Tiểu Phú Bà Full

Tay cô mềm mại ôm cổ anh, vừa khóc vừa cười.

Chu Mộ Tu chưa từng thấy cô mất kiểm soát cảm xúc như vậy, trái tim thấy đau, chỉ có thể không ngừng hôn cô, dỗ dành cô.

Cô thì ngược lại, vừa khóc vừa chủ động giữ chắc eo anh, bắt đầu mơn trớn cơ thể anh.

Chu Mộ Tu lại thấy đau lòng mà cũng buồn cười, anh rất sợ khi thấy cô khóc, ngay từ đầu cô từ chối anh, bây giờ lại vùi đầu vào ngực anh, mềm giọng nói: "Mộ Tu, em muốn anh! Ngay bây giờ!"

Tâm trí của anh trở nên trống rỗng, chỉ có thể ôm chặt cô, vội vàng cùng cô trở thành nhất thể.

Đêm nay, Bộ Hành táo bạo mà lại điên cuồng, trong lúc nửa tỉnh nửa say, vô cùng nhiệt tình mà cùng anh nếm trải hoan ái.

Hôm sau tỉnh lại, Bộ Hành chỉ nói đau đầu.

Hai người không đi ra ngoài, ở trong phòng một ngày.

Không ai đề cập đến chuyện tối hôm qua, Bộ Hành thần sắc như bình thường, Chu Mộ Tu thậm chí không biết cô có nhớ rõ chuyện tối qua sau khi say rượu không nữa.

Ba ngày tiếp theo hai người đi ra ngoài chơi, Chu Chu đảm đương vai trò làm nhiếp ảnh gia cho hai người, hơn nữa rất có mắt để ý cố gắng tránh không làm phiền đến hai người. Chu Mộ Tu lén trả cho cô một khoản phí riêng.

Sau sáu ngày bọn họ trở lại Tô Thành.

QUẢNG CÁO

Một trước một sau xuống máy bay, Chu Mộ Tu đẩy va li hành lý, đương nhiên muốn đưa Bộ Hành về, nhưng bị cô từ chối.

Cô đeo kính đen, Chu Mộ Tu không nhìn thấy mắt cô, chỉ thấy thái độ của cô giống như khi gặp nhau lần đầu, khóe miệng hơi hơi rủ xuống mang theo chút mạnh mẽ, "Tôi sẽ tự mình lái xe về."

"Được." Anh không nài nỉ.

Bộ Hành lấy va li anh đang kéo, nhàn nhạt mà nói: "Cho tôi số thẻ."

"Để làm gì?"

Bộ Hành cong cong khóe môi, "Không thể để anh ngủ không như vậy được, tôi cảm thấy anh phục vụ rất vừa lòng."

Chu Mộ Tu nhìn cô chằm chằm, một lát sau, khuôn mặt thả lỏng xuống, không sao mà nói: "Cũng được."

Bộ Hành hơi gật đầu, đẩy hành lý xoay người rời đi.

Chu Mộ Tu nhìn bóng dáng thon thả của cô mỉm cười, bình yên vô sự trong ba ngày, hóa ra cô chờ đợi điều này.

Con gái quả nhiên lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

Anh vừa rồi tức giận được vài giây, vậy mà khi nhìn thấy cô nhanh chóng tự tay kéo va li hành lý, anh liền cảm thấy không còn giận cô nữa.

Cô muốn thế nào thì tùy cô đi! Tương lai còn dài, cô trốn cũng không thoát.

Bộ Hành lấy xe, không đi đường Hành Sơn về Dật Cảnh Hoa Đình, mà đi hướng Nam Phụng đến nhà cũ.

Người môi giới thông báo nhà cô đã có người muốn mua, hẹn cô đến để thương lượng.

Bộ Hành đến sớm hơn hai mươi phút, để xem lại nhà.

Ngôi nhà vẫn nguyên như lúc cô chuyển đi, nhưng mười ngày qua không có người ở, trên bàn tích không ít bụi. Ở đây Bộ Hành không có nhiều hồi ức đẹp, khi cô đến đây thậm chí trong lòng có chút bực bội.

Lúc này, Chu Mộ Tu tính chuẩn thời gian để gọi điện thoại đến, hỏi cô về đến nhà chưa.

Cô mất kiên nhẫn, lạnh lùng mà trả lời: "Sau này không cần gọi điện cho tôi, gửi số thẻ lại đây, tiền hàng hai bên thỏa thuận xong!"

Không đợi anh phản ứng lại, cô chủ động tắt điện thoại.

Cô biết hiện tại cảm xúc của mình không tốt, vừa lúc anh ta lại đâm họng súng tới.

Cô cũng biết anh nhất định sẽ bao dung mình, cho nên không sợ hãi mà trút những cảm xúc tồi tệ lên anh, những cảm xúc mà cô không bao giờ biểu lộ ra với người khác.

Tiếp đó, Chu Mộ Tu đã gửi WeChat lại, nhắn số thẻ ngân hàng cùng một vài thông tin.

Bộ Hành cười ra tiếng, gần như có thể tưởng tượng anh bực mình khi nhắn tin.

Tâm trạng lập tức khá hơn nhiều, không chút do dự cho chuyển cho anh hai trăm vạn.

Cùng lúc đó, người môi giới gọi điện thoại đến, nói người mua còn muốn xem lại ngôi nhà một chút, Bộ Hành bảo anh ta trực tiếp dẫn người lại đây.

Năm phút đồng hồ sau, người môi giới và người mua nhà đến.

Người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người trung bình, hơi béo, ăn mặc tươm tất, có vẻ thành đạt.

Người nữ thì khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, bụng hơi hơi nhô ra, nhìn có vẻ không vui, được người đàn ông đỡ cẩn thận.

So về tuổi tác có thể là cha con, nhưng quan hệ lại không phải là cha con.

Đương nhiên điều này không có liên quan gì với Bộ Hành.

Cô chỉ cần bán nhà với giá vừa lòng, người mua chỉ cần không phải kẻ phạm tội ác tày trời, mặt khác dù có là người thế nào cô cũng không quản được.

Người môi giới giới thiệu hai bên làm quen với nhau.

Ông Từ thấy chủ nhà là một cô gái trẻ tuổi, có chút ngạc nhiên, cô Vu đang mang thai cũng tò mò nhìn chằm chằm Bộ Hành, người cũng khoảng cùng tuổi với mình.

Ông Từ hỏi: "Ngôi nhà này thuộc sở hữu của cô Bộ sao?"

"Vâng." Bộ Hành trả lời.

Cô chú ý tới cô Vu nghe xong cô trả lời liền nhìn xung quanh căn nhà, không thể che dấu sự ghen tị trong mắt, ngay sau đó bĩu môi dùng sức véo cánh tay của ông Từ.

Ông Từ đau đến kêu lên một tiếng quay đầu lại, cô Vu mắt đã ầng ậc nước, ủy khuất nhỏ giọng mà oán giận, "Em không danh không phận cùng anh đã hai năm, sang năm cũng sinh con cho anh, sao anh không thể mua nhà với danh nghĩa của em chứ?"

Ông Từ nhỏ giọng ngắt lời, "Nói cái gì đâu à!"

Cô Vu bắt đầu khóc, "Chuyện là thế, hiện tại em cũng không mong chờ anh và hổ cái kia ly hôn, em về sau sẽ ổn định sống thanh thản cùng con, nếu nhà không phải tên em thì làm sao em sống được lâu dài ở đây!"

Ông Từ xoa dịu cô ấy có chút không kiên nhẫn, "Được rồi, việc này chúng ta sẽ nói sau!"

Ngay sau đó xấu hổ mà nhìn hai người đứng trong sân cười cười.

Người môi giới đứng xem tài liệu trong tay, còn Bộ Hành quang minh chính đại mà ở một bên xem náo nhiệt.
Người môi giới hắng giọng, nói với Bộ Hành: "Hiện tại ông Từ cảm thấy giá hơi cao, xem cô có thể giảm giá một chút hay không?"

Bộ Hành suy nghĩ một chút rồi hỏi ông Từ: "Ông sẽ trả một khoản hay là toàn bộ số tiền ạ? Tôi đang có một khoản đầu tư cần quay vòng vốn."

Trên thực tế thanh toán toàn bộ hay một khoản đối với cô không ảnh hưởng, cô hỏi như vậy cố ý để bên kia nghĩ rằng cô đang cần tiền gấp.

Từ Chính Vi tự tin mà nói: "Đương nhiên là thanh toán toàn bộ, một ngàn tám trăm vạn tôi sẽ mua ngay!"

Bộ Hành rao bán với giá một nghìn chín trăm tám mươi vạn, lúc ấy cố ý báo cao một chút, là để người ta trả giá xuống là vừa. Hiện tại Từ Chính Vi nói một ngàn tám trăm vạn tuy không tính là cao, nhưng cũng là giá cô chấp nhận được.

Nếu là người khác cô sẽ bán với giá đó nhanh chóng, nhưng trước mắt người này rõ ràng nuôi dưỡng tiểu tam, cô phải bán cho ông ta một giá cao hơn.

Cô ra vẻ khó xử, "Tôi rao bán một nghìn chín trăm năm mươi vạn. Ông bớt nhiều quá! Giá trị căn nhà này chỉ tăng chứ không giảm, vị trí ở ngay trung tâm Nam Phụng, đối diện có trường học, bên cạnh là bệnh viện," nói tới đây, Bộ Hành như vô tình nhìn thoáng qua bụng của cô Vu.

Cô cười cười, "Thật ra ông hỏi Tiểu Hà sẽ biết, hôm qua cũng có một người muốn mua nhà, để cho con đi học, nhưng người đó lại trả nhiều đợt, thời hạn thanh toán hơi dài, tôi sợ việc tôi bên này không chờ được nên tạm thời không đồng ý."

Người môi giới không nghĩ tới Bộ Hành tuổi còn trẻ mà cũng biết được loại kịch bản này, đúng lúc xen miệng cạn thiệp, ngữ khí thành khẩn đến mức người nghe không thể không tin tưởng: "Đúng vậy, hôm qua gia đình đó vội vã giao tiền đặt cọc, tưởng sớm một chút để thay đổi hộ khẩu cho con, giá cả đều không có vấn đề gì, lý do chỉ là tiền mặt không đủ. Cô Bộ vẫn muốn tìm người mua có thể thanh toán toàn khoản."

Từ Chính Vi trầm tư, tình nhân bé nhỏ nóng nảy, kéo cánh tay ông ta, "Anh còn do dự cái gì nữa chứ? Mà bên kia không có mấy cửa hàng, bên này nhà thực sự khan hiếm!"

Từ Chính Vi trên mặt hiện lên tia do dự, nhìn Bộ Hành nói: "Chúng ta thương lượng một chút."

Nói xong đỡ tình nhân bé nhỏ đi sang một bên.

Bộ Hành ngồi cùng Tiểu Hà, tùy ý hàn huyên vài ba câu, đôi khi còn có thể nghe được vài câu bên kia tranh luận.

Giọng thai phụ đột nhiên to lên, "Từ Chính Vi, anh vừa cho con gái anh mấy trăm vạn để đổi xe có phải không? Tại sao không mua nhà cho em và con được? Chẳng lẽ em bụng lớn thế này lại còn phải đi thuê nhà à, lỡ như vợ anh lại tìm, thì em làm gì được? Em hiện tại bụng to không chịu nổi một cái tát của mụ ta!"

"Em nhỏ giọng thôi! Anh nói sẽ mua nhà là mua nhà bình thường thôi, ai bảo em tìm một vị trí biệt thự tốt như vậy?"

"Vị trí này tốt sao? Đây là Nam Phụng, em không đi nội thành tìm nhà chính là tiết kiệm tiền cho anh đấy!"

Thai phụ bắt đầu khóc sướt mướt, "Còn nữa, trong bụng em là con trai, chẳng lẽ lại kém so với Từ Giai? Hơn nữa không phải anh nói về sau nó được gả đến Chu gia, muốn xe gì, muốn ở biệt thự cao cấp gì chẳng lẽ không có sao? Còn cần anh đổi cho chắc!"

Nghe đến đó, Bộ Hành trong lòng có chút kinh ngạc, không trùng hợp như vậy chứ? Nhưng nhìn lại người họ Từ kia, so với gương mặt Từ Giai thật đúng có vài phần tương tự.

"Bà nội của tôi ơi! Em đừng kích động, sẽ làm ảnh hưởng đến con anh! Anh chưa nói là anh không mua, em không thấy đang thương lượng về giá cả với cô ta sao?"

Từ Chính Vi vội vàng an ủi tình nhân, trong lời nói có vẻ đã có chút xuôi theo.

Bộ Hành cùng người môi giới đều có thể nhìn ra, ông Từ này vừa lòng đối với ngôi nhà, nhất thời làm chi ra nhiều tiền mặt như vậy, thịt không khỏi có chút đau, nhưng có tiểu tam ở bên quạt gió thêm củi, có thể thúc đẩy ông ta nhanh chóng quyết định.

Bên kia còn đang nói chuyện, cửa đột nhiên truyền đến giọng nói, "Ô, tiếng ồn này ở đâu ra thế?"

Bộ Hành trong lòng thở dài, trước khi cửa mở đã hít thở một hơi thật sâu, không cần nghĩ cũng biết đó là Hứa Hương Ngọc.

Cô đã đem chuyện của nhà chú hai giao cho luật sư Nghiêm giải quyết, sau đó liền đổi số di động để tránh cho họ khỏi quấy rầy.

Hứa Hương Ngọc năm trước đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án, mấy ngày nay không tìm thấy Bộ Hành, đang phiền lòng, chồng thì vẫn bên ngoài ăn chơi mấy ngày không về nhà. Hứa Hương Ngọc hôm qua rất tức giận đến mức không kìm nén được trực tiếp chạy đến chỗ Bộ Vũ Tây đang thân mật náo loạn một hồi, trở về lại cùng chồng cãi nhau một trận, la lối khóc lóc lăn lộn rồi giả bệnh nằm trên giường.

Bà có bạn ở khu này, biết Bộ Hành, hôm nay bỗng nhiên gọi điện thoại cho bà nói nhìn thấy cháu gái bà, bà liền xuống giường ngay lập tức.

Hứa Hương Ngọc không đợi mời, đã đi vào tới, "Hành Hành, cháu muốn bán nhà sao?"

Bộ Hành bình thường chưa từng thấy thím hai để mặt mộc, hôm nay hiển nhiên không kịp trang điểm, thoạt nhìn khuôn mặt tiều tụy trông già đi hơn mười tuổi.

Cười cười, "Thím hai, năm mới tốt lành!"

Trong lòng lại biết có điềm không tốt, Hứa Hương Ngọc ở đây lúc quan trọng này thì hôm nay việc mua bán tám chín phần không thể thành.

Hứa Hương Ngọc bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng, "Thím có muốn tốt cũng không được! Cũng không thấy cháu tới chúc tết chú hai và thím! Sao thế, hay cháu sợ chúng ta không có khả năng cho cháu được bao lì xì à?"

"Nói sao được nhỉ?" Bộ Hành ngữ điệu châm chọc, "Thím và chú hai cháu luôn luôn hào phóng, nhưng cháu lớn đến tận bây giờ vẫn chưa nhận được bao lì xì nào của thím và chú hai!"

Hứa Hương Ngọc vừa rồi nói xong mới phát hiện bản thân ngày lễ ngày tết thật đúng là chưa cho Bộ Hành bao lì xì nào, không khỏi có chút hậm hực.

Trong lòng lại tự mình biện giải, nó nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ còn cần lì xì nữa sao!

Bên cạnh còn có người mua nhà, Bộ Hành không muốn làm cho bọn họ nghĩ mình ở thế mạnh, hơi hơi thở dài, "Có một mình cháu không nghĩ sẽ quấy rầy mọi người, ở Tô Thành ăn tết cũng chỉ thấy cảnh đau lòng, nên chỉ đơn giản muốn đi ra ngoài để giải sầu."

Cô biết hôm nay không nói chuyện được nữa, thái độ xin lỗi Từ Chính Vi mà nói: "Thật ngại quá, tôi hôm nay còn có việc riêng, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện tiếp! Còn về giá cả hai người cũng nên về xem xét lại."

Thấy nhà hôm nay không xuống giá, cô Vu sợ đêm dài lắm mộng, gấp đến đỏ mắt, "Chính Vi, anh hôm nay không quyết định, em quay đầu sẽ đánh con!"

"Ai u tiểu tổ tông ơi, không thể nói bậy thế được! Nhà người ta ở đây còn có chuyện, chúng ta trở về sẽ thương lượng, thương lượng!"

"Không! Em hôm nay muốn phải được vui vẻ, nếu không mua chúng ta một là tách hai là tan, hơn nữa bất động sản phải đứng tên em!"

Hứa Hương Ngọc đôi mắt xoay chuyển cảm thấy hứng thú hỏi: "Nhà này cháu gái tôi bán cho hai người bao nhiêu tiền?"

"Điều này thím không cần lo lắng, thím hai tới tìm cháu có chuyện gì sao?" Bộ Hành nói giọng như đuổi người.

"Không có việc gì, không có việc gì, thím đến để thăm cháu thôi."

Bộ Hành cười lạnh, "Cháu bây giờ không nói chuyện được với thím, chờ cháu giải quyết xong việc ở đây sẽ đến thăm thím."

"Cháu xem cháu nói kìa, còn sợ thím hai làm lỡ việc của cháu sao?" Hứa Hương Ngọc ý vị sâu xa nhìn về phía người mua, "Hai người mua nhà này đã tìm hiểu rõ chưa?"

Cô Vu do dự, "Nhà này...... Có chuyện gì sao?"

"Ai u, vậy mọi người không biết à?" Hứa Hương Ngọc liếc liếc mắt nhìn Bộ Hành, ai ngờ thần thái Bộ Hành không chút hoang mang, khẽ cắn môi, "Nhà này đã có một lúc lấy đi bốn mạng sống!"

Cô Vu ôm bụng hét lên một tiếng, ông Từ mặt cũng lộ vẻ kinh sợ.

Người môi giới lo lắng, do dự mà nhìn về phía Bộ Hành.

Bộ Hành cười lạnh, Hứa Hương Ngọc cũng chỉ có bản lĩnh đến thế, dựa vào điều đó mà khua môi múa mép.

Cô cũng không vội, chờ bà ta nói hết lời.

Từ Chính Vi đã vội hỏi, "Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hứa Hương Ngọc thương xót mà thở dài thật mạnh, "Rất đáng sợ! Chị dâu vẫn đang mang thai mà chết, đau xót lắm!"

Thai phụ trẻ nghe xong kinh sợ mà che miệng mình, không dám lại lên tiếng.

Bộ Hành trong lòng biết cách đối phó loại người này, cô chỉ cần đưa bà ta vào trong câu chuyện là được.

Giọng nói của cô nhẫn nại, mặt lộ vẻ bi phẫn: "Thím hai, sao thím không nói tới tiền căn hậu quả?"

Người môi giới không nghĩ hôm nay giao dịch này thất bại, vội hỏi: "Tiền căn hậu quả thế nào?"

"Mọi người cũng đã nhìn ra, quan hệ giữa tôi và thím hai tôi không tốt lắm. Theo lý mà nói bọn họ chính là người thân duy nhất của tôi ở trên đời này. Nhưng tối đối nhà họ chỉ có hận!"

Bộ Hành ngữ điệu bi thương, "Mẹ tôi sau khi sinh tôi sức khỏe không được tốt lắm, bố tôi lại là anh cả, bà nội vẫn luôn thúc giục mẹ tôi sinh thêm con thứ hai, rồi rốt cuộc cũng mang thai, lại bị em họ cũng chính là con của thím hai đẩy một cái làm cho sinh non. Sau này khi tôi mười tuổi, mẹ tôi nuốt nước mắt chịu trăm cay nghìn đắng phải thụ tinh ống nghiệm để mang thai, không nghĩ tới ở tháng thứ tám của thai kỳ lại bị em họ tôi gây tai nạn khiến sinh non."

Hứa Hương Ngọc nghe đến đó đã không kiềm chế được mắng, "Tiểu nha đầu mày nói hươu nói vượn cái gì thế? Xem tao có xé miệng mày ra không!"

Nói xong giương nanh múa vuốt hướng về phía mặt Bộ Hành.

Bộ Hành sớm đề phòng bà ta, khuôn mặt sợ hãi mà né sang bên cạnh, trong lúc lơ đãng nháy mắt với người môi giới.

Người môi giới cũng hận người này từ đâu đến chắn ngang đường làm ăn của anh ta, trong lòng nhẩm tính, nếu giao dịch này thành công, có thể lấy ba mươi mấy vạn tiền hoa hồng, bà ta về sau có tìm anh ta gây phiền toái, anh ta sẽ chuyển địa điểm văn phòng là được.

Vì thế chủ động đứng trước mặt Bộ Hành ngăn trở Hứa Hương Ngọc nóng lòng muốn động thủ, nói lời dễ nghe khuyên can, "Dì à! Chúng ta hãy ngồi nói chuyện với nhau vẫn tốt hơn, đừng xúc động!"

Hứa Hương Ngọc không đánh được Bộ Hành, đem cục tức trút lên người môi giới, xô ngã anh ta, "Tránh sang một bên đi, đừng xen vào việc người khác!"

Tiểu Hà cười lạnh, "Nếu bà động thủ tôi sẽ báo cảnh sát ngay! Trước kia tôi nghe đồng nghiệp nói qua, trong tiểu khu này có một nhà thai phụ bị tai nạn giao thông, tất cả mọi người đều nói là do em trai trong nhà muốn chiếm đoạt gia sản, mưu tài hại mệnh, tôi lúc ấy còn không tin, nghe giống phim truyền hình vậy. Nhưng bây giờ xem ra không phải tin đồn vô căn cứ!"

Trước mặt Bộ Hành và Hứa Hương Ngọc khẳng định Từ Chính Vi tin tưởng Bộ Hành hơn, thêm nữa ông ta luôn thương hương tiếc ngọc, không thể để cô gái trẻ kia bị bắt nạt, đặc biệt còn xinh đẹp, không thể không nói: "Đều là người trong nhà, người lớn như bà xông đến động tay động chân không thích hợp cho lắm!"

Hứa Hương Ngọc tức giận đứng thẳng thở dốc.

Bộ Hành lúc này mắt đã đỏ, "Thím hai, thím có dám nói mẹ cháu mang thai không phải do Bộ Uy nhà thím đẩy mẹ cháu ngã không?"

Cô cố ý tránh nặng tìm nhẹ, thực ra mẹ cô sinh non đúng là không liên quan gì đến Bộ Uy, nhưng cô hỏi những lời này ý nói lần mẹ cô mang thai đầu tiên, người khác nghe tự nhiên lại nghĩ ra vụ tai nạn xe cộ đó.

Hứa Hương Ngọc đương nhiên sẽ không thừa nhận, "Tao đương nhiên không có, chính mẹ mày đi không vững nên bị ngã!"

Mọi người đang tranh cãi với nhau nếu nói dối ít nhiều cũng sẽ bị lộ, Hứa Hương Ngọc cũng cao siêu không đến nỗi nào, đối mặt với sự chất vấn của Bộ Hành chém đinh chặt sắt bà ta trả lời không chớp mắt, người khác cũng có thể phán đoán ra một vài phần.

Nên Bộ Hành tiếp tục nói: "Bố tôi lúc ấy rất lo lắng, vội vội vàng vàng đem mẹ tôi bế lên xe đưa đến bệnh viện, thím hai tôi lúc ấy cũng ở đấy, đẩy tôi lên xe đi theo mọi người, vẫn là mẹ tôi có mắt, bảo tôi ở nhà chờ. Ai ngờ còn chưa tới bệnh viện thì xảy ra tai nạn giao thông! Tôi khi đó mới hơn mười tuổi, chỉ biết sợ hãi, cái gì cũng không biết làm, trong lòng hoài nghi nhưng lại không có chứng cứ, bọn họ lại còn có ông nội bao che, rốt cuộc cũng chỉ còn lại con trai của chú tôi."

"Cho nên, tôi trở thành đứa trẻ mồ côi, điều này chính do thím hai tôi ban tặng! Cứ như vậy bọn họ được thừa kế nhà xưởng của bố tôi, được ông nội cho toàn bộ gia sản vẫn chưa đủ sao, còn muốn chiếm căn nhà này! Tôi sợ lỡ có ngày nào đó nhìn tôi chướng mắt, tính kế với tôi nên tôi mới có ý định bán nhà, tốt hơn hết nên cách xa bọn họ!"

Giọng điệu Bộ Hành từ đau buồn chuyển sang mỉa mai, "Thím hai tôi cao tay lắm, chú hai tôi trước nay thích ai bên ngoài đều bị thím ấy tính kế, trong số đó có người thì mất con mà một số còn rơi vào trường hợp sau này không thể có con được! Tôi không thể nào đấu được với thím ấy, chỉ còn cách trốn tránh."

Mang thai dễ nhạy cảm, cô Vu có lẽ liên tưởng đến mình, Bộ Hành không chảy nước mắt mà nước mắt cô ấy đã trào ra, nhìn chằm chằm Hứa Hương Ngọc run sợ: "Thật là đáng sợ! Mọi người thật đáng thương! Lão thái bà chết tiệt chanh chua không chiếm được trái tim của đàn ông, cũng không để người ta gặp được người khác tốt hơn sao?"

Hứa Hương Ngọc hôm qua vừa mới chứng kiến Bộ Vũ Tây cùng tình nhân thân mật vui vẻ với nhau, lúc này lại nghe tiểu tam mắng mình là lão thái bà chết tiệt, giận sôi máu, vung tay định đánh vào bụng cô.

Con trong bụng tiểu tam là bảo bối đối với Từ Chính Vi, sao có thể để bà ta ra tay, hơn nữa Hứa Hương Ngọc dạo này béo ra, động tác có chút chậm chạp, mới vừa tiến đến gần cô Vu đã bị Từ Chính Vi đẩy cho lảo đảo.

Ông chỉ vào Hứa Hương Ngọc lạnh lùng giọng quát lớn: "Bà đanh đá vừa thôi! Nếu tôi mất con trai, bà không gánh nổi đâu!"

Rồi nhìn về phía Tiểu Hà: "Thất thần ra đấy làm gì? Còn không báo cảnh sát!"Tiểu Hà vừa thấy đã biết ông ta có ý hù dọa bà ta, lấy di động làm bộ làm tịch bắt đầu ấn số, nói địa chỉ, báo có người ẩu đả thai phụ, cảnh sát hãy nhanh đến đây.

Hứa Hương Ngọc do dự, biết không có gì tốt, hơn nữa trong nhà đang kiện tụng rắc rối, nếu để cảnh sát thấy sẽ làm sự việc thêm trầm trọng, bà ta không cam lòng mà mắng hai câu rồi đi nhanh.

Trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.

Bộ Hành âm thầm nhìn mọi người, bất đắc dĩ mà nói: "Việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài, bị mọi người chê cười rồi."

Cô đứng lên, muốn xem ý tứ của khách.

Nghĩ nghĩ nói với Tiểu Hà: "Tôi thật sự đang có việc cần đầu tư, có ý định bán nhà để thím hai không tìm thấy tôi. Như vậy đi, tôi cũng không giữ giá một ngàn chín trăm tám mươi vạn nữa, anh giúp tôi tiếp tục đăng thông tin trên mạng, để giá một ngàn chín trăm vạn thôi."

Từ Chính Vi là người có chút tâm địa gian xảo ra thì không phải người xấu, lại còn có tính anh hùng mãnh liệt, luôn bênh vực kẻ yếu. Nhớ trước đây Tiểu Vu là nhân viên khách sạn, bị khách hàng xoi mói làm khó dễ, ông ta đi ngang qua ra tay giải cứu rồi qua lại, tình cảm mới phát triển như bây giờ.

Lúc này Bộ Hành trong mắt ông ta chính là bé gái mồ côi giả vờ kiên cường, đâu nhẫn tâm cùng cô cò kè mặc cả, dứt khoát mà nói: "Không cần đăng nữa, nhà này tôi mua!"

Hơn nữa lúc nãy trước khi người đàn bà đanh đá kia đến, ông ta cũng đồng ý mua rồi, hiện tại lại bớt được mấy chục vạn, ông ta cảm thấy mình được lời một chút.

Tiểu Vu vẻ mặt vui sướng, hôn vào má ông ta, "Chính Vi, em biết anh là người tốt nhất!"

Bộ Hành không nghĩ trải qua rắc rối với Hứa Hương Ngọc như vậy, sự việc ngược lại càng thuận lợi.

Người môi giới tự nhiên cũng vui mừng, lấy ra giấy tờ nóng hổi buổi sáng vừa mới chuẩn bị, giải thích các thủ tục, các yêu cầu giấy tờ cần chuẩn bị cho hai bên, hẹn thời gian làm thủ tục.

Xử lý xong mọi việc cũng đã 5 giờ chiều, Bộ Hành về Dật Cảnh Hoa Đình, cô tặng nhà hàng xóm hai món quà thủ công từ Thanh Hồ mà cô đã tận tay cẩn thận chọn.

Cơ thể đã có chút mỏi mệt, cô nghĩ không nên rảnh rỗi quá.

Rảnh rỗi quá sẽ nghĩ đến anh ấy, anh sẽ không giận cô chứ?

Cô tiếp tục quét dọn phía trước phía sau nhà, thay nệm, cuối cùng mệt đến không cần ăn cơm liền đi ngủ.

Vừa ngủ chưa được bao lâu, di động bắt đầu đổ chuông.

Nhìn điện thoại là anh ấy gọi, trong lòng một trận phấn khích, chờ hồi chuông thứ ba vang lên cô mới nghe điện thoại.

"Hành Hành, mở cửa."

Bộ Hành có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghe thấy loáng thoáng tiếng gõ cửa.

Nhìn đồng hồ đã 11 giờ, nhà giáo sư bên cạnh đi ngủ sớm, chỉ sợ đánh thức hàng xóm, nên cô xuống giường.

Mở cửa, thấy Chu Mộ Tu đang đứng cầm di động.

Bộ Hành khoanh cánh tay vẻ mặt lạnh lùng, "Chuyện gì thế? Anh chưa nhận được tiền à?"

Chu Mộ Tu vẻ mặt khiêm tốn, "Anh giá không cao như vậy, mới ngủ có mấy ngày nhiều lắm cũng chỉ hai mươi vạn."

Bộ Hành đứng như cũ dựa vào cửa nhìn anh diễn, trong mắt lại ẩn dấu ý cười.

Đáy lòng thở dài, vừa nhìn thấy người này không hiểu thế nào trong lòng thấy vui mừng.

Chu Mộ Tu tự nhiên cũng cảm nhận được, khóe miệng nhếch lên, "Làm kinh doanh phải chú ý hàng thật giá thật, anh nghĩ lại không thể lấy trắng nhiều tiền của em như vậy, không bằng em ngủ tiếp với anh cho hết một trăm tám mươi vạn kia đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui