Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Trước đây thể chất Lý Cẩn quá kém, mỗi khi rèn luyện để thân thể không quá mệt, Lý Cẩn còn dậy rất sớm để rèn tập luyện một chút. Hai ngày nay vì quá bận, nên không có đi, hiện tại đã rảnh rỗi, y liền dậy từ rất sớm.

Y rất thích chạy vòng quanh núi Trường Thanh nửa canh giờ.

Ngày hôm nay cũng như mọi ngày, y chạy được một quãng thời gian, mãi đến khi cảm thấy mệt mở hơi tai mới dừng lại.

Y hôm nay còn cũng giỏ trúc theo, dự định thừa dịp mặt trời chưa lên liền cắt ít cỏ về. Cỏ vừa cắt được một nửa thì nhìn thấy Vân Liệt từ xa xa đi tới.

Vân Liệt là cố ý đến tìm y. Hôm qua trước cửa nhà Lý lão thái tuy rằng nhìn thấy Cẩn ca nhi, nhưng lại không thể nói được lời nào, trong lòng Vân Liệt luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Vân Liệt vẫn luôn nhạy cảm, cho nên đã phát giác ra Cẩn ca nhi lúc ấy khi đối mặt với hắn có chút không tự nhiên. Sợ quan hệ giữa hai người nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ càng ngày càng xa cách, nên hắn liền dậy rất sớm, túc trực để ý động tĩnh nhà Cẩn ca nhi.

Thấy Cẩn ca nhi đi ra, hắn liền từ trên cây nhảy xuống.

Khi Cẩn ca nhi chạy bộ, hắn sẽ ngốc ở một chỗ cách đó không xa. Biết rõ trong một thời gian ngắn y sẽ chạy không xong, lát nữa còn muốn đi cắt cỏ, Vân Liệt liền trở về nhà một chuyến, khi trở lại trong tay có thêm hai quả trứng gà đã luộc chín.

Mới nhìn thấy hắn, Cẩn ca nhi liền hoảng loạn, "Sao ngươi lại tới đây?"

Y kỳ thực đã quyết định một chủ ý, thử xa lánh Vân Liệt một chút, phỏng chừng qua vài ngày tâm tư Vân Liệt cũng sẽ phai nhạt, đến lúc ấy còn có thể tiếp tục làm bằng hữu.

Con ngươi Vân Liệt có chút đăm chiêu.

Hắn không trả lời, trái lại đưa hai quả trứng gà trong tay cho Cẩn ca nhi.

Bàn tay hắn rộng lớn, hai quả trứng gà bé nhỏ gọn lỏn trong bàn tay hắn. Rõ ràng đôi bàn tay kia vô cùng thô ráp, chủ nhân của đôi bàn tay ấy cũng vô cùng cao lớn khôi ngô, chỉ cần dùng sức một chút đã có thể bóp nát trứng gà, nhưng cử chỉ hắn lại ôn nhu hiếm thấy, nơi sâu xa trong đáy mắt cũng ẩn giấu một tia chờ đợi khiến người ta run rẩy.

Lý Cẩn hơi sững sờ.

"Còn nóng, ngươi đói rồi, trước tiên lấp đầy bụng."

Chạy bộ rất tiêu hao thể lực, Lý Cẩn quả thực có chút đói bụng. Trong nháy mắt nhìn thấy trứng gà, đôi mắt của y đột nhiên cay cay, trong lòng vừa cảm động vừa khó chịu, trong lúc nhất thời tâm tình rất phức tạp. Nếu như Vân Liệt thật sự yêu thích y, nhưng hắn lại không nói ra với y, nếu không nói rõ ràng với Vân Liệt thì quá không công bằng rồi.

Hắn nhìn chằm chằm hai quả trứng gà không nhúc nhích.

"Ngươi..." Ngươi không cần đối tốt với ta như vậy.

Lời còn chưa nói hết, Vân Liệt đã kéo y ngồi xuống. Lý Cẩn vùng vẫy một hồi nhưng không tránh ra, khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm có chút phức tạp của Vân Liệt, đáy lòng đột nhiên mềm nhũn.

Trước khi phản ứng kịp, thì Vân Liệt đã kéo y ngồi xuống.

Vân Liệt trực tiếp đập trứng gà, lột vỏ rồi đưa cho Cẩn ca nhi.

Cố chấp đưa tay ra.

Lý Cẩn nhận cũng không được không nhận cũng không được, ngay tại lúc này bụng lại không thức thời kêu lên một tiếng.

Trên mặt Lý Cẩn nóng lên, vội vàng nói, "Ngươi ăn đi, ta ăn một cái khác chưa lột." Nói xong cầm quả trứng chưa lột đi. Trên mặt có chút đỏ, vốn gương mặt đã xinh đẹp giờ lại càng động lòng người.

Hầu kết Vân Liệt lăn một cái, nhìn chằm chằm y một lúc lâu, mới nhàn nhạt dời tầm mắt, "Ngươi không cần xa lạ với ta như vậy."

Nghe xong lời này, đáy lòng Lý Cẩn nặng trình trịch, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng hai người ở chung. Từ khi quen biết đến bây giờ, y thật sự là xem Vân Liệt như là bằng hữu, nên mới sai sử hắn không chút khách khí, không phát hiện được tâm ý Vân Liệt. Thế nên, y mới thản nhiên hưởng thụ lòng tốt của hắn, cũng như có thứ tốt sẽ cùng hắn chia sẻ.

Thế nhưng hiện tại, cái Vân Liệt muốn y căn bản là không cho được.

Dù cho rất thích cùng hắn ở chung một chũng, cũng rất thích tính tình của hắn, nhưng vừa nghĩ tới phải gả cho Vân Liệt, còn động phòng, còn sinh tiêu bảo tử, y liền cảm thấy toàn bộ da đầu như muốn nổ tung.

Y là một thẳng nam sống hơn hai mươi năm, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng bụng mình lớn lên, có thể hù chết người ta đó! Thấy Vân Liệt sâu sắc nhìn mình, nơi sâu xa ở đáy mắt chứa đựng một tình cảm không muốn che giấu, trong lòng y đột nhiên nhảy một cái, hai má bỗng dưng nóng lên, vừa sợ vừa căng thẳng.

"Ngươi đừng như vậy."

Lý Cẩn không được tự nhiên dời tầm mắt đi chỗ khác.

"Ngươi ăn đi." Vân Liệt cố chấp nói.

Lý Cẩn囧, thấy hắn không chịu thỏa hiệp, không nhịn được lườm hắn một cái, nhận trứng gà, cắn một cái, trong lòng oán thầm không thôi.

Y quả thực là đói bụng đến đáng thương, một quả trứng gà căn bản không đủ, cắn một cái đã hết một nửa, bụng một chút cảm giác cũng không có.

Vân Liệt kiên trì lột quả còn lại.

Lý Cẩn vội nuốt vào nửa cái còn lại, vội vã cướp đi, "A ự ột."* Bởi vì trong miệng ngậm nửa quả trứng gà, nên quai hàm phình ra, nói chuyện cũng có chút không rõ ràng.

Vân Liệt cảm thấy y đáng yêu không chịu nổi, khộng nhịn được muốn đưa tay chọt quai hàm y một cái, nhưng lại sợ Cẩn ca nhi nóng giận, nửa quả còn lại trong miệng cũng không muốn ăn, nên hắn nhịn xuống, ho khan một tiếng, nói, "Ta làm là được."

Lý Cẩn oán giận nguýt hắn một cái, thua trận.

Vân Liệt đưa quả trứng gà đã lột xong cho y.

Ăn được một nửa, đột nheien Vân Liệt lại nghiêng người tiến về phía y, khí tức mạnh mẽ bao phủ lấy người y, tim y đột nhiên nảy một cái, căng thẳng đến tầm mắt cùng không biết đặt ở đâu. Nhưng Vân Liệt chỉ đưa tay lau khóe một y một chút liền rời đi.

Lý Cẩn thở ra một hơi, lập tức có chút xấu hổ, "Ngươi làm gì vậy?"

Đầu tiên là sờ lông mi, từng bước một, lại đổi thành sờ đôi môi. A a a, thật phát điên mà, hắn là muốn từng bước một tấn công mình sao? Trên mặt Lý Cẩn bỗng dưng nóng lên một cát khó hiểu, muốn che đi trái tim nhỏ run rẩy.

Vân Liệt đưa ngón tay cái dính lòng đỏ trứng gà cho y xem, âm thanh lạnh lẽo trước sau như một, nhưng ánh mắt lại hết sức ôn hòa, "Không cẩn thận dính lên."

Phát hiện mình hiểu lầm, Lý Cẩn càng xấu hổ, nhẫn lại nhẫn, nhưng không nhịn được nguýt hắn một cái.

"Ta cũng có tay mà." A cần ngươi giúp.

Đang lườm hắn, cách đó không xa lại truyền đến hai tiếng bước chân, cùng một âm thanh truyền tới sau đó, khó hiểu có chút quen tai, "Ca, sao lại tới đây? Không phải trong nhà xảy ra chuyện gì chứ?"

Lý Cẩn hơi sững sờ, Vân Liệt nắm tay y, bàn tay kia dựng ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng. Lý Cẩn biệt nữu tránh tay hắn ra.

Nhìn y biệt nữu rất đáng yêu, bên trong ánh mắt Vân Liệt hiện lên ý cười.

Vương Tiểu Miêu căn bản không nghĩ tới ca y tìm y, liền kích động không thôi. Thấy ca y không lên tiếng, kéo y đến nơi không có ai, đáy lòng y liền mơ hồ có chút bất an, chẳng lẽ ca y biết y đến đưa thịt cho a mỗ, muốn thu thập hắn một chút?

Đáy lòng Vương Tiểu Miêu như bị một con mèo nhỏ tím được, lấy hết dũng khí hỏi một câu, "Ca, đến tột cùng là làm sao vậy?"

Vương Tuấn bất chợt dừng bước lại, nghiêng đầu qua chỗ khác, "Làm sao vậy? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta làm sao vậy?!"

Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt cũng rất hung ác.

Vương Tiểu Miêu rụt cổ một cái, nói lầm bầm, "Ca không nói làm sao đệ biết xảy ra chuyện gì."

Vừa nghĩ tới gần đây ca y không phản ứng gì với y, hiện tại vừa đến đã khiển trách y, Vương Tiểu Miêu liền cảm thấy thật oan ức, y run run môi, bên trong đôi mắt to tràn đầy oan ức.

Thấy y lúc này lại còn đóng vai đáng thương, lửa giận trong lòng Vương Tuấn càng lúc càng lớn, "Chuyện Tào Trần là sao?"

Nghe đến hai chữ Tào Trần, trong lòng Vương Tiểu Miêu đột nhiên hồi hộp. Lý Cẩn đồng dạng cũng hồi hộp một chút, nếu như y nhớ không lầm, Tào Trần này chính là người ngày hôm qua tìm Lý lão thái đòi bạc.

Trong lòng Vương Tiểu Miêu có chút bồn chồn, "Hắn làm sao vậy?" Khi y căng thẳng, con ngươi cứ vòng tới vòng lui, đây là thói quen từ nhỏ của y mà Vương Tuấn hiểu rất rõ.

Trong mắt Vương Tuấn chợt lóe lên một vệt thất vọng, nói, "Hắn làm sao vậy? Ngươi nói hắn làm sao vậy? Chuyện ngày hôm qua tận mắt ta nhìn thấy, ngươi vừa mới đi tìm hắn, Trúc Khê thôn liền phát sinh ra chuyện lớn như vậy, ngươi dám nói không có liên quan gì đến ngươi? Ta đã tìm Tào Trần xác định qua hắn đã giở chiêu gì."

Kỳ thực Vương Tuấn cũng không nhìn thấy Vương Tiểu Miêu đi tìm tào trần, khuya ngày hôm trước khi hắn từ ngoài đồng về thì gặp hảo bằng hữu Vương Nghĩa. Vương Nghĩa mới từ trên trấn về, nói rằng xa xa nhìn thấy Tiểu Miêu đến Thảo Bình thôn.

Lúc đó Vương Tuấn đã cảm thấy có gì đó không đúng, sau khi về đến nhà, a mỗ hắn lại có bộ dáng rõ ràng là đã khóc. Hắn không nhịn được liền hỏi thêm mấy câu, khi biết a mỗ hắn đã đem sự tình nói cho Tiểu Miêu, hắn liền có chút bất an.

Kết quả là quả nhiên lại xảy ra chuyện.

Lý lão thái bị bỏ rơi đương nhiên là hả hê lòng người, nhưng vừa nghĩ tới đệ đệ ruột thịt của mình đã làm cái gì, hắn vừa tức vừa phẫn nộ. Hắn vẫn luôn hi vọng Tiểu Miêu có thể không tranh với đời, khoái khoái nhạc nhạc mà sống hết một đời, nhưng dưới tình huống hắn không biết gì lại biến thành như vậy.

Thấy trong mắt ca ca đầy vẻ thất vọng, đáy lòng Vương Tiểu Miêu hoảng hốt.

Nhưng nghĩ đến ca ca y đã nhận lấy cái gì, y hoàn toàn không cảm thấy mình làm sai, không nhịn được lên tiếng nói, "Đệ gặp hắn ta thfi sao? Đệ thừa nhận sự tình đều là đệ sai khiến, ai bảo Lý lão thái hại ai không hại, lại cố tình hại ca, đệ chán ghét bà ta không được sao? Bà ta làm nhiều chuyện xấu như vậy nên phải bị báo ứng."

Vương Tiểu Miêu gân cổ lên, rất không phục, nói cho cùng cũng là y đau lòng ca ca mình, nếu không ai lại quản cái chuyện vô bổ này chứ.

Thấy y có chết cũng không hối cải, Vương Tuấn giận lên cho y một cái tát, "Ta từ nhỏ đã dạy ngươi thế nào? Bà ta làm sai thì đó là vấn đề của bà ta không đến phiên ngươi thay trời hành đạo! Ngươi như vậy, so với bà ta thì có khác gì nhau chứ? Bà ta so với ngươi còn quang minh chính đại hơn, còn ngươi thì sao? Đâm sau lưng người ta, không sợ liên lụy Cẩn ca nhi sao? Nói khó nghe một chút, ngươi thuần túy là tâm thuật bất chính!"

Vương Tiểu Miêu từ nhỏ chưa bao giờ bị hắn đánh dù chỉ là một bạt tay, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, "Ta chính là tâm thuận bất chính, ca chê ta làm mất mặt thì đừng nhận đệ đệ này nữa a."

Không đúng, hắn đã sớm không nhận y rồi.

Vương Tiểu Miêu nhất thồi cực kỳ bi thương, cao giọng khóc rống lên, hắn khóc đến thở không ra hơi, oán hận dậm chân, "Ca đánh ta, ta phải nói cho a mỗ biết!"

Trước đây dù có tức giận thì ca cũng chưa bao giờ đánh y, nghĩ đến hắn lại vì một người ngoài mà đánh mình, y đau lòng khôn xiết, cảm thấy cả thế giới này đã phải bội y. Cho dù tận sau nơi đáy lòng mơ hồ cảm thấy hành vi trả thù của mình không quang minh lỗi lạc, thế nhưng y mới không thừa nhận đâu.

Ngược lại đáy lòng còn thống khoái, đây là việc đúng mà.

Vương Tuấn mắt lạnh lẽo theo dõi y, sự chán ghét nơi đáy mắt hiện lên đau nhói trong lòng hắn. Vương Tiểu Miêu khóc càng thê thảm hơn, oán hận nói, "Ta chán ghét ca, coi như ca có cầu ta, ta cũng không quen ca, ca ca xấu xa!"

Nói xong Vương Tiểu Miêu liền chạy đi, y cũng không nhìn thấy được biểu tình khổ sở của Vương Tuấn sau khi mình rời đi.

Khi vừa nghe thấy chuyện này, Vương Tuấn rất tức giận, giận vì y không biết nặng nhẹ, cả Tào Trần mà cũng dám cấu kết, cũng giận y lại học được thói tính kế người khác, ngoại trừ dạy dỗ, kỳ thực... Vương Tuấn sững sờ nhìn chằm chằm bà tay mình nửa ngày, mới nhấc bước chân nặng nề về Vương gia thôn.

Hắn cũng không biết những lời nói này đều bị Lý Cẩn cùng Vân Liệt nghe được.

Lý Cẩn đương nhiên không nghĩ tới chuyện Tào trần là do Vương Tiểu Miêu bày ra, Lý lão thái còn vì thế mà bị bỏ rơi, trong lúc nhất thời đáy lòng vừa buồn cười vừa phức tạp.

Ánh mắt Vân Liệt trước sau vẫn dừng lại trên người y, giờ khắc này hai người cách nhau rất gần. Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Cẩn ca nhi, hô hấp hắn bỗng chốc trở nên dồn dập.

Cố tình Cẩn ca nhi còn không nhận ra được, nghĩ đến hành động của Vương Tuấn, y không nhịn được lắc đầu nối, "Cái tên Vương Tuấn này cũng thật là ngay thẳng."

Ánh mắt Vân Liệt ngưng lại, cho là Cẩn ca nhi đang khen hắn ta, đáy lòng khó giải thích có chút khó chịu.

"Ngay thẳng?"

Cẩn ca nhi cả hắn còn chưa khen qua, thế mà lại khen một nam nhân xa lạ, lại còn là một người nam nhân từng cầu thân y?! Trong lòng Vân Liệt cuồn cuộn lợi hại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắn nõn vô tội của Cẩn ca nhi, liền cảm thấy đáy lòng có một cỗ vị chua chua chạy tới.

Con ngươi hắn chìm đếm càng sâu, vừa nghĩ tới Cẩn ca nhi khen Vương Tuấn, hắn liền hận không thể, hận không thể,... Ánh mắt của hắn dừng lại trên môi Cẩn ca nhi, tim đập loạn không ngừng, nhìn đôi môi hồng nhuận ướt át của Cẩn ca nhi, cuống họng càng lúc càng co chặt.

Lý Cẩn bị hắn nhìn chăm chú, trái tìm liền nhảy nhót điên cuồng.

"Ngươi làm gì?" Luôn cảm thấy đôi môi như bị ánh mắt của hắn cưỡng hôn rồi!

A a a! Quả thực muốn hỏng mất, trên mặt Lý Cẩn nóng lợi hại, trái tim nhỏ bé không khống chế nhảy lên, lần này so với những lần trước còn kịch liệt hơn, thật sự sắp hỏng mất rồi!!!

Nhìn thấy Cẩn ca nhi lần thứ hai đỏ mặt, Vân Liệt nhấp môi dưới, con ngươi chìm đến càng sâu. Lần thứ hai hắn nghiêng người qua, một tay ôm eo Cẩn ca nhi, môi áp lên môi Cẩn ca nhi.

Lý Cẩn bất ngờ trợn to mắt.

Hết chương 45 – 26/10/2018

_________

Editor - Yên: Cẩn nhi cứ dối lòng hoài, nếu chán ghét thì đã né người ta như né tà rồi, chứ đâu mà cứ đỏ mặt rồi tim đập miết hà:))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui