Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn



Chuyển ngữ:Yên Vân

*

Trên đường phố phi thường nào nhiệt, đi chưa đến vài bước, Lý Cẩn liền thấy hai chi nhánh của Quy Vân Các. Nghiên tỷ cũng nhìn thấy, đôi mắt đen huyền nhất thời sáng lên, tiểu nha đầu hưng phấn lao tới, ôm cữu cữu. Gần đây bé cao lên không ít, hai năm trước chỉ cao tới đùi Cẩn ca nhi, bây giờ đã cao đến eo rồi.

"Cữu cữu, thì ra Kinh Thành cũng có Quy Vân Các!"

Càng đến gần, hương thơm từ Quy Vân Các bay ra càng dày đặc nồng đậm, câu dẫn đến khiến bụng người ta không nhịn được mà kêu ùng ục. Bụng Nghiên tỷ cũng kêu lên một xíu, tiểu nha đầu vội vã che bụng lại, thấy cữu cữu cười khanh khách nhìn mình, bỗng tiểu nha đầu đỏ mặt một lần hiếm có.

"Ăn khoai lang rồi vẫn còn đói sao?"

Nghiên tỷ gật đầu, không kiềm được lại nhìn chằm chằm Quy Vân Các. Quả nhiên so với cái trên trấn khí thế hơn, bé đến bây giờ còn nhớ hoài tư vị món lẩu, vừa cay vừa sảng khoái, khiến người ta nhung nhớ vô cùng, chỉ hơi hơi nghĩ thôi mà nước miếng đã đầy miệng. Bé liền nhảy nhót đề nghị, "Đi Quy Vân Các nha nha."

Lý Cẩn đương nhiên không có ý kiến. Khi đoàn người đi tới, vừa bước vào cửa mùi thơm còn nồng hơn, trong quán đã ngồi đầy người, trên bàn mỗi người đều bày một chiếc đĩa sắt, phía trên là từng xâu từng xâu thịt cùng rau dưa, mọi người ăn vô cùng sung sướng.

Nghiên tỷ không thấy cái nồi nhỏ nào, thất vọng lẩm bẩm một câu, "Ở đây không có lẩu sao?"

Tiểu nhị nhiệt tình tới đón, vừa lúc nghe được lời như thế. Thấy họ mỗi người đều khí độ bất phàm, mấy bé nhỏ còn rất đáng yêu, thì nụ cười trên mặt càng thêm chân thành, "Các vị là lần đầu đến Kinh Thành đi? Quy Vân các ở Kinh Thành có mười cửa hiệu, trong đó có một cửa hiệu chuyên món lẩu, nơi này là cửa hiệu số chín, chủ yếu làm món nướng. Không phải ta thổi phồng, hiệu của chúng ta nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, các loại hải sản tươi có đầy đủ, các sư phó làm món nướng ai cũng ưu tú, nướng ra những món ăn tuyệt nhất, ai đã tới hiệu ta, không có ai không tán thưởng, các vị ăn qua một lần sẽ biết, tuyệt đối không kém cạnh món lẩu, cả hoàng tử ăn còn phải khen không dứt miệng."

Món nướng này vừa mới được trình làng vào năm ngoái, trên trấn cũng có, Lý Cẩn còn chưa từng đưa bọn nhỏ đi ăn thử, thấy chúng hiếu kỳ không thôi, liền cười cười, "Muốn ăn cái gì các con thương lượng đi, món lẩu, món nướng đều có thể được!"

Nghiên tỷ có chút xoắn xuýt. Bé chỉ mới ăn qua thịt dê nướng, còn chưa từng đường hoàng ăn món nướng chân chính, muốn nếm thử, nhưng lại sợ mùi vị không sánh được với món lẩu.

Hoàng Lĩnh đã từng đến quán nướng trên trấn, so với món lẩu, hắn càng thích món nướng hơn, lúc này đã muốn tìm chỗ ngồi xuống, "Cái này ta đã ăn qua, xác thực rất ngon, hay là ăn món nướng đi."

Thấy nhị ca cũng hiếu kỳ không thôi, Nghiên tỷ gật đầu, "Dạ."

Nhìn dáng dấp nhỏ bé nghiêm túc trịnh trọng của bé, chọc cho Cẩn ca nhi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé. Lầu một không có chỗ trống, bọn họ không thể làm gì khác hơn là lên lầu hai, nơi này có không gian riêng*, không khí cũng u tĩnh chút.

*"không gian riêng" chỗ này tức là phân ra từng ô, có bình phong ngăn ra á

Bọn họ nhiều người, gọi không ít xâu, không ngừng có tiểu nhị mang những xâu đồ nướng đã nướng kỹ lên lầu. Với các lại hải sản tươi mới mà trước đây chưa từng nhìn thấy, đôi mắt bọn nhỏ sáng lên kinh người, càng ăn càng thích, mỗi đứa ăn đến miệng đầy dầu mỡ, tiểu hồ ly cũng ăn được mấy xiên thịt.

Thịnh Thịnh cũng muốn ăn, gấp đến độ kêu gào liên tục, nhưng kêu nữa thì cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Cẩn ca nhi chọc chọc nhóc, nhưng không cho ăn, tiểu tử lập tức gấp đến độ nước mắt lưng tròng. Thấy nhóc sắp khóc, Cẩn ca nhi liền ném nhóc cho Vân Liệt. Vân Liệt tung tiểu tử lên hai lần, liền vui vẻ ngay.

Lý Uyển bật cười lắc đầu, nào có ai chơi với con như vậy?

Mãi đến khi ăn uống no đủ, bọn họ mới đứng lên. Lý Minh ăn quá nhiều, ôm bụng không muốn động đậy, nửa ngày trời mới cùng mọi người đứng lên. Cẩn ca nhi sờ sờ bụng nhỏ của nhóc, "Cũng không phải chỉ có thể ăn một lần rồi thôi, lần sau không thể ăn nhiều như vậy."

Tiểu tử bỗng chốc đỏ mặt, không mượn cớ uống nước để che mặt lại là không được mà.

Lý Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của nhóc, rồi kéo nhóc dậy, "Đi, xuống đường đi loanh quanh vài vòng cho tiêu thực một chút rồi về nhà."

Lý Minh gật đầu, nhìn gò má cha, đáy lòng ấm áp. Nghiên tỷ nháy mắt với nhóc mấy cái, liền đi phía trước, cảm thấy được có thể đi dạo thật là tốt.

Trên đường phố vẫn còn bày sạp, phi thường náo nhiệt, đi chưa được hai vòng, các loại đồ ăn vặt câu dẫn đã khiến chúng lại cảm thấy đói bụng, liền mua bánh tuyết cầu chiên*, bánh bông lan*, kẹo sơn tra* các loại ăn.

Lý Minh là triệt để không nhét nổi nữa, chỉ có thể ở một bên nhìn tha thiết. Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly nên cũng không ăn nữa.

Đi đi một chút Thần ca nhi bị một tiểu hồ ly trắng như tuyết hấp dẫn tầm mắt. Tiểu bạch hồ bị nhốt trong lòng, đôi mắt ướt đẫm, khi phát hiện Thần ca nhi đang nhìn mình, nó liền gào gào kêu, đáy mắt tràn đầy đau thương. Nó vừa bị bắt chưa đến hai ngày, vóc dáng nho nhỏ co lại thành một đoàn, trông rất tội, khiến người ta đau lòng.

Thần ca nhi rất thích tiểu hồ ly trong lòng, nên yêu ai yêu cả đường đi*, đối với tiểu bạch hồ kia cũng có lòng thương xót. Thấy nó kêu đến đáng thương, không nhịn được liền ngừng lại. Tiểu hồ ly đang mệt rã rời, đầu nhỏ nghiêng qua một chút, phát hiện Thần ca nhi ngừng lại, không khỏi mở mắt ra, khi đối diện với ánh mắt của tiểu bạch hồ, tiểu bạch hồ run lên một cái, đuôi dựng lên.

*yêu ai yêu cả đường đi - 爱屋及乌: (thành ngữ) theo Hán Việt là "ái ốc cập ô", yêu ai thì yêu luôn cả con quạ đen trên nhà người đó. Bonus tiếng Anh "love me, love my dog"

Sau lưng nó còn có mấy cái lồng, có mèo con, có chim họa mi, các loại động vật nhỏ, thế nhưng tiểu hồ ly không chú ý đến những con vật ấy. Đầu tiểu bạch hồ không lớn, nỗ lực co mình thành cuộn tròn, trông rất tội nghiệp, mấy đứa nhỏ còn kéo người lớn nhà mình tới, người lớn hỏi giá tiền, nhưng lại ngại quá cao thế là kéo hài tử đi.

Từ lúc nhìn thấy tiểu hồ ly của Thần ca nhi, Hoàng Lĩnh đã muốn nuôi một con, nên khi nhìn thấy tiểu bạch hồ thì yêu thích vô cùng, liền đến gần ngồi xổm xuống xem, "Cái này bán thế nào?"

Thấy hắn thật lòng yêu thích, cũng không giống người ít tiền, chủ quán liền cười cười, "Đây là bạch hồ thuần chủng, giá mười lượng bạc."

Ánh mắt Thịnh Thịnh cũng bị tiểu bạch hồ thu hút, liền kêu lên hai lần, Vân Liệt mới đặt nhóc xuống đất. Tiểu tử được người lớn đỡ chậm rãi đi tới, tới trước mặt Hoàng Lĩnh, còn học theo hắn đưa tay ra với tiểu bạch hồ.

Tiểu bạch hồ bất an co co người lại.

Hoàng Lĩnh cười lộ ra hàm răng trắng, "Thịnh Thịnh không được cướp của thúc, thúc để ý nó trước nha."

Thịnh Thịnh a a kêu lên, cũng không biết có hiểu người ta nói gì không.

Hồ ly rất quý hiếm, vì vậy tuy rằng giá này cao, nhưng Hoàng Lĩnh cũng chấp nhận được, "Có thể bớt chút không?"

Thấy đám người bọn họ khí độ phi phàm, tiểu thương cười lắc đầu, "Giá thấp nhất rồi."

*khí độ - 气度: dáng điệu, tác phong

*phi phàm - 非凡: không tầm thường

Hắn liếc nhìn tiểu hồ ly trong lòng Thần ca nhi, đáy mắt hiện lên kinh diễm khó giấu. Hắn đã gặp qua không ít hồ ly, mà xinh đẹp như thế vẫn là lần đầu tiên, không nhịn được hỏi một câu xem là công hay mẫu*. Sau khi biết tiểu hồng hồ là công, nụ cười hắn càng thêm xán lạn, "Chỗ ta chỉ là mẫu hồ, chờ trưởng thành rồi, vừa vặn có thể ghép thành đôi. Chờ có hồ ly con, vừa có thể tặng người, vừa có thể bán lấy tiền, cho nên mười lượng bạc cũng không thiệt." Hồ ly vô cùng quý giá, nếu không phải tiểu bạch hồ bị thương nhẹ, hai ngày nay không muốn ăn gì, thì hắn chắc chắn sẽ bán không chỉ có giá mười lượng bạc.

*công - 公: đực ; mẫu - 母: cái (để đực – cái trong cổ trang nghe không sang nên mình để Hán Việt nha)

Thần ca nhi đang ôm tiểu hồ ly không hé miệng.

Hoàng Lĩnh vui vẻ mua lại. Đúng rồi, nếu như có thể ghép thành đôi, vậy chẳng phải sẽ có rất nhiều tiểu hồ ly để nuôi sao. Ngẫm lại cảm thấy tốt không chịu nổi, nên nhất thời cũng không mặc cả nữa, liền vội vàng mua lại tiểu bạch hồ.

Cẩn ca nhi buồn cười không thôi, "Nuôi hồ ly không phải là chuyện dễ dàng gì, mỗi ngày phải đút nó ăn, phải giúp nó tiêu thực, khi ra ngoài còn phải chú ý đến nó không để nó chui lung tung, mùa hè còn phải thường xuyên tắm rửa cho nó." Trong nhà họ cũng chỉ có Thần ca nhi kiên trì làm việc này.

Hoàng Lĩnh vỗ ngực đảm bảo, "Yên tâm, ta nhất định sẽ nuôi nó thật tốt, sau này nó chính là con ruột của ta."

Cái dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng này khiến lão Ngụy cũng không nhịn được mà bật cười.

Vân Liệt liếc hắn một cái, rồi ôm Thịnh Thịnh cách xa một chút, sợ gần mực thì đen, con trai mình đã có chút ngu ngu rồi, còn ngu thêm nữa thì làm sao có thể gặp người chứ?

Thịnh Thịnh vỗ vỗ vai hắn, gào gào kêu lên, tiếng kêu giống tiếng của tiểu bạch hồ như đúc, ánh mắt cũng tội nghiệp giống nó, muốn đi sờ sờ tiểu bạch hồ. Thấy đa không đưa mình đi, nhóc sờ sờ đầu Vân Liệt, a a thét lên.

Tiểu bạch hồ cũng kêu lên theo nhóc, tiếng đứa nào cũng đáng thương. Ai không biết còn tưởng hai đứa là người thân bị chia ly nhiều năm.

Cẩn ca nhi cười đến đau bụng.

Hoàng Lĩnh cũng thấy vui vẻ không thôi. Vốn cũng không phải người thuộc dạng tính tình điềm tĩnh, cũng đã khát vọng yêu thương từ lâu*, vậy nên nụ cười tận đáy mắt cũng không hề muốn tan đi, như e sợ người ta không biết hắn có bao nhiêu hạnh phúc.

*盼望已久 (cụm từ): đã mong đợi... từ lâu

Bạch hồ thật hiếm lạ, bọn nhỏ đều nhìn chằm chằm vào nó.

Khi trở về tiểu viện, tiểu hồ ly mới phát hiện nó bị thất sủng. Thần ca nhi cứ mãi vây quanh tiểu bạch hồ, không chỉ Thần ca nhi, mà mấy đứa nhỏ kia cũng thế. Sau khi về đến nhà, họ mới để ý dưới bụng tiểu bạch hồ có một vết thương, còn chưa khôi phục hoàn toàn, vừa nhìn liền biết chính là bị người ta làm bị thương khi bắt nó. Bọn nhỏ đều có lòng thương cảm, đều nhìn với ánh mắt tha thiết, hận không thể biến vết thương đó lên người mình.

Hoàng Lĩnh thì càng đau lòng hơn, ôm ấp hỏi han ân cần, quan tâm vô ngần, nhất thời quên mất cần phải xử lý vết thương cho nó trước đã. Thần ca nhi không nhịn được nhắc nhở, "Bụng nó có vết thương, thúc đừng ôm nó."

Tuổi tuy nhỏ hơn, nhưng biết nhiều chữ hơn mình, bình thường nhóc cũng không hay nói chuyện, nên khi Hoàng Lĩnh đối diện với đôi mắt to thanh lãnh đó, bỗng có chút chột dạ khó hiểu, giống như mình đã làm sai điều gì, liền vội vàng đặt tiểu bạch hồ xuống.

"Được được được, thúc không ôm."

Thần ca nhi nhịn một chút, nhưng lại nhịn không nổi, "Trên đất bẩn."

Cẩn ca nhi sờ sờ đầu Thần ca nhi, lại đối Hoàng Lĩnh nói, "Tốt nhất vết thương không nên đụng trúng vật bẩn. Ngươi đặt nó lên bàn trước đã, tìm miếng vải sạch sẽ, đơn giản xử lý vết thương cho nó rồi bôi chút thuốc. Hồ ly chỉ mới lớn như vậy đã bị thương, phải nuôi cẩn thận mới được."

Hoàng Lĩnh đáp một tiếng. Vết thương kỳ thực đã được xử lý qua một lần, chỉ có điều không có thuốc tốt, mà năng lực tự phục hồi của tiểu bạch hồ không quá tốt, nên mới kéo dài đến mấy ngày vẫn chưa khỏe.

Bọn nhỏ đau lòng tiểu bạch hồ, không nỡ rời đi. Tiểu hồ ly bỗng hơi hung bạo, ngậm lấy ống quần Thần ca nhi, kéo nhóc về phía sau. Thấy Thần ca nhi rốt cục cũng chú ý tới nó, nó gào gào kêu lên, ánh mắt so với tiểu bạch hồ còn đáng thương hơn. Thần ca nhi cong môi, liền bế nó lên, nghĩ đến mình còn chưa ôn bài, bèn ôm tiểu hồ ly trở về phòng.

Thịnh Thịnh cũng vẫn luôn vây quanh tiểu bạch hồ, còn muốn đưa tay nhỏ ra sờ sờ, sờ được rồi lại hắc hắc cười không ngừng, âm thanh vang dội khiến Huyên tỷ cũng nhìn tiểu hồ ly với ánh mắt hiếu kỳ.

Bồi bọn nhỏ chơi trong chốc lát, thấy Cẩn ca nhi ngáp lên, Vân Liệt liền bế Thịnh Thịnh lên, "Về phòng đi, không còn sớm nữa."

Nghĩ đến hôm qua Vân Liệt dường như ngủ không ngon, Cẩn ca nhi liền gật gật đầu, rồi bảo Nghiên tỷ cùng Lý Minh mau chóng về phòng ngủ. Bọn họ rời đi rồi, Hoàng Lĩnh cũng ôm tiểu bạch hồ trở về phòng.

Vừa dỗ con ngủ xong, Vân Liệt liền tắt đèn, kéo y ôm vào lòng, "Ngủ đi."

Cẩn ca nhi mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng lúc này lại không ngủ được. Bốn phía đã yên tĩnh, lại không nhịn được mà nghĩ đến chuyện phát sinh ở Vân Phủ, y len lén thở dài, lại đặt lên môi Vân Liệt một nụ hôn, "Ngươi cũng mau ngủ."

Vân Liệt rất thích được hôn y, liền đè người lại hôn rất lâu. Nghĩ đến hôm qua Cẩn ca nhi cũng không nghỉ ngơi tốt, cuối cùng hắn hôn nhẹ lên mắt y, rồi ngừng lại.

*

Ngày hôm sau, Vân phủ không có truyền tin dữ tới, Cẩn ca nhi bỗng thở ra một hơi.

Vừa ăn xong bữa sáng, cửa tiểu viện lại xuất hiện hai người không ai ngờ tới.

Hai người này chính là A Phúc cùng Cố Tử Ngọc. Nhìn thấy họ, Cẩn ca nhi thật cao hứng, vội vã đứng lên. Y biết chuyện Cố Tử Ngọc đến Kinh Thành, nhưng không nghĩ tới hai người vẫn chưa trở về trấn. Từ lúc có con, số lần y lên trấn càng lúc càng ít, tỉ mỉ tính thì cũng đã nửa năm không gặp họ.

Trong tay A Phúc còn mang theo một đống thức ăn, là những thứ họ vừa mua trên đường. Hắn cảm thấy mấy món này ăn cực kỳ ngon, nên liền mang tới cho Cẩn ca nhi một ít, để y được nếm thử món mới.

Vừa vào cửa, A Phúc liền chạy tới, khắp gương mặt đều là ý cười, "Công tử, lúc thiếu gia nói ngươi đến kinh thành, ta còn không tin, không nghĩ tới ngươi đến thật, ta còn tưởng rằng ngươi không nỡ bỏ lại hài tử mà đi đó."

Nhìn thấy hai đứa trẻ xinh xắn đáng yêu ngồi trên xe nhỏ, đôi mắt A Phúc sáng rực lên, "Ngươi mang bọn nhỏ theo sao?"

Thiếu gia chỉ nói Lý Cẩn đến Kinh Thành, A Phúc căn bản không nghĩ tới họ cũng mang theo con đến. Khi bọn nhỏ bốn tháng nó có gặp một lần, yêu thích vô cùng, bây giờ thấy hài tử cũng đến đây, nhất thời trong mắt A Phúc chỉ còn hai đứa nhỏ.

Thật đáng yêu! Cũng muốn có hai đứa!

Hết chương 139 – 06/04/2020

_________

*bánh tuyết cầu - 雪球

//


*bánh tuyết cầu chiên - 炸雪球



.

*bánh bông lan - 鸡蛋糕



*kẹo sơn tra - 山楂片 (được làm từ trái sơn tra - 山楂)





_________

Yên: truyện về một cuộc sống bình dị, không đấu đá, không cao trào. Mọi người có ngán chưa? Chứ Y thích lắm, nhất là mấy đứa nhỏ nhà này. Thịnh Thịnh mới chút xíu đã hài, lớn lên chút (phần phiên ngoại) còn ngộ dữ nữa. ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui