Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Cẩn ca nhi cảm thấy lão có chút quen mắt, đặc biệt là mặt mày luôn cảm thấy có chút tương tự ai đó, "Lão bá này thật kỳ quái, sao có cảm giác như ông ta đang cố ý trốn chúng ta vậy?"

Vân Liệt cũng đã gặp lão một lần, hắn đối với người ở Trúc Khê thôn không mấy quen thuộc, chỉ là đã thấy qua mà thôi, rất nhiều người hắn không nhớ tên, "Ông ta là người Trúc Khê thôn, ta đã thấy ông ta."

"Người trong thôn? Chẳng lẽ không muốn nói chuyện cùng chúng ta?" Lý Cẩn nghĩ mãi không ra, y vạn vạn cũng không nghĩ tới người mà y gọi là lão bá này, chính là gia gia ruột thịt của mình.

Kỳ thực, lần trước sau khi Lý Cẩn lỡ tay làm gãy cánh tay Lý lão thái, dựa theo tính cách Lý lão thái sẽ không thể không làm nháo lên. Bà sở dĩ không tìm tới cửa, cũng không phải là đã có kinh nghiệm, mà là Lý lão hán rốt cục đã phát uy, còn buông lời hung ác, nói bà ta chỉ cần dám đi gây sự sẽ liền bỏ bà ta. Ngay cả người con thứ hai cũng dạy bà một phen, nói nếu bà lại đi kiếm chuyện, thì sẽ không nộp bạc kiếm được lên nữa.

Lỹ lão thái vừa tức vừa giận, bà ta vừa sợ lão già bỏ bà ta, cũng sợ nhi tử không giao bạc lên, thêm vào đó cũng bị Lý Cẩn dọa cho sợ rồi, cân nhắc trên dưới trước sau, thế nên bà ta liền ngừng lại.

Lại nói đến Lý lão hán, ông căn bản không nghĩ tới sẽ gặp Cẩn ca nhi, đó là cháu trai ruột a, nhưng lại không quen biết ông, tiếng gọi lão bá kia khiến lòng Lý lão hán chua xót không thôi.

Lý lão hán sở dĩ lên trấn là muốn mua chút đồ, ông còn chưa mua đồ xong, bởi vì đồ trong tay có chút nhiều, nên ông dự định trước đem đồ vật tạm thời đặt ở Phẩm Tự Các.

Phẩm Tự Các là một khách điếm, con thứ hai Lý Trì của ông là tiên sinh phòng thu chi tại Phẩm Tự Các. Vào canh giờ này, khách điếm không hề bận rộn, khi ông tiến vào, Lý Trì đang đối chiếu sổ sách.

Nhìn thấy ông tiến vào, Lý Trì lập tức đứng lên, nhận lấy đồ vật trong tay ông, "Cha, người tới rồi, mau vào, sao đôi mắt lại hồng như vậy?"

Lý lão hán a một tiếng, vội vàng dùng ống tay áo dịu mắt một cái, "Mới vừa đi trên đường bị gió thổi bụi bay vào mắt thôi."

Bên ngoài khí trời nóng bức, thật sự có gió sao.

Nhìn thấy giấy tiền vàng mả* cùng nguyên bảo* trong tay ông, đôi mắt Lý Trì bỗng cảm thấy cay cay, nhưng cũng không vạch trần ông. Tỉ mỉ tính toán, thì mấy ngày nữa chính là ngày giỗ ca ca hắn, bỗng chốc đôi mắt hắn cũng có chút hồng. Hắn liền cúi đầu che giấu, cho là cha hắn là vì chuyện này nên trong lòng cũng không dễ chịu.

"Hai ngày nay nương thế nào rồi?"

Thần sắc Lý lão hán có chút cứng ngắc, "Còn không phải là cái dáng vẻ kia sao, giằng co suốt, không lúc nào bớt được."

Lý Trì cũng không tiện bình luận, lão thái thái dù không tốt thế nào thì cũng là mẹ hắn. Hắn gom sổ sách trên bàn lại, tạm thời đặt đồ vật lên, thấp giọng nói, "Uyển tỷ cùng Cẩn ca nhi không một đứa nào dễ dàng, Cẩn ca nhi thật vất vả mới khôi phục lại bình thường, cũng không thể lại để nương đi náo loạn được, con là phận làm con cũng không tiện nhiều lời, thế nhưng cha thì có thể cứng rắn chút, nương cũng không phải dạng không biết sợ."

Nghĩ đến việc Cẩn ca nhi căn bản là không biết ông, trong lòng Lý lão hán vừa đau xót, vừa xấu hổ, vừa khó chịu. "Cha hiểu rồi, chỉ sợ nương ngươi còn cho là Cẩn ca nhi là kẻ khắc tinh."

Kỳ thực không chỉ Lý lão thái, mà Lý lão hán cũng từng hoài nghi như vậy. Lúc trước trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, không chỉ có chính ông té gãy chân, mà nương Cẩn ca nhi cũng nhanh chóng ra đi, một mạng còn chưa đủ, ngay cả lão đại cũng đi mất.

Khi lần đầu tiên Lý lão thái nhắc đến chuyện Cẩn ca nhi xung khắc, ông đương nhiên không tin, chỉ cảm thấy bà nói hưu nói vượn.

Lý lão thái sở dĩ nói là Cẩn ca nhi xung khắc, đơn giản là vì hai lí do, một là, sự việc không may đều phát sinh kể từ khi nhà Cẩn ca nhi quay về, hai là, Cẩn ca nhi từ nhỏ đã thông minh, lại còn thù dai, khi thấy nãi nãi không thích nương mình, tận lực sai khiến nương mình làm bán sống bán chết, nó đương nhiên không vui, vì thế nên đã trêu cợt Lý lão thái nhiều lần.

Lý lão thái vốn đã ghét bỏ nó là tiểu ca, lại thấy nó cùng mình hoàn toàn không thân, lại còn dám trêu cợt bà, y như một con sói nhỏ, thế nên lại càng chán ghét nó hơn. Khi trong nhà còn chưa xảy ra chuyện gì bà đã nhìn Cẩn ca nhi không vừa mắt, đến lúc xảy ra chuyện đương nhiên sẽ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy lên người nó.

Số lần Lý lão thái nói càng nhiều hơn, Lý lão hán dù sao cũng sẽ hơi dao động. Huống chi, sau đó Lý lão tháu còn tìm bà cốt đoán số mệnh Lý Cẩn, vị bà cốt này đoán mệnh hơn nửa là dựa vào dao động, thấy Lý lão thái không thích Lý Cẩn, cơ bản đều là sẽ thuận theo tâm tình bà mà nói.

Nói rằng Cẩn ca nhi mệnh lớn, lớn lên sẽ gieo vạ ngay cả với người thân.

Suy nghĩ kỹ một chút sự tình thì quả thực rất kỳ quái, chuyện xấu thfi từng chuyện từng chuyện ập tới, ngay cả Uyển tỷ cũng bị bệnh một trận, Cẩn ca nhi lại hoàn toàn không có chuyện gì.

Lý lão hán nghe bà cốt nói xong, trong lòng như bị vướng xương cá, cả tinh thần cảm thấy bất an. Đối với hai đứa trẻ lão đại để lại, ông vẫn rất yêu thích, nhưng phần yêu thích này lại không ngăn được nỗi sợ sệt.

Sau đó thì Cẩn ca nhi bị té bể đầu.

Khi lão thái thái muốn đuổi Cẩn ca nhi cùng Uyển tỷ đi, trong lòng ông tuy rằng cảm thấy khó chịu, nhưng luôn có giọng nói không ngừng vang lên, phải đi thôi, e rằng hắn đi thì tất thảy sẽ tốt. Nói cho cùng ông cũng là kẻ sợ chết, lúc trước khi chân bị thương, nằm liệ trên giường không cách nào nhúc nhích được, những ngày trôi qua như thế ông đã chịu đủ lắm rồi.

Lý Trì nghe đến hai chữ khắc tinh, thì trầm mặc phút chốc, nếu như Cẩn ca nhi thực sự là khắc tinh, thì Uyển tỷ làm sao có khả năng sống sót được chứ? Đại tẩu sở sĩ không còn nói cho cùng cũng chỉ vì cha mẹ rời đi khiến cho nàng chịu đả kích quá lớn, tâm sự chất đầy, thêm vào đó thân thể nàng vốn đã không tốt nên mới buông tay nhân gian sớm như vậy. Còn cái chết của ca ca, càng là nói thế nào cũng không liên quan đến Cẩn ca nhi được, hàng năm hán tử chết dưới nanh sói ít nhất cũng trăm người.

Ca hắn bất quá chỉ là một trong số đó thôi.

Nhưng mà nương hắn lại không cho là như vậy, bà nhận định là Cẩn ca nhi khắc chết ca hắn, cũng là Cẩn ca nhi khiến cho trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện. Tận trong mắt bà, Cẩn ca nhi chính là kẻ sát tinh, là tội đồ tội ác đầy trời, đáng bị thiêu chết.

Đừng nói đến Uyển tỷ, ngay cả hắn khi nhìn thấy thần sắc điên cuồng của nương mình cũng thấy sợ sệt, sợ rằng bà sẽ làm ra chuyện không hay.

Kết quả không lâu sau Cẩn ca nhi liền bị té bể đầu. Khi biết được tin này, Lý Trì cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, tâm trạng nặng trình trịnh, vô cùng khó chịu. Người khác có thể không rõ, nhưng hắn lại hiểu tất cả, e là nương hắn đã có ý nghĩ không tốt từ trước.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà khi nương hắn đuổi bọn họ ra ngoài, hắn lại không ngăn cản. Hắn sợ một ngày nào đó nương hắn không chịu được sẽ hai chết Cẩn ca nhi. Ban ngày hắn không có ở nhà, muốn nhìn chằm chằm vào cũng không cách nào được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đến nhà lý chính một chuyến.

Nghĩ đến gì đó, Lý Trì móc từ trong lòng ra một khối bạc vụn nhỏ, "Cha, con còn ít bạc, cha cầm mua cho ca một ít sách, ca khi còn sống thích xem Hải quốc kinh truyện nhất. Nhiều hơn con mua không nổi, mua hai, ba bản thì vẫn có thể, đến ngày giỗ thì thiêu cho ca, để cho hắn xem đỡ nghiện."

Lý lão hán không nhận bạc, lúng ta lúng túng nối, "Ta còn sót lại một ít, không cần của ngươi, ta đi mua ngay, tiền ngươi giữ cẩn thận, Kiều tỷ sắp gả ra ngoài rồi, những thứ cần dùng tiền thì nhiều, nương ngươi lại là người không dựa dẫm được, tất cả còn phải hi vọng ở ngươi."

Nói xong ông cũng bước đi không quay đầu lại.

Lý Trì nhìn bóng lưng cha mình, thở dài một cái.

*

Lý Cẩn cùng Vân Liệt đánh xe bò dự định quay về Trúc Khê thôn.

Lý Cẩn nói, "Để ta đánh xe, trước đây đều là ngươi đánh, lần này cho ngươi hưởng thụ một lần."

Vân Liệt cười cười, nơi sâu xa đáy mắt tràn đầy thâm tình, "Được."

Lý Cẩn vô cùng phấn chấn ngồi ở phía trước. Trên trấn nhiều người, nên tốc độ của y tương đối chậm một chút, ra khỏi Túc Nguyên trấn, y mới hơi hơi tăng nhanh tốc độ.

Y một bên đánh xe bò, một bên tò mò hỏi một câu, "Ngày hôm nay sao ngươi lại lên trấn nữa?"

Vân Liệt giải thích, "Hôm qua ta đến đây bái phỏng một cố nhân, cùng y hạ một bàn cờ, hơi trễ nên không về."

Lý Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Không trách buổi sáng đến nhà ngươi lại không có ai."

Lý Cẩn trừng mắt nhìn, không nghĩ đến với tính cách của hắn lại còn có thể lưu lại nhà người khác một đêm, quả thực thần kỳ mà. Y không nhịn được trêu ghẹo một câu, "Cố nhân gì mà khiến cho ngươi cả nhà cũng không nở bỏ về vậy? Không phải là hồng nhan tri kỷ chứ?"

Vốn là một câu trêu ghẹo, nhưng Vân Liệt nghe xong lại không hé răng.

Lý Cẩn quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy hắn mím mín môi, thần sắc có chút đông cứng, dáng vẻ cực kỳ giống với thời điểm hai người mới quen, gần đây Vân Liệt cũng không bài ra cái mặt quan tài như thế nữa.

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, không hiểu sao cảm thấy được bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng.

Y không nhịn được lầm bầm một câu, "Làm sao vậy chứ? Hỏi ngươi có một câu mà đã tức giận rồi."

Nhìn thấy dáng dấp y cây ngay không sợ chết đứng, Vân Liệt có giận hơn nữa cũng giảm đi. Nghĩ đến Cẩn ca nhi hoàn toàn xem hắn là huynh đệ, hắn đột nhiên có chút bị đè nén, "Ta không có hồng nhan tri kỷ."

"Hả?"

Vân Liệt lập lại một lần, con ngươi hắn thâm thúy, thần sắc chăm chú, đôi mắt sâu không lường được, như có cái gì vùng vẫy ở nơi sâu xa.

Lý Cẩn lần này nghe hiểu, chuyện không vui lại bị người ta đùa cợt sao?

Lý Cẩn bật cười lắc đầu, không nghĩ tới Vân Liệt còn có một mặt như vậy. Trong ấn tượng của y, Vân Liệt rất đáng tin cậy, y có thể thấy được dáng dấp trầm ổn của hắn, nhưng chưa từng thấy một mặt như vậy của hắn. Lý Cẩn cảm thấy vừa mới mẻ vừa thú vị.

Y không sợ chết mà tiếp tục trêu ghẹo, "Hiện tại không có sau này cũng sẽ có."

Nhìn thấy y cười khanh khách, tâm Vân Liệt bỗng thấy ngộp. Con ngươi hắn chìm càng lúc càng sâu, luôn cảm thấy nếu cứ nhịn xuống như thế, sớm muộn cũng sẽ nhẫn đến gặp sự cố.

Thần sắc hắn bình tĩnh, tự chủ mạnh mẽ cơ hồ đã sụp đổ, nhìn dáng vẻ cười hì hì của Cẩn ca nhi, chỉ muốn ôm y vào trong ngực, ngăn chặn môi y, để xem y còn có thể nói hươu nói vượn được hay không.

Vân Liệt hít sâu một hơi, quả quyết nói, "Sau này cũng sẽ không có."

Cẩn ca nhi xì cười một tiếng, cười xấu xa nó, "Thật hay giả? Còn có nam nhân không thích hồng nhan tri kỷ?"

Vân Liệt buồn bực nói, "Không thích, có tức phụ là được rồi."

Lý Cẩn sửng sốt một chút, đến khi phản ứng lại, đột nhiên cuồng tiếu không ngừng. Cái tên hủ nút này cũng đã đến tuổi muốn tức phụ rồi, ha ha ha.

Con bò bị tiếng cười của y làm cho sợ hết hồn, ngẩng đầu lên ò một tiếng.

Lý Cẩn ôm bụng cười đến cơ hồ không ngừng được, cả xe cũng không đánh, mặc cho con bò chậm rãi bước đi. Vân Liệt bị y cười làm cho buồn bực mất tập trung, liếc mắt cánh môi hồng hào của y, muốn nhào tới cắn một cái.

Lý Cẩn hoàn toàn không ý thức được huynh đệ tốt của mình chỉ muốn đánh gục mình.

Y đưa tay vỗ vỗ vai Vân Liệt, một bên cười một bên cảm khái, "Ngươi làm ta cười chết, ai, không nghĩ tới ngươi còn là người thương tức phụ, khí thế quanh thân ngươi rất không hợp nha."

Khí thế?

Xem khí thế thì có thể nhìn ra cái gì? Nhiều thư sinh trắng trẻo bỏ vợ bỏ con, thì cái này là sao đúng được? Nếu như hắn may mắn thú được Cẩn ca nhi, nhất định sẽ sủng y lên trời.

Vân Liệt trầm giọng hỏi ngược một câu, "Tức phụ không phải là để thương?"

Ánh mắt hắn vừa nghiêm túc vừa chăm chú.

Lý Cẩn ngẩn người, lại không nhịn được bắt đầu cười ha hả, thật giống như người bị điểm huyệt cười. Vân Liệt cũng không nhịn cười được, cụp mắt liếc nhìn y, "Buồn cười như vậy sao?"

Mắt hắn cực kỳ đẹp, đáy mắt dường như tràn đầy thâm tình, tâm Cẩn ca nhi không khống chế nhảy một cái, liền vội vã ngồi ngay ngắn người lại, luôn cảm thấy trái tim nhỏ bé lại bắt đầu phạm phải điều ngu xuẩn. Xem ra huynh đệ tuấn tú cũng là một loại phiền não.

Lý Cẩn liếc nhìn một nửa gương mặt khác của hắn, lần thứ hai cảm thấy được may mắn là hắn bị hủy khuôn mặt, nếu không sẽ gieo vạ cho biết bao nhiêu nữ nhân rồi, ý, ở đây còn có nhiều tiểu ca nữa.

Xe bò chậm rãi bước đi, tâm tình Cẩn ca nhi rốt cục bình phục lại, không nhịn được liền tò mò hỏi một câu, "Ngươi muốn thú tức phụ như thế nào?"

Vào cấp ba, khi còn cùng một đám nam sinh hồ khản*, Lý Cẩn cũng thiết nghĩ qua sẽ cưới dạng lão bà thế nào. Y không quá thích tính tình mềm mại yếu ớt, không có chủ kiến, nhưng quá mức mạnh mẽ cũng không chịu được. Lúc đó còn cảm thấy mình cần phải tìm một người biết cố gắng, có tri thức, biết thương người.

Ở hiện đại, nữ sinh như vậy y cũng chưa từng gặp phải, đến cổ đại phỏng chừng càng khó gặp. Bất quá tình cảm cũng không thể miễn cưỡng, tùy duyên là được. So sánh với bản thân, y càng hiếu kỳ hơn Vân Liệt sẽ thích dạng gì.

Khóe miệng Vân Liệt nổi lên một nụ cười, "Như Cẩn ca nhi là được."

Lý Cẩn hơi sững sờ, chỉ chỉ mũi, "Như ta?"

Y là nam nhân hàng thật giá thật nha, không được!

Nghĩ đến tiểu ca cũng có thể lấy chồng, mặt Lý Cẩn đột nhiên nóng. Y nhìn Vân Liệt liếc mắt một cái rồi lại liếc mắt, tim đập lại có chút nhanh, tâm như bị con mèo nhỏ bị bắt, khó chịu cực, liền thăm dò hỏi một câu, "Ngươi chẳng lẽ muốn kết hôn với tiểu ca?"

Vân Liệt thu hết vẻ mặt y vào trong mắt, bất động thanh sắc kéo môi, chỉ cười mà không nói.

Đáy lòng Lý Cẩn ngứa lợi hại, ngũ vị tạp trần. Thấy Vân Liệt không có ý lên tiếng, y không nhịn được lườm một cái, lầm bầm một câu, "Quỷ hẹp hòi, cái này cũng không muốn nói, sau này ta cũng không nói cho ngươi nghe."

Xe bò rốt cục đã đến Trúc Khê thôn.

Vừa vào cửa thôn, Vân Liệt liền nhảy xuống xe bò, "Cẩn ca nhi về trước đi, ta đi quanh đất xem chút."

Một lần hai lần còn được, gần đây số lần hắn cùng Cẩn ca nhi cùng nhau có chút nhiều, sợ người trong thôn suy nghĩ nghĩ nhiều, đối với danh dự Cẩn ca nhi sẽ không tốt, thế nên Vân Liệt mới nhảy xuống.

"Ngươi có đất mà?"

Vân Liệt sờ sờ chóp mũi, "Dự định mua thêm vài mẫu."

Hắn quả thấy có dự định mua đất, trong tay hắn còn một ít bạc, trước đây do vẫn luôn chỉ có một mình, nên chưa bao giờ bận tâm quá chuyện kiếm tiền nong nhiều ít. Nếu đã coi trọng Cẩn ca nhi rồi, đã dự định lấy y về nhà rồi, Vân Liệt không thể không sớm thực hiện một vài dự định.

Thương tức phục đương nhiên là không thể chỉ là lời nói ngoài miệng.

*

Lúc Lý Cẩn về đến nhà, Nghiên tỷ đang uy gà con, tiểu nha đầu nghiễm nhiên đã trở thành tay thiện nghệ nuôi gà tốt nhất, thường tranh thủ những lúc rảnh rỗi muốn cùng cữu cữu thảo luận một chút chuyện nuôi gà.

Còn không phải sao, mới vừa nhìn thấy cữu cữu, tiểu nha đầu liền nhào tới, "Cữu cữu, cữu biết tại sao gà con vừa ra đời không thể uống nước không?"

Lý Cẩn囧, "Nghiên tỷ biết sao?"

Nghiên tỷ kiêu ngạo đầy mặt, "Đương nhiên là biết rồi, nương đã nói cho con rồi, cữu cữu biết không?"

Lý Uyển đang rửa rau, thấy tiểu nha đầu quấn lấy bên người Cẩn ca nhi, líu líu lo lo* không nỡ ly khai, cười nói, "Cữu cữu đã mệt một ngày rồi, nhanh để cữu cữu vào nhà uống ngụm nước trước."

Tiểu nha đầu le lưỡi một cái, có chút tự trách vỗ xuống đầu nhỏ của mình, "Nghiên tỷ sao không nghĩ tới, cữu cữu nhanh đi uống nước."

Nói xong liền đẩy Lý Cẩn vào trong nhà.

Tiểu nha đầu tay nhỏ vô cùng, vừa đẩy vừa cười nói, "Cữu cữu, cữu nhanh uống nước, chờ cữu uống hết chúng ta lại thảo luận chuyện nuôi gà."

Lý Cẩn bật cười lắc đầu, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé.

Mới vừa uống xong mấy ngụm nước, Chân ca nhi liền ôm một túi trái cây đi tới. Trương đại nương đi phía sau nhóc, trong tay bưng một cái chậu nhỏ chế thành từ gỗ, trong chậu xếp vào vài cái bánh vừa nướng, mùi hương theo bước chân của bà nhẹ nhàng bay đến.

Lý Uyển ở trong sân rửa rau, nhìn thấy bọn họ đến, liền vội vã đứng lên, "Đại nương, người tại sao lại đưa bánh đến? Nướng bánh không dễ dàng, cũng không thể lần nào cũng mang qua đây."

Trương đại nương cười cười cởi mở, "Không phải thứ gì đáng tiền, tài nấu nướng của ta lại không thể so sánh được với Uyển tỷ, nên chỉ là món có tàm tạm có thể ăn thôi, chỉ mong các ngươi không chê, lần sau đại nương lại nướng cho các ngươi nữa."

Bánh nướng của bà thơm mềm không thôi, không chỉ có Lý Cẩn yêu thích, mà hai đứa nhỏ cũng đặc biệt yêu thích.

Lý Cẩn tiếp một câu, "Cái gì gọi là tàm tàm có thể ăn? Ta còn chưa từng thấy bánh nướng nào ngon hơn bánh của đại nương."

Trương địa nương cười đến nếp nhăn trên mặt sâu thêm không ít, "Thích là được, a mỗ Chân ca nhi hắn không thể rời người quá lâu, ta đi về trước."

Chân ca nhi rất thích chơi cùng Thần ca nhi, lại ở bên cạnh nhóc không muốn rời đi.

Thần ca nhi vô cùng hiểu chuyện, cũng không hay gây sự, nên Trương đại nương vui vẻ cho bọn chúng thân cận. Sau khi thấy thì cười cười, "Vậy hãy để cho nó ở lại đây chơi một lát đi, tối ta lại đến gọi nó."

"Không cần đến gọi, chờ nhóc muốn đi ta lại đưa nó đi là được."

Chân ca nhi thật sự rất ngoan, ít khiến người ta nhọc lòng.

Lý Cẩn nhân lúc bánh nướng còn nóng vừa ăn bánh vừa trở về phòng mình, dự định đem phương án viết ra.

Viết đến một nửa, y đột nhiên ngừng lại, dự định thừa dịp trời còn chưa tối đến nhà lý chính* một chuyến.

"Tỷ, tỷ ở nhà trông bọn chúng, đệ đến nhà Hữu Đường thúc một chuyến, cùng y thương lượng một chuyện."

Rõ ràng là chuyện sinh ý, Lý Uyển gật gật đầu, "Vậy đệ đi đường cẩn thận chút, đừng trở về quá muộn."

Lý Cẩn đáp lại một tiếng, liền đi.

*

Nhà lý chính tại đầu làng bắc, toàn bộ Trúc Khê thôn cũng không có bao lớn, Lý Cẩn đi mấy phút đã đến.

Nhà lý chính ở xem như là nhà tốt nhất ở Trúc Khê thôn. Nhà ông không chỉ có sân to, mà đất trống cũng nhiều, xa xa nhìn vô cùng rộng rãi. Khi Lý Cẩn đến, mấy đứa trẻ đang ở trước cửa nhà chơi ném bao cát.

Một tiểu tử trong đó mắc sắc, liếc thấy Cẩn ca nhi, hưng phấn hô một câu, "Cẩn thúc thúc đến."

Bọn tiểu tử toàn bộ ngừng lại, một đứa trong đó còn chạy đến trước mặt Lý Cẩn, ngẩng lên khuông mặt nhỏ cười cười nói, "Cẩn thúc thúc, người tới tìm gia gia ta sao?"

Nó là tôn tử nhỏ nhất nhà lý chính, so với Thần ca nhi nhỏ hơn một tuổi, cũng từng đến ăn tiệc, đến bây giờ cứ nhớ tới mùi vị thịt nướng mà không nhịn được một ngụm nước miếng tràn lan, và cũng rất thích Cẩn ca nhi. Trong thôn có thể có nhiều thích tìm gia gia lắm, không nghĩ tới Cẩn thúc thúc cũng đến nhà nó, tiểu tử tự hào không thôi.

Cẩn ca nhi đã nhận thức nó, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, "Đúng, tìm gia gia ngươi, y có ở nhà không?"

Bọn họ vừa cơm nước xong không bao lâu, chưa thấy gia gia đi ra ngoài, tiểu tử gật gật đầu nhỏ, trên mặt nó lộ ra một nụ cười thật to, đưa tay kéo tay Cẩn ca nhi, vỗ vỗ ngực nhỏ, "Ta dẫn đường cho Cẩn thúc thúc."

Nhìn nhà ở ngay ở trước mắt, Cẩn ca nhi bật cười lắc đầu, "Được, tiểu Bảo giỏi quá."

Được khen, tiểu tử càng vui hơn nữa, mới vừa bước vào trong nhà, tiểu tử liền kéo cổ họng hô một tiếng, âm thanh đặc biệt vang dội, "Gia gia gia gia, gia gia mau ra đây nha, gia gia xem ai tới đây!"

Trương Minh mới từ trên trấn về, đang bổ củi ở sân sau, khi nghe thấy động tĩnh, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Bảo nắm tay Cẩn ca nhi đi vào, đáy mắt hắn chợt lóe một vệt kinh ngạc, "Cẩn ca nhi đến sao? Mau vào."

Lý Cẩn cười đáp lại.

Tiểu tử hưng phấn hô, "Nhị thúc, Cẩn thúc thúc là tới tìm gia gia."

Lý chính cũng nghe thấy động tĩnh, ông từ trong nhà đi ra, thấy Tiểu Bảo mang vẻ mặt cầu biểu dương, thế là cười khen nó một câu, "Ai nha, Tiểu Bảo giỏi quá, biết chiêu đãi khách rồi, Cẩn ca nhi nhanh vào nhà ngồi."

Lý Cẩn lễ phép lên tiếng chào hỏi, "Hữu Đường thúc."

"Vào đi." Lý chính đưa y tiến vào trong nhà chính.

Trương Minh vội vã đi rót nước, Lý Cẩn cười khoát tay áo một cái, "Trương Minh ca không cần bận lòng, ta vừa ăn cơm xong lại đây, không khát, nếu khát ta lại hỏi huynh."

"Một chén nước, cũng không đáng giá." Lý chính bảo Trương Minh xuống rót nước, còn mình ngồi xuống tiếp Cẩn ca nhi.

"Nhanh ngồi đi."

Lý Cẩn cũng không khách sáo, trực tiếp nói thẳng mục đích đến, "Thúc, là như thế này, ta hôm nay có chuyện tìm ngài hỗ trợ, ngày có biết nhị thiếu gia Cố gia chứ? Quy Vân các chính là của Cố gia họ, ta chế biến mứt trái cây là bán cho hắn. Hắn có người cữu cữu là hoàng thương, sinh ý rất lớn, coi trọng mứt trái cây tỷ tỷ làm, dự định đem mứt trái cây vận chuyển lên kinh thành bán. Cứ như thế, ta nhận thấy nhu cầu đối với mứt trái cây sẽ tăng không ít, nên muốn cho người trong thôn giúp đỡ."

Lý chính đem nước Trương Minh mang lên đẩy về phía Lý Cẩn, "Ngươi nói tiếp đi, cần giúp như thế nào?"

Lý Cẩn tiếp tục nói, "Hán tử trẻ tuổi trong thôn ít nhất cũng có một trăm, khi nhàn hạ nếu bọn họ nguyện ý lên núi hái trái cây, ta có thể ấn giá cả thích hợp thu mua, làm ngày nào kết sổ ngày ấy, làm nhiều có nhiều, chỉ cần nguyện ý làm, là có thể kiếm được tiền tiêu vặt. Chuyện này liên quan đến rất nhiều người, cho nên ta nghĩ trước tiên nói với ngài một tiếng, ngài đối với người trong thôn biết rõ hơn ta, cũng có thể giúp trông chừng một chút."

Nghe Cẩn ca nhi nói xong, thần sắc lý chính hết sức kích động, ông đương nhiên biết rõ đây là chuyện đối với thôn dân mà nói là rất to lớn. Ông vỗ vỗ Cẩn ca nhi, trong lúc nhất thời cảm khái không thôi, "Hài tử ngoan, cha nương ngươi ở trên trời nếu có hiển linh, khẳng định sẽ kiêu ngạo vì ngươi, ta thay các hương thân đa tạ ngươi, mọi người sẽ nhớ tới lòng tốt của ngươi."

Lý Cẩn cũng không cần mọi người niệm tình y tốt, vốn là chuyện hỗ trợ lẫn nhau, có thể tiện tay giúp thì liền giúp. Nếu không phải cần thiết, y cũng không có cái tâm kia, chỉ cần giữa hai bên không làm sai gì thì y đã hài lòng rồi.

Y cười cười, ôn hòa nói, "Ngày mai ta còn phải đi lên trấn một chuyến, buổi chiều về chúng ta lại cùng các thôn dân nói chuyện này đi, thời điểm đó hi vọng Hữu Đường thúc có thể giúp đỡ chủ trì một chút.

"Việc này cứ để ta lo." Là lý chính, có thể nhìn thấy cuộc sống mọi người đều tốt lên, trên mặt ông cũng tươi sáng hơn.

Giải quyết được một việc lớn, đáy lòng Lý Cẩn thoải mái không ít.

"Thì cám ơn thúc." Lại nói hai câu, Lý Cẩn liền cáo từ.

*

Buổi tối hôm đó Lý Cẩn liền đem phương án viết ra.

Về phương diện đồ ăn, ngoại trừ phương thức đi vào hoạt động của món lẩu y còn đang viết, có thể ấn theo chuỗi mà thu lệ phí, thì y còn viết ý tưởng mở siêu thị cùng với làm sao tạo ra một nhãn hiệu*.

Cuối cùng có viết ra ý nghĩ xây dựng khu vui chơi giải trí.*

Y viết một hơi vài ngàn chữ, viết xong cả người đều mềm nhũ, y nhảy người lên mới có tinh thần một chút. Khi quay đầu lại, Lý Cẩn phát hiện y viết không chỉ chữ viết khó nhìn, mà còn có chút chữ bị sai, không viết tốt chữ phồn thể, lại dùng không ít chữ giản thể.

Lại tiếp tục đọc, chữ giản thể nghiễm nhiên đã chiếm một nửa.

Y liền so sánh với chữ viết tỷ tỷ một chút, cảm thấy chữ viết của mình quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng!

Thật đau lòng mà.

Lý Uyển vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong phòng y, thấy y rốt cục cũng nhúc nhích một chút, mới đưa tay gõ gõ cửa.

Biết là tỷ tỷ, Lý Cẩn trực tiếp để nàng đi vào.

Thần ca nhi còn chưa ngủ, đang nằm nhoài trước bàn đọc sách luyện chữ. Bàn gỗ nhỏ là sau đó Cẩn ca nhi cố ý đến nhà Vương thợ mộc đặt, vốn là không dự định đặt làm, vì cảm thấy không gian trong phòng quá nhỏ, nhưng buổi tối Thần ca nhi cũng thích xem sách, y sợ nằm trên giường đọc đối với mắt không tốt, nên Lý Cẩn mới liền đến nhà Vương thợ mộc một chuyến.

Thế nên lúc này mới có chiếc tiểu bàn gỗ này.

Lý Uyển hỏi, "Rốt cục đã viết xong?"

Lý Cẩn gật đầu, thần sắc có vẻ hơi ủ rũ.

Lý Uyển cầm lên xem xem, ánh mắt ngẩn ngơ. Bất quá mấy ngàn chữ, hết chữ này sai đến chữ khác sai, Lý Uyển cố đoán đoán nhưng vẫn có nhiều chỗ vẫn là đọc không hiểu.

Nhận ra được ánh mắt của tỷ tỷ, mặt Lý Cẩn nóng lên, đoạt lại giấy, "Có chút chữ quá khó viết."

Cho nên mới nói thật sự vấn đề không phải là do y.

Dù đã rõ rằng Cẩn ca nhi mới tỉnh lại chưa được bao lâu, có thể viết được chữ như vậy đã là không tệ, nhưng Lý Uyển vẫn có loại cảm giác vô cùng thê thảm. Cái thứ kỳ kỳ quái quái gì đây, dù như thế nào cũng không có cách nào cho người khác xem được.

Lý Uyển lắc đầu một cái, ôn thanh nói, "Đệ thay tỷ nghiền mực, tỷ giúp đệ chép một bản."

Lý Cẩn chính là có ý đó, cũng không ngại chữ viết mình mất mặt, liền vội vã đưa cho tỷ tỷ, đôi mắt sáng lấp lánh, "Tỷ, tỷ chính là cứu tinh của đệ."

Lý Uyển cong cong môi, "Bớt lắm mồm, nhanh nghiền mực."

Tốc độ Lý Uyển rất nhanh, xem không hiểu sẽ hỏi Cẩn ca nhi, dưới thuyết minh của y, rất nhanh đã viết xong. Chữ của nàng mạnh mẽ vững chãi, rất có khí khái, mỗi lần nhìn vào Lý Cẩn đều bội phục không thôi.

Nhận ra được ánh mắt của y, Lý Uyển nghiêm túc nói,"Không cần ước ao, chỉ cần đệ không sợ nhàm chán, nguyện ý kiên trì bền bỉ, thì cũng có thể luyện được chữ đẹp."

Lý Cẩn囧, y sợ nhàm chán nha, mỗi ngày có thể luyện được hai tờ đã là cực hạn.

*

Sáng ngày hôm sau Lý Cẩn đã thức dậy từ rất sớm, y đem mấy tờ giấy ấy nhét vào trong ngực, vô cùng phấn chấn xuất phát, lần này y là đi một mình.

Khi đến Quy Vân các, tửu lâu đã bắt đầu buôn bán.

Tiểu A Phúc vẫn cứ ngốc tại tửu lâu, đại khái nguyên cớ là do thức dậy quá sớm, nó buồn ngủ đến cơ hồ không mở mắt nổi, đầu nhỏ gật a gật, cảnh tượng này thật giống với thời điểm lần đầu tiên Lý Cẩn đến Quy Vân các, hình ảnh có cảm giác như chồng chất lên nhau. Bất đồng chính là vào lúc này sinh ý Quy Vân các đã không còn ảm đạm nữa.

Buổi sáng đã có khách đến.

Nhìn thấy nó đang len lén ngủ gà ngủ gật, cha nó bỗng vỗ lên đầu nó một cái.

Hết chương 36 – 3/10/2018

_________

*hồ khản – 胡侃: thuận miệng nói bừa, muốn gì nói đó

*líu líu lo lo - 叽叽喳喳 – kỷ kỷ tra tra: từ tượng thanh tiếng chim hót

*siêu thị, nhãn hiệu, khu vui chơi giải trí là những từ ngữ hiện đại, vì Lý Cẩn đến từ hiện đại nên những từ ngữ này cũng theo suy nghĩ Lý Cẩn. Vả lại ở cổ đại không có những thứ này, nên mình cũng không biết từ tương ứng là gì, mà QT cũng để như thế này nữa. Cho nên mình để nguyên như vậy luôn nha.

_________

Liệt ca là mẫu đàn ông lý tưởng của gia đình nè...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui