Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn



Chuyển ngữ:Yên Vân

*

Hơn một tháng không có người ở, nên trong nhà cần phải dọn dẹp một chút. Hoàng Lĩnh mang xe đẩy nhỏ từ trên xe ngựa xuống đặt trên mặt đất, Cẩn ca nhi đặt Huyên tỷ vào xe nhỏ, bảo Vân Liệt cũng mang Thịnh Thịnh đặt vào. Sau đó mấy người liền dọn dẹp, Nghiên tỷ cũng muốn giúp đỡ, nhưng Cẩn ca nhi phất tay, kéo bé qua một bên, "Cho con một nhiệm vụ trọng yếu hơn, chăm sóc cho đệ đệ muội muội thật tốt là được."

Nghiên tỷ gật đầu, vỗ vỗ ngực đảm bảo, "Cứ yên tâm."

Hai đứa nhóc đang tò mò nhìn chằm chằm tiểu viện của mình.

Thịnh Thịnh nghe được tiếng gà kêu, cái miệng nhỏ nhếch lên cười cười, hưng phấn kêu lên hai tiếng. Nghiên tỷ cũng nhớ gà con, bèn đẩy Thịnh Thịnh đến xem gà. Thấy Huyên tỷ ngồi một mình thật đáng thương, Lý Minh cũng vội vã đẩy muội muội đi theo.

Lý Uyển nhìn thấy, mới nhắc nhở một câu.

"Đệ đệ muội muội còn nhỏ, đừng để chúng đến quá gần, chuồng gà không sạch sẽ."

Nghiên tỷ gật đầu, đối Lý Minh nói, "Nhị ca, ca trông chừng đệ đệ muội muội đi. Muội đi bắt gà con ra, cho Thịnh Thịnh nhìn một chút." Nói xong liền đi vào chuồng gà.

Sau khi họ đi, có một ổ mới vừa nở ra gà con, còn chưa lớn được bao nhiêu, hiện tại bất quá chỉ rời đi một tháng, vậy mà đã sắp thành gà lớn. Nghiên tỷ mừng rỡ không thôi. Gà con và bò được dì Mai Chi giúp chăm sóc, thế là Nghiên tỷ tự đưa ra chủ ý muốn lĩnh giáo một ít cách nuôi của nàng.

Đang suy nghĩ, dì Mai Chi đã cõng cỏ tươi tới, ánh mắt Nghiên tỷ sáng lên nhào tới, cũng không bắt gà con nữa, thân mật ôm lấy eo Mai Chi, "Dì, con rất nhớ dì."

Tiểu nha đầu líu ra líu ríu nói không ngừng, cứ khen nàng nuôi gà lợi hại.

Mai Chi buồn cười không thôi, đều cho ăn như nhau, vậy lợi hại chỗ nào? Tiểu nha đầu cảm thấy gà con lớn nhanh, nhưng mà cũng vì không nhìn nó thường xuyên mà thôi, nên mới nhìn thấy nó lớn.

Thấy Thịnh Thịnh hiếu kỳ nhìn chằm chằm, Mai Chi sờ sờ đầu nhỏ của nhóc, mà Thịnh Thịnh không có quên nàng, a a a a nói, tựa như đang hát hí khúc vậy. Mai Chi nghe lại không hiểu gì, trêu ghẹo một câu, "Thịnh Thịnh vẫn thích hát hí khúc như vậy sao?"

Cẩn ca nhi cười cười, "Đây cũng là một sở thích đó, mỗi ngày cứ a a a a, tinh lực vô cùng dồi dào."

Thấy y ôm chậu nước đi tới, Mai Chi tỷ cười cười, "Đệ cứ bận rội đi, khỏi bắt chuyện với ta."

Nàng mang cỏ vào chuồng bò, rồi kéo kéo ống tay áo cũng muốn giúp đỡ dọn dẹp. Hoàng Lĩnh cùng lão Ngụy cũng ở đây, trái lại không thấy Nhiếp Chi Hằng, Mai Chi tỷ tò mò hỏi, "Hằng tiểu tử không cùng trở về sao?"

Lý Cẩn, "Không có, hắn phỏng chừng còn phải bận một khoảng thời nữa mới về."

Từ lúc đến Kinh Thành, Lý Cẩn chỉ gặp hắn một lần, mà ngốc tại tiểu viện không lâu liền bị người gọi đi, bận đến một phút uống ngụm nước cũng không có.

Lý Uyển nghe Cẩn ca nhi nói, mới biết được hắn kinh doanh không ít cửa hiệu. Có lúc nàng không hiểu được, hắn rõ ràng là người trước sau rất thích hưởng thụ, lớn lên trong cơm ngon áo đẹp, muốn gì mà không được, nhưng lại cố tình chịu tội tình này.

Nàng đương nhiên không biết Nhiếp Chi Hằng sở dĩ liều mạng như vậy, chỉ là vì muốn thoát khỏi khống chế của Vương phủ, muốn đạt được vốn liếng để đàm phán. Sinh ra trong một gia tộc như vậy, muốn làm chủ được vận mệnh của mình, tất nhiên không phải chỉ động miệng động lưỡi là được. Hắn hâm mộ Vân Liệt vì có thể làm chủ cho chính mình, cũng hâm mộ hắn có thể cùng người mình thương bên nhau một đời một kiếp. Lý Uyển từ lâu đã trở thành chấp niệm của hắn, vì đạt được mục đích, mà hắn nguyện ý trả giá tất cả, đã buông tay một lần rồi, đã biết được cảm giác mất đi thống khổ thế nào, và lần này dù nói gì thì hắn cũng sẽ không buông tay nữa.

Dưới sự chung sức hợp tác của mọi người, rất nhanh nhà đã được thu dọn xong. Cẩn ca nhi cười cười, "Mọi người muốn ăn gì, cứ tùy ý, đêm nay ta sẽ xuống bếp, khao cả nhà một chút."

Nghiên tỷ giơ tay nhỏ đầu tiên, "Cữu cữu, con muốn ăn hủ ma bà*."

Cẩn ca nhi nhờ một người châm lửa, cây trồng trong sân đã ăn được, y liền hái một chút, lại bảo Vân Liệt đi đầu thôn mang chút thịt về.

Từ lúc có con Cẩn ca nhi vẫn chưa xuống bếp lần nào, hôm nay hiếm thấy có hứng thú. Bữa cơm này cực kỳ phong phú, có món đậu hủ ma bà Nghiên tỷ thích, còn có nấm mèo xào thịt, cá kho, thịt sốt chua ngọt, thịt kho tàu*.

Món nào cũng ngon cả.

Sau khi cơm nước vào bụng rồi, tất cả bọn nhỏ đều cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, thêm một chén canh sườn nữa thì quả thực hoàn mỹ.

Hoàng Lĩnh cũng ăn đến thỏa mãn không chịu nổi, hận không thể nuốt luôn lưỡi. Vì để cữu cữu thêm cảm giác thành công, để xuống bếp nhiều thêm chút, Nghiên tỷ liền không tiếc tung ra nhiều ơi là nhiều lời tán dương.

Cẩn ca nhi nhìn rõ được ý đồ của bé, cười cười, cố ý trêu đùa bé, "Ăn cũng không chặn nổi miệng của con, xem ra mùi vị nào cũng như nhau, sau này cửu không vào bếp nữa."

Nghiên tỷ "chẹp" mấy tiếng, học theo vẻ mặt y giống đến mười phần, khiến mọi người không nhịn được ôm bụng to cười.

Thịnh Thịnh kéo kéo áo cha, cũng muốn ăn. Nhóc còn nhỏ đương nhiên chưa thể ăn thịt, Cẩn ca nhi chỉ cho nhóc uống chút canh sườn, nhưng cũng không dám đút nhiều. Mùi vị canh sườn ngon, Thịnh Thịnh uống vô cùng vui vẻ, chén nhỏ bị nhóc uống cạn rồi, nhóc còn tha thiết mong chờ nhìn vào trong chén cha.

Cẩn ca nhi liền uống sạch chén mình, đặt chén không xuống, "Của cha cũng hết rồi."

Thịnh Thịnh chu chu miệng nhỏ, Cẩn ca nhi ôm nhóc vào lòng, "Ăn nhiều không được, bụng sẽ khó chịu, Thịnh Thịnh là tiểu nam tử hán, phải làm gương tốt cho muội muội mới được."

Tiểu tử nghe đến tiểu nam tử hán thì cười cười, nên cho là cha đang khen nhóc đó.

Nghiên tỷ sờ sờ cụng, cũng đã ăn uống no đủ, thỏa mãn không chịu nổi.

Thịnh Thịnh học theo tỷ tỷ sờ sờ bụng, làm ra vẻ chịu hết nổi. Khuôn mặt tiểu tử trắng trẻo non nớt, ngũ quan lại cực kỳ tinh xào, đôi mắt to đen như thạch mã não, nhìn mới đẹp làm sao, mà động tác thì cực kỳ khôi hài, khiến mọi người trong phòng đều không nhịn cười được.

Mọi người càng cười, nhóc càng ra sức. Rõ ràng sáng ngày mốt mới đến sinh thần một tuổi, thế mà đã thông minh đến như vậy, nếu so sánh với Huyên tỷ thì liền thấy sự chênh lệch rõ ràng. Tiểu nhà đầu đang ngồi trong lòng Vân Liệt, điềm đạm yên tĩnh, đến bây giờ cả tiếng cha cũng chưa nói.

Mà dù không nói thì trong mắt Vân Liệt vẫn rất ổn, luôn hữu cầu tất ứng với tiểu nha đầu, cái tư thế ngồi thế kia thôi đã thấy muốn sủng bé lên trời rồi. Cẩn ca nhi cảm thấy mình nên đảm nhiệm chức nghiêm phụ* thì tương đối đáng tin hơn, nếu hi vọng vào hắn, thì tiểu nha đầu không chừng sẽ trưởng thành lệch lạc mất.

*nghiêm phụ - 严父: người cha nghiêm khắc.

Cả nhà náo náo nhiệt nhiệt mà ăn một bữa cơm, đến khi kết thúc, trời cũng đã sắp tối, Cẩn ca nhi bảo Vân Liệt mang đặc sản đã mua chia ra, tặng cho mấy nhà thường qua lại.

Khi hắn trở về, tỷ tỷ cùng Nghiên tỷ đã về hậu viện, Thần ca nhi và Lý Minh cũng tự trở về phòng, còn hai đứa nhỏ đang nằm trên giường chơi một mình. Thịnh Thịnh không thích trống bỏi liền ném cho muội muội, Huyên tỷ nắm được rồi, liền ném cho nhóc, ném tới ném lui, Thịnh Thịnh cười khặc khặc vang dội.

Huyên tỷ chơi mệt rồi, dụi dụi mắt, ngồi dậy, đưa tay nhỏ ra mời cha.

"Tìm đa con đi."

Cẩn ca nhi đang dựa vào đầu giường đọc sách, thấy Vân Liệt trở về, liền ném con cho hắn. Vân Liệt ôm tiểu nha đầu vào lòng, Huyên tỷ dụi dụi mắt, đầu nhỏ tựa lên vai đa, ngoan ngoãn không chịu nổi. Vân Liệt vừa ôm bé, vừa đi lấy sữa dê, thấy bé sắp ngủ rồi, mới sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bé, "Đừng ngủ, uống chút sữa rồi ngủ tiếp."

Tiểu nha đầu miễn cưỡng lên tinh thần, đợi chờ. Lúc bé uống sữa càng ngoan không chịu nổi, cái miệng nhỏ nút từng chút từng chút, hoàn toàn không vội vã, trông rất dễ cưng.

Thịnh Thịnh trái lại chỉ nhìn bé uống, còn gấp gáp gào gào kêu lên, thấy cha không để ý tới mình, liền bò bò đến bên chân y, gặm lên ngón chân cái y. Tuy rằng không dùng sức, nhưng Cẩn ca nhi cũng sợ hết hồn, kém chút nữa đã đá nhóc qua một bên, y vội vã để sách xuống, ôm Thịnh Thịnh vào lòng.

"Ai u, bảo bối, sao con cái gì cũng dám ăn vậy?"

Thịnh Thịnh chỉ chỉ muội muội.

"Muội muội không ăn nhiều như con, sợ muội muội nửa đêm đói bụng, nên bây giờ mới đút muội muội, con lại uống sữa nữa no căng quá thì làm sao?"

Thịnh Thịnh xoa xoa bụng, không chịu, còn muốn vạch áo lên cho cha xem.

Cẩn ca nhi không khỏi buồn cười, cái tên ham ăn này.

Tiểu nam oa một tuổi, cũng không quá khó dỗ dành, Cẩn ca nhi chơi cùng nhóc một lát liền dời đi lực chú ý của nhóc, đến lúc Huyên tỷ uống sữa xong đi ngủ, nhóc cũng đã quên mất chuyện uống sữa.

Vân Liệt đặt tiểu nha đầu vào giường nhỏ, đây là chiếc giường trẻ con hắn tự làm, dành riêng cho trẻ con ngủ, nằm vào rồi có lăn thế nào cũng sẽ không rơi xuống.

Thịnh Thịnh còn chưa muốn ngủ, lúc bị Vân Liệt xách vô giường rồi, trở mình vịnh lấy rào bảo hộ ngồi dậy, muốn đứng lên. Lý Cẩn nhìn thấy mà sợ run người, cũng quên mất nhóc đã biết đi, "Cẩn thận đừng để con lật xuống dưới."

Tay chân tiểu tử lưu loát vô cùng, đùi dùng sức một cái liền đứng lên.

Rào bảo hộ cao hơn cả eo nhóc, đứng lên được rồi tiểu tử còn rất sung sướng, gọi một tiếng cha.

Vân Liệt không thể làm gì khác hơn là lại ôm nhóc lên giường lớn, tiểu tử được nằm giữa rồi, mới vui vẻ, lăn qua lộn lại, lăn tới trong lòng Cẩn ca nhi, vỗ vỗ cha, lại lăn qua đa, lại chơi trong chốc lát nữa, rốt cục mới buồn ngủ, ngáp một cái.

Thấy nhóc ngủ rồi, Vân Liệt muốn ôm nhóc về giường nhỏ.

Cẩn ca nhi, "Cứ để con ngủ ở đây đi, lỡ như nửa đêm tình dậy, bò loạn đứng lên, té xuống dưới thì làm sao bây giờ?" Giường nhỏ tuy rằng cách mặt đất không quá cao, nhưng té một cái đã khiến nhóc chịu không nổi.

Vân Liệt lần đầu tiên cảm nhận được con học đi quá sớm cũng không tiện. Con chia cách hai người, muốn ôm Cẩn ca nhi vào lòng cũng khó khăn.

Vân Liệt quyết định, ngày mai phải mang giường dựa vào tường, để con ngủ bên trong cùng.

Nói làm là làm. Giữa trưa ngày hôm sau, đến lúc dự định nghỉ trưa một chút, Cẩn ca nhi mới phát hiện chiếc giường lớn bình thường được đặt giữa phòng đã bị người đổi hướng khác. Vốn dĩ đầu giường tựa vào tường, bây giờ trở thành một bên cạnh giường dựa tường một bên hướng ra ngoài, hướng nam bắc đổi thành hướng đông tây.

Cũng may căn phòng rất rộng rãi, bày thế nào cũng được.

Khi đối diện với thần sắc nghiêm túc của Vân Liệt, Cẩn ca nhi xém chút đã cho rằng giường tự chuyển động. Chiếc giường này bằng gỗ thật, vô cùng nặng, mà trong nhà cũng chỉ có Vân Liệt mới có thể di chuyển một mình. Lúc ấy Cẩn ca nhi cũng không hỏi Vân Liệt vì sao đột nhiên thay đổi vị trí như vậy, tận đến lúc đi ngủ, khi hắn mang Thịnh Thịnh đặt ở trong cùng, Cẩn ca nhi mới hiểu được.

Y nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Vân Liệt đã được toại nguyện ôm người vào lòng, hắn liền vươn người đặt Cẩn ca nhi dưới thân, tỉ mỉ hôn lên mắt y, mũi y, và dừng lại trên môi y, không nói gì chỉ tách ra cánh môi thơm.

Cẩn ca nhi được hắn hôn đến choáng, vươn tay ôm lấy đầu hắn đón nhận nụ hôn. Đây là lần đầu tiên họ thân mật kể từ lúc Vân Tu Ninh đi. Họ hôn đến không nỡ dừng lại, nụ hôn này kéo dài rất lâu, môi lưỡi quấn quýt, rất rất thân mật.

Rốt cục cũng đã về tới nhà mình rồi, Vân Liệt hận không thể nhập y vào xương tủy, hắn một tay ôm eo Cẩn ca nhi, một tay tìm kiếm phía dưới. Cẩn ca nhi đè lại tay hắn.

"Bây giờ chưa được."

Dù biết rõ tận đáy lòng Vân Liệt chỉ xem Vân Tu Ninh như một người xa lạ, nhưng Cẩn ca nhi vẫn nhớ đến chuyện một trăm ngày giữ đạo hiếu, nên không muốn để hắn phạm phải chuyện gì. Ở triều Hạ này rất kiêng kỵ việc này, đối với y ngay cả chuyện trọng sinh cũng có thể xảy ra, thì chuyện gì cũng phải chú ý thì tốt hơn.

Vân Liệt mím mím môi, đôi mắt thâm thúy dưới bóng đêm dường như phát sáng, cúi đầu gặm gặm môi y, còn cắn lên bả vai y, nhưng chung quy vẫn không dùng sức. Cẩn ca nhi cảm thấy vừa ngứa vừa tê, đẩy đẩy đầu hắn, hạ thấp giọng nói, "Cũng sắp qua rồi."

Thật ra còn rất lâu.

Vân Liệt căn bản cắn chưa đủ, vẫn cứ đè lên người y chậm chạp không muốn xuống, cân nặng hắn không nhẹ, Cẩn ca nhi có chút thở không nổi, cười cười vỗ vỗ hắn, "Muốn đè chết ta thì cứ nói thẳng."

Một khắc sau trời đất bỗng quay cuồng, đến khi Cẩn ca nhi phản ứng lại, thì y cùng Vân Liệt đã đảo vị trí, biến thành y nằm ở trên. Cẩn ca nhi không khỏi tức cười, nhéo nhéo cằm hắn, "Ngươi muốn ép chết ta phải không?"

Vân Liệt không nhiều lời, nhưng lại cố chấp vô cùng, bề ngoài thì cái gì cũng thuận theo y, nhưng kỳ thực lại bá đạo vô cùng. Có vài vấn đề, đến thương lượng cũng không được, tựa như vấn đề không cho y mang thai nữa, hay mỗi đêm đều phải ôm y ngủ. Mà bây giờ khí trời mát mẻ còn may, đến mùa hè, trên người hai người tựa như lò lửa, vậy mà hắn vẫn ôm không buông tay, Cẩn ca nhi ghét bỏ người hắn nóng, hắn liền đi lấy nước lạnh tắm, rồi trở về tiếp tục ôm, thật giống như không ôm một đêm sẽ rơi mất một miếng thịt vậy.

Bây giờ cũng nhất định phải dính vào nhau, Cẩn ca nhi "chậc" một tiếng, cũng không sợ nổi hỏa sao? Nhưng đối với Vân Liệt mà nói, không dính vào nhau cũng đủ nổi lửa rồi, mà dính vào thì sẽ càng thân mật hơn, lửa sẽ càng lớn hơn thôi, khó mà dập tắt được. Khoảng thời gian ngốc ở Kinh Thành, hắn vẫn luôn có cảm giác không chân thực, bây giờ trở về Trúc Khê thôn rồi, Vân Liệt mới thật sự cảm nhận được hắn cùng Cẩn ca nhi thật sự đã thành thân, hai người còn có con, tất cả những thứ này không phải một giấc mộng.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác hai người kề sát nhau, giống như rằng chỉ cần Cẩn ca nhi muốn thì hắn có thể đem y khảm vào tận xương mình vậy.

Cẩn ca nhi nằm úp sấp trên người hắn trò chuyện một lát, mãi đến khi buồn ngủ, Vân Liệt mới đặt y xuống, ôm y vào lòng. Giờ đây Cẩn ca nhi đã quen với lồng ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái liền ngủ thiếp đi.

Vân Liệt nhìn thụy nhan của y, trong ánh mắt mơ hồ như có ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót, hắn thở dài, hôn lên mắt y, rồi nhắm đôi mắt lại.

*

Đảo mắt đã tới cuối tháng chín, sinh thần của bọn nhỏ dự định không làm lớn, Cẩn ca nhi chỉ làm vài món ăn ngon, người một nhà cùng nhau ăn.

Để chốc nữa bốc đồ vật đoán nghề, Vân Liệt đã chuẩn bị xong các đồ vật từ sớm.

Khi Cẩn ca nhi đang tắm rửa thay đồ mới cho bọn nhỏ, Vân Liệt liền đặt một tấm vải đỏ sạch sẽ xuống đất, sợ con ngồi bị lạnh, Vân Liệt còn trải một tấm đệm xuống, rồi đặt vải đỏ lên. Lý Uyển trông thấy cảnh này thì không nhịn được mà bật cười lắc đầu, trước đây cứ cảm thấy hắn hung hãn, sẽ không biết thương tức phụ, cũng sẽ không có kiên nhẫn với con cái, nhưng thực tế, có khi hắn còn cẩn thận hơn cả nàng. Cho nên có thể nói, nào có nam nhân vô ý, chỉ là ngươi có phải là chính là người mà người ấy để trong lòng hay không mà thôi. Và Cẩn ca nhi là một người có phúc.

Bọn nhỏ cũng tới giúp Vân Liệt bày đồ lên, không bao lâu, bên trên tấm vải đỏ đã được xếp rất nhiều đồ vật nhỏ, có bút lông, dao găm, ngọc thạch, nén bạc, sách, tranh, nút kết,... không thiếu gì cả.

Nghiên tỷ nhìn thấy mà hâm mộ quá chừng, thật muốn nhào lên vồ trước một cái. Minh Minh cũng mở to mắt hết sức nhìn chằm chằm vào tấm vải đỏ chứa đồ vật, những chuyện khi còn bé nhóc đã quên hết rồi, không nhớ được mình đã từng bốc qua hay chưa.

Mà không cần nghĩ cũng biết, người cha sâu rượu kia của nhóc căn bản sẽ không để tâm đến việc này. Trong đầu gã chỉ toàn là chuyện uống rượu, uống say lại đánh nhóc một trận, còn nhóc thì thường xuyên trốn trong một góc phòng, để mình không dễ dàng bị nhìn thấy. Thế nhưng chạy không thoát, chỉ có thể sống trong những ngày tháng tối tăm không mặt trời. Cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ được giải thoát, chính người nương duy nhất thương yêu nhóc cũng bị gã đánh chết...

Nhóc căn bản không nghĩ đến mình còn có thể tiếp tục sống. Vào thời điểm nhóc bất lực nhất, cha đã xuất hiện, cho nên nhóc mới có được một gia đình chân chính đó. Thấy cha ôm Thịnh Thịnh đi tới, nhóc vội vã đứng lên. Cẩn ca nhi vừa đặt Thịnh Thịnh xuống tấm vải đỏ, Lý Minh liền ôm eo y, chôn cả khuôn mặt nhỏ vào bụng y.

Đứa con trai trưởng này thỉnh thoảng nhõng nhẽo như vậy đấy, Lý Cẩn tập mãi cũng thành quen, sờ sờ đầu tiểu tử. Hai năm gần đây, tiểu tử đã thay đổi rất nhiều, da dẻ cũng trắng lên, dáng vẻ cũng trông có sức sống hơn.

"Bảo bối, chốc nữa các con cùng bốc đi, náo nhiệt một chút."

Lý Minh ngẩn người, ánh mắt lóe lên vệt kinh hỉ, nhưng lập tức có chút ngượng ngùng, "Con đã lớn rồi, có thể bốc được sao?" Nhóc rất thích cha gọi bọn chúng là bảo bối, khuôn mặt nhỏ hưng phấn ửng hồng lên.

Lý Cẩn nhướn nhướn mày, "Ai quy định lớn rồi không thể bốc, cha còn muốn bốc nữa là."

Lý Uyển buồn cười không thôi, nàng đang ôm Huyên tỷ cũng đặt bé xuống. Thấy Nghiên tỷ cũng nóng lòng muốn thử, cũng không ngăn cản. Thịnh Thịnh hiếu kỳ quá chừng, sờ cái này một cái, chạm cái kia một cái, cái nào cũng yêu thích không muốn buông tay.

Huyên tỷ có chút mệt mỏi, ngồi ở đó dụi dụi mắt. Cẩn ca nhi chọt chọt bé, tiểu nha đầu ngồi không vững, bỗng ngã xuống. Vân Liệt đau lòng, đưa tay đỡ bé dậy, cách Cẩn ca nhi xa xa chút.

"Vân Liệt, ngươi đừng nhúng tay vào, để bọn nhỏ bốc nhanh chút, Minh Minh với Nghiên tỷ vẫn còn chờ đó."

Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đặt lên người muội muội, Thịnh Thịnh liền tóm lấy miếng ngọc bội nhét vào trong túi. Trên y phục nhóc có may hai chiếc túi, nhóc nhét ngọc bội xong liền lấy nén bạc, nhét vào liên tiếp hai ba cái. Thần ca nhi thấy mà hơi sửng sốt.

Nghiên tỷ cũng phát hiện, kêu lên một tiếng, "Thịnh Thịnh, chỉ có thể lấy một cái thôi!"

Thịnh Thịnh bị dọa đến thanh dao găm trong tay cũng rơi xuống vải đỏ, nhóc lắc lư lắc lư, ngồi đưa lưng về phía Nghiên tỷ, không muốn cho bé nhìn thấy. Lúc này Cẩn ca nhi mới phát hiện trong túi nhóc đã nhét vào hai món.

Y cười đến không dừng được, vỗ vỗ vai Vân Liệt, "Con trai ngươi sao lại tham như vậy chứ, khi còn bé ta cũng đâu có như vậy, có phải là giống ngươi không?"

Vân Liệt điềm tĩnh nhìn y, "Giống ngươi."

"Ngươi mới như vậy, mặt nó cũng giống ngươi, không giống ngươi thì giống ai."

Thừa dịp lúc hai người cha đang tranh luận, Thịnh Thịnh lại nhét vào túi mình thêm một cái, thấy muội muội ngu ngốc chỉ nhìn chằm chằm hoài, nhóc cũng nhét vào cho bé một cái.

Thần ca nhi đi tới lấy ngọc bội từ trong túi đệ đệ ra, vẻ mặt rất nghiêm túc, "Chỉ được lấy một cái."

Thần ca nhi bình thường không nhiều lời, cũng không phải tối ngày vây quanh nhóc, hay là cười ha ha đùa giỡ với nhóc như Nghiên tỷ. Thịnh Thịnh chu mỏ, tha thiết mong chờ nhìn ngọc bội trong tay ca ca, nhưng lại không dám cướp, chỉ a a a kêu lên, muốn Thần ca nhi trả lại cho nhóc.

Thần ca nhi có chút bối rối, mà cũng không muốn làm đệ đệ thất vọng, nên cuối cùng vẫn là trả lại cho nhóc.

Thịnh Thịnh lần này liền triệt để xông pha, nhìn thấy cái gì yêu thích liền nhét vào túi ngay, nhét vào túi không được nữa thì ôm vào lòng. Còn Huyên tỷ thì vẫn mãi chưa lấy món đồ nào cho mình. Thấy con gái đã hết thuốc chữa, Lý Cẩn dỗ dành bé, mà bé chỉ đưa tay nhỏ ra mời, muốn cha bế.

Lý Cẩn dụ dỗ bé, "Con chọn một món con thích, chọn xong cha liền bế."

Tiểu nha đầu tiện tay lấy một món, là dao găm vừa rơi ra từ trong lòng Thịnh Thịnh.

Vẻ mặt Lý Cẩn như nứt ra, rất ư dở khóc dở cười. Minh Minh rất muốn dao găm, nhưng thấy muội muội cầm đi rồi, liền chọn một món thứ yếu là sách binh pháp, còn Nghiên tỷ thì đoạt viên ngọc bội trong túi đệ đệ, cười rất ngọt ngào. Thần ca nhi thì không bốc.

Mà Thịnh Thịnh bị cướp ngọc bội, vội vã gào gào kêu lên, "Tỷ!"

Nghiên tỷ ngây ngẩn cả người, cảm giác tựa như đang nằm mơ liền chạy tới ôm lấy Thịnh Thịnh, "Cữu cữu, nương, Thịnh Thịnh biết gọi tỷ tỷ rồi!"

Thịnh Thịnh đang tức giận đó, liền phát ra một tiếng "Hư!"

Cho dù là tỷ tỷ hư, thì Nghiên tỷ cũng đủ vui vẻ rồi, hôn Thịnh Thịnh vài cái, ha ha ha, người thứ hai Thịnh Thịnh gọi lại chính là mình! Bé hào hóng lấy ngọc bội ra, "Đệ đệ gọi một tiếng nữa có được không? Gọi xong tỷ tỷ trả nó lại cho đệ."

Vốn là của người ta mà.

Thịnh Thịnh mới không bị lừa đâu.

Nhưng mà thấy tỷ tỷ vui vẻ như vậy, nhóc cũng hé miệng cười, đẩy ngọc bội bé đang cầm trong tay một cái.

Nghiên tỷ ngẩn người.

Đệ đệ hào phóng như vậy, hai má Nghiên tỷ hồng hồng lên. Bé vốn muốn chọc ghẹo đệ đệ nên mới cố ý cướp ngọc bội thôi, chứ thật sự không muốn, nên liền vội vã nhét vào trong túi cho Thịnh Thịnh.

Thịnh Thịnh lần này vui vẻ thật, đưa cánh tay nhỏ ra mời, cho tỷ tỷ ôm đó, cũng không muốn tiếp tục săn báu vật nữa. Nghiên tỷ bế bé lên, tiểu tử này thật nặng, Nghiên tỷ bế một chút đã không còn sức, lại đặt bé xuống vải đỏ, ghẹo nhóc tiếp tục gọi tỷ tỷ.

Lý Minh cũng đến trước mặt tiểu tử, dụ nhóc gọi ca ca. Thịnh Thịnh nhếch miệng nhỏ cười thật tươi, cũng không biết sức lực ở đâu mà vui vẻ như vậy.

"Gọi đi, gọi đi, gọi tỷ tỷ, gọi một tiếng nữa có được không?"

"Gọi ca."

Thịnh Thịnh bị người này rung rung, người kia lắc lắc, rốt cục cũng kêu một tiếng, quả nhiên nghe được một tiếng tỷ tỷ rất vui vẻ. Thấy bọn nhỏ cười vui vẻ, Cẩn ca nhi cũng không ngưng cười được.

Nhìn đôi má cười của y, Vân Liệt cũng cong môi theo.

Thật tốt.

Một đời có các ngươi làm bạn, đã đủ.

[Hoàn chính văn] – 16/04/2020

_________

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn đã kết thúc rồi, cám ơn mọi người đã làm bạn chung một quãng đường, mỗi một bình luận của các bạn chính là động lực để tôi đánh chữ, thương các bạn. Còn một vài phiên ngoại ngọt ngào nữa, hãy cười vui vẻ nhé, nếu là tiểu thiên sứ thì đừng trốn dưới nước nữa, ra đây nói với tôi câu chúc mừng thì tôi sẽ vui hơn đấy.

Yên: những lời trên chính là của tác giả truyện - Hắc Tử Trí Tuệ, thật ra Y cũng muốn gửi đến Hắc Tử Trí Tuệ lời "chúc mừng", vì đã hoàn thành một bộ truyện; lời "cám ơn" vì đã mang đến cho bọn mình một bộ truyện hay và dễ thương như thế; và lời "xin lỗi" vì đã tự ý chuyển ngữ truyện của bạn mà không xin phép, rất mong bạn tác giả bỏ qua vì mình cũng làm phi lợi nhuận thôi. ^.^!

_________

*đậu hủ ma bà, hay đậu hủ Tứ Xuyên (món này cũng không quá khó nấu đâu, mấy bạn google làm thử đi, ngon lắm ^.^)

//
""""

*nấm mèo xào thịt

""""

.

*cá kho

""""

.

*thịt sốt chua ngọt

""""

.

*thịt kho tàu

""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui