Vào lúc hơn chín giờ, cuộc sống về đêm mới bắt đầu.
Sau khi mọi người vui đùa với nhau ở dưới bể bơi đã gào thét rằng đêm nay muốn thức trắng đêm.
Tô Mạn Lệ lên tiếng: "Mọi người tự do hoạt động, sáng mai thoải mái ngủ nướng!"
Vì thế mọi người thay quần áo rồi lại nhảy nhót mà ùa vào phòng karaoke tiếp tục cuồng nhiệt.
Bộ Hành lên tầng đi tắm, sau đó trở về phòng.
Cô thật sự rất mệt, từ sáng đến giờ đã bận liên tục, hơn nữa đã lâu không vận động, hôm nay lại bơi lội cường độ cao như vậy, hiện tại cảm thấy toàn thân không còn sức lực.
Cô nằm ở trên giường, gọi điện thoại cho Chu Mộ Tu.
Chuông kêu lên một hồi đã bị tắt máy, cô cảm thấy kỳ lạ, thì anh gọi video WeChat đến.
Video vừa được kết nối, cũng thấy anh vừa mới tắm xong, tóc ở trán đang còn ướt.
Chu Mộ Tu liếc mắt chú ý tới tóc dài của cô, nhíu mày, "Em đi sấy tóc trước đi."
Ở đây không có bồn tắm, Bộ Hành tắm nhanh rồi ra, cũng lười sấy tóc, chỉ dùng khăn khô lau hai lần.
Cô cũng lười di chuyển, "Không cần sấy đâu, lát nữa nó tự khô ấy mà."
"Không được. Tóc em dài thế, không sấy khô, để ướt đau đầu đấy."
Chu Mộ Tu ngữ khí rất kiên quyết.
Bộ Hành không thể không nghe theo, ngồi dậy đi vào phòng tắm sấy tóc, sấy khoảng sáu bảy phút mới trở lại giường.
Nghi ngờ anh, "Anh cũng không sấy tóc đi à?"
"Anh đang nóng trong người rồi tóc sẽ tự khô thôi."
Nói xong, Chu Mộ Tu như liên tưởng đến cái gì đó cười rộ lên, vẻ mặt ái muội.
Bộ Hành biết anh lại hiểu sai, lớn mật hỏi thẳng ra, "Chu Mộ Tu, anh có phải rất thích làm tình với em không?"
Hai người bọn họ kể từ khi bắt đầu đến nay, tần suất chuyện chăn gối so với các cặp tình nhân khác sao hơn hẳn, cô đang hoài nghi bọn họ có phải đã đạt đến mức không có không chịu được.
Chu Mộ hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, không chút do dự thừa nhận, "Đúng."
Không phải chỉ là thích, anh nghĩ đến chuyện đó khi cô ở cạnh anh, khi cô không ở bên cạnh thì anh lại càng muốn.
Bộ Hành cong hai chân, truy vấn: "Thích cơ thể em hay thích con người em?"
Chu Mộ Tu bật cười, cô luôn táo bạo như thế không nghĩ tới cũng sẽ để ý mấy chuyện vụn vặt như vậy, anh cảm thấy có chút vui sướng.
Bộ Hành lại rất muốn biết đáp án, thúc giục anh, "Trả lời em."
Chu Mộ Tu thở dài, ngữ khí lại nghiêm túc, "Đồ ngốc, bởi vì yêu em nên mới muốn cùng em làm những chuyện như thế. Chỉ muốn làm chuyện đó với em!"
Bộ Hành trong lòng cảm thấy thoải mái, cô cảm giác như đang nghe những lời lãng mạn âu yếm, không chút bủn xỉn cười với anh.
Chu Mộ Tu lại cảm thấy cô cười như đang câu dẫn anh, nhưng hiện tại lại không đụng được vào cô, không khỏi nóng vội hỏi: "Ngày mai khi nào em về thế? Để anh đi đón."
"Ba giờ chiều."
"Được!"
Bộ Hành thấy anh nằm xuống, che chăn, hỏi anh, "Anh sao ngủ ở đấy? Làm gì mà không lên giường mà ngủ?"
"Không được, em nói anh phải ngủ một tuần ở sô pha còn gì, hôm nay là ngày cuối cùng rồi."
Ngữ khí của anh như thể làm bộ "Tất cả anh đều nghe theo em và rất ngoan."
Bộ Hành nhìn vào mặt anh ở trên màn hình, trong lòng chửi thầm, người đàn ông này nhìn ở góc độ nào cũng thật đẹp trai. Quay đầu nghĩ lại, ngay từ đầu cô cũng rất thích vẻ đẹp và cơ thể anh, bọn họ cứ như thế mà hấp dẫn lẫn nhau.
Trong lòng không khỏi thở dài, giọng nói ôn hòa: "Anh lên giường ngủ đi! Nằm ở sô pha không thoải mái mà."
Người ta lại còn ra vẻ kiêu ngạo, "Không, anh chờ đêm mai em đón anh ở trên giường."
Bộ Hành nhịn không được liếc anh một cái, cô vừa ngáp vừa nằm xuống.
Chu Mộ Tu mắt trông mong hỏi: "Em rất mệt phải không?"
"Vâng," Bộ Hành xoa xoa bả vai, "Anh xem video bơi lội được đăng trong diễn đàn rồi à? Lâu lắm rồi em không dùng hết toàn bộ sức lực như vậy."Nhắc tới bơi lội Chu Mộ Tu liền có chút không thoải mái, thấy cô như vậy lại thêm đau lòng, buột miệng thốt ra, "Để anh qua đó xoa bóp cho em nhé, nếu không ngày mai chắc chắn toàn thân em đau cho mà xem."
Nhìn anh đã ngồi dậy, Bộ Hành vội nói: "Thôi không cần đâu, em ngủ ngay bây giờ ấy mà. Mai về anh xoa bóp cho em sau cũng được."
Cô biết nếu cô không kiên quyết phản đối, anh sẽ lập tức lái xe đến đây.
Chu Mộ Tu lại nằm xuống, "Em nhắm mắt lại đi, anh hát cho em nghe."
"Vâng."
Bộ Hành nghe lời nhắm mắt lại.
Chu Mộ Tu quả nhiên hắng nhẹ giọng, anh hát bài hát lần trước anh vừa đàn ghi ta vừa hát.
Nhẹ nhàng và dịu dàng, khi hát đến lần thứ hai, Bộ Hành đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau.
Mọi người ăn cơm trưa tại nhà hàng ở trong nông trại, Bộ Hành tự bỏ tiền túi mua trái cây cho mọi người, ngoài việc mua cho mỗi người hai quả dưa như lời đã hứa, còn tặng thêm cho mỗi người hai cân nho.
Khoảng hơn một giờ, mọi người xách theo trái cây về phía biệt thự, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về.
Tất cả mọi người đều vui quên cả trời đất, nói đùa rằng không muốn về thành phố.
Bọn họ đến biệt thự, Chu Mộ Tu đã đứng chờ ở cửa.
Hôm nay thứ bảy, anh tranh thủ qua công ty làm việc, ăn cơm trưa xong từ công ty chạy đến đây ngay, đến sớm chờ một chút để đón Bộ Hành về.
Ngoài Bộ Hành, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, lục tục chào hỏi Chu Mộ Tu.
Chu Mộ Tu gật đầu mỉm cười, tiến lên cầm túi trái cây nặng trĩu trên tay Bộ Hành.
Bộ Hành nhân cơ hội này nhắc với anh, "Em hứa với bọn họ, hôm qua thi đấu đội nào thắng sẽ được nhận lì xì qua WeChat từ anh."
Chu Mộ Tu hiểu ý, mặt hướng về phía mọi người chủ động nói: "Tối hôm qua đội nào thắng hãy kết bạn WeChat với tôi, tôi sẽ lì xì cho mọi người."
Người của giày trẻ em Bella vui mừng không thôi, lập tức lấy di động ra, tổ thời trang trẻ em chỉ biết hâm mộ mà đứng nhìn.
Chu Mộ Tu nghĩ thầm, trong số này một nửa không tham gia thi đấu, ba người xuống nước kia cũng không biết cố gắng, lại kéo xa thêm khoảng cách với đối thủ làm cô gái của anh liều sống liều chết bám đuổi, kết quả anh còn phải lì xì cho những người này.
Dù trong lòng không tình nguyện, nhưng anh vẫn rất hào phóng lì xì cho mỗi người.
Tổ giày trẻ em được nhận lì xì nên rất phấn khởi, tổ thời trang trẻ em có người chớp lấy cơ hội, "Chu tổng, anh có thể chụp ảnh được không ạ?"
Chu Mộ Tu trong lòng cảm thấy không vui, nhưng anh lại ngại với Bộ Hành, anh cũng không tính từ chối.
Bộ Hành hiểu từ trong xương trong cốt anh vẫn luôn cao cao tại thương, cũng không phải người hòa đồng, chủ động cười hỏi: "Có thể mời Chu tổng đảm đương vị trí phông nền được không ạ?"
Chu Mộ Tu lập tức vui vẻ mà đồng ý.
Vì thế, Bộ Hành tìm chỗ cảnh đẹp, để Chu Mộ Tu đứng, chính mình đảm nhận vai trò nhiếp ảnh gia.
Tiếp theo, gần hai mươi con người của Bella thay phiên nhau vào chụp ảnh với anh.
Chu Mộ Tu từ đầu đến cuối giữ nguyên một tư thế, chắp tay sau lưng, mắt nhìn chằm chằm vào người chụp ảnh.
Trong lòng tức tối, cô gái của mình thật hào phóng, không chỉ bắt anh lì xì, còn đem anh ra bán cho cấp dưới để thu lợi ích. Nếu anh là minh tinh, anh sẽ để cô làm người đại diện cho anh và sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Thực ra Bộ Hành trong lòng cũng hơi bực, bảo anh làm phông nền anh cũng đồng ý làm phông nền, thậm chí khóe miệng còn cong lên khoảng mười lăm độ nữa chứ.
Nhưng, anh quả thực rất đẹp trai, đĩnh đạc lại tuấn tú, người bình thường đứng với cạnh anh lập tức hiện ra sự chênh lệch rất lớn.
Cô đem ảnh chụp đăng lên diễn đàn, để cho mọi người tự nhận ảnh.
Lúc sau, mọi người cảm thấy rất vừa lòng đi thu dọn hành lý, được xe của công ty đón.
Chu Mộ Tu hôm nay tự lái xe đến đây.
Anh xách hành lý, nắm tay Bộ Hành trở lại xe.
Hai người ngồi vào xe, Chu Mộ Tu hỏi: "Em sao thế? Nghĩ cái gì lại muốn thưởng? Lại còn lì xì nữa chứ?"
Bộ Hành nghĩ nghĩ, lắc lắc cổ tay, "Em đang muốn mua vòng tay, anh đưa em đi đi."
"Ừ!", Chu Mộ Tu có chút bất ngờ, tưởng rằng cô sẽ cự tuyệt, thấy cô vui vẻ như vậy trong lòng không khỏi cao hứng, "Em muốn đi đâu mua?"
"Đi đến trung tâm thương mại đi anh, ở đó có đấy."
Bốn mươi phút sau, hai người tới trung tâm thương mại, đi thẳng đến cửa hàng bán đồ trang sức.
Bộ Hành trước đó ở trong tạp chí quảng cáo đã rất ưng một vòng tay hoa hồng bằng vàng, sau khi nhìn thấy đã chỉ vào nó rồi nói với Chu Mộ Tu: "Em thích cái này."
"Ừ."
Chu Mộ Tu đang sợ cô không yêu cầu anh mua, nên thấy cô nói vậy trong lòng vui mừng, ý bảo nhân viên bán hàng lấy ra.
Vòng tay này giá rất đắt, nhân viên bán hàng cẩn thận giúp Bộ Hành đeo lên tay.
Cổ tay cô trắng mịn, chỉ hơi gầy một chút, nhưng thật ra đeo cái gì cũng đẹp.
Chu Mộ Tu nhìn kỹ nói: "Đẹp đấy, chỉ hơi rộng một chút."
Nhân viên bán hàng vội nói: "Chúng tôi vẫn còn cỡ nhỏ hơn."
Bộ Hành cũng rất thích, cởi ra nói với nhân viên bán hàng: "Phiền em lấy cái nhỏ hơn chị thử xem."
Nhìn dáng vẻ hai người, nhân viên bán hàng biết gặp được khách hàng tiềm năng, lịch sự mà nói: "Mời hai người đến phòng VIP uống trà, mười lăm phút sau chúng tôi sẽ mang hàng đến ạ!"
Hai người theo lời mời đi vào phòng VIP.
Ngồi được hai phút, Bộ Hành nói: "Em đi vệ sinh lát."
Chu Mộ Tu gật đầu, không có suy nghĩ gì.
Bộ Hành rời đi, nhưng không đi vệ sinh, cô đi dạo một vòng, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó.
Mười phút sau, cô trở lại phòng VIP.
Trước đó nhân viên bán hàng đã mang vòng tay đến, mời Bộ Hành thử lần nữa.
Lần này quả nhiên rất vừa vặn, Chu Mộ Tu hỏi: "Em đeo luôn đi. Có thích gì nữa không? Anh thấy vòng cổ của bộ này cũng không tồi!"
Bộ Hành lắc đầu, "Em thấy hơi mệt, mua xong chúng ta về đi."
Chu Mộ Tu gật đầu, nhanh chóng thanh toán rồi ra về.
Trên đường về nhà, hai người cũng không nói chuyện gì.
Chu Mộ Tu cảm thấy không khí có chút kỳ quái, anh nhiều lần thấy cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, như cảm xúc trùng xuống.
Anh trong lòng ngờ vực, cũng không biết chính mình đã làm gì chọc cô không vui như vậy.
Đến khi đến cửa tiểu khu, Bộ Hành nói: "Mua hoa khác đi anh! Em muốn đổi bình hoa khác trong nhà."
Chu Mộ Tu dừng lại xe, hỏi cô, "Em muốn mua hoa gì? Để anh đi cho, em đừng xuống."
Anh suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, đoán có lẽ do cô mệt.
Bộ Hành lại cự tuyệt, "Để em đi mua, anh ở đây chờ em đi."
"Được."
Chu Mộ Tu khóe miệng động động, ngồi lại trên xe, nhìn cô đi vào cửa hàng hoa.
Đợi tầm mười phút, anh đang sốt ruột đứng ngồi không yên chuẩn bị đi xuống, thì Bộ Hành ra tới.
Chu Mộ Tu xuống xe mở cửa xe cho cô, thấy cô ôm một bó hồng đỏ, trong lòng có chút kỳ lạ.
Bình hoa trong nhà luôn luôn có màu sắc thanh nhã, tươi mát, anh chưa thấy cô cắm hoa bằng loại hoa hồng đỏ này bao giờ.
Anh khởi động xe, thuận miệng hỏi: "Em đổi phong cách à?"
"Ừ."
Bộ Hành ngửi thấy mùi thơm của hoa, không quan tâm nói: "Lâu không mua hoa hồng đỏ, tùy hứng thay đổi xem sao."
Chu Mộ Tu xoay mặt nhìn cô, cảm thấy cô có cái gì lạ lạ.
Trở lại tiểu khu, trong thang máy, Bộ Hành đột nhiên nói: "Anh đếm xem em mua bao nhiêu bông hoa?"
Anh đếm thật, "Mười bảy bông."
Anh do dự, "Ý của em là gì?"
Cửa thang máy mở ra, Bộ Hành đi trước, "Vừa rồi chủ tiệm hoa nói cho em biết, mười bảy bông hoa hồng có ý nghĩa muốn dành cả cuộc đời này cho bạn."
Cô quay đầu nhìn anh, mắt sáng lấp lánh, đột nhiên cười với anh, "Tặng cho anh này."
Nói rồi đem hoa đến trước mặt anh.
Chu Mộ Tu phản xạ có điều kiện mà tiếp nhận, trái tim đột nhiên tê lại, ngay sau đó nó bắt đầu nhảy lên đập điên cuồng, ý cô là gì, chỉ thấy Bộ Hành đã mở cửa bước vào nhà.
Cả cuộc đời cho bạn ư?
Cô vừa rồi muốn nói dành cả cuộc đời cho anh sao?
Chu Mộ Tu nhìn hoa trong tay, đứng ở cửa sửng sốt tầm năm giây mới đi theo vào.
Không nghĩ tới cô đang chờ anh ở sau cánh cửa.
Chỉ thấy Bộ Hành nửa quỳ trên mặt đất, tay mở ra một hộp trang sức nhỏ nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn được khảm kiểu dành cho nam giới.
Cô hỏi với một ý cười: "Chu tiên sinh, anh nguyện ý để em lấy anh chứ?"
Chu Mộ Tu không dám tin mà nhìn chằm chằm cô, giây tiếp theo trong lòng mừng như điên không thể miêu tả được.
"Hành Hành, em thật......"
Anh lo lắng đến mức không dám nói ra cái từ kia, chỉ sợ trước mắt này như là mơ.
Thật ra trên đường trở về Bộ Hành cũng rất lo lắng, lúc này thấy bộ dạng ấp úng của anh ngược lại càng thêm bình tĩnh, nói từng câu từng chữ cho anh nghe, "Mộ Tu, em thật sự muốn gả cho anh."
Thấy anh còn ngây ngốc đứng nhìn, cô khẽ nhíu mày, ra vẻ không vui mà bĩu môi, "Anh không muốn sao?"
Chu Mộ Tu vội tiến lên lấy chiếc nhẫn, tự mình đeo lên, "Anh nguyện ý!"
Anh đương nhiên muốn, rất muốn, anh nằm mơ cũng muốn, anh đã lên tinh thần cho việc cả đời này không kết hôn.