tráng dương, anh không muốn bồi bổ sao?"

Chu Mộ Tu quả nhiên mở to mắt, hoài nghi mà nhìn cô


Bộ Hành liếc mắt nhìn anh, "Nhưng tôi thấy hiện tại anh đang ốm chắc cũng hơi yếu một chút, anh vẫn không cần bồi bổ, hay anh không thể bồi bổ cho nó!"

Nói xong, ngồi thẳng lại, đem miếng sầu riêng kia bỏ vào miệng mình.

Chu Mộ Tu hít sâu một hơi, cắn răng lại chỗ cô, "Chúng ta cùng nhau bổ!"

Tiếp theo hung hăng hôn cô, đoạt miếng sầu riêng trong miệng cô.

Vừa hôn vừa mắng: "Sao em lại thích ăn thứ hôi thối không ngửi được này hả?"

Thật sự bốc mùi đến không chịu được được, môi chuyển sang tấn công cằm và cổ của cô.

Quá ngứa, Bộ Hành vừa hét vừa cười to, thở hổn hển: "Mặc kệ! Không quan tâm anh ghét, tôi thích là được!"

Cô nói xong mới phát hiện mình đang làm nũng anh ấy, mà làm nũng là việc cô cho rằng cả đời này mình sẽ không có kỹ năng.

Hiệu quả ngay lập tức.

Chu Mộ Tu liền cảm thấy hài lòng không thôi, không còn chống cự, quay lại hôn môi cô, dỗ dành cô như bảo bảo bối, "Không có ghét! Anh thích, em thế nào anh đều thích! Thích đến muốn chết!"

Bất kỳ ai nghe được lời này đều vui vẻ không thôi, Bộ Hành miễn cưỡng kìm nén sự vui mừng trong tim, nhỏ giọng nói một câu, "Tôi cũng thích ăn quýt."

Chu Mộ Tu vùi cô vào trong cổ mà cười, vì cô thật cẩn thận, vì cô tới gần anh một chút mà anh thấy vui sướng không thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận