Tiểu Phú Bà Full

Bộ Hành ở lại Bảo Thịnh ăn cơm chiều xong mới lái xe rời đi, Tô Thành về đêm cảnh thật đẹp, từ nhỏ đến lớn, cô không có thời gian để đi đâu quá xa nơi này.

Cô đối với Tô Thành mà nói mỗi con đường tên phố đều rất quen thuộc.

Đi qua đường Hồng Mai, dừng lại đèn đỏ.

Bên tay phải chính là "Thị trấn nhỏ Trác Chu" nổi danh, trung tâm "thị trấn nhỏ" cao cao chót vót kia chính là office building của Trác Chu.

Mái nhà lợp bằng kim loại phản quang lấp lánh bốn chữ to: Tập đoàn Trác Chu.

Bốn chữ này ở Tô Thành chính là đại diện cho thương hiệu của sự giàu có.

Cô mỗi lần đi qua nơi này đều nhìn đến mỏi hai con mắt.

Kỳ thật là Trác Chu chính là doanh nghiệp tư nhân, nhưng rất xứng với cái danh thị trấn nhỏ phồn hoa.

Khi Bộ Hành mười sáu tuổi cũng đã từng tới đây một lần.

Lần đó Trác Chu đặt một đơn hàng giày ở Bước Đi với thời gian giao hàng rất khẩn trương, buổi tối tầm 8-9 giờ mẹ cô cùng với nhân viên giao hàng đi theo xe vận tải lớn giao hàng ở phía trước, cô lúc ấy cũng ở trong xe.

Tiến vào cửa chính, cô có cảm giác cái gì cũng mới lạ.

Bên trong ngoài các tòa nhà làm việc cao cao chót vót cùng với các khu công nghiệp lớn, còn có khách sạn, ăn uống, giải trí, thậm chí có cả trung tâm mua sắm lớn dưới lòng đất.

Ở đó ngoài việc tạo điều kiện giảm giá nội bộ cho công nhân của họ, đồng thời cũng mở cửa đón khách bên ngoài.

Nhân viên giao hàng một bên lái xe một bên tấm tắc tán thưởng: "Đây là cái mà người ta gọi là sự giàu có!"

Bộ Hành nhìn đến đâu mắt sững sờ đến đó, nhà xưởng của Bước Đi khoảng hai ba trăm công nhân, quy mô ở xưởng giày không nhỏ, nhưng so với nơi hoàng kim này, lập tức trở có màu trắng xám đơn điệu đến đáng thương.

Mẹ cô lúc ấy cũng cảm thán, "Bước Đi khi nào mới có thể làm nên thương hiệu của chính mình như thế này nhỷ!"

Bước Đi sản xuất qua nhiều năm như vậy, vẫn không trở thành thương hiệu có sức ảnh hưởng.
Đương nhiên mẹ cô cũng thử qua hướng đó, nhưng không được phản hồi tốt từ khách hàng, cuối cùng vẫn chỉ có thể cung cấp nguồn hàng cho các nhà bán buôn để bán lẻ, gia công một số ít nhãn hiệu và dán nhãn mác. Từ khi đó, trong lòng Bộ Hành liền có khái niệm mơ hồ đối với chuyện thương hiệu.

Mà hiện tại, thương hiệu MOCO của cô chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, bởi vì trên mạng có nhiều kiểu dáng trên trời dưới đất, việc kinh doanh ngày càng tốt, một tháng có thể có lợi nhuận được năm vạn.

Nhưng làm thiết kế là một chuyện, thành lập một công ty mở rộng quy mô hoạt động, rồi quản lý công nhân, muốn làm được rất khó.

Cô thậm chí suy xét liệu có phải đi học qua một lớp quản lý hay không, rồi học marketing. Sau lưng vang lên tiếng còi xe thúc giục.

Bộ Hành suy nghĩ bị gián đoạn, phát hiện phía trước đã là đèn xanh, vội buông ra chân phanh, nhẹ nhấn ga.

Đúng lúc này, phía bên trái một chiếc việt dã màu đỏ xe lao tới, tốc độ xe nhanh như bay, thừa dịp đèn xanh muốn rẽ phải.

Bộ Hành mới vừa dẫm lên chân ga nhìn từ kính chiếu hậu thấy nó đi tới, đánh tay lái sang phải để tránh nhưng không kịp.

"Rầm..." một tiếng, chiếc xe màu đỏ đã đâm vào xe cô, nó không đứng lại, mà còn tăng tốc rời đi.

Bộ Hành chỉ cảm thấy ở cổ có một lực thật lớn như thể bị đánh lén, đồng thời bên tai vang lên tiếng kính vỡ, cô vội vàng phản xạ có điều kiện phanh xe lại.

Ngay sau đó kêu lên một tiếng, lục phủ ngũ tạng cảm giác mỗi nơi mỗi thứ, đầu cũng không biết đụng vào đâu, truyền đến một trận đau đớn và choáng váng.

Trong nháy mắt, cô suy nghĩ trong lòng, chẳng lẽ thực sự vận mệnh đã đến, cô và cha mẹ mình giống nhau, cùng chết vì tai nạn xe cộ?

Những giây tiếp theo, thời gian phảng phất yên lặng.

Đầu vẫn ong ong ong, thân thể cô cựa quậy nằm trên cửa xe, cô ý thức được mình còn sống.

Định thần lại thấy, chiếc xe bị lật về bên trái.

Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô thật cẩn thận cử động cánh tay và chân, phát hiện trừ cánh tay bên trái có vết thương ngoài da do bị cửa kính cứa vào, thì không có vấn đề gì đáng lo.

Cô không yên tâm sờ sờ lại đầu, không bị chảy máu.

Thở nhẹ một cái, cô thấy như vậy là may mắn lắm rồi, với lại lúc ấy cô đi với tốc độ chậm.

Cởi bỏ đai an toàn, vì ngực bị chèn ép nên cô thấy đau ngực, cô lấy tay xoa xoa ngực, cô có ý muốn đứng lên, để mở cửa xe phía bên phải.

Chu Mộ Tu từ bãi đỗ xe của Trác Chu ra tới, xe mới vừa ra đến đường liền dừng lại.

"Làm sao vậy?" Anh ta hỏi.

Tài xế tên Tiểu Lý nhìn thăm dò nhìn, "Phía trước ngã tư giống như có tai nạn xe."

Chu Mộ Tu "Ừm!" một tiếng, vẻ mặt thờ ơ.

Xe chậm rãi hướng về phía trước, Chu Mộ Tu ngồi ở ghế sau bên trái, vô tình nhìn thoáng qua ra bên ngoài cửa sổ.

Một chiếc xe bọ màu xanh nhạt bị lật nghiêng ở ngã tư, thẳng phía sau xe đã có nhiều xe dừng lại nối thành đoạn dài.

Tiểu Lý nói nhỏ, "Xe không chừng là nữ lái, có thể còn có người ở trong xe."

Mọi người nói đã có người mở cửa xe xuống xem xét tình hình.

Đúng lúc này, bên phải cửa xe được đẩy ra, một bàn tay của phụ nữ chống lên xe chậm rãi nhô đầu lên.

Khuôn mặt cô bị tóc dài che lấp, chỉ thấy mặc áo len trắng, trên cánh tay trái có máu đỏ tươi, màu đỏ của máu thấm qua màu trắng của áo, nhìn cảnh tượng thấy ghê người.

Chu Mộ Tu sắc mặt thay đổi, nhớ tới mấy giờ trước gặp cô gái kia, lúc ở cửa hàng "Chu" thử quần áo, bên trong chính mặc áo len trắng.

Lại mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt dính tuyết của cô lộ ra, không khỏi quát khẽ, "Dừng xe!"Xe đang đi, Tiểu Lý sửng sốt, vội vàng dừng lại.

Chu Mộ Tu mở cửa xe, tránh né các xe sau, bước nhanh đến hướng xe bọ kia.

Bộ Hành ở trên xe ló đầu ra, lúc này mới cảm thấy sợ.

Cô chống tay bò lên khỏi xe, chân run rẩy chậm rãi hạ xuống mặt đất và một chân khác cũng di chuyên xuống dưới.

Không biết như thế nào mà đầu gối mềm nhũn, nhận thấy cả người ngã quỵ.

Lập tức có đôi tay giữ lấy cơ thể cô, giọng nói có chút khẩn trương: "Cô thấy thế nào?"

Bộ Hành môi khẽ nhúc nhích, mí mắt mở ra liền ngất đi.

Chu Mộ Tu lập tức bế cô lên, đi về hướng xe của mình.

Ôm cô ngồi vào ghế sau lập tức giục Tiểu Lý, "Nhanh, đến bệnh viện!"

Tiểu Lý tưởng là người quen của ông chủ, không dám trì hoãn một giây, dẫm chân ga đi thật nhanh.

Chu Mộ Tu nhìn cô gái ôm trong tay đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng có chút phức tạp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui