Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

*

Tựa đề gốc là 奶爸上线了!, mình không hiểu ý chỗ này nên để nguyên tựa QT luôn, bạn nào biết thì góp ý mình nha! cám ơn ~~~

(edit: cám ơn bạn sunguyen1810 đã giải thích tên chương nha!!!)

Chính Vân Liệt cũng không dám sờ loạn, vì sợ rằng lỡ không để ý sẽ làm đau Huyên tỷ, bọn nhỏ sang đây chỉ xem bé mà hắn đã cảm thấy sẽ làm ồn đến bé ngủ, vậy mà Lý Lâm còn dám tùy tiện động thủ. Đáy mắt Vân Liệt hơi lạnh đi một chút, mà chính hắn cũng không cảm giác được, còn hài tử trong phòng thì bị hắn dọa quá chừng, có mấy đứa nhát gan đến chân cũng mềm đi, dáng vẻ tội nghiệp nhìn Lý Cẩn.

Lý Lâm rụt cổ một cái, bị dọa đến sắp khóc, "Cẩn thúc thúc..."

Lý Cẩn vỗ Vân Liệt một cái, buồn cười không thôi, "Được rồi, bọn nhỏ không chịu nổi hù dọa của ngươi đâu."

Nói xong lại sờ sờ đầu nhỏ Nghiên tỷ, cười nói, "Nghiên tỷ nhà ta biết bảo vệ muội muội rồi, giỏi quá! Những lúc cảm thấy Huyên tỷ đáng yêu, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà sờ một chút, Lâm tiểu tử cũng như thế. Động tác hắn rất nhẹ, sẽ không nắm đau muội muội. Nghiên tỷ hung dữ với ca ca như thế, ca ca sẽ thương tâm, nhìn xem, đã sắp khóc rồi."

Tiểu nha đầu nhanh miệng vô cùng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, "Đó là tại cửu phu dọa mà."

Cẩn ca nhi cười vuốt tóc bé. Dưới ánh nhìn chăm chú bao dung của cữu cữu, Nghiên tỷ không khỏi có chút đỏ mặt. Bé không nhịn được mà len lén liếc nhìn Lý Lâm.

Lý Lâm cũng không phải là sắp khóc, chỉ là khuôn mặt nhỏ rất tội nghiệp, còn rất oan ức.

Nghiên tỷ chu chu miệng nhỏ, bé mới oan ức đây, đã nói chỉ cho nhìn chứ không cho sờ, còn không nghe. Nhưng bé nghĩ lại, ngữ khí của mình quả thật có chút nặng. Bé hiểu ý tứ của cữu cữu, không nên hung dữ với người khác. Nghiên tỷ đã biết nên làm thế nào rồi.

"Cữu cữu, con dẫn họ ra ngoài chơi." Nói xong liền kéo tay Lý Lâm.

Lý Lâm không muốn được bé dắt, dáng vẻ oan ức vùng vẫy một hồi. Nhưng sợ hù đến muội muội, nên động tác của nhóc mới nhẹ đi một chút, người ta mới không có làm đau muội muội.

Nghiên tỷ không buông tay, nhỏ giọng xin lỗi, rồi cười hì hì nói, "Cữu cữu còn sợ ca sinh khí, mà ca khẳng định là không dễ giận như vậy có đúng không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lâm đỏ lên, nghiêm túc nói, "Ta, ta, ta đương nhiên là không có nhỏ mọn."

Nghiên tỷ lén nháy mắt với Cẩn ca nhi.

Lý Cẩn buồn cười không thôi.

Bọn nhỏ đều đi cả rồi, Cẩn ca nhi mới liếc mắt nhìn y phục trong tay Vân Liệt, cười nói, "Lấy cái này từ đâu đó? Có mỏng không?"

Trên tay hắn chính là một tiểu y phục màu trắng, vải vóc vô cùng mềm mại, trên mặt vải còn thêu một đám mây "bụ bẫm", vô cùng đáng yêu. Thịnh tiểu tử vừa tiểu ướt y phục, nên lúc này Lý Cẩn mới bảo Vân Liệt đi lấy một bộ sạch sẽ đến. Y phục nhóc vừa tiểu vừa mới giặt xong ngày hôm qua, bên ngoài dương quang sáng sủa, ngày hôm nay lại phải lấy ra đi phơi nắng.

Hiện tại khí trời đã dần dần lạnh đi, Lý Cẩn luôn cảm thấy y phục có chút đơn bạc.

Tô nhũ mẫu cười nói, "Còn muốn bao thêm sao, quá dày cũng không được, cái này là tốt rồi."

Y phục mặc trên người Vân Thịnh hiện tại cũng không dày, Lý Cẩn sờ sờ tay nhỏ bé của nhóc, thấy bàn tay nhỏ không bị lạnh, mới hoàn toàn yên tâm, "Được rồi, vậy thay cái này đi."

Tô nhũ mẫu ôn nhu nói, "Để ta thay."

Lý Cẩn cười nói, "Để ta đi, đã đầy tháng rồi, ta còn chưa tự tay thay y phục cho hắn đó."

Trước đây Lý Cẩn đã từng động thủ, nhưng lúc đó Thịnh tiểu tử không thoải mái mà cứ hừ hừ, nên Lý Uyển vội vàng thay giúp y, nói rằng xương hài tử quá mềm, dễ bị thương, còn dự định hôm nào đó nghiêm túc chỉ bảo y một phen.

Cũng không biết là do nhiều người náo nhiệt, hay là do tâm tình tốt, mà hôm nay tiểu tử chỉ tiểu ướt y phục chỉ duy nhất một lần, cũng không có hừ hừ cả ngày, cứ tròn mắt nhìn cái gì đó. Rõ ràng là mới một tháng, mà thật giống như đang quan sát mọi thứ vậy.

"Đôi mắt thật sự có chút giống ta." Cẩn ca nhi cười cười, mở bọc chăn tiểu tử ra.

Một tháng qua, ngũ quan của hai đứa trẻ đã nảy nở một chút, cũng dễ dàng nhìn ra tướng mạo hơn.

Đôi mắt Vân Thịnh đen huyền tỏa sáng, rất giống Cẩn ca nhi, còn lại mũi miệng này nọ thì lại giống Vân Liệt, tuy tuổi còn nhỏ mà đã có thể nhìn ra dáng dấp tuấn mỹ sau này.

Huyên tỷ cũng giống Vân Liệt, đặc biệt là đôi mắt. Rõ ràng là tuổi còn nhỏ, mà cũng không biết có phải do không thích khóc hay không, mà lại khiến cho người ta có cảm giác bé rất trầm tĩnh. Tiểu cô nương đặc biệt thanh tú, cái mũi nho nhỏ, cái miệng cũng nho nhỏ, nếu chỉ nhìn từng ngũ quan thì rõ ràng giống Vân Liệt hơn, nhưng khi nhìn cả tổ hợp thì lại có chút giống Cẩn ca nhi.

Tiểu nha đầu còn đang ngủ. Thấy bé ngủ thật say, Cẩn ca nhi cũng không kinh động đến bé, chỉ chuyên tâm thay y phục cho Thịnh tiểu tử.

Mở bọc chăn ra xong, thân thể nho nhỏ của tiểu tử triệt để lộ ra, Lý Cẩn phải phí mất sức lực nửa ngày mới cởi y phục nhóc ra được, vừa cởi vừa kinh ngạc vạn phần, "Cánh tay này quá mềm rồi."

Mềm đến mức chính y cũng có chút không dám động tay.

Tô nhũ mẫu đứng một bên nhẹ nhàng giảng giải, "Đúng rồi, động tác nhẹ nhàng một chút, đỡ đầu bé lên." Sợ quấy rầy đến Huyên tỷ, âm thanh nàng áp xuống rất thấp.

Thấy Cẩn ca nhi cởi vô cùng lao lực, Vân Liệt nhẹ nhàng nhấc cánh tay cùng bàn tay nhỏ tiểu tử lên. Cho là cha đang bồi mình chơi, tiểu tử liền giật giật tay nhỏ, nắm lấy ngón út của Vân Liệt, còn được nhóc nắm nắm.

Tay nhỏ tiểu tử đã có khí lực, nắm rồi lại không chịu buông ra, cứ nắm trong tay mãi.

Vân Liệt ngẩn người, cảm thấy rằng bàn tay nhỏ bé kia ngay lập tức đã bắt được trái tim hắn. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc móng vuốt nhỏ tiểu tử một chút.

Lý Cẩn thật vất vả mới cởi y phục Thịnh tiểu tử ra được, lại thấy hai người kia bắt đầu chơi, bỗng dưng có chút buồn cười.

Vân Liệt nhìn Cẩn ca nhi, "Khí lực trở nên lớn hơn rồi."

Nhìn dáng vẻ như không phải là lần đầu bị tóm như thế.

Lý Cẩn nhất thời có chút ghen tỵ, con trai còn như nắm tay y bao giờ đó.

Vân Liệt biết rõ suy nghĩ của y, hắn cười đem tay nhỏ của tiểu tử đưa cho Cẩn ca nhi, "Ngươi cảm thụ một chút, ta mặc cho con."

Lý Cẩn có chút không yên lòng, cầm tay nhỏ rồi, còn nói một câu bàn giao, "Con còn nhỏ, khi cởi rất khó, đến lúc mặc chắc chắn cũng không dễ, ngươi..." Lời còn chưa dứt, đã bị động tác lưu loát của Vân Liệt làm cho kinh diễm*.

*kinh diễm - 惊艳: kinh ngạc, choáng váng

Động tác của hắn rất nhẹ, hoàn toàn không ngây ngô như Cẩn ca nhi, hai ba cái liền mặc xong y phục cho nhóc.

Lý Cẩn hơi run run, đến lúc phản ứng lại, bỗng có chút khó mà tin nổi.

"Ngươi đã học được từ khi nào?"

Vân Liệt vốn cũng không cảm thấy có vấn đền gì, nhưng bị Cẩn ca nhi nhìn như thế, bỗng chốc sinh ra một tầng tự hào khó hiểu, đáy mắt hắn dẫn theo ý cười, "Đã biết từ trước."

Cẩn ca nhi có chút buồn bực, luôn cảm thấy chỉ vì ở cữ mà không thể luôn trông chừng bên cạnh hài tử, nên bỏ qua rất nhiều thứ. Nhìn xem! Vân Liệt lần đầu tiên mặc quần áo cho hài tử là lúc nào y cũng không biết. Sau khi mặc xong còn không chia sẻ cảm thụ với mình nữa!

Không có nghĩa khí!

Triệu nhũ mẫu thu thần sắc Cẩn ca nhi vào đáy mắt, cười thay Vân Liệt giải thích, "Hầu gia cũng học được không bao lâu, tổng cộng cũng chỉ thay được mấy lần."

Tô nhũ mẫu phải thỉnh thoảng trở về cho con của mình bú sữa, nên không có cách nào luôn trông coi tại nơi này. Có một lần khi Lý Uyển đang nấu cơm, Triệu nhũ mẫu thay quần áo cho Huyên tỷ, Vân Thịnh liền hừ hừ lên, Vân Liệt vừa lúc lại ở đấy, nên liền động thủ thay tả cho nhóc.

Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, lần thứ hai chính là giúp đỡ thay quần áo.

Hắn học gì cũng rất nhanh, thêm vào đó Vân Thịnh là một tiểu hán tử, vốn cũng không cần phải nuông chiều gì, nên đáy lòng hắn không do dự nhiều gì cả, thế nên mới trở nên lão luyện như vậy. Nếu đổi thành Huyên tỷ, cảm giác khẳng định sẽ không giống nhau.

Hiếm khi thấy có người nói giúp cho Vân Liệt, Lý Cẩn bỗng nhìn Triệu nãi nương nhiều hơn một chút.

Lúc này mới phát hiện dung mạo của nàng rất có duyên, đôi mắt trong veo như nước, nụ cười nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Thời điểm nàng vừa đến, thân mặc bộ y phục vải thô màu nâu, tóc dùng khăn vải bọc lại, cả người bởi vì vất vả quá độ mà trông có vẻ hơi tiều tụy. Hiện tại mặc một thân y phục mà Lý Uyển cấp cho nàng, lại trông có tinh thần hơn.

Triệu nhũ mẫu cũng không lớn lắm, bởi vì từ mười lăm tuổi đã gả cho người ta, nên nay đã sinh ba hài tử. Vì để cho nàng có nhiều sữa một chút, nên Lý Uyển cả ngày đều hầm canh giò heo cho nàng, vì được ăn ngon, nên chưa tới ba tháng làn da nàng đã mịn màng hơn không ít. Y phục mà Lý Uyển cho nàng chính là y phục mới làm, dáng vẻ vô cùng mới mẻ độc đáo, làm hiển lộ ra vóc người eo thon ngực phình của nàng, khiến cho gương mặt thanh tú nổi bật ra.

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, dời đi tầm mắt.

Tô nhũ mẫu đưa mắt nhìn Triệu nhũ mẫu một cái, cười cười, mà không lên tiếng.

Thay y phục xong, tiểu tử vẫn có tinh thần vô cùng, đôi mắt đột nhiên vụt sáng, đặc biệt đáng yêu. Vân Liệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nhóc con sờ sờ, muốn nhìn một chút xem tiểu tử này có thích hợp tập võ hay không.

Triệu nãi nương liếc mắt nhìn, ôn nhu nói, "Xương cốt tiểu hài tử mềm, không thể nắm trực tiếp như vậy, nếu Hầu gia muốn xem, có thể nắm như vầy." Nói xong nàng liền đến gần làm mẫu một chút.

Vừa đến gần, mùi hương nhàn nhạt thơm ngát trên người nàng nhất thời bay vào chóp mũi. Lý Cẩn bất động thanh sắc kéo ra một khoảng cách nhỏ, Vân Liệt cũng lui về sau một bước, thuận thế ôm eo Cẩn ca nhi.

Ban đầu nàng cũng không biết thân phận của Vân Liệt, nhưng vì nhóm nhũ mẫu gọi Vân Liệt là Hầu gia, nên nàng cũng gọi như thế. Hiện tại nhóm nhũ mẫu đã rời khỏi Trúc Khê thôn, thấy nàng vẫn cứ gọi Hầu gia Hầu gia, Vân Liệt cau mày lại.

"Gọi lão gia là được."

Triệu nãi nương gật gật đầu, có chút ngượng ngùng, "Ta thấy nhóm nhũ mẫu đều gọi ngài là Hầu gia, nên liền hô theo, lão gia nếu không thích, ta liền lập tức đổi giọng."

Vân Liệt không nói thêm nữa, thấy Huyên tỷ tỉnh rồi, hắn liền kéo Cẩn ca nhi đi tới trước mặt Huyên tỷ.

"Bé con hiếm thấy tỉnh, ngươi ôm con một cái."

Lý Cẩn cong môi dưới, trêu ghẹo một câu, "Mắt ngươi cũng rất tinh, sẽ không phải là vẫn luôn chú ý chứ?"

Thấy tiểu nha đầu tỉnh rồi, trong lúc cao hứng, chuyện gì y cũng ném ra sau đầu, "Đến đây, bảo bối, cho cha ôm một cái nào, Huyên tỷ của chúng ta là ngoan nhất."

Cẩn ca nhi luôn cảm thấy xưng a mỗ lại giống như nữ nhân, nên trước đó liền để Lý Minh gọi mình là cha, hiện tại lại bắt đầu tẩy não hai tiểu bảo bối.

Y đưa tay bế đầu tiểu nha đầu lên. Huyên tỷ vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt còn chưa mở ra hẳn, mơ mơ màng màng. Lý Cẩn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái, tiểu nha đầu lúc này mới có tinh thần một chút.

Tiểu hài tử mới chỉ một tháng, cho dù có chọc bé, thì cũng sẽ không được đáp lại gì, nhưng tình cờ trên mặt bé cười lên một xíu, Cẩn ca nhi lại có thể kinh hỉ nửa ngày, tiện thể chọt chọt eo Vân Liệt, "Thấy không, Huyên tỷ cười với ta đó."

Vân Liệt cũng không ngừng nhìn chằm chằm, cảm thấy đấy là đang cười với hắn.

Mãi cho đến khi hai vị nhũ mẫu phải cho bọn nhỏ bú sữa, Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt mới rời khỏi.

Buổi tối, Cẩn ca nhi rốt cục mới được toại nguyện mà đem chính mình tẩy rửa sạch sẽ từ đầu đến chân. Đã lâu không tắm, nay đột nhiên được tẩy rửa một chút, cả người hạnh phúc không chịu nổi.

Vân Liệt liền đổ thêm cho y một chút nước nóng, "Không thể ngâm quá lâu."

Diện tích buồng tắm không lớn, bởi vì nước nóng bốc hơi mà bên trong tràn đầy sương mù, trông có vẻ ấm áp. Tuy nói là phu thê, nhưng khi thấy Vân Liệt đi tới, dự định cởi y phục cùng nhau tắm, Cẩn ca nhi bỗng chốc có chút chột dạ khó hiểu. Y ho khan một tiếng, vội vã ngăn cản, nói, "Một người tắm thôi, ngươi đừng tới đây."

Hết chương 126 – 17/11/2019

_________

Yên: thật ra chương này tui làm xong từ tuần trước rồi, nhưng đến bây giờ mới có thời gian beta nên mới tới bây giờ mới đăng. ^.^! Hy vọng tết tui sẽ có nhiều thời gian hơn. (T^T)

Tui đang bấn bài này, cứ như một bài hát đam mỹ vậy. Bạn này đẹp quá chừng, khúc cuối bung dù thơ mộng ghê luôn, mà hát cũng cảm xúc nữa, như có anh công nào phụ ẻm thiệt vậy. Yêu~~~ Bỗng muốn cày view cho bài này.:))

https://.youtube.com/watch?v=53GZL0qu3hM


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui