Tác giả: Hắc Tử Trí Tuệ
Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu520)
*
Cẩn ca nhi vừa nhìn liền biết hắn đang suy nghĩ gì, không khỏi buồn cười, nói, "Tỷ tỷ không phải đã nói vì tháng ít nên bắt mạch không ra, nên không liên quan đến y thuật của đại phu sao? Không cho ngươi làm khó dễ người ta."
Thần tình Vân Liệt nghiêm túc, "Ta há lại làm khó một lão nhân?"
Lý Cẩn hơi hơi tin hắn, nghĩ đến có một số thời điểm đặc biệt tâm nhãn hắn rất nhỏ, lại không nhịn được cười nói, "Được rồi, tin tưởng ngươi, mau đi đi, trên đường chú ý an toàn, đừng chỉ nghĩ đến tốc độ."
Vân Liệt bảo Hoàng Lĩnh đi đến Triệu gia thôn một chuyến mời Triệu lang trung đến, còn mình thì cố gắng càng nhanh càng tốt đánh xe đựa đi Túc Nguyên trấn. Trên trấn có hai vị tọa đường đại phu*, một là vị lần trước đã bắt mạch cho Cẩn ca nhi, cũng họ Triệu, một vị khác là của Hồi Xuân Đường, họ Tôn, hắn sẽ mời cả hai vị này về đây.
*tọa đường đại phu - 坐堂大夫: theo mình hiểu thì nó dạng đại phu khám tại chỗ, tương tự như bác sĩ mở phòng mạch khám vậy đó
Chuyện làm khó dễ một lão nhân hắn làm không được, nhưng hù dọa một chút vẫn là có thể. Vị lang trung kia Vân Liệt cung kính thỉnh đến xe ngựa, còn đối với vị Triệu đại phu lại không kiên nhẫn như thế. Thấy ông ta vẫn cứ ỷ vào tuổi tác lớn, tận lực đi chậm rì rì, Vân Liệt mặt lạnh, xách ông lên xe ngựa.
Triệu lang trung không ngừng kêu khổ.
"Ai u, chậm chút, chậm chút, cái xương già của ta."
Ông cũng bất quá hơn năm mươi tuổi đầu, không sai biệt lắm tuổi Triệu lão thái chỗ bọn họ. Sức chiến đấu của Triệu lão thái Vân Liệt đã thu vào tầm mắt, đương nhiên không tin một ông lão còn không bằng một lão thái thái.
Dọc theo đường đi, tốc độ Vân Liệt cực nhanh. Mặc dù nhưng thế, nhưng vì trấn cách khác xa, nên đến khi trở lại Trúc Khê thôn, Triệu lang trung đã bắt mạch cho Cẩn ca nhi. Vân Liệt bước nhanh vào phòng ngủ, thấy thần tình Lý Uyển nghiêm túc, trái tim đột nhiên chìm xuống, "Thế nào?"
Đôi mắt Cẩn ca nhi sáng lấp lánh, "Ngươi về rồi! Không có gì bất ngờ, thật sự là song thai."
Triệu lang trung không nói ngoa, kỳ thực từ mạch tượng có thể thấy, trong bụng chính là song thai.
Thấy y vẫn vui vẻ không thôi, nhất thời Lý Uyển nhịn không được đỏ cả vành mắt, biết cao hứng vì một thai có thể sinh được hai đứa, nhưng làm sao lại không nghĩ tới một thai thì một đứa cũng không sinh được? Nghĩ đến mỗ nương a di chưa từng gặp, trái tim Lý Uyển như bị ai bóp chặt. Bởi vì cả nương, cả mình, kể cả ngoại tổ mẫu đều không có ai sinh song thai, nên nàng liền đem chuyện này quên đi, làm sao cố tình lại chạy tới trên người Cẩn ca nhi chứ. Nếu như biết y sẽ hoài song thai, Lý Uyển thà rằng không cần hài tử, cũng không hy vọng y mạo hiểm như vậy.
"Tỷ, tỷ khóc cái gì? Chuyện vui như vậy nên cao hứng mới đúng, tỷ lau nước mắt đi a."
Lý Cẩn cũng không phải là không biết hoài song thai thì khi sinh sẽ có bao nhiêu khó khăn, ở hiện đại cũng không thiếu người vì bị băng huyết, hậu sản lại sinh ra biến chứng mà không cứu chữa kịp, huống chi là trình độ chữa bệnh ở cổ đại lại thấp hơn.
Y chẳng qua là cảm thấy mình thật vất vả mới bị đưa đến triều đại này, đối phương cũng hi vọng y có thể tạo phúc cho bách tính một phương, lúc này mới vừa tới không bao lâu, chuyện chính sự còn chưa làm đây, nên cũng không thể vì chuyện sinh hài tử mà buông tay? Cho dù y là người đáng thương nhưng cũng không đến nỗi đáng thương đến mức độ này chứ.
Lý Uyển vội vã lau lau mặt mình, lúc này mới phát hiện bất tri bất giác nước mắt đã chảy dọc gò má, nàng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười. Hiện tại thai đã năm tháng, tháng đã quá lớn, bất luận thế nào cũng phải sinh hài tử ra, nàng đương nhiên không thể nói lời ủ rũ gì đó.
"Đệ cao hứng thì cười, cũng không cho người khác kích động mà khóc sao?"
Lý Cẩn luôn cảm thấy đáy lòng tỷ tỷ như có tâm sự đè nén, lại thấy thần tình Vân Liệt nghiêm túc không thôi, y phất phất tay, cười hì hì trêu ghẹo, "Được được được, vậy các người khóc vài tiếng đi, nói không chừng bảo bảo nghe được thanh âm liền ghi nhớ ai là ai đó. Vân Liệt ngươi cũng khóc một tiếng đi, còn chưa thấy ngươi khóc lần nào đó."
Thần sắc Vân Liệt cũng không thoải mái hơn bao nhiêu.
Mai Chi thấu hiểu được tâm tình của Lý Uyển cùng Vân Liệt, nhớ đến ở thôn kế bên có một người hoài song thai, sinh xong đứa bé thứ nhất, đến đứa bé thứ hai thế nhưng trước tiên lại lộ ra một bàn chân nhỏ, vậy là không chỉ có hài tử còn chưa được sinh ra, mà thai phụ đó cũng cùng đi theo. Trong lòng nàng bỗng có chút lo lắng, hoài song thai là phúc, nhưng có thể sinh thuận lợi hay không thì thật khó nói.
Thân phận Vân Liệt đặc thù, có thể cầu hoàng thượng phái một vị ngực y đến đây mà, nghĩ tới đây đáy lòng Mai Chi tỷ thoải mái không ít. Huyện thành bọn họ có vị phụ nhân cũng hoài song thai, cũng không biết là người có phúc khí, hay là thỉnh được đại phu giỏi, nói chung nhân gia hiện tại sống rất tốt, hai đứa bé cũng đã hơn mười tuổi rồi.
Mai Chi tỷ cười nói, "Sao lại khóc được, theo ta thấy, chúng ta nên chúc mừng một chút mới đúng. Cẩn ca nhi nhà ta là người có phúc khí, lại có thêm một tiểu hán tử một tiểu khuê nữ, ngẫm lại đã thấy tốt đẹp không thôi. Không được, ta phải đến tiền viện nấu vài món, chốc nữa chúng ta ăn một bữa ngon mới được."
Lý Cẩn cười lên lộ ra một cái lúm đồng tiền nhỏ, lời ấy cũng chính là ý trong lòng Lý Cẩn, "Mai Chi tỷ vẫn là hai ta nhất trí ý nghĩ, phải chúc mừng mới được. Tiểu hán tử thì không cần, trong nhà đã có Minh Minh, có một tiểu ca cùng một tiểu khuê nữ là được, vừa vặn Vân Liệt cũng thích tiểu ca, có tiểu khuê nữ, còn có thể làm bạn cùng Nghiên tỷ. Tỷ, tỷ đi đầu thôn mua xương về, tối chúng ta uống canh xương."
Hai đại phu xuống xe ngựa vẫn luôn chờ người trong phòng ra nghênh tiếp họ, nghe được tiếng nói trong phòng, mới biết bên trong đã có đại phu giúp bọn họ bắt mạch. Thấy họ muốn bàn về chuyện ăn, một vị đại phu kia thần sắc không có gì thay đổi, nhưng còn Triệu đại phu lại oán thầm không thôi, bọn họ là tọa đường đại phu, ai mà không có người bệnh đến nhà xin thuốc, nhà này thì hay rồi, mời bọn họ đến đây rồi, lại đứng phơi ở đó.
Lý Uyển liếc mắt trừng Cẩn ca nhi một cái, bất đắc dĩ nói, "Lại muốn uống canh xương, cũng phải chờ chẩn xem có được hay không. Không phải có thỉnh đại phu trên trấn sao?"
Thấy bọn họ không đi theo vào, Vân Liệt liền đi ra ngoài thỉnh người vào.
Triệu đại phu vì có chút bất mãn, nên bày ra giá cực cao, "Chỉ là bắt một cái mạch mà thôi, dùng nhiều người như vậy sao? Thật là có tiền không chỗ tiêu mà."
Ông ta từ trước đến giờ không để ý đến chuyện bên ngoài, nên căn bản không biết được tại Trúc Khê thôn có một vị tiểu ca mệnh rất tốt, trực tiếp gả cho nhi tử trưởng công chúa, thánh thượng đương triều còn tự thân ban hôn.
Nhưng ông ta không biết không có nghĩa là vị đại phu kia không biết. Thấy lão đang tìm đường chết, Tôn đại phu có chút thấp thỏm lo âu, e sợ bị liên lụy, cho dù ngày thường cùng Triệu đại phu là đối thủ cạnh tranh, nhưng ông vẫn không nhịn được kéo kéo tay áo lão.
Triệu đại phu lườm ông một cái, chưa trừng mắt xong liền thấy Vân Liệt nhìn về phía mình, môi nhàn nhạt cong lên, ánh mắt băng lãnh không thôi. Dù thường nhìn thấy người chết, nhưng Triệu đại phu vẫn không nhịn được rùng mình một cái.
Triệu đại phu run một cái, triệt để cấm khẩu.
Vừa nghĩ tới ánh mắt Vân Liệt cùng với thái độ cung kính của Tôn đại phu, đáy lòng ông ta bỗng thấp thỏm bất an vô cùng. Vào trong nhà, thấy người bên trong vẫn là thiếu niên lần trước, ông ta sững sờ đến một chữ cũng không dám nói thêm.
Lý Cẩn cười cười, "Triệu đại phu không cần căng thẳng, chúng ta chính là muốn xác định bên trong bụng có phải song thai hay không, ngài chẩn xem."
Triệu đại phu đối với Lý Cẩn lại có hảo cảm. Vị tiểu công tử này không chỉ có quen mặt, mà thái độ cũng ôn hòa, mỗi lần nghe y nói đều có loại cảm giác như gió xuân ấm áp. Nghĩ đến y là người nhà Vân Liệt, có y ở đây, Vân Liệt đương nhiên cũng không làm được gì, ông ta đã hơi hơi thả lỏng một chút.
Mãi đến khi xem xong, ông ta mới phun ra một hơi, "Từ mạch tượng có thể thấy, công tử đúng là hoài song thai."
Nghĩ đến lần trước khi đến đây, phản ứng của tiểu công tử cùng với chẩn đoán của mình, trên mặt lão có chút lúng túng. Nghi ngờ mình chẩn đoán không ra, nên lúc này bọn họ mới mời hai người sao?
Triệu đại phu có chút ủ rũ, lần này triệt để không có tâm tình lên tiếng.
Chờ Tôn đại phu cũng xem xong, Vân Liệt mới thưởng họ một ít bạc, rồi để lão Ngụy hỗ trợ đưa bọn họ về. Dù cho bạc trong tay so với hai vị kia ít hơn, nhưng Triệu đại phu cũng không dám lên tiếng. Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa rồi, mới lặng lẽ hỏi Tôn đại phu một câu, thân phận bọn họ là như thế nào. Nghe được đáp án, lão bị dọa đến đột nhiên nhảy lên, giật mình đến sứt đầu mẻ trán.
*
Ba vị đều nói là song thai, lần này khẳng định là không sai được. Lý Cẩn cười đến mặt mày cong cong.
Thấy Vân Liệt thần sắc nghiêm nghị, đệ đệ lại cười đến không tim không phổi, Lý Uyển thở dài cùng Mai Chi đi ra ngoài.
Thấy tâm tình nàng vẫn còn chút nặng nề, Mai Chi tỷ khuyên một câu, "Không có gì đáng lo lắng đâu, nếu không tốt thì có lo lắng cũng sẽ không tốt, lại nói, thân thể Cẩn ca nhi vẫn luôn rất tốt, từ lúc tỉnh lại, chuyện tốt lại từng cái từng cái mà đến. Theo ta thấy, lần này tất nhiên cũng sẽ thuận thuận lợi lợi. Muội cứ yên tâm mà làm cô cô đi."
Lý Uyển đè nỗi bất an xuống đáy lòng, cười cười, "Không yên lòng thì cũng phải yên lòng thôi. Cũng đã năm tháng rồi, muội còn có thể bắt hắn không sinh sao? Xe tới trước núi tất có đường, cả nghĩ chỉ thêm phiền phức, chi bằng hôm nay chúng ta chúc mừng Cẩn ca nhi một chút. Muội đi mua xương, thức ăn trong nhà phải làm phiền tỷ rồi."
Thấy nàng đả thả lỏng, Mai Chi cười cười phất tay, "Nên như vậy, phiền với chả phiền, nhanh đi đi."
Bầu không khí trong phòng vẫn còn chút nghiêm nghị.
Thấy ánh mắt Vân Liệt phức tạp nhìn mình, Lý Cẩn buồn cười vỗ vỗ hắn, "Ngươi thật là, tỷ tỷ lo lắng cũng liền thôi, người ta hay nói lòng dạ nữ nhân mẫn cảm, làm sao mà ngươi cũng lo lắng đến như vậy? Còn chưa có sinh mà, chẳng lẽ mấy tháng sau này ngươi đều như vậy sao?"
Vân Liệt mím mím môi, ôm thật chặt Cẩn ca nhi vào lòng.
Lý Cẩn vốn còn muốn trêu ghẹo hắn vài câu, nhưng thấy hắn như vậy, đột nhiên mềm lòng không thôi, cũng đưa tay ôm Vân Liệt, nhẹ giọng an ủi, "Ta đây không phải không có chuyện gì sao? Thật sự không cần lo lắng, ta nhất định sẽ khỏe mạnh, ta cam đoan với ngươi."
Vân Liệt thở dài một hơi, hạ mắt nhìn y, "Ngươi bảo đảm thế nào?"
Lý Cẩn bị nghẹn một chút, không nhịn được bật cười lắc đầu, trước đây sao mà không phát hiện hắn lại nhiều lời như thế chứ. Mặc dù như thế, y vẫn cam kết, "Vậy thì, cho dù Diêm Vương đến, ta cũng sẽ không đi theo hắn, ổn chứ? Ngươi không nỡ để ta rời đi, lẽ nào ta lại cam lòng rời bỏ ngươi? Ngày tháng tốt đẹp còn chưa được bao lâu, ta làm sao có khả năng rời đi?"
Lý Cẩn cười cười, thời khắc này, vẻ mặt mang theo một tia trông ngóng, "Ta còn muốn cùng với ngươi biến thành tiểu lão đầu đây, khi đó hai tiểu lão đầu cùng nhau tắm nắng, rèn luyện thân thể, leo núi nhất định là không được rồi, vậy chúng ta có thể cùng nhau câu cá, đánh quyền, tản bộ gì đó. Ngươi mệt mỏi, ta liền giúp ngươi đấm bóp chân, nếu như ta đi không nổi, thì người chờ ta một chút. Khi đó bọn Minh Minh có lẽ đã thú thê sinh con rồi, một đám tiểu tôn tử tiểu tôn nữ, đứa nào đáng yêu thì trêu chọc một chút, không nghe lời liền lấy gậy gõ bọn chúng. Ngẫm lại đã thấy thích ý rồi, cuộc sống về sau hẳn là sẽ dài lắm đây."
Vân Liệt nghe xong, đáy mắt cũng không nhịn được mà hiện lên ý cười, "Vậy thì được rồi, cùng chậm rãi già đi, bất quá dù cho biến thành lão đầu, ta khẳng định cũng không phải tiểu lão đầu, dù thế nào ta cũng lớn hơn ngươi."
Lý Cẩn vỗ vỗ vai hắn, "chậc" một tiếng, "Ngươi mà lớn, mặt lớn thì còn coi như tạm được."
Hết chương 118 – 21/06/2019
_________
Yên: kỷ niệm 1 năm chuyển ngữ bộ truyện này (20/6/2018). Cũng đâu chậm lắm ha, mình thấy có nhiều bộ bị ngâm 2-3 năm nữa kìa, huống chi bộ này gần 150 chương lận mà. ^.^
Kỷ niệm 1 năm, share mọi người bài "Độ ta không độ nàng" ver Đam mỹ nè.
Phật độ ta vì lòng ta có Phật
Phật không độ chàng vì lòng chàng có ta
https://.youtube.com/watch?v=2WRN7_jj9bI
___
P/S: thật sự không thích bài này bản tiếng Việt. Nói Phật ở cao quá không độ tới chúng sinh là sai rồi.