Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

*theo bản gốc là 法式小亲吻: 小亲吻 – nụ hôn; 法式 – kiểu Pháp.

Nhiếp Chi Hằng cũng đi theo ra ngoài, nhìn thấy động tác nhỏ của Vân Liệt, bỗng có chút sầu muộn, không biết nam nhân độc thân không chịu nổi đả kích sao? Hắn nổi lên ý xấu đằng hắng ho khan một tiếng. Nhìn thấy Cẩn ca nhi vội vã tránh ra, nội tâm cô độc thật đáng thẹn mà cảm thấy thỏa mãn.

Vân Liệt quay người liếc hắn một cái, ánh mắt mang theo ý nhắc nhở. Nhiếp Chi Hằng hất hất cằm lên, mười phần khiêu khích.

Các thôn dân nghe thấy động tĩnh cũng quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy Cẩn ca nhi, sự chú ý của mọi người đều dồn lên người Cẩn ca nhi. Một hán hô lên, "A! Cẩn ca nhi đến."

Lý chính cũng vừa mới nghe nói chuyện phiên xa, ông cũng nghiêng đầu nhìn lại, mọi người vội vàng tránh ra cho Cẩn ca nhi một lối đi. Lý chính nhìn thấy y, cười nói, "Sao Cẩn ca nhi cũng tới đây?"

Thấy Hữu Đường thúc cũng ở đây, Lý Cẩn yên tâm không ít, cười cười, "Ta nghe thấy động tĩnh nên liền tới xem một chút, chuyện phiên xa ta có nghe Lý Cần nói, là hắn bán?"

Lý chính gật đầu, trầm giọng nói, "Hắn đã thừa nhận, nói rằng bán một chiếc, bất quá khi Cần tiểu tử từ trên trấn về đã nhìn thấy hai chiếc phiên xa tại bờ sông, còn có một chiếc bị người bán đến Lâm thôn."

Lý Cẩn gật đầu, Trương Nhị mặt rỗ còn đang bị người áp trên mặt đất, trên mặt bị người đánh hai quyền có chút sưng, dáng dấp vô cùng đáng thương, thần sắc không giống như đang nói dối.

Hữu Đường thúc nhìn Cẩn ca nhi, "Việc này Cẩn ca nhi giao cho chúng ra xử lý là được. Trước ta đã nói Cẩn ca nhi nhớ đến mọi người, nên liền mang theo chúng ta đi kiếm tiền, còn dạy cho chúng ta cách chế tạo phiên xa, không ai được vong ân phụ nghĩa, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho hắn. Trương Nhị mặt rỗ ngươi đã biết còn làm sai, là không muốn ở lại Trúc Khê thôn nữa sao?"

Trương Nhị mặt rỗ hoảng hốt, "Hữu Đường thúc, ta cũng là thật sự hết cách nên mới đem bán phiên xa đi, nếu không phải không có tiền, lại không nghĩ cách kiếm chút tiền nữa thì ta phải chết đói rồi."

Đất đai gia đình gã bị gã bán đi chỉ còn một mẫu, gã lại chỉ biết hết ăn lại nằm, hàng năm cũng không thu được bao nhiêu hoa màu, không chết đói mới là lạ!

Thấy gã đến bây giờ còn không biết hối cãi, Lý Cần đạp hắn một cước, "Phương pháp là cha Cẩn ca nhi nghĩ ra được, ở đâu tới lượt ngươi bán lấy tiền, cho dù có nghèo chết, ngươi cũng không nên đánh chủ ý lên phiên xa."

Lý Cần căm ghét gã một mặt, một mặt khác là sợ Cẩn ca nhi buồn lòng, cảm thấy các thôn dân không biết tốt xấu.

Ngay tại lúc này, một thiếu niên vóc người thon dài vọt tới, ánh mắt nó đỏ ngầu, không nói hai lời liền rầm một tiếng quỳ trên mặt đất.

Hữu Đường thúc ngẩn người, vội vã đưa tay kéo nó, "Kim tiểu tử sao lại quỳ xuống? Có chuyện gì hảo hảo nói, mau đứng dậy!"

Trương Tiểu Kim không chỉ là người có năng lực, mà còn vô cùng hiếu thuận, tại Trúc Khê thôn rất được trưởng bối yêu thích. Vì để xem bệnh cho a mỗ, mấy ngày trước đã lên núi hái không ít sơn mai. Hữu Đường thúc thường xuyên mang nó ra dạy dỗ hai đứa tôn tử của mình. Lúc này thấy hai mắt nó đỏ ngầu, nên cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

Trương Tiểu Kim lại không muốn đứng lên, vẫn cứ dập đầu một cái, "Một cái phiên xa khác là ta bán, ta xin lỗi Cẩn ca nhi, bạc thu được ta mua thuốc cho a mỗ, chờ qua mấy ngày ta kiếm được bạc nhất định sẽ trả lại gấp bội cho Cẩn ca nhi."

Nó mới từ trên trấn lấy thuốc về cho a mỗ, nghe thấy nhóm đại nương bàn chuyện phiên xa nên liền chạy tới, trong tay còn mang theo thuốc. Hai ngày nay a mỗ nó ho lợi hại, sáng sớm hôm nay còn ói ra huyết, tiền hái sơn mai đã xài hết rồi, nó thật sự không còn cách nào khác nên liền đem phiên xa bán cho một người quen, lúc đó chỉ lo kiếm tiền xem bệnh cho a mỗ, căn bản không có suy nghĩ nhiều.

Mọi người đều biết hoàn cảnh nhà nó, nhất thời trầm mặc lại.

Trương Nhị mặt rỗ nghểnh cổ lên, hừ một tiếng, "Ta nói một cái khác không phải ta bán, các ngươi còn không tin, hiện tại có thể thả ta ra rồi chứ." Nói xong cũng giãy giụa muốn đứng lên.

Lý Cần đá thẳng vào chân gã một cái, gã kêu thảm một tiếng liền quỳ xuống.

Trương Tiểu Kim lại dập đầu một cái, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt thon dài tràn đầy hổ thẹn.

Nó mới chừng mười lăm tuổi, nếu ở hiện đại thì bất quá chỉ là học sinh cấp hai mà thôi. Thấy trán nó đã sưng đỏ lên, Lý Cẩn liền đưa tay kéo nó lên, "Trả cái gì mà trả, phương pháp ta dạy cho các ngươi, các ngươi muốn dùng thế nào cũng được. Cũng không dối các ngươi, ta còn đem phương pháp chế tạo phiên xa tặng cho Cố lão thái gia, qua một thời gian ngắn ông ấy phỏng chừng sẽ dâng lên thánh thượng, phiên xa sớm muộn gì cũng sẽ mở rộng khắp cả nước. Đây cũng không phải bảo bối tổ truyền gì, đâu cần chỉ để chúng ta biết, truyền đi cũng coi như là một chuyện tốt."

Lý Cần lên tiếng nói, "Tuy nói là nói như vậy, nhưng bọn họ không được ngươi cho phép đã đem bán phiên xa, thì vẫn có chút quá đáng. Kim tiểu tử tạm thời không đề cập tới, chắc chắn nó cũng là sốt ruột bệnh tình a mỗ, còn tên Nhị mặt rỗ này là vì tư lợi, không thu thập hắn một chút hắn sẽ không biết nhớ, sớm muộn cũng gặp phải chuyện lớn."

Mặt Trượng Nhị mặt rỗ nhất thời gục xuống.

Lý Cẩn trầm ngâm một tiếng, nói rằng, "Như vậy đi, năm lượng bạc này Trương Nhị mặt rỗ không để hắn thu không được, không phải học đường trong thôn không có tiên sinh sao? Chúng ta dùng số bạc này, trước hết mời một tiên sinh đến đây. Trong thời gian ngắn phiên xa cũng chưa mở rộng ra, mọi người nếu nguyện ý động thủ làm, thì có thể kiếm tiền trên công sức của mình, có thể mang phiên xa bán đến thôn khác hoặc huyện khác, cũng có thể kiếm được chút tiền tiêu vặt. Bất quá chúng ta thương lượng trước, nhất định phải thống nhất giá tiền, không thể bán quá cao, miễn mang tới phiền phức cho thôn chúng ta. Không quan tâm các ngươi bán nhiều ít, đều phải rút ra một phần giao cho Hữu Đường thúc, khi đó dùng số tiền này mời tiên sinh. Mọi người cảm thấy thế nào?"

Đoàn người nhất thời sôi sùng sục.

"Bất luận ai cũng có thể lấy phiên xa bán lấy tiền sao?"

Cẩn ca nhi gật đầu, chế tạo phiên xa là việc chân tay, kỳ thực cũng là tiền khổ cực kiếm được.

Thấy Cẩn ca nhi gật đầu, tất cả mọi người đều cao hứng đến điên rồi, "Nếu như có thể mời tiên sinh, hài tử trong nhà có phải là cũng có thể đi học?"

Cẩn ca nhi nhịn không được cười cười.

Ánh mắt y rất đẹp, khi cười rộ lên rạng ngời rực rỡ, đặc biệt dễ nhìn, "Đương nhiên, khi đó mọi người cũng không cần lại nộp tiền, tất cả hài tử đều có thể đi đọc sách, coi như không thi nổi trạng nguyên, thì nhận thức thêm cái chữ cũng được, học được tính sổ rồi, chờ lớn lên có thể lên trấn tìm việc."

"Vậy thật đúng là chuyện tốt lớn."

"Cẩn ca nhi thật là phúc tinh của chúng ta, từ khi Cẩn ca nhi tỉnh lại, chuyện tốt một cọc lại một cọc đến."

"Còn không phải sao, oa nhi nhà chúng ta lại có thể đi học, không được, ta phải mau về nhà đem tin tức tốt này nói cho cha ta biết đi, lão nhân gia nhất định sẽ cao hứng như điên."

Mọi người cũng không nhịn được cười ha ha, chỉ có Trương Nhị mặt rỗ bởi vì tiền bị mất mà cả mặt đau khổ.

"Ta cũng phải nói cho hài tử nhà ta biết, Khâm ca nhi vẫn muốn đọc sách, đúng rồi, có tiên sinh rồi, tiểu ca vẫn nhận chứ? Nghe nói thật nhiều tiểu ca gia đình giàu có còn được thỉnh tiên sinh đến dạy đấy, năm trước có một tiểu ca còn thi đậu tiến sĩ."

Lý Cẩn cười cười, tinh thần phấn chấn nói, "Đương nhiên nhận, đời ta là không có hy vọng, ta còn nhờ vào Thần ca nhi nhà ta thi đậu trạng nguyên đây. Đến lúc đó tiểu hán tử cùng tiểu ca trong thôn cũng có thể đến học đường, chúng ta thỉnh tiên sinh tốt nhất trong huyện đến, tranh thủ làm cho Trúc Khê thôn chúng ta biến thành trạng nguyên thôn."

Các thôn dân đều cười theo, cảm thấy tựa như đang nằm mơ, "Trạng nguyên thôn, ha ha ha, ra một trạng nguyên thôi chúng ta cũng đã có thể cười tỉnh."

Hữu Đường thúc cũng cười, "Chẳng trách nói rằng Cẩn ca nhi là người có phúc khí, có thể mang đến vận tốt cho người ta. Cuộc sống mỗi ngày của Trúc Khê thôn chúng ta ngày càng tốt, ta bây giờ nghĩ đến có thể tiếp tục mở học đường thì cả người liền tràn trề sinh lực."

Lý Cẩn cong cong môi, "Lại khen ta ta càng kiêu ngạo hơn mất, không có chuyện gì nữa tất cả mọi người giải tán đi, phỏng chừng cũng chưa ăn cơm, mau về ăn cơm thôi."

Vân Liệt nhìn dáng vẻ y cười hì hì, cơ hồ tầm mắt không dời.

Sau khi tất cả mọi người tản đi, Vân Liệt lại đưa tay kéo Cẩn ca nhi lại.

Vốn dĩ hắn đều là nắm lấy tay mình, nhưng lần này lại là mười ngón tay liên kết, mỗi một ngón tay đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Tim Lý Cẩn nhảy ầm ầm ầm, lại không bị khống chế lần nữa, tròng mắt đen nhánh chứa đựng từng tia ngọt ngào. Rõ ràng còn chưa chính thức nói đến chuyện luyến ái, vậy mà lại bị cái sự ngọt ngào này xông đến choáng váng. Thì ra tư vị có bạn gái, à không, có bạn trai lại bay bổng như thế, sớm biết đã cong từ sớm rồi.

Y không nhịn được liếc mắt ngắm Vân Liệt một cái, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối diện với con ngươi sâu thẳm ngột ngạt của Vân Liệt.

Trong lòng Lý Cẩn nảy lên một cái, làm bộ bình tĩnh dời tầm mắt.

Nhiếp Chi Hằng chậc một tiếng, đưa tay chỉ chỉ hai người, vô cùng đau đớn nói với Lý Cẩn, "Cẩn ca nhi, ngươi làm sao có thể tùy ý tên dã hán tử này làm bừa được? Thân còn chưa xác định, lại để cho hắn nắm tay, không sợ hắn được voi đòi tiên? Ta cho ngươi biết, nam nhân là cái loại đà lấn tới."

Vân Liệt liếc hắn, "Ngươi sao còn chưa đi?"

Nhiếp Chi Hằng, "..."

Nắm đấm có chút ngứa.

Vân Liệt kéo Cẩn ca nhi đi hướng ngược lại.

Lý Cẩn không nhịn được cong cong môi, cảm thấy bộ dạng này của Vân Liệt khó giải thích có chút manh. Y dùng ngón tay cái cào cào lòng bàn tay Vân Liệt, nhận ra được thân thể hắn cứng đờ một chút, cười càng thêm tươi.

Kỳ thực lời Nhiếp Chi Hằng nói rất đúng, nam nhân là cái loài được đà lấn tới. Nói đến cái này, vậy mà y lại là tiêu biểu trong số đó, y hiện tại muốn hôn nhẹ Vân Liệt! Cũng không thể chủ động được! Cẩn ca nhi nháy mắt mấy cái, cảm thấy trái tim mình rục rà rục rịch.

Nhiếp Chi Hằng giận đến no cơm rồi, mới vừa đến cửa nhà, đôi mắt bỗng chợt lóe sáng, đệ đệ không ở nhà, có thêm cơ hội tốt thông đồng tỷ tỷ.

Nhiếp Chi Hằng quay đầu đến nhà Lý Uyển.

Vân Liệt duỗi tay nắm bàn tay y đưa đến bên môi hôn một cái, Lý Cẩn quay nhìn trước sau, xác nhận xung quanh không có ai mới nhanh chóng nhón lên hôn môi Vân Liệt một cái.

Cái hôn này, phảng phất như có điện, Lý Cẩn chỉ cảm thấy trên môi tê tê, lan đến cả đáy lòng, trái tim nhỏ dường như không chịu nổi.

Thân thể Vân Liệt cứng đờ một chút, con ngươi đột nhiên trở nên thâm thúy, sự tự chủ mạnh mẽ đã triệt để sụp đổ, hắn đưa tay kéo Cẩn ca nhi vào trong lồng ngực, tay hơi dùng sức, một tay nâng cằm y lên, một tay khác đỡ sau gáy y.

Tim Lý Cẩn liền run run một chút, bỗng dưng có chút kích động, y theo bản năng ngẩng đầu lên, cổ thon dài vẽ lên một đường nét xinh đẹp. Y đưa tay ôm lấy đầu Vân Liệt, kéo hắn xuống, chóp mũi hai người từ từ chạm vào nhau.

Hô hấp Lý Cẩn đột nhiên đồn dập, không chỉ có y, mà Vân Liệt cũng không tốt hơn là bao. Ánh mắt hắn cực kỳ nóng rực, sâu sắc nhìn Cẩn ca nhi, vô cùng dứt khoát cúi đầu hôn xuống.

Bốn cánh môi cùng dính sát vào nhau.

Xúc cảm mềm mại, khiến cho thân thể hai người chấn động một chút.

Vân Liệt vô sự tự thông dùng lưỡi liếm môi Cẩn ca nhi, len lỏi qua hàm răng, đưa đầu lưỡi hướng vào bên trong tìm kiếm.

Hết chương 56 – 16/11/2018

_________

Yên: Thấy thôn dân ở đây vui mà mình cũng vui lây, họ khổ quá rồi. Mà phải công nhận cách giải quyết vấn đề của Cẩn nhi thông minh thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui