Bộ Hành có trong nháy mắt sợ hãi, chuông di động vang lên khiến cô bình tĩnh lại. Cô không nhìn cũng biết Chu Mộ Tu gọi cô đi ăn cơm.
Đầu óc cô linh hoạt, đưa tay trái muốn lấy di động trong túi quần.
Vu Tiêu Sơn sợ cô nghe điện sẽ gọi người đến, dùng hết sức đoạt lấy di động.
Bộ Hành quan sát thấy anh ta dùng lực bên tay trái, tay phải tương đối lỏng lẻo, cô cố gắng thoát khỏi tay anh ta, dùng hết sức cắn vào tay anh ta một cái thật đau.
Vu Tiểu Sơn nhìn cô gầy yếu, đâu nghĩ đến cô phản ứng nhanh và khỏe như vậy, đau đớn kêu lên một tiếng rồi buông tay ra, chỉ thấy in trên cánh tay hai hàng răng rõ nét, có chỗ rơm rớm máu.
Bộ Hành nhân cơ hội này chạy đi, nhưng Vu Tiểu Sơn vươn cánh tay vừa bị cắn giữ cô lại.
Bộ Hành không chần chừ, rất nhanh thuận thế xoay người, lên gối ngay giữa háng anh ta, chỉ thấy Vu Tiểu Sơn đau đớn hô một tiếng ôm lấy phần dưới bụng cuộn tròn trên đất, không còn một chút sức lực nào nữa.
Bộ Hành thở dài lui về sau hai bước, xoay người quyết đoán chạy điên cuồng về phía cửa.
Vu Tiểu Sơn ở phía sau nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.
Cô chạy ra ngoài tầm mấy trăm mét, nghe được loáng thoáng có tiếng công nhân nói chuyện, Bộ Hành mới dừng lại, duỗi tay vuốt trán, phát hiện trán và toàn thân đều toát mồ hôi.
Cô thở gấp gáp, nuốt nước miếng, trong túi di động lại lần nữa kêu lên.
Cô lấy điện thoại ra, ổn định hô hấp, nhận điện thoại, chậm rãi đi về phía trước.
Là giọng nói ôn hòa của Chu Mộ Tu: "Em ở đâu thế? Anh đang chờ em ở nhà ăn."
"Vâng, em đến ngay đây."
Cô cho rằng mình đã ổn định lại tinh thần, nhưng cô vừa nói ra đến chính cô còn có thể nghe ra sự sợ hãi cùng run rẩy trong giọng nói.
Chu Mộ Tu giọng nói lập tức lo lắng, "Hành Hành, em đang ở đâu?"
Bộ Hành chân bước không ngừng, vuốt vuốt tóc, "Anh báo cho bảo an đến xưởng giày bắt lấy Vu Tiểu Sơn hiện đang ở kho vật liệu, để em đến nhà ăn nói rõ cho anh nghe."
Chu Mộ Tu im lặng hai giây, nói: "Được."
Năm phút sau, Bộ Hành đi vào nhà ăn Trác Chu.
Ông chủ nhà ăn dẫn cô đến phòng ăn riêng, vừa định gõ cửa, cửa bỗng nhiên mở ra.
Chu Mộ Tu đứng ngồi không yên đợi cô năm phút đồng hồ, muốn đi tìm cô, nhưng lại sợ cô đến đây, mất kiên nhẫn định mở cửa, khi mở cửa lại thấy cô đứng ở cửa, không khỏi thở nhẹ ra một hơi.
Anh nhìn khuôn mặt cô, đột nhiên đồng tử như giật giật, ánh mắt lại nhìn thấy mấy vết xước trên cánh tay cô, mu bàn tay cũng vậy, rõ ràng vừa rồi có chuyện gì đó. Anh trong lòng đau xót, bất động thanh sắc mà nói với ông chủ nhà ăn: "Mang đồ ăn lên đi."
Chủ nhà ăn gật đầu, xoay người rời đi.
Chu Mộ Tu cầm tay cô, thấy tay cô lạnh, không khỏi nắm tay cô thật chặt.
Đóng cửa lại, đỡ cô ngồi xuống.
Anh ngồi bên cạnh Bộ Hành, nâng mặt cô, lấy ngón tay cái nhẹ nhàng lau dưới cằm cô, ngón cái của anh dính chút máu.
Bộ Hành lúc này mới cảm nhận được sự đau đớn, theo bản năng muốn chạm lên.
"Đừng đụng vào!"
Chu Mộ Tu ngữ khí kìm hãm, "Da bị xước nhẹ đấy."
Bộ Hành nhớ ra, suy đoán là do lúc nãy cố thoát khỏi Vu Tiểu Sơn không cẩn thận nên bị.
Cô đứng lên, "Em đi nhà vệ sinh một lát, bị ra mồ hôi, người cứ dính dính."
"Ừ." Chu Mộ Tu nhẹ giọng.
Bộ Hành đầu tiên súc súc miệng, rồi rửa mặt, khoát nước lên hai cánh tay, người mới có cảm giác dễ chịu.
Chờ cô ra, Chu Mộ Tu đã rót cho cô một chén trà nóng.
Để cô uống xong hai lượt, Chu Mộ Tu chậm rãi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bộ Hành lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh, đem sự việc từ đầu đến cuối kể cho Chu Mộ Tu nghe.
Nhìn mặt Chu Mộ Tu như rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa sự tức giận, sờ sờ tay chân và cơ thể Bộ Hành, nhỏ giọng hỏi: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"
Bộ Hành lắc đầu, trấn an anh, nói đùa: "Em không sao, anh ta bị em lên gối có khi bây giờ còn chưa bò dậy được ấy. Không nghĩ đến các chiêu phòng thân học từ hồi đại học bây giờ còn có tác dụng."
Thật ra, cô sống một mình lâu nay, vốn chỉ muốn học một ít thuật phòng thân, lâu nay lại không có vấn đề gì xảy ra, ngược lại bản thân cô cũng sơ hở chút. Cô hôm nay phản ứng được như vậy cũng do đối phương xem nhẹ cô, nếu không cô cũng không thể hành động được như thế.
Chu Mộ Tu một chút cũng cười không nổi, trong lòng sợ hãi, tự trách mình không thôi, "Xin lỗi em, đều tại anh."
Bộ Hành kỳ lạ, "Sao lại tại anh? Đây cũng là việc ngoài ý muốn, ai biết anh ta lại to gan lớn mật vậy!"
Chu Mộ Tu vẫn tự trách mình, hối hận lúc trước không làm căng lên để cắt đứt qua lại với nhà họ Từ.
Nếu anh kiên quyết đến cùng, thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay!
Khi đồ ăn được mang lên, Chu Mộ Tu không ăn gì, Bộ Hành như sống lại sau tai nạn ăn uống rất ngon.
Chờ cô ăn xong, Chu Mộ Tu nói:
"Anh đưa em về nghỉ, chiều đừng đi làm nữa!"
"Không sao mà, em bây giờ ổn."
"Hành Hành!"
Chu Mộ Tu nhíu mày.
Bộ Hành nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói: "Em ở nhà một mình cũng chán, hay em đến phòng anh nghỉ trưa nhé!"
Chu Mộ Tu đồng ý, đưa cô đến tầng hai mươi ba.
Văn phòng anh có một phòng nghỉ, bình thường lúc nghỉ ngơi anh hay dùng.
Anh cùng nằm với cô, thấy cô hô hấp ổn định mới nhẹ nhàng đóng cửa đi ra.
Vừa ra đến cửa, sắc mặt Chu Mộ Tu hoàn toàn lạnh lùng, đáy mắt không khắc chế được mà dâng lên sự tức giận.
Anh đi đến bàn làm việc trước, ấn điện thoại.
Ngữ khí lạnh như băng: "Người đang ở đâu?"
"Đang ở phòng an ninh của khu xưởng ạ!"
Là giọng của Ngô Vi.
Anh hơi đắn đo nhưng lại nói tiếp: "Anh ta giống như bị thương nặng, khóc lóc kêu đến bệnh viện."
"Tìm bác sĩ sao?" Chu Mộ Tu cười lạnh, "Được đấy, hắn chết thì tôi sẽ cho hắn tìm."
Ngô Vi im lặng.
Chu Mộ Tu mở miệng: "Bây giờ anh thông báo có việc gấp, gọi cả Vương Minh, tôi tới đó ngay đấy."
Cúp điện thoại, Chu Mộ Tu lại nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ nhìn, thấy cô bình yên vô sự mà ngủ, ánh mắt trở nên ôn hòa, một lần nữa đóng cửa thật cẩn thận.
Anh đi ra khỏi cửa, nói với trợ lý bên ngoài: "Tôi có việc phải đi một lát, không cho bất kỳ ai vào văn phòng tôi!"
Ba vị trợ lý vừa rồi thấy ông chủ đỡ cô Bộ vào phòng với sắc mặt khó coi, vội vàng đáp lời ông chủ.
Rất nhanh, Chu Mộ Tu đi đến chỗ bảo an của nhà xưởng.
Vu Tiểu Sơn đã bị bó tay bó chân, cuộn tròn người trên mặt đất.
Vương Minh nhận được được thoại của Ngô Vi vội vàng chạy đến, Chu Mộ Tu đến trước đã hiểu rõ chuyện, tức giận đi đến trói hai tay của Vu Tiểu Sơn lại.
Nhân viên an ninh nhà xưởng lại nơm nớp lo sợ, dù sao cũng phát sinh sự việc trên địa bàn họ quản lý.
Ông chủ lâu nay đã tạo công ăn việc làm cho họ, bị hại lại có quan hệ không bình thường với ông chủ, trong lòng không khỏi hận tên Vu Tiểu Sơn kia, từ trước đến giờ, trong xưởng luôn luôn yên ổn, hôm nay lại bị hủy trên tay hắn ta.
Đội trưởng đội bảo an chủ động tiến lên, "Chu tổng, Vu Tiểu Sơn này đã nhận tội, chỉ muốn hù dọa cô Bộ một chút, chứ không có ý muốn làm gì hại đến cô ấy đâu ạ."
Chu Mộ Tu nhàn nhạt nhìn Vu Tiểu Sơn đang rên rỉ, nhẹ nhếch khóe miệng lên, "Dọa một chút sao? Vợ Chu Mộ Tu tôi có thể đế hắn hù dọa sao? Tôi xem hắn bị mù mắt chó!"
Mọi người lập tức kinh ngạc, ngay cả Ngô Vi cũng không biết hai người đã kết hôn.
Vương Minh lo lắng đến mức giọt mồ hôi nhỏ giọt từ đầu sợi tóc cũng không dám giơ tay gạt đi.
Vu Tiểu Sơn cũng nghe thấy, thế mới biết chính mình thọc vào đại rắc rối.
Hắn ta từ khi thành niên không làm việc đàng hoàng, tiến vào Trác Chu có lẽ công việc tốt nhất từ trước đến giờ, nhưng vẫn không thay đổi được tính du thủ du thực, lại hư lại tham. Nhưng dù có thế nào anh ta cũng không dám đụng đến người của Trác Chu về việc kho hàng, chỉ muốn hù dọa cô một chút, kêu cô không được đi nói lung tung.
Lúc này hắn ta lại hối hận không kịp, không nghĩ tới Bộ Hành không chỉ đá vào chỗ hiểm của anh, hơn nữa còn là vợ của ông chủ Trác Chu.
Anh ta khóc nước mắt nước mũi giàn giụa, mồm miệng nói không rõ mà cầu xin, "Chu tổng, cầu xin anh đại nhân mà bỏ qua cho tiểu nhân chuyện vừa rồi! Tôi sai rồi, thật sự tôi sai rồi, tôi cũng không biết đấy là vợ của Chu tổng, nếu biết tôi có một trăm lá gan tôi cũng không dám đâu!"
Chu Mộ Tu lại như không nghe thấy gì, chỉ liếc nhìn hắn ta một cái, loáng thoáng hắn ta nghe được nếu nói thêm một câu sẽ làm hắn ta khuyết một chân.
Vu Tiểu Sơn run sợ, cử động chân, không dám nhìn Chu tổng cũng không dám nói thêm gì nữa.
Lúc này cảnh sát đến, không đợi bọn họ chủ động tra hỏi, Vu Tiểu Sơn vội vàng đi theo cảnh sát.
Hiện tại hắn còn mong cảnh sát mang hắn đi càng nhanh càng tốt, vì bọn họ có thể đưa hắn đến bệnh viện, ở lại đây khó giữ được cái mạng nhỏ của hắn.
Hắn nhìn cảnh sát nhỏ giọng cầu cứu, "Tôi muốn gọi điện cho chồng của em gái tôi, ông ta tên Từ Chính Vi!"
Chu Mộ Tu cười lạnh một tiếng, hỏi: "Xem ở đâu?"
Đội bảo an lập tức mở camera giám sát ra.
Bộ Hành kể ra cũng chỉ bị trầy xước nhẹ, Chu Mộ Tu lúc này theo dõi chăm chú từng màn, trên mặt đã thể hiện giận dữ của sóng to gió lớn.Anh thở mạnh không kìm nén được, khớp hàm nghiến vào nhau, tay nắm chặt.
Anh không dám nghĩ nếu hôm nay Bộ Hành phản ứng chậm một chút, hoặc sức yếu hơn một chút thì tình huống hôm nay sẽ thế nào nữa, anh hận lúc này không thể xé tên Vu Tiểu Sơn kia thành tám mảnh.
Tiếu đội trưởng đứng xem ở bên cạnh anh lúc này lại trêu chọc, "Chu phu nhân đi một gối không nhẹ à nha!"
Đôi mắt cố ý nhìn nơi đó của Vu Tiểu Sơn ngó ngó.
Chu Mộ Tu liếc mắt nhìn anh ta, bất mãn cười lạnh: "Tiếu đội trưởng không nói quá đấy chứ, vợ tôi ngày thường cũng lười vận động, thậm chí cơ thể còn có chút suy nhược, gần đây tôi còn phải bồi bổ cho cô ấy."
Tiếu đội trưởng sờ sờ cái mũi, nghĩ thầm, quý phu nhân vừa rồi động tác liên tiếp kia cũng không phải là động tác của một người cơ thể suy nhược có thể làm ra được.
Nhìn sắc mặt Chu Mộ Tu không vui nên anh ta cũng nói theo: "Vâng, vâng, Chu phu nhân cũng là phản ứng nhanh, sức lực vẫn có hạn. Hơn nữa những hành động vừa rồi cũng là phản ứng phòng vệ chính đáng trong cơn khủng hoảng."
Chu Mộ Tu giật nhẹ khóe miệng, "Tôi nghi ngờ người này không chỉ có cố ý làm cho vợ tôi bị thương, thậm chí còn có suy nghĩ bắt cóc tống tiền, tình tiết thêm phần nguy hiểm. Vợ tôi đã rất kinh hãi, bây giờ vẫn phải nằm trên giường, đội trưởng Tiếu, vụ này làm ơn hãy xử lý nghiêm. Nếu không, tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"
Đội trưởng Tiếu trong lòng rùng mình, vội nói: "Đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ theo luật để làm việc."
Ngay sau đó nói thêm: "Chu tổng xin anh yên tâm."
Cảnh sát đem người mang đi.
Chu Mộ Tu ngồi vào ghế, nhìn Vương Minh.
Nhân viên an ninh cũng tránh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Ngô Vi.
Vương Minh lo lắng đến khô cả cổ họng, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Chu Mộ Tu chỉ nói mấy chữ: "Tôi hỏi, chú có nói không?"
Vương Minh lập tức đem mọi chuyện ra nói.
Thật ra, Vương Minh không biết Vu Tiểu Sơn lấy hàng bên ngoài giả mạo hàng của xưởng Từ Chính Vi, ông ta chỉ cắt một số ít nguyên vật liệu ở nhà khác đưa vào đơn mua sắm cho Từ gia.
Ông ta cùng Từ Chính Vi có nhiều năm hợp tác như vậy, mỗi năm đều hưởng hoa hồng từ Từ Chính Vi.
Hai năm trở lại đây Trác Chu mua nguyên liệu của Từ gia ngày càng ít, nên đầu năm nay, Từ Chính Vi mời ông ta đi thả lỏng thưởng thụ một chút.
Đó là một quán rượu, rất nhiều cô gái đẹp, từng người từng người kích thích các trò chơi, khó có thể cưỡng lại được.
Phóng túng như vậy một lần, không nghĩ tới ông ta nghiện rồi, tự mình đến đó rất nhiều lần, thường xuyên qua lại bài bạc, có vài lần còn mang tiền tích cóp qua nhiều năm nướng vào sòng bài.
Vợ ông ta biết được cũng làm loạn một trận, muốn ly hôn với ông, con trai cũng chỉ trích ông khi ông không cho nó tiền mua nhà để cưới vợ.
Cãi nhau đến sứt đầu mẻ trán, Từ Chính Vi lại tới tìm ông.
Ông trong lòng đang hận Từ Chính Vi, nếu không phải ông ta dẫn ông đến nơi đó, ông có thể sa đọa đến mức này sao?
Nhưng ông đang rất cần tiền, trong lòng hận ông ta, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt tiền của ông ta.
Nhận tiền, đương nhiên phải cho ông ta lợi ích, vì thế, ông liền lợi dụng chức vụ đặt thêm không ít đơn hàng của Từ Chính Vi.
Nhưng khi đặt hàng với Từ Chính Vi, ông vẫn luôn dặn dò ông ta, hàng ngàn vạn lần phải đảm bảo nguyên vật liệu chất lượng, nếu không tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo.
Từ Chính Vi lúc ấy vẻ mặt đương nhiên, nói chính mình sẽ không bao giờ nhập hàng tạp nham.
Vương Minh lúc đó tin ông ta, nào đâu có nghĩ đến tên Vu Tiểu Sơn không biết điều kia, mà những giấy tờ có tên ông ký cũng là do Vu Tiểu Sơn mời ông đi uống rượu rồi chuốc cho ông đến say khướt.
Vương Minh hối hận không kịp, "Chu tổng, chuyện hôm nay của phu nhân thật sự không liên quan đến tôi, Vu Tiểu Sơn là do Từ Chính Vi sắp xếp tiến vào. Tôi...... Tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến làm mờ mắt ham tiền ông ta."
Chu Mộ Tu gầm lên: "Chú ở Trác Chu lâu như vậy, trước đây chú cũng rất cẩn trọng mà. Vu Tiểu Sơn là loại người gì mà chú không nhìn ra được sao? Người như vậy chú cũng dám tuyển dụng sao? Chuyện này chú cũng không thể thoái thác tội của mình!"
"Chu tổng!"
Vương Minh kêu một tiếng, chính mình cũng không thể biện giải cho tội của mình.
"Nể tình chú là người làm việc lâu năm, tôi cho chú chút thể diện."
Chu Mộ Tu vẫn luôn nhớ còn Bộ Hành ở trong văn phòng, không nghĩ sẽ ở lại đây lâu, trầm giọng nói: "Chú tự làm đơn xin nghỉ việc đi. Hơn nữa, tôi nói rõ cho chú biết, trong ngành này chú cũng không có chỗ đứng nữa, đừng làm tôi thấy chú lần nào nữa!"
Chu Mộ Tu đứng lên, hướng cửa đi.
Đột nhiên quay đầu lại, nói với Ngô Vi: "Lập tức ngưng hợp tác với Từ Chính Vi."
Ngô Vi trong lòng rùng mình, biết Từ gia lần này không xong với Chu Mộ Tu.
Chu Mộ Tu trong lòng sốt ruột, đi thật nhanh về văn phòng của mình.
Tiến vào phòng, bước chân của anh không tự chủ được đi nhẹ nhàng hơn, đi đến mở cửa phòng nghỉ.
Bộ Hành ngủ rất ngon, việc buổi trưa tựa hồ như không lưu lại trên khuôn mặt cô nỗi kinh hoàng hay bất an gì, ngoại trừ có một vết xước không nhẹ cũng không nặng ở cằm.
Có cô gái nào gặp tình huống này mà không sợ đến mức khóc sướt mướt, ủy ủy khuất khuất chứ, nhưng cô lại không phải là người như thế.
Anh có thể tưởng tượng tình cảnh từ nhỏ đến lớn của cô, nhất định so với những gì nhỏ bé, vụn vặt cô đã từng kể với anh nó còn kinh khủng hơn nhiều, nếu không, cô sao có thể gặp biến bất kinh như bây giờ được.
Anh trong lòng đau xót, nín thở đi đến mép giường, chậm rãi ngồi xuống.
Giây tiếp theo lại như không kìm nén được cảm xúc của mình, cầm lấy tay cô đặt lên má của mình. Bộ Hành lập tức tỉnh, cô cảm giác tay cô bị ướt, kinh ngạc mở mắt ra nhìn thấy mắt anh.
Cô bất đắc dĩ mà thở dài, lấy tay ra, đặt sau gáy anh, chậm rãi ôm anh, để anh dựa trên ngực mình.
Cô khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn anh, trêu ghẹo nói: "Chồng em có phải hơi mong manh quá không, sau này em còn phải trông cậy về sau làm anh hùng nữa chứ!"
Chu Mộ Tu lập tức cười ra tiếng, giây tiếp theo lại nghiêm túc: "Hành Hành, anh sẽ dùng sinh mạng anh để che chở cho em."