Không đợi Bộ Hành trả lời tính cái gì, Chu Mộ Tu tiến đến gần mặt cô, "Uống rượu gì thế? Cho anh nếm thử nào!"
Bộ Hành trốn tránh anh, "Trong nhà có, trở về tôi sẽ cho anh uống đủ."
"Không, bây giờ kia!". Nói chưa dứt câu, miệng đã ngậm lấy môi cô, tay cũng từ áo khoác tiến vào trong áo len của cô.
Ngón tay anh trong nháy mắt đụng tới da cô, Bộ Hành rùng mình, giữ tay anh lại, "Lạnh!"
Chu Mộ Tu ôm cô sát vào người mình, thở hổn hển, " Nói bậy, rõ ràng rất nóng, không tin em sờ thử xem."
Bộ Hành biết anh đang nói về chỗ nào, bạo dạn duỗi tay sờ sờ.
Chu Mộ Tu nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, giữ chặt tay cô, "Bảo bối, tiếp tục đi!"
Bộ Hành nhìn anh, ánh mắt di chuyển, đột nhiên cười nhẹ nhàng, "Tôi thử xem."
Chu Mộ Tu nhìn có chút ngây ngốc, cổ họng không kìm nén được nuốt nước bọt, thấy cô chủ động cởi bỏ quần ngoài của anh, vuốt ve chơi đùa một hồi qua một lớp quần.
Chu Mộ Tu cảm thấy chỉ cần vài động tác đơn giản của cô, cơ thể của anh cũng sắp nổ tung. Anh ấn cô, muốn cởi quần áo trên người cô, giục cô, "Bảo bối, ngồi lên nào!"
Bộ Hành lại không cho anh thỏa mãn, nghiêng người bò lên vị trí lái, ngáp một cái, "Mệt quá, về nhà thôi!"
Quay đầu lại liếc nhìn anh ấy, dùng tay phải vừa mới lao động mà thắt đai an toàn.
Chu Mộ Tu ngốc nghếch nửa nằm nửa ngồi ở ghế sau, nhìn nơi đó của mình đang dâng trào, hụt hẫng.
"Hành Hành!" Anh rên rỉ một tiếng đến đáng thương, không cam lòng mà gọi tên cô. Bộ Hành quay lưng về phía anh, cong khóe miệng, nhanh nhẹn khởi động xe, đánh lái đi ra.
Hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu tính sổ: "Anh cho tôi hai mươi vạn, mua đồng hồ mất mấy vạn, kết quả hôm nay tôi mời khách còn phải cho không người ta!"
Chu Mộ Tu trong lòng đau khổ, mặc quần vào, có chút ngạc nhiên, "Mọi người ăn gì vậy?"
Bộ Hành bĩu môi, "Đế Vương Thực Phủ."
Chu Mộ Tu nhíu mày, "Bella ăn uống không nhỏ nhỉ?"
Tạm dừng một lúc lâu, Bộ Hành tiếp tục hỏi: "Từ Giai kia rốt cuộc cùng anh có quan hệ gì? Thanh mai trúc mã sao? Đính hôn từ trong bụng mẹ à?"
Chu Mộ Tu trong lòng lập tức lại chuyển từ bi sang vui mừng, đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi anh về việc tư, không khỏi nhìn cô cười.
"Em đang ghen à?"
Bộ Hành nhìn thái độ đắc ý của anh qua gương chiếu hậu, không kiên nhẫn, "Anh chỉ cần trả lời là phải hoặc không phải."
"Không phải."
"Thật sao? Sao tôi nghe nói cô ấy muốn gả cho anh?"
Chu Mộ Tu có chút lo lắng khi không nhìn thấy thái độ của cô lúc này, chờ đèn đỏ, nhanh chóng xuống xe ngồi vào ghế phụ.
Thắt dây an toàn, hỏi: "Em nghe ai nói vậy? Chính cô ta nói à?"
Bộ Hành vẻ mặt như không có chuyện gì, "Không phải sao? Bố cô ta có phải tên Từ Chính Vi?"
"Ừ! Sao em biết?"
Bộ Hành nói cho anh nghe chuyện Từ Chính Vi mua nhà cho tiểu tam. Chu Mộ Tu nghe thấy chuyện này mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, cười sâu xa, "Từ Chính Vi không phải rất cẩn thận sao, vợ ông ấy có biết không?"
"Chắc là biết chứ. Tiểu tam kia còn nhắc đến bà ấy đã tìm đến nơi cô ta thuê nhà để gây rắc rối."
"Em bán nhà cho ông ta bao nhiêu tiền?"
"Một nghìn chín trăm vạn."
"Có vừa lòng không?"
Bộ Hành gật đầu.
Chu Mộ Tu trầm ngâm, "Chờ em sang tên thủ tục xong xuôi hãy nói cho anh biết."
Bộ Hành khó hiểu, "Để làm gì?"
"Việc này em không cần bận tâm", anh thay đổi thái độ, lại trở nên cà lơ phất phơ, "Chuyện Đế Vương Thực Phủ em muốn anh bồi thường thế nào?"
Bộ Hành vốn định nói cô cũng không suy nghĩ về việc đó, nghĩ lại vẫn nên tính toán. Xoay mặt cố ý nhìn anh đã chỉnh tề nửa người dưới chưa, cong khóe miệng, "Phạt anh một tuần không được ăn thịt."
"Không được, đổi cái khác đi!"
Chu Mộ Tu quả quyết cự tuyệt, nhớ lại vừa rồi chật vật, không khỏi oán hận mà trừng mắt nhìn cô.
Suy nghĩ một lúc, "Tốt hơn hết anh sẽ hào phóng, bồi thường cho em hai mươi vạn, thêm hai trăm vạn nữa, em tùy ý sử dụng nó."
Bộ Hành cười liếc liếc mắt nhìn anh, không còn lời gì để nói.
Sau khi về đến nhà, Bộ Hành lại nói: "Tôi làm việc một lúc."
Nói xong vào thư phòng, hơn nữa còn đóng cửa lại.Chu Mộ Tu có chút ngoài ý muốn, từ lúc ở chung anh nhận ra cô không phải như lúc đầu anh nghĩ cô là con gái nhà giàu chỉ biết ăn nhậu chơi bời, nhưng cũng không cho rằng cô sẽ mất nhiều tâm tư cho công việc, đặc biệt là thời gian sau khi tan tầm.
Nhưng anh cũng không có ý gõ cửa, một mình ngồi trên sô pha xem tin tức.
Chờ Bộ Hành ra cũng đã một tiếng sau.
Chu Mộ Tu ngẩng đầu, "Xong rồi à?"
"Ừ!" Bộ Hành vặn vặn cổ, ngồi lâu xương cổ cũng có chút mỏi.
Chu Mộ Tu đi đến phía sau cô, xoa bóp bả vai cô, Bộ Hành thoải mái mà ngáp một cái.
Chu Mộ Tu thấy thế nói: "Nếu không em đi tắm trước đi, tắm xong nằm lên giường anh sẽ giúp em xoa bóp."
Bộ Hành lé mắt nhìn anh.
Chu Mộ Tu vội nói: "Anh bảo đảm sẽ không có ý gì là không yên phận."
Tạm thời tin anh.
Bộ Hành đi đến phòng tắm.
Mới vừa bỏ quần áo ra, cửa đã bị mở ra, Chu Mộ Tu bước vào.
Nhìn cô không mặc gì trên người, coi đó như là điều hiển nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian tiết kiệm nước."
Nói xong chính mình bắt đầu cởi quần áo.
Trong nháy mắt quần áo đã được trút sạch, Bộ Hành không thể đuổi anh ra ngoài, cũng không có ý định tắm bồn, trực tiếp đi thẳng đến vòi hoa sen, nghĩ tắm nhanh rồi đi ra.
Chu Mộ Tu đi theo, chủ động mở vòi nước, đứng ở sau lưng cô để làm ướt người cô, nhân tiện cũng làm ướt người mình.
Tắm qua nước sau đó xoa sữa tắm cho cô, Bộ Hành không nghĩ anh trình tự như vậy, cũng kệ để anh hầu hạ.
Xoa xoa, Bộ Hành liền cảm thấy phía sau có gì đó không thích hợp, trong lòng buồn cười, cơ thể xê dịch về phía trước.
Không đợi cô đứng vững, giây tiếp theo cô đã bị ấn sát vào tường, có sữa tắm trơn trượt liền vào được ngay.
Bộ Hành nhịn không được kêu lên một tiếng, tay chống vách tường, xấu hổ, bực bội mà quay đầu lại trợn mắt, "Chu Mộ Tu! Không phải anh nói không có ý làm gì không yên phận sao?"
Chu Mộ Tu cười, "Anh nói ở trên giường sẽ không làm gì, còn trong phòng tắm vẫn nên làm một chút gì đó."
Không đợi Bộ Hành phản bác, anh liền cắn tai cô, khiêu khích các dây thần kinh mẫn cảm của cô. Bộ Hành lập tức tình mê ý loạn, lại không chống cự, làm anh có hứng làm càn hẳn hai hiệp.
Chu Mộ Tu cảm thấy rất mỹ mãn, hai người lại tắm sạch sẽ thêm lần nữa, dùng khăn tắm quấn Bộ Hành ôm lên giường. Lúc sau Chu Mộ Tu quả nhiên tận tâm tận lực xoa bóp vai, đấm lưng, hầu hạ cơ thể cô đến lúc thoải mái.
Đêm nay, hai người ngủ rất ngon.
Trải qua mấy ngày làm việc, mọi người từ kỳ nghỉ cũng dần dần thích nghi với tiết tấu công việc.
Chu Mộ Tu đi công tác, Bộ Hành bắt đầu bận rộn với MOCO.
Thứ bảy hôm nay, cô đi đến gian hàng ở Bạch Lộ.
Bạch Lộ mở cửa tương đối trễ, hôm nay mới là ngày mở cửa thứ hai sau đợt nghỉ vừa rồi.
Bộ Hành vào cửa thấy Tiểu Âu không đợi phân phó cũng đã đem hàng của MOCO trưng bày, đặc biệt trên mạng sản phẩm cũng được đặt ở vị trí dễ nhìn, giày của Bước Đi được bán thanh lý tập trung ở ngoài cửa, để người đi đường có thể dễ nhìn thấy giá trên đó.
Đương nhiên, tối hôm qua Bộ Hành đã gửi cho cô ấy giá cả.
Bộ Hành trong lòng rất vừa lòng, từ trong túi lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Tiểu Âu, mỉm cười nói: "Đại cát đại lợi!"
Khởi đầu tốt đẹp mới xếp lại đồ mà đã được tiền, Tiểu Âu không từ chối, nhận bao lì xì mới biết bên trong có một khoản tiền không nhỏ, vội nói: "Cảm ơn Hành tỷ, cung hỉ phát tài!"
Hai người ngồi xuống, Tiểu Âu rót trà cho Bộ Hành.
Bộ Hành gật đầu cảm ơn, "Một hoặc hai tháng tới kinh doanh chắc sẽ chậm, chị sẽ tập trung phỏng vấn tìm người đóng hàng vào cuối tuần, trước tiên phải tìm được người làm việc này đã."
Tiểu Âu do dự một chút, muốn nói rồi lại thôi.
Bộ Hành bất động lặng lẽ uống trà.
Tiểu Âu ngồi thẳng, giống như lấy thêm dũng khí, mở miệng nói: "Hành tỷ, em có thể giới thiệu với chị một người được không?"
"Em nói đi!" Bộ Hành cổ vũ nhìn cô ấy.
"Mẹ em ạ."
Bộ Hành có chút ngạc nhiên, "Mẹ em không phải đang ở quê sao?"
"Em muốn đón mẹ em lên đây. Gia đình em là gia đình đơn thân, từ nhỏ chỉ có hai mẹ con sống cùng nhau, mẹ em hiện tại sống một mình ở quê." Tiểu Âu có vẻ lo lắng, "Mẹ em mới chỉ học hết cấp hai, không có bằng cấp gì."
Bộ Hành suy nghĩ một chút, "Thế này đi, cuối tuần này em hãy mang mẹ em đến cửa hàng, chị nhìn xem thế nào nào đến lúc đó chị sẽ quyết định."
"Được ạ!" Tiểu Âu trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, "Cảm ơn Hành tỷ!"
Bộ Hành bật cười, nhưng cũng nói trước, "Đừng cảm ơn sớm quá, nếu không phù hợp, chị không nói chuyện tình cảm đâu nha!"
Làm kinh doanh chứ không phải làm từ thiện, ai thích hợp ở vị trí nào sẽ làm ở vị trí đấy, đối với cô không có chuyện tạm chấp nhận là được.
Tiểu Âu gật đầu, "Không sao ạ, chị có thể cho em cơ hội này em cũng rất cảm ơn rồi ạ!"
Buổi trưa, Bộ Hành và Tiểu Âu ăn cơm xong không bao lâu thì gian hành có khách không mời mà đến.
Là người lâu không gặp, Hứa Thành.
Bộ Hành khó nén ngạc nhiên, cảm thấy kỳ lạ sao anh ta lại đến đây.
Hứa Thành nhìn gian hàng trưng bày, thậm chí còn cầm lấy một đôi giày MOCO nhìn nhìn, nói thẳng, "Bộ Hành, có thể tìm một chỗ khác nói chuyện được không?"
Bộ Hành đồng ý.
Hai người đến một cửa tiệm bên cạnh Bạch Lộ, gọi hai ly đồ uống.
Bộ Hành hỏi: "Anh dạo này vẫn tốt chứ?"
Cô cũng không phải hỏi theo kiểu khách sao, thật tình muốn biết gần đây anh ta thế nào, vì cô kiện chú hai cũng ảnh hưởng đến anh ta.
Hứa Thành được hỏi một đằng nhưng lại trả lời một nẻo, "Bước Đi đã bị bán đi."
"Ừ!" Cái này Bộ Hành cũng được luật sư Nghiêm nói cho cô biết.
"Khi tôi xử lý xong những công việc cuối cùng ở Bước Đi, tôi và cô tôi cãi nhau một trận, bà ấy mắng tôi vong ân phụ nghĩa, còn nói cả đời này sẽ không qua lại với nhau." Hứa Thành tự giễu mà cười cười, "Thật sự, tôi còn đang mong như thế mà không được."
Bộ Hành có thể tưởng tượng đến bộ dáng cuồng loạn của Hứa Hương Ngọc, nhưng thật ra không muốn Hứa Thành lại quyết liệt với Hứa Hương Ngọc như vậy.
Tò mò, "Sau này anh định thế nào? Có tính toán gì không?"
"Tôi muốn đến chỗ cô làm việc!"
Bộ Hành kinh ngạc không thôi, "Đến chỗ tôi làm việc sao? Tôi hiện tại có gì đâu, thậm chí trước mắt tôi cũng không cần tài vụ."
Hơn nữa với năng lực của anh ta, chắc chắn có thể đi làm ở một công ty lớn.
"Cô sẽ cần đến tôi. Tôi hiểu toàn bộ quá trình của xưởng giày, tôi còn thành thạo kế toán, thậm chí ở giai đoạn đầu tôi có thể thay cô điều hành nhà xưởng cùng kiểm tra hàng hóa."
Bộ Hành không thể không thừa nhận anh ta nói rất đúng, hiện tại cô không cần tài vụ, mà là một người có thể sẵn sàng đi nhà xưởng và quản lý hàng hóa.
"Từ khi nào anh biết tôi tự thiết kế giày?"
"Hôm qua vô tình trong lúc đi dạo ở đây, vào gian hàng nhìn thấy giày của cô." Hứa Thành liếc nhìn cô một cái, "Cô yên tâm, tôi cũng không có tâm tư gì khác đối với cô."
Bộ Hành về vấn đề này có chút băn khoăn, do dự hỏi: "Thế là vì cái gì? Tôi đối với anh cũng không phải là một lựa chọn tốt."
Đây là quyết định anh ta đưa ra trong một buổi tối, không khỏi có chút bốc đồng.
Hứa Thành như biết cô đang nghi ngờ, nói thẳng, "Tôi là một người làm việc cẩn thận. Tôi rất xem trọng cô, nghĩ rằng cùng cô phấn đấu một phen. Hơn nữa tôi cũng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Cô hiện tại chỉ là kinh doanh hộ cá thể, tôi hy vọng khi thành lập công ty tôi có thể được góp cổ phần."
Như vậy mới hợp lý.
Thành lập công ty là bước tiếp theo Bộ Hành phải làm, cô không khỏi nhíu máy, "Anh tính góp bao nhiêu?"
"Tôi không có nhiều tiền, chỉ cần sở hữu 5% cổ phần là được. Cổ phần của cô đối với công ty sẽ khống chế quyền và sở hữu toàn quyền quyết định các hoạt động của công ty. Tôi sẽ là một người hỗ trợ giúp đỡ cô, đưa ra những đề xuất, kiến nghị cho cô."
Anh ta đã nói hết những điều mà Bộ Hành đang băn khoăn.
Tuy cô và Hứa Thành không tính là thâm giao, nhưng cô lại rất tin tưởng con người của anh ta.
Con người này làm việc nghiêm túc và thực tế, đặc biệt từ sau khi anh ta quyết tâm thoát khỏi sự kiểm soát của Hứa Hương Ngọc, Bộ Hành đối với đề nghị của anh ta thực sự xao động.
Nhưng hôm nay cô cũng không tính sẽ đồng ý với anh ta, chỉ nói: "Thứ hai tôi sẽ trả lời về vấn đề này cho anh, anh cũng có thời gian suy xét lại một chút, tôi không hy vọng đó chỉ là cảm xúc nhất thời của anh."
Buổi tối về đến nhà, Bộ Hành ở thư phòng suy nghĩ một hồi, chủ động gọi điện thoại cho Chu Mộ Tu.
Hôm nay cô lấy lý do có chút hưng phấn, muốn tìm người chia sẻ, duy nhất chỉ nghĩ đến anh.
Cô hỏi: "Khi nào anh về?"
"Nhớ anh sao?" Giọng anh dường như đến từ một nơi rất xa.
Bộ Hành thở dài, "Tối hôm qua ngủ một mình hơi lạnh."
"Không bật điều hòa à?"
"Không, nhiệt độ cơ thể anh thoải mái hơn."
"Hành Hành! Em dụ dỗ anh."
Chu Mộ Tu không nghĩ đêm nay cô không chỉ chủ động gọi điện thoại, mà còn có thể nói thẳng ra như vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết, chỉ hận hiện tại không có cánh đại bàng mà bay về với cô.
Anh dỗ cô bằng giọng ấm áp, "Bật điều hòa đi, thời tiết này dễ cảm lắm. Ngoan nhé, hai ngày nữa anh sẽ về."
Bộ Hành được anh dỗ đến dễ bảo, cảm động cong khóe miệng, "Biết rồi!"
Cô nghĩ nghĩ thử hỏi anh, "Anh thấy thế nào nếu sau này tôi sẽ tự mình mở một xưởng thiết kế nho nhỏ?"
"Sao vậy? Ở Trác Chu làm không tốt à?"
"Không phải, đấy chỉ là một giả thiết thôi."
Chu Mộ Tu như là suy nghĩ nghiêm túc lúc sau trả lời: "Em thật có hứng thú với phương diện này, anh có thể giúp em."
Bộ Hành nói đùa, "Lỡ ngày nào đó tôi có ý tưởng lớn cướp công việc của anh thì sao?"
"Không ngừng cạnh tranh mới có thể tiến bộ." Chu Mộ Tu mỉm cười nói, "Nếu thực sự có một ngày như vậy, Hành Hành, anh sẽ rất tự hào về em."