Nói xong công chuyện, mấy người vào bên trong phòng nghỉ ngồi.
Bộ Hành rất có kiên nhẫn mà chơi với Quả Quả.
Giang Vi Vi có chút kinh ngạc khi thấy Bộ Hành thích trẻ con như vậy, cô ấy thoạt nhìn tính cách hơi lạnh lùng, không nghĩ tới ở chung với trẻ con lại tốt như thế.
Cô tò mò hỏi: "Cô khi nào định sinh con?"
Bộ Hành đang ngồi trên mặt đất cùng Quả Quả chơi ô tô, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Hai mươi tám tuổi tôi mới định sinh con."
Chu Mộ Tu cũng ngồi ở một bên, vừa uống trà vừa ngồi nhìn cô chơi cùng Quả Quả, nghe cô chém đinh chặt sắt như vậy đột nhiên trong lòng nhảy dựng lên, sắc mặt trắng hơn một chút.
Giang Vi Vi nghe cô trả lời, biết cô đã sớm có kế hoạch, trêu ghẹo nói: "Cô sống cũng quá minh bạch nhỉ!"
Bộ Hành cười cười.
Giang Vi Vi lập tức nghĩ đến bản thân mình mấy năm nay, trong lòng có chút hụt hẫng.
Tạm thời, không ai nói gì nữa.
Bộ Hành đột nhiên ngẩng đầu nói: "Cô như vậy cũng tốt mà, khi tuổi còn trẻ đã sinh con, thanh thản ổn định nuôi dưỡng con ba năm, chờ khi nó đi học, thì gây dựng lại sự nghiệp của mình cũng không phải là không thể."
Giang Vi Vi ngẩn ra, càng thêm cảm khái mà nhìn về phía Bộ Hành, trong lòng cũng thấy thoải mái.
Thật là tâm tư của cô gái trẻ, khó trách hai nhà Trác Chu lại coi trọng cô như vậy, chính mẹ chồng cô trước mặt cô cũng hay nhắc tới Bộ Hành.
Chơi một hồi, Bộ Hành cầm tay Quả Quả đề nghị, "Hay chúng ta đi Bảo Thịnh cùng nhau ăn cơm?"
Giang Vi Vi cười, "An Ca nói muốn đến Bảo Thịnh đón hai mẹ con, buổi tối về nhà cùng ăn cơm với mọi người."
Bộ Hành biết cô ở trước mặt Kim phu nhân phải khom lưng cúi đầu, tự nhiên không muốn cô miễn cưỡng, nhìn Chu Mộ Tu nói: "Chúng tôi cũng đang định đến Bảo Thịnh."
Chu Mộ Tu lại không có phản ứng gì.
Cô có chút kỳ lạ mà liếc anh một cái, vừa rồi không phải còn rất vui vẻ sao, như thế nào bây giờ lại bộ dạng thâm trầm.
Bốn người đi bộ đến Bảo Thịnh.
Bà chủ đi rồi, Hứa Phó tổng cũng đã đi kho hàng.
Còn mười phút nữa đến giờ tan tầm, mọi người dừng công việc trò chuyện với nhau.
Tiểu Nhã như là kìm nén thật lâu, vội vàng hỏi Triệu Vô Ba, "Vừa rồi Chu tiên sinh kia thật là ông chủ của Trác Chu sao? Quá trẻ quá đẹp trai!"
"Tôi còn có thể nhận sai sao, thiên chân vạn xác*! Ông chủ trước đây của tôi lúc ấy còn nói, Chu gia là nhà giàu số một ở Tô Thành, nếu tính trong nước cũng phải cỡ thứ ba."
(*Thiên chân vạn xác: vô cùng xác thực.)
Từ Thanh táp lưỡi, có chút không tin, "Trác Chu không phải là công ty thời trang thôi sao? Có thể có nhiều tiền như vậy sao?"
Triệu Vô Ba cười cười, "Mọi người cho rằng nhà người ta chỉ làm thời trang sao? Chu gia đầu tư vào các mảng bất động sản, trung tâm thương mại mới kiếm được nhiều tiền chứ, tập đoàn Trác Chu và trấn nhỏ Trác Chu giống như mặt nổi của Chu gia mà thôi, kiếm chút thanh danh mà thôi!"
Từ Thanh không khỏi hối hận vừa rồi đã phủ định kiến nghị quảng cáo của Triệu Vô Ba, vợ của ông chủ Trác Chu, cô ấy không thiếu tiền.
Tiểu Nhã vẻ mặt hâm mộ, "Bộ tổng quả thực hơn người! Tôi thấy Bộ tổng nói gì Chu tổng cũng đều nghe."
Triệu Vô Ba cười, "Nói gì thì nói Bộ tổng ưu tú như vậy mới có thể xứng đôi với Chu Mộ Tu đi. Nghĩ lại xem, cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, trong công ty chúng ta khâu nào cô ấy cũng biết rõ, là người trong nghề, lại hiểu đạo lý, không phục cũng không được."
"Cái này thì đúng thật."
Vương Khả xen vào, "Tôi vào MOCO chính là thích phong cách thiết kế của MOCO, không nghĩ tới bà chủ chính tay thiết kế, tôi hiện tại đối với MOCO rất siêu tin tưởng!"
Trương Á Viên vẫn luôn phục lão bản, vui vẻ gật đầu, "Hoàn toàn đồng tình!"
Cô nhớ tới, hưng phấn mà nói: "Người đẹp vừa rồi mang cậu bé đến có phải Giang Vi Vi không?"
Vương Khả lập tức nói: "Lúc trước tôi còn nghĩ công ty nhỏ có vài người như vậy, Giang Vi Vi sao lại xuất hiện ở chỗ này. Hiện tại ông chủ Trác Chu đã xuất hiện, thì Giang Vi Vi còn cái gì mà không có khả năng chứ!"
Tiếu Nhã cũng khẳng định, "Chính là Giang Vi Vi! Mọi người không nghe Bộ tổng gọi cô ấy là "Vi Vi" sao? Tôi lúc ấy còn tưởng tôi nghe nhầm."
"Wow! Mắt tôi sao lại không nhìn ra vậy chứ? Tôi chính là đã bỏ qua một cơ hội tốt!"
"Cho nên, nơi này nói không chừng là nơi đưa sự nghiệp của mọi người theo hướng đỉnh cao ấy chứ. Huynh đệ tỷ muội nhóm mình, cố gắng làm việc đi nào!"
Nhân viên trong công ty nói chuyện khí thế ngất trời, mấy người Bộ Hành đã tới Bảo Thịnh.
Giang Vi Vi cười chủ động nói: "Không quấy rầy thế giới của hai người, An Ca một lúc nữa sẽ đến đón chúng tôi, tôi mang Quả Quả đi mua ít đồ."
Bộ Hành không miễn cưỡng, nhìn theo hai người rời đi.
Cô liếc mắt nhìn Chu Mộ Tu vẫn không nói gì nãy giờ: "Làm sao vậy, Chu tiên sinh?"
Chu Mộ Tu biểu tình buồn rầu, hạ quyết tâm hỏi: "Kế hoạch sinh con của em vẫn như cũ không thay đổi?"
Bộ Hành cho rằng anh muốn nói về chuyện tuổi tác sinh con, gật đầu, "Đúng vậy."
Chu Mộ Tu sắc mặt trầm xuống, "Em suy nghĩ lại đi!"
Bộ Hành suy nghĩ, "Nếu không trước một năm cũng được. Hai mươi bảy tuổi có được không?"
"Không được, đời này sẽ không sinh!"
Chu Mộ Tu đã có chút tức muốn hộc máu.
Bộ Hành nhíu mày, "Anh sao thế?"
"Em lừa gạt tình cảm của anh!"
"Từ từ nào!" Bộ Hành cảm thấy có điều gì đó, hỏi: "Vì sao lại không sinh con?"
"Em lúc trước đã nói, khi nào mang thai sẽ chia tay."
Bộ Hành tức giận mà ném cho anh một cái nhìn xem thường, tên đại ngốc này!
Cô lười nói với anh, hướng nhà ăn đi tới.
Chu Mộ Tu vội vàng đuổi theo, "Đừng trốn tránh, em phải nói cho rõ!"
"Có nhớ lúc em cầu hôn không?"
Chu Mộ Tu sửng sốt.
"Anh ngẫm lại xem, lúc cầu hôn em nói cái gì?"
Chu Mộ Tu suy nghĩ, chần chờ nói: "Em nói.... Làm bạn cả đời?"
Bộ Hành liếc xéo anh một cái, đi vào tiệm cơm Tây.
Chu Mộ Tu chợt nghĩ ra, trong lòng như trút được tảng đá, nhếch miệng đi vào theo.
Nghĩ thầm, nói như vậy sinh hài tử sớm một chút cũng được. Tuổi còn trẻ, cơ thể nhanh hồi phục.
Giây tiếp theo lại nghĩ, hay là sinh chậm một chút vẫn tốt hơn, đã phá hỏng thế giới của hai bọn họ.
Rồi lại suy nghĩ và quyết định, không sinh con vẫn tốt hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Mộ Tu lại càng thêm rối.
Vài ngày sau, Giang Vi Vi hẹn với Bộ Hành.
Chọn một quán cà phê ít khách, đồ vật trong quán rất tinh xảo, là một nơi rất đẹp.
Cà phê mang lên, Bộ Hành uống một ngụm nhỏ.
"Cũng không tệ lắm phải không?"
Giang Vi Vi hỏi.
Bộ Hành gật đầu, "Tôi không hiểu về cà phê lắm, chỉ cảm thấy uống rất ngon."
Giang Vi Vi mỉm cười nói, "Tôi thì lại rất yêu thích cà phê, đặc biệt trước kia khi còn đóng phim, coi cà phê là thứ không thể thiếu. Mấy năm nay chủ yếu ở nước ngoài, tôi cũng lâu rồi không đến đây, nơi này cũng không thay đổi mấy,"
Mắt Bộ Hành lơ đãng nhìn về phía nào đó, "Ừ" một tiếng.
Giang Vi Vi quay đầu nhìn, là một minh tinh.
Cô không có vẻ ngoài ý muốn nói: "Đây là do Ngô Mỹ Nhiên mở, rồi cả phòng trà nữa."
Bộ Hành ngạc nhiên, hóa ra quán này là do ca sĩ mở.
"Nơi này toàn khách quen đến đây, tiêu khiển cũng có, nói chuyện điện ảnh, nói chuyện âm nhạc, hay nói chuyện hợp tác gì cũng đều có."
Bộ Hành đánh giá hôm nay như gãi đúng chỗ ngứa của Giang Vi Vi, tâm tư vừa động, hơi hơi cúi đầu nhấm nháp tách cà phê thơm ngon tinh khiết.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên đi về hướng bàn bên cạnh, bước qua rồi dừng lại quay đầu nhìn, chần chừ mà gọi: "Giang Vi Vi?"
Cô gái đi giày cao gót đang khoác tay người đàn ông đó bị dừng lại bất thình lình túm tay lảo đảo một chút, thuận thế đánh vào trên người ông ta, oán trách nói: "Kìa, đạo diễn Vương."
Giang Vi Vi mắt như to hơn, lộ ra vẻ kinh ngạc, "Đã lâu không gặp, đạo diễn Vương!"
"Thật là lâu không gặp, dạo này cô làm gì?"
Đạo diễn Vương tiến thêm hai bước, đứng ở trước bàn của mình, tinh tế đánh giá Giang Vi Vi.
Giang Vi Vi đôi mắt rất tự nhiên mà chớp, nửa thật nửa đùa, "Không diễn không quay, tôi hiện tại chỉ có thể ở nhà chăm sóc con cái."
Bộ Hành không khỏi cong lên khóe miệng, cô gái này tuy rằng đã hai mươi bảy tuổi, so với mấy năm trước đằm thắm hơn, hơn nữa lại là người phụ nữ xinh đẹp khéo léo, khiến cho người đối diện cảm giác không có gì cố tình. Khó trách Kim An Ca không màng đến sự phản đối của người trong nhà vẫn khăng khăng ở bên cạnh cô ấy đến nay.
Đại diễn Vương nhìn có chút ngẩn ngơ, bị cô gái bên cạnh huých cánh tay, mới định thần lại.
Ngữ khí khoa trương mà trêu đùa: "Cô chính là người khi còn học năm thứ hai ở Học Viện Điện Ảnh đã cầm trong tay danh hiệu "Nữ diễn viên tốt nhất của trường", chỉ cần cô quay lại còn sợ không có việc sao?""Tôi khi đó chỉ may mắn hơn mọi người một chút, hiện tại có nhiều người trẻ mới lên như vậy, tôi đã sớm bị sóng chụp trên bờ cát."
Giang Vi Vi nhìn thoáng qua cô gái ngồi bên cạnh đạo diễn. Cô gái ấy khoảng hai mươi tuổi.
Cô ta nãy giờ tò mò mà nhìn chằm chằm Giang Vi Vi, thấy Giang Vi Vi nhìn mình chủ động cười nói: "Chào chị ạ! Em cũng học ở Học Viện Điện Ảnh Tô Thành, em đang học năm thứ ba, em cũng đã xem qua chị diễn, cũng nghe nhiều người nhắc đến chị."
Cô gái đảo tròng mắt, che miệng cười khẽ, "Tài năng của chị, chúng em khóa dưới học theo không kịp!"
Giang Vi Vi gật đầu, lúc đầu hơi nhăn mũi, tiếp theo cong môi cười, "Tôi có cái gì đáng học theo đâu cơ chứ? Cô có nhiều cơ hội như vậy, đi theo Vương đạo diễn học hỏi là tốt nhất!"
Cùng đạo diễn Vương học cái gì? Vị Vương đạo diễn này Bộ Hành cũng thấy báo chí nói qua, cũng là người có chút tiếng tăm trong giới đạo diễn, có một hai tác phẩm tiêu biểu, cũng đã từng cùng nữ diễn viên ở trong phòng khách sạn hai ngày một đêm đóng cửa không ra kịch bản.
Giang Vi Vi có ý tứ gì người nghe cũng đều hiểu.
Bộ Hành ngồi yên ngắm Giang Vi Vi nói chuyện, nếu là so với sự ngây thơ, so với sự tự nhiên, bên cạnh cô gái mơn mởn hai mươi tuổi quả thực kém xa một bà mẹ hai mươi bảy tuổi.
Thiên phú không phải ai cũng có.
Cô gái trẻ mặt non choẹt có chút không nhịn được, thấp giọng châm chọc, "Chẳng qua cũng chỉ là nữ diễn viên không được hào môn chấp nhận! Đoan trang cái gì chứ!"
Giang Vi Vi nghe thấy nhưng không nói gì, chỉ giật nhẹ khóe miệng.
Đạo diễn Vương lúc này mắt lại chuyển lên người Bộ Hành, thấy cô khuôn mặt đạm nhiên, khí chất tuyệt hảo, có chút tò mò hỏi: "Vị này tôi chưa gặp bao giờ, là diễn viên mới ư? Hay người mẫu?"
Giang Vi Vi mắt lóe lên, cười nhẹ nhẹ, "Đây là vợ của ông chủ Trác Chu."
Vương đạo diễn rõ ràng sửng sốt, vội nói: "Thất kính! Thất kính!"
Đàn em Học Viên Điện Ảnh đem ánh mắt ghen ghét nhìn Giang Vi Vi rồi tò mò nhìn tới Bộ Hành, khẽ đánh giá.
Bộ Hành khẽ nâng mắt, bất động thanh sắc gật đầu, khóe miệng lười đến mức nhếch nhẹ lên một chút.
Vương đạo diễn thấy thái độ Bộ Hành lạnh lùng, hơi hơi có chút xấu hổ, đôi mắt lại từ Bộ Hành nhìn sang Giang Vi Vi, nhiệt tình hỏi: "Cô hiện tại dùng số nào vậy? Tôi có một kịch bản đang tìm diễn viên lâu nay vẫn không có người thích hợp, không bằng hôm nào chúng ta cùng bàn bạc."
Tiểu cô nương nóng nảy, nhỏ giọng kêu: "Vương đạo diễn, không phải anh muốn cùng em bàn chuyện kịch bản sao? Người ta còn phải tranh thủ thời gian, quay về trường nữa đấy!"
Vương đạo diễn nâng nâng cánh tay không có phản ứng gì với cô ta, đang chờ đợi ý của Giang Vi Vi.
Giang Vi Vi lại tỏ thái độ sao cũng được, "Được đấy, tôi vẫn dùng số cũ không thay đổi, khi nào rảnh anh có thể liên hệ với tôi."
Vương đạo diễn đi rồi, Bộ Hành nhàn nhạt hỏi: "Cô muốn quay lại giới giải trí thật à?"
Giang Vi Vi uống cà phê, tự giễu mà cười cười, "Giới giải trí là nơi người ta truy danh trục lợi, trong cái vòng người ấy, rất nhiều người đã không còn nhớ tôi, không có lưu lượng, không có nhân khí, đạo diễn tốt nơi diễn tốt đâu đến lượt tôi. Mà lúc trước tôi cũng khá kén chọn, hiện tại cũng không có khả năng mà lựa chọn vai diễn."
Cô nhìn Bộ Hành, "Đạo diễn Vương xem như cũng có chút quen biết với tôi, vừa rồi tôi chắc chắn với cô ông ta không có ý mời tôi đóng phim, đến khi tôi nói cô là vợ ông chủ Trác Chu, thái độ ông ta lập tức thay đổi."
Giang Vi Vi bĩu môi cười, "Hiện thực giới giải trí chính là như vậy."
Bộ Hành gật đầu, đôi mắt không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, "Cho nên, cô cố ý hẹn tôi đến đây."
"Ừ."
Giang Vi Vi thần sắc thản nhiên, "Bộ Hành, tôi đang lợi dụng cô."
"Cô không phải muốn lấy lòng Kim phu nhân sao? Bà ấy sẽ đồng ý cô quay lại giới giải trí sao?"
Giang Vi Vi cười khẽ, "Bà ấy đồng ý hay không không quan trọng. Cô biết không? Tôi mới gặp cô có ba lần, nhưng bỗng nhiên tôi đã nghĩ thông suốt một số việc, tôi nhận ra vài thứ tôi để ý lập tức trở nên không quan trọng."
Giang Vi Vi ngồi thẳng lên, trong mắt lộ ra tia sáng, ngôn ngữ nghiêm túc, "Bộ Hành, chờ sự nghiệp của tôi nổi tiếng một lần nữa, tôi sẽ giúp cô."
Bộ Hành có chút kinh ngạc, nhíu mày nhìn cô ấy.
Giang Vi Vi nói thẳng: "Tuy rằng tôi đã không còn ở giới giải trí, nhưng nếu tìm một nhà báo chụp bức ảnh phát một tin là lại có đề tài. Tôi bây giờ muốn giúp cô làm quảng cáo cũng có thể vì cô mà kiếm thêm người xem, nhưng tôi cũng nghĩ....."
"Người ngoài giới chủ yếu chủ yếu quan tâm đến việc đời tư của tôi, hơn nữa lại có nhiều mặt trái. Tôi có thể nhìn ra MOCO rất quan trọng với cô, cũng biết cô cũng có kế hoạch phát triển nhãn hiệu, còn hình tượng của tôi bây giờ lại không tốt, tôi muốn giúp cô, nhưng ngược lại lại sợ không tốt cho cô. Hơn nữa, tôi cũng biết cô không thiếu tiền để tìm một minh tinh khác làm người đại diện."
Giang Vi Vi lời nói khẩn thiết, "Nhưng tôi xin cô đem cơ hội này để cho tôi. Bộ Hành, chờ tôi lấy được tác phẩm mới, qua được giai đoạn này, xin cho tôi được giúp cô."
Bộ Hành lúc này lại có điểm khó phân biệt lời nói của Giang Vi Vi, bởi vì cô ấy từng nói cô ấy sinh ra để làm diễn viên và sự thật cũng là như thế.
Nhưng, chuyện này cũng tốt mà, cớ sao lại không làm.
Cô trả lời cô ấy, "Được thôi, nhưng đừng để tôi chờ lâu quá."
Cô tận đáy lòng suy nghĩ, so sánh với chuyện Giang Vi Vi sẽ giúp MOCO làm quảng cáo, cô càng mong cô ấy tràn đầy tự tin mà trở lại màn ảnh.
Cho nên, cô không ngại bị cô ấy lợi dụng.
Hai người ngồi nói chuyện một giờ, đi ra ngoài cửa.
Bộ Hành thấy cách đó không xa có người cầm camera hướng về các cô chụp ảnh.
Cô xoay mặt hỏi: "Cô tìm người rồi sao?"
Giang Vi Vi gật đầu, "Ngày mai sẽ có tin tức."
Bộ Hành cười khẽ, "Được đấy. Tôi sẽ tìm cho cô một cái thang."
Cô vẫy vẫy tay về phía bãi đỗ xe, có một chiếc xe màu đen đang đậu ở đấy.
Cửa xe mở ra, Chu Mộ Tu xuống xe, đi đến trước mặt Bộ Hành.
Anh thần sắc ôn nhu, nhẹ hỏi: "Đi rồi sao?"
Bộ Hành gật đầu, xoay người thân mật mà ôm vai Giang Vi Vi, kéo tay Chu Mộ Tu rời đi.
Chu Mộ Tu bất động thanh sắc mà nhìn về hướng có đèn flash sáng lên