Chuyển ngữ:Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Tượng gỗ chỉ to bằng nắm tay người thành niên, hình dáng tỉ mỉ cứng cỏi, được làm từ gỗ tử đàn không dễ biến hình, cùng con hổ con trong ký ức giống nhau như đúc. Nghĩ đến gì đó, nàng liền vội vàng cầm tượng gỗ lật lại, dưới đáy quả nhiên có khắc ba chữ, Cẩn ca nhi.
Ba chữ này chính là vô danh đại sư tự tay điêu khắc.
"Nghiên tỷ con từ đâu có hổ con này?" Thần sắc Lý Uyển có chút nghiêm túc.
"Thúc thúc cho đó." Nghiên tỷ đã hoàn toàn bị Vân Liệt mua chuộc, tiểu nha đầu vừa nhắc tới thúc thúc liền miệng khen không dứt, "Thúc thúc rất tốt nha, cho con tiểu hồ ly, nương, nương mau nhìn, tiểu hồ ly có phải đẹp giống Nghiên tỷ không? Lông nó màu đỏ nè, khác hoàn toàn với chúng ta, nương thích nó không?"
Lý Uyển có chyện trong lòng, nên không có tâm tư nhiều lời cùng Nghiên tỷ, qua loa gật gật đầu.
Giờ khắc này, sự nghi ngờ trong lòng nàng bộc phát, hổ con của Cẩn ca nhi sao lại nằm trong tay Vân thợ săn?
Tượng hổ con này là vô danh đại sư cố ý khắc cho Cẩn ca nhi, ngài chạm trổ tuyệt vời, khắc đến trông rất sống động. Lúc trước Cẩn ca nhi rất thích, luôn mang theo hổ con như bảo bối, sau đó hổ con đã không thấy tăm hơi đâu.
Cho là Cẩn ca nhi làm mất nó rồi, sợ hỏi đến tiểu tử lại thương tâm, nên nàng cũng không dám truy hỏi. Nàng nhớ tới hổ con này Cẩn ca nhi đã làm mất ở Phổ Quang tự ở Kinh Thành, Vân thợ săn làm thế nào mà có được hổ con này?
Thấy nương không hiếm lạ tiểu hồ ly, Nghiên tỷ chu môi lên.
Lý Uyển dạo qua phòng bếp một vòng, dỗ dành Nghiên tỷ vào trong nhà, liền đi đến phòng Cẩn ca nhi.
Nghĩ đến chính Vân Liệt dìu Cẩn ca nhi vào phòng, Lý Uyển bỗng cảm thấy đáy lòng ngũ vị tạp trần, vị gì cũng có.
*Ngũ vị tạp trần(五味杂陈): Ngũ vị là năm vị, bao gồm ngọt, chua, cay, đắng, mặn. Ý nói nhiều cảm xúc lẫn lộn khó tả.
Tửu lượng Lý Cẩn vốn không tốt, thân thể này lại chưa bao giờ đụng qua rượu, dù uống không nhiều, nhưng Lý Cẩn vẫn say không nhẹ. Sau khi y uống rượu say, ngoan vô cùng, một đôi mắt long lanh nước, nhìn chằm chằm ngôi nhà lá cũ nát, dùng sức nhìn cũng nhìn không ra cái gì.
Khi Lý Uyển đến, y chỉ cười cười ngu ngốc.
Lý Uyển thăm dò gọi một tiếng, "Cẩn ca nhi?"
Lý Cẩn ha ha cười, bé ngoan đáp một tiếng.
Lý Uyển do dự một chút, lên tiếng nói: "Cẩn ca nhi còn nhớ hổ con khi còn bé vô danh đại sư cho đệ không? Cẩn ca nhi ném nó ở đâu rồi?"
Lý Cẩn uống rượu say, tuy rằng trì độn, nhưng trong đầu lại nhớ rõ ràng ký ức đó như in, nghe vậy, liền nói, "Cho, cho tiểu ca ca."
Trong lòng Lý Uyển đột nhiên hồi hộp, "Tiểu ca ca? Tiểu ca ca đến từ đâu? Chẳng lẽ không phải làm mất rồi?"
Lý Cẩn cong lưỡi trả lời: "Bảo bối, không ném, cho ca ca."
Mỗi một từ y nói, tâm Lý Uyển liền chìm xuống một phần.
Nếu như hổ con thật sự là Cẩn ca nhi đưa cho hắn, vậy Vân thợ săn này đến tột cùng có thân phận gì? Vì sao khi còn bé lại xuất hiện ở Phổ Quang tự? Phổ Quang tự tọa lạc ở Kinh Thành, là quốc quân đời thứ hai triều nhà Hạ hạ lệnh xây dựng, đến nay đã có ba trăm năm lịch sử, sự tồn tại của nó sánh ngang với quốc tự triều Đại Hạ, người hàng năm đến cầu nhiều đến hù người.
Nếu như Vân thợ săn khi bé chỉ là ngẫu nhiên đến Phổ Quang tự, thì làm thế nào mà Cẩn ca nhi quen biết được?
Lẽ nào hắn nhận ra Cẩn ca nhi nên mới cho y thịt? Sở dĩ đưa hổ con cho Nghiên tỷ là vì thăm dò Cẩn ca nhi? Khí thế của hắn xuất chúng, tác phong làm việc cũng không giống một người nông dân phổ thông, làm sao lại cam tâm đến thôn Trúc Khê làm thợ săn?
Lý Uyển tâm loạn như ma, đáy lòng quyết định chủ ý không thể để cho Cẩn ca nhi cùng hắn tiếp xúc quá nhiều.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Lý Cẩn đem chuyện tối hôm qua quên mất, thậm chí không biết khi mình uống say, tỷ tỷ lại chạy đến trước mặt mình nói gì đó.
Lý Uyển sợ y nhìn thấy hổ con lại nhớ tới cái gì, còn muốn dụ dỗ lấy đi hổ con từ trong tay Nghiên tỷ, nhìn dáng dấp như là không muốn cho hổ con nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Hổ con tinh xảo đến đâu thì cũng chỉ là vật vô tri, có tiểu hồ ly rồi, Nghiên tỷ triệt để ném nó ra sau đầu, Lý Cẩn cũng hoàn toàn không để ý đến hổ con đã bị Lý Uyển giấu đi.
*
Ngày hôm sau, Lý Uyển nói với Lý Cẩn: "Tức phụ* cả nhà Trương đại nương sát bên sinh tiểu hán tử, đệ đi đầu làng đông mua chút đường đỏ cùng mấy quả trứng gà đưa tới cho y đi."
*tức phụ =媳妇 = con dâu
"Tặng đồ là đúng, nhưng sao lại để đệ đi? Đệ một đại nam nhân, dù thế nào cũng phải tránh hiềm nghi chứ?"
Lý Uyển nhịn không được cười cười, Cẩn ca nhi đây là hoàn toàn coi mình là nam nhân đây mà. Ngũ quan nàng vốn tinh xảo, cười lên như thế, quả thực là chim sa cá lặn, thanh lệ vô song.
"Tức phụ nhà Trương đại nương không phải là khuê nữ, giống như ngươi đều là tiểu ca, gả cho Trương Trình Tự, bây giờ là tiểu phu lang Trương Trình Tự. Đệ không đi lẽ nào để tỷ tỷ đi sao?
Lý Cẩn có chút囧, thật vất vả mới quên mất việc này, đây không phải là ép y đến xem hiện trường nam nhân sinh con sao? Ý, không đúng, đã sinh ra rồi.
Lý Cẩn ho khan một tiếng, vô tội nói: "Ngày hôm qua bạc tỷ cho đệ đã xài hết rồi, không có tiền mua đồ."
Lý Uyển trợn to mắt, "Cái gì? Một lượng bạc tiêu hết rồi?"
Lý Cẩn bị đôi mắt to sáng ngời của nàng khiển trách không tiếng động, nhất thời có chút chột dạ, "Không phải là đi mua rượu sao? Vân thợ săn đi cùng đệ, người ta đưa chính là hoa mai cất, hoa mai cất đó tỷ có biết không? Nhiều quan to quý nhân cầu còn không được, giá nhất định không rẻ, một lượng bạc này phải cố gắng đưa cho người ta đó, tỷ không biết đâu, hắn căn bản là không nguyện ý lấy, thế nhưng bọn đệ cũng không tiện thiếu nhân tình người ta, có phải không?"
Mặc dù y nói mạch lạc rõ ràng rất có đạo lý, nhưng mà bại gia chính là bại gia, có nói thế nào thì vẫn là bại gia, Lý Uyển vô cùng đau lòng, "Thôi, tỷ đi tìm Mai Chi tỷ mượn một chút, dù không tiền thì việc nên làm vẫn phải làm, mấy năm nay Trương đại nương giúp chúng ta không ít việc, nếu như chúng ta không đi, không nói đến khác thấy thế nào, mà chính tâm chúng ta cũng không dễ chịu được."
Lý Uyển nhìn ra được Cẩn ca nhi không quá muốn qua đó, cố ý né tránh đây mà.
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt càng囧, "Được được được, đệ đi là được, tỷ đi mượn tiền trước đi, đệ lại nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, trong nhà cần thêm rất nhiều đồ vật, cứ nghèo như vậy cũng không ổn."
Lý Uyển rất vui mừng, đáy mắt đuôi lông mày đều mang ý vui, rồi lại không nhịn được khuyên nhủ: "Đã nghèo nhiều năm như vậy rồi, nhất thời cũng không vội, đệ trước dưỡng cho thân thể tốt mới là quan trọng nhất."
Giao phó xong, nàng liền đi sang nhà Mai Chi.
Thấy Mai Chi, nàng lại có chút ngượng ngùng, dù sao cũng là lần đầu tiên mở miệng vay tiền.
Mai Chi nhìn thấu quẫn bách của nàng, kéo nàng đến phòng mình, "Làm sao vậy? Có gì cứ nói với ta."
Lý Uyển nói rõ ý đồ đến, "Trong nhà không còn bạc, nhà Trương đại nương có thêm hán tử, muội cùng Cẩn ca nhi thế nào cũng phải bày tỏ một chút mới được, muốn trước mượn tỷ một chút." Vừa mới dứt lời, hai má nàng liền đỏ lên.
Mai Chi nhìn thấy nàng như vậy khó giải thích có chút chua xót trong lòng.
Nàng đến nay còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lý Uyển. Vào lúc ấy hoa lê đầu thôn vừa nở rộ, nàng đang định đi cắt cỏ, liền chạm mặt nhà Lý Uyển, lúc đó Lý Uyển vừa mới theo cha mẹ đến thôn Trúc Khê, đệ đệ bướng bỉnh chạy tán loạn khắp nơi, nàng đành phải đi theo ra ngoài, thiếu nữ mười ba tuổi vừa trưởng thành, nàng thanh lệ thoát tục, giống như tiên tử, đẹp đến không giống người thực.
Hoa lê trắng noãn rơi xuống vai nàng khiến cả người nàng phủ đầy một cảm giác tinh khiết. Mai Chi nhìn nàng xa xa, chỉ cảm thấy một cái nhíu mày hay một nụ cười của nàng, cũng đã động lòng người.
Thuở nhỏ Lý Uyển đã có tiên sinh dạy học, huệ chất lan tâm*, lại thông minh yêu học, cầm kỳ thi họa có thể nói là tinh thông mọi thứ, so với quý nữ trong phủ quốc công* ở Kinh Thành, cũng không kém ai, trên người có một loại khí chất dịu dàng hiền thục tự nhiên.
*huệ chất lan tâm – 蕙质兰心: chất huệ lòng lan, người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
*quốc công – 国公: Tước hiệu cao nhất triều đình ban cho các đại công thần. Cũng gọi tắt là tước Công.
Càng tiếp xúc, Mai Chi càng yêu thích nàng. Nàng rõ ràng hiểu biết rất nhiều, nhưng xưa nay không tự cao tự đại, dù gặp một người què họ Vương đầu thôn nàng cũng gọi một tiếng thúc. Gặp được nàng, Mai Chi mới hiểu được cái gì gọi là tài đức vẹn toàn.
Nhưng mà cha mẹ Lý Uyển lại liên tiếp gặp chuyện, đệ đệ duy nhất cũng thành kẻ ngu si. Mai Chi có lần còn cho rằng nàng sẽ hỏng mất, nhưng nàng lại ngoan cường mà đứng lên, rõ ràng là một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, vậy mà lại một mình chống đỡ cả nhà.
Mai Chi từ đó trở đi, liền cực kỳ bội phục nàng, cho dù nàng nhỏ hơn mình ba tuổi.
Trước đây Mai Chi vẫn cảm thấy nàng không thuộc về thôn Trúc Khê, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày rời khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này, kết quả nàng lại ở đây bám rễ, sau khi kết hôn, lại giúp chồng dạy con, chăm sóc Cẩn ca nhi, bất kể là nữ công*, hay là nấu cơm, đều là một tay nghề giỏi.
*nữ công – 女红:việc may vá
Mai Chi không đành lòng quở trách nàng, chỉ lẩm bẩm một câu.
"Lần này không có tiền sao? Ngày hôm qua nào là trứng gà nào là thịt nào là rượu, ta còn tưởng rằng ngươi âm thầm phát tài, có cảm tình là vì mặt mũi sao*?"
*đoạn này mình không biết diễn đạt sao, đại khái là kết bạn với người ta vì người ta có mặt mũi, có tiền
Tai Lý Uyển nghe xong, hai má càng nóng, chuyện kiếm tiền từ đồ ăn tuy rằng sớm muộn cũng sẽ truyền ra, nhưng nàng cũng không phải thích khoe khoang, chỉ nói đại khái với Mai Chi, "Cẩn ca nhi chúng ta kiếm lời không ít, nhưng lại xài sạch rồi."
Mượn được tiền rồi, Lý Uyển liền mua chút đường đỏ cùng một túi trứng gà mang về nhà.
Cẩn ca nhi kiên trì đi đến nhà Trương đại nương, Chân ca nhi đã sớm quen thuộc với Lý Cẩn, vừa nhìn thấy người liền thúc thúc thúc thúc, gọi không ngừng, Lý Cẩn sờ sờ đầu tiểu tử.
Trương đại nương nhìn thấy đồ vật trong tay y, liền biết rõ vì sao y tới rồi, "Tới thì tới, mấy thứ này quý như vậy!" Đường đỏ cũng quý đến hù người ta, thấy y mua có đến một cân, đáy lòng Trương đại nương vừa cao hứng lại thấy bất an.
"Sau này đừng mua mấy thứ quý như vậy nữa."
Ở đây, ca nhi lấy chồng đều được gọi là phu lang nhà ai, nếu như gả cho huynh trưởng cùng thế hệ, thì gọi một tiếng ca phu lang. Lý Cẩn đã sớm được Lý Uyển phổ cập khoa học qua, lúc này nhập gia tùy tục, liền nói lời khách sáo, "Không quý, nghe nói ca phu lang cho Trình ca thêm một tiểu hán tử?"
"Không phải vậy, có tiểu ca có hán tử, Trình ca ngươi có lẽ sướng đến phát rồ rồi, nhìn ta xem lại dông dài rồi, Cẩn ca nhi vào nhà xem một chút đi, tiểu hán tử ăn có thể mập, là có phúc."
Lý Cẩn không thể làm gì khác hơn là cùng Trương đại nương tiến vào rong một gian nhà lá.
Dựa vào đầu giường là nam nhân chân thật, đôi mắt y vô cùng trong trẻo, giữa chân mày đều là ý vui, nằm cạnh bên người là một tiểu bao tử được bọc bằng một cái chăn nhỏ.
Chân ca nhi cũng cùng đi vào, thân thiết gọi tiếng a mỗ.
Thuận tiện nói một chút, ở đây, nữ tử sau khi lấy chồng, có con thông thường gọi là nương, tiểu ca sau khi lấy chồng nếu có con, thông thường gọi là a mỗ, nam nhân đương nhiên gọi là cha hoặc đa*.
*theo raw là阿爹 và 爹爹
Lý Cẩn nhờ thế mới biết Chân ca nhi dĩ nhiên cũng là do hắn sinh.
Ánh mắt y không nhịn được lướt qua bụng hắn, bụng dưới vô cùng bằng phảng, lại nhìn đúng là nam nhân hàng thật giá thật. Lý Cẩn lại hiếu kỳ hắn sinh ra hài tử như thế nào?
Phu lang Trương Trình Tự là người tính tình ngại ngùng, cho người ta cảm giác điềm đạm yên tĩnh, thường ngày cũng không quá thích cười, lúc này vì sinh tiểu hán tử mà trên mặt trước sau đều mang ý cười.
Lý Cẩn nhìn tiểu bao tử một chút, nhịn không được cười cười, "Cũng thật là một bé mập, mắt mũi cùng Chân ca nhi có chút giống, đều theo Trình ca."
Trương đại nương cao hứng, "Không phải sao, so với Trình ca ngươi khi còn bé đúng là một khuôn đúc ra."
Có Trương đại nương ở đó, ba người nói chuyện phiếm vài câu, Lý Cẩn liền đứng lên, "Con còn có chút việc, không ngồi lâu được, ngày khác lại tới chơi, ca phu lang hảo hảo dưỡng thân thể."
Trương đại nương đáp một tiến, rồi đưa y ra ngoài.
Lý Cẩn quả thật có việc, trong lòng y đang suy nghĩ chuyện kiếm tiền, bất tri bất giác đã đi tới chân núi.
Hết chương 14 – 14/07/2018
Đã beta – 02/04/2020
_________
Yên lảm nhảm: Trước khi Lý Cẩn tỉnh lại thì một vị đại sư có nói khi tỉnh lại thì số mệnh Lý Cẩn sẽ gây biến động lớn, mà Vân Liệt ca lại từng ở kinh thành. Có khi nào anh Liệt là hoàng tử lưu lạc không??? Thiệt sự là mình chưa đọc hết bộ này, nên đoán chơi thôi.:))