Hai người ngồi vào trong xe.
Chu Mộ Tu thuận miệng hỏi: "Giang Vi Vi muốn quay lại showbiz sao?"
Bộ Hành trong lòng tán thưởng, người đàn ông của cô đầu óc suy nghĩ quá nhanh.
Chu Mộ Tu biết mình đoán đúng rồi, nhíu mày, "Em định giúp cô ấy sao?"
Bộ Hành nhún nhún vai, "Đại khái là cô ấy khiến cho người cho người khác sẵn lòng bảo vệ. Huống hồ em rất thích Quả Quả, lại đáng yêu xinh xắn."
Xinh xắn thì không sai. Nhưng đáng yêu sao?
Chu Mộ Tu trong lòng hừ lạnh một tiếng, trong đầu lập tức thoáng hiện lên cảnh Bộ Hành ngày đó liều sống chết ôm tiểu tử, còn tiểu tử kia chẳng biết xấu hổ cũng ôm chặt lấy vợ anh.
Còn thêm cả Giang Vi Vi kia nữa, anh gặp qua liền cảm giác cô không thật. Trong khi Bộ Hành lại có điểm thích cô ta, hai ngày trước còn lôi kéo anh xem phim của cô ta đóng trước đây.
Hôm nay được ngày nghỉ ngơi, hai người khó khăn lắm mới có thể từ sớm đến tối ở cùng một chỗ, vậy mà vừa ăn cơm trưa xong, có một cuộc điện thoại đã đem vợ anh đi ra khỏi nhà.
Hẹn người ra gặp thì không nói, nhưng lại còn tìm người chụp lén.
Bộ Hành nhìn anh thần sắc không vui, có chút buồn bực. Nghĩ lại tưởng cho rằng anh để ý đến chuyện vừa rồi bị chụp ảnh, không khỏi chủ động nói: "Xin lỗi, vừa rồi là ý của em đấy!"
Chu Mộ Tu sờ sờ tóc cô, "Đồ ngốc!"
Chần chờ nói: "Giang Vi Vi người này anh thấy quá phức tạp, em về sau ít qua lại với cô ấy thôi."
Bộ Hành chỉ cho rằng anh đang dở giấc ngủ trưa nên không vui, cô có chút vì cô ấy mà giải thích, "Nếu cô ấy không phức tạp sao có thể tồn tại ở trong giới showbiz được."
Cô nhìn anh một cái, rồi thắt đai an toàn, "Nhưng cô ấy nói muốn giúp MOCO làm quảng cáo, em lại tin là cô ấy thật lòng."
Chu Mộ nhíu mày, "Làm quảng cáo hà tất gì phải tìm cô ấy? Tìm minh tinh đang nổi bây giờ hoặc là trực tiếp tìm một tiết mục hay để tài trợ, bên công ty em không có người về lĩnh vực này, thì anh có thể cho bộ phận quảng bá nhãn hiệu của Trác Chu đi làm việc giúp em."
Bộ Hành nghiêng đầu cười nhìn anh, "Em đột nhiên cảm thấy thành công cũng không phải chuyện đại sự, anh xem, có anh giúp em, em một giây có thể lên đến đỉnh cao của sự nghiệp."
Chu Mộ Tu quẹt nhẹ mũi cô, "Đương nhiên không phải thế. Quảng cáo chỉ là một kiểu mở rộng thương hiệu, trong khi hiệu quả cũng chỉ nhất thời, cuối cùng cái chính vẫn là sản phẩm của công ty.
Đặc biệt sản phẩm của em lại là giày trẻ em, người tiêu thụ chủ yếu là các bà mẹ, các mẹ các bà thì không bao giờ mù quáng đến mức hâm mộ minh tinh mà tìm mua sản phẩm cho con mình, chỉ sẽ quan tâm đến chất lượng, đối với sản phẩm cho con họ họ sẽ càng chú ý hơn, sản phẩm không tốt, các mẹ sẽ không bao giờ mua lần thứ hai."
"Vâng, tiểu nữ xin thụ giáo."
Bộ Hành nghịch ngợm mà trả lời anh rồi nói thêm, "MOCO cũng chỉ vừa mới thành lập công ty, còn rất nhiều chuyện phải làm. Cơ sở cũng còn chưa ổn lắm, chuyện quảng cáo cũng chưa vội.
Mà thật ra em cũng muốn xem Giang Vi Vi có thể đi bao xa, huống hồ, cô ấy lại đam mê đóng phim như vậy, hiện tại lại phải nghĩ cách để lấy lòng mẹ chồng, như vậy thật có chút đáng tiếc. Anh thử đặt mình vào vị trí của một fans điện ảnh mà suy nghĩ chứ!"
Chu Mộ Tu đành phải nói: "Miễn em cứ vui vẻ là được!"
Kiểm tra dây an toàn cho cô, anh khởi động xe.
Không quá hai phút, anh rốt cuộc không nhịn được, buồn bực mà nói: "Về sau đừng động một chút cùng người khác ôm ấp nữa."
Bộ Hành ngẩn ra, "Ngoài anh ra, em cùng ai ôm ôm ấp ấp đâu?"
Suy nghĩ lại, không chắc hỏi: "Giang Vi Vi á?"
Chu Mộ Tu dừng động tác một chút, đại khái cũng cảm thấy chính mình có chút chuyện bé xé ra to.
Bộ Hành vừa bực mình vừa buồn cười, "Em chỉ khoác vai cô ấy thôi mà!"
Chu Mộ Tu chột dạ, nhưng lại nghĩ, Hành Hành ngoài anh ra cũng rất ít khi tiếp xúc thân thể với người khác, huống chi cô còn chủ động chạm vào! Giang Vi Vi đối với cô vẫn có chút đặc biệt.
Ngược lại lại có chút bất mãn, "Còn cả tên tiểu tử thử giày kia, tay chân không yên phận chút nào!"
Dù sao anh với hai mẹ con nhà kia cũng không có ấn tượng tốt.
Bộ Hành ôm cánh tay anh bĩu môi cười, "Chu tiên sinh! Nó mới có ba tuổi, có biết gì đâu!"
"Như thế cũng không được!"
Chu Mộ Tu biết mình keo kiệt, nhìn thấy tên nhóc kia khi thử giày cọ tới cọ lui trên ngực cô trong lòng anh cảm thấy khó chịu.
Bộ Hành híp mắt nhìn mặt anh, "Sau này có con, em không thể ôm nó sao?"
Chu Mộ Tu quả quyết nói: "Anh sẽ mang cho mẹ nuôi."
Vợ của anh, đừng ai nghĩ sẽ nhúng chàm.
"Vớ vẩn! Như thế sao em có thể cho con bú sữa mẹ?"
Chu Mộ Tu chân đang nhấn ga run lên một chút, nhìn phía sau không có xe, đánh lái chuyển làn, xe dừng lại ở bên đường, không thể tin được mà xoay mặt nhìn cô: "Em..... Em còn muốn cho con bú?"
Chu tiên sinh vội đến mức nói chuyện lắp bắp.
Thật ra kế hoạch của Bộ Hành sau này là sẽ cho con uống sữa bột, cô không muốn vì sinh con mà bỏ công việc mình đang làm.
Thời gian hữu hạn, sức lực có hạn, sữa bột cũng có đầy đủ dinh dưỡng, cô không nhất thiết phải nuôi con bằng sữa mẹ để khiến mình thêm mệt mỏi.
Lúc này đầu óc cô cũng suy nghĩ, người này thật là...! Cô từ trước đến giờ sao không biết anh lại có tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy.
Đang cảm thấy anh đáng yêu, cố ý trêu đùa anh: "Đương nhiên em muốn rồi, những thứ đó bác sĩ đều nói, sữa mẹ là nguồn dinh dưỡng tốt nhất đấy à. Chẳng lẽ anh không muốn cho con những thứ tốt nhất?"
Chu Mộ Tu cứng họng, ngầm quyết định, cắn răng nói: "Vậy không sinh nữa!"
Sau đó cân nhắc một chút, cố tình nói: "Nếu em thật sự thích Giang Vi Vi, chúng ta sẽ đầu tư vào một bộ phim, chỉ định cô ấy làm nữ chính."
Từ đó Giang Vi Vi sẽ bận rộn không ngừng, sẽ không rảnh để tới quấy rầy vợ anh.
Bộ Hành sửng sốt, cười ha ha lên.
Buồn cười mà mắng anh, "Vô duyên!"
Lại nhìn anh tươi cười, biết anh có ý trêu cô, nhịn không được đẩy anh một cái.
Chu Mộ Tu không chút sứt mẻ, duỗi tay giữ cổ cô, hôn cô một cái.
Bộ Hành cười nhìn đồng hồ, "Đi nhanh thôi! Không phải mẹ hẹn chúng ta lúc bốn giờ sao?"
Chu Mộ Tu bỡn cợt mà nhìn cô.
Bộ Hành biết anh có ý gì đó, không nhìn anh, đưa tầm mắt ra ngoài cửa xe.
Cô thật ra cũng có chút lạ, mới gặp có vài lần cô đã gọi "Ba, mẹ, ông ngoại", nhưng cô gọi cũng thật tự nhiên.
Ngẫm lại từ trước đến nay cô không có người thân, không nghĩ tới lại cùng anh đi đến ngày hôm nay.
Chu Mộ Tu vui sướng hài lòng mà sờ sờ mặt cô, xong đâu đó quay lại dẫm chân ga.
Trác Nghiêu biết vợ chồng son đều là người bận rộn, nên dứt khoát muốn lo hết chuyện tổ chức hôn lễ.
Nhân dịp cuối tuần gọi hai con về nhà, có người của nhãn hiệu áo cưới đem đồ đến, để Bộ Hành chọn lựa mặc trong hôn lễ.
Bộ Hành đối với hôn lễ không có cảm giác đặc biệt gì, nhưng lúc này thấy nhân viên mang lễ phục áo cưới vào ngược lại cô có điểm mong chờ, hồi hộp.
Chu Mộ Tu cũng rất hứng thú mà ngắm áo cưới, hỏi Trác Nghiêu, "Sao không có quần áo của con?"
Trác Nghiêu ghẹo con trai, "Sao? Con còn muốn cướp sự nổi bật của Hành Hành à? Hôn lễ mọi người đều chú ý đến cô dâu mặc cái gì, có mấy ai để ý đến chú rể mặc cái gì đâu?"
Chu Mộ Tu ngẫm lại cũng thấy đúng. Nhưng kết hôn là chuyện cả đời, sao lại không chú ý cho được?
Anh có chút oán trách mà liếc mẹ một cái, "Mẹ cũng bên nặng bên nhẹ quá đấy, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị cho con hai bộ quần áo chứ."
Bộ Hành cười rộ lên, tên ngốc này, lúc trước còn khen anh thông minh, nhưng bây giờ phản ứng lại chậm chạp thế.
Mẹ sao có thể không chuẩn bị quần áo cho anh!
Trác Nghiêu cũng cười, "Được rồi! Biết con coi trọng, lấy số đo của con, yêu cầu người làm đi, Hành Hành mấy bộ, con cũng sẽ có mấy bộ."
Chu Mộ Tu cái này rất vừa lòng, thúc giục Bộ Hành, "Em mau chọn đi!"
Nhân viên cửa hàng áo cưới cũng có chút buồn cười, "Bà Chu, chúng tôi đều dựa theo yêu cầu của bà để chuẩn bị, hãy thử từng cái một đi ạ!"
"Được."
Bộ Hành đang chần chờ, đối với nơi này không hợp để thử đồ.
Trác Nghiêu đúng lúc chỉ vào phòng bên cạnh, "Đi vào phòng quần áo để thử đi."
Bộ Hành gật đầu, dẫn nhân viên cửa hàng đi sang phòng bên cạnh.
Chu Mộ Tu không cần suy nghĩ đứng lên, như là muốn theo sau.
Bộ Hành thấy được hành động của anh, dừng chân lại, liếc anh một cái, "Anh đi theo cũng không giúp được gì đâu!"
Ở nhà, cô thay quần áo anh cũng ở bên cạnh nhìn, cũng không nghĩ bên này còn có người khác! Người ta có hai ba nữ nhân viên giúp cô mặc áo cưới, anh ở một bên nhìn chằm chằm thì sao được!
Nhân viên cửa hàng mắt nhìn nhau, các cô bình thường cũng tiếp xúc với không ít người có tiền, bên trong hôn nhân của hào môn phần lớn là theo nhu cầu, không có tình cảm thật.
Con trai nhà Trác Chu cùng vợ anh ta thật sự xứng đôi trai tài gái sắc, không nghĩ tới tình cảm lại tốt như vậy!
Trác Nghiêu nhìn thấy sự việc, biết con trai và vợ gắn kết như mật, tách ra một giây cũng đều luyến tiếc.
Trong lòng cảm thán, con trai bà gặp được Bộ Hành, thật sự đổi tính.
Thấy con dâu có chút không được tự nhiên, bà vẫy tay với Chu Mộ Tu, "Lâu lâu mới về nhà, lại đây uống trà với mẹ nào!"
Chu Mộ Tu cũng nghĩ lại đi theo không ổn, vội ngồi xuống, nói chuyện phiếm với mẹ.
Trong lòng lại có chút lo lắng, hận không thể là người đầu tiên nhìn thấy cô mặc áo cưới.
Chỉ trong chốc lát, Bộ Hành mặc một bộ váy cưới body trễ vai đi ra, hai mẹ con ngưng đối thoại.
Nhân viên đã giúp Bộ Hành buộc gọn tóc dài lên, lộ ra chiếc cổ thon dài xinh đẹp và đường cong của vai.
Chiếc váy cưới này như thể cắt may theo số đo của cô, kiểu dáng đơn giản, nhưng vòng eo rất tinh tế, ở đầu gối có đuôi cá để làn váy buông ra, càng làm nổi bật dáng vẻ thon dài yểu điệu của Bộ Hành.
Trác Nghiêu không kìm nén được khen ngợi, "Thật đẹp, váy này rất hợp với con!"
Chu Mộ Tu không tự chủ được mà đứng lên, mắt sáng nhìn Bộ Hành, ấp úng mà nói: "Vợ à, em đẹp giống hệt tiên nữ!"
Bộ Hành luôn tự tin mà lúc này cũng có chút đỏ mặt, anh gặp qua người đẹp còn thiếu hay sao?
Cô nhìn về phía Trác Nghiêu, thấy bà đang híp mắt cười. Nghĩ thầm, mẹ chồng cô không phải người có lòng dạ hẹp hòi, bằng không bà cũng không cần phải kiêng dè, một giây mẹ chồng nàng dâu đại chiến.
Cô xoay người, giả vờ bình tĩnh mà nói: "Con đi thay váy khác."
Dẫn theo nhân viên cửa hàng rời đi.
Kế tiếp, Bộ Hành liên tục thử trong một giờ, cuối cùng cô lựa chọn một váy đuôi cá và một chiếc váy có đuôi kéo dài sát đất, còn có một bộ lễ phục cổ chữ V.
Rốt cuộc thử váy đại thành công, Bộ Hành đổi quần áo đi ra, vừa lúc nghe thấy hai người đang nói chuyện.
Trác Nghiêu nhắc tới: "Từ gia sinh đứa bé rồi."
"Vậy ạ?"
Chu Mộ Tu ngữ khí nhàn nhạt, bĩu môi.
Bộ Hành trong lòng vừa động, ngồi xuống hỏi: "Là trai hay gái ạ?"
Nhận chén trà trong tay Chu Mộ Tu đưa cho cô.
Trác Nghiêu nói: "Con trai."
Bộ Hành lập tức trong lòng có chút phức tạp, cô cũng không biết mình không nói gì là vì Từ Giai, hay vì chuyện khác.
Trác Nghiêu lúc này lại thở dài, "Đáng tiếc sinh ra lại chuẩn đoán bị liệt não, cô ta mới thừa nhận khi mang thai hai tháng đã uống thuốc kháng sinh vì lúc đó cô không biết mình đã mang thai, sau lại không dám nói. Bác sĩ cũng không thể kết luận rốt cuộc có phải nguyên nhân này khiến não bị liệt hay không. Từ Chính Vi lại tức giận đến không kìm nén được, liền đánh cô gái kia ở ngay viện, cô gái đó đến ngày thứ ba thì chạy trốn khỏi bệnh viện."
Chu Mộ Tu nâng nâng mắt lên nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên, hình như có ý trào phúng.
Bộ Hành trong lòng lại suy tư, không phải vì Vu Tiểu Ni, chỉ thương đứa trẻ đáng thương kia.
Thật là.... Thế sự khó lường.
Trác Nghiêu uống một ngụm trà nói: "Bởi vì việc này, Từ lão gia liền ngã bệnh. Ông ngoại con hôm qua đến thăm ông ấy, ông nói lúc này chỉ sợ dữ nhiều lành ít."
Bộ Hành nghĩ thầm, Từ gia đang suy tàn đi xuống.
Cuối tuần trước nghe Chu Mộ Tu nhắc tới, công nhân ở nhà xưởng của Từ gia đã đình công, nghe nói còn nợ ngân hàng không ít tiền. Nếu Từ lão gia không qua khỏi, Từ gia càng không thể gượng dậy nổi.
Không khỏi có chút thổn thức.
Khác với Bộ Hành tâm tình phức tạp, Chu Mộ Tu còn nhớ kỹ chuyện xảy ra ở kho hàng lần đó, Bộ Hành bị thương khiến anh lo lắng, sợ hãi cùng với tức giận. Tên Vu Tiểu Sơn kia đã ngồi tù, nhưng trong lòng anh vẫn chưa hết tức giận.
Hiện giờ nghe được chuyện này, anh chỉ cảm thấy Từ gia quả thật gieo gió gặt bão. Anh nhìn sắc mặt Bộ Hành, không nghĩ cô vì chuyện của Từ gia lại có chút phiền lòng.
Anh cố ý ồn ào, "Mẹ, có phải đến giờ cơm rồi không? Con đói."
Trác Nghiêu cười liếc mắt anh một cái, con trai từng này tuổi đầu rồi chưa bao giờ trắng trợn ở trước mặt bà kêu đói bụng.
Không nghĩ tới có vợ, con trai lại thân thiết hơn với mọi người trong nhà.
Bà đứng dậy kéo Bộ Hành, "Đi, cùng mẹ vào bếp xem, mẹ kêu dì giúp việc nấu riêng canh cho con, bổ khí huyết."
Bộ Hành chủ động kéo tay Trác Nghiêu đi về phía trước, quay đầu lại trêu ghẹo Chu Mộ Tu, "Buổi trưa anh chỉ có ngồi uống trà, có thể đói nhanh vậy sao?"
Chu Mộ Tu cũng không phản bác, trộm tiến lên, duỗi tay ra véo vào eo cô một cái.
Bộ Hành cố nén mới không "Ai da" thành tiếng, không khỏi trừng mắt với cái đùa dai của người nào đó.
Trác Nghiêu quay mặt cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, không khỏi đùa giỡn đỏ cả mặt.