Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chuyển ngữ:Yên Vân

Biên tập: Nguyn

*

*thay danh xưng Lý Cẩn = y

Lý Cẩn chưa bao giờ biết một cái đùi dê nướng lại có thể khiến y thèm đến như vậy, không không không, đây nhất định không phải là y, nhất định là tiểu Lý Cẩn chưa từng được ăn ngon, mới không chống lại được cái tư vị này.

Ánh mắt Lý Cẩn từ thịt dê nướng dứt ra, "Ngươi tìm ai?"

Nghe thấy y mở miệng nói chuyện, ánh mắt Vân Liệt dừng lại, bước chân dừng một chút, "Cẩn ca nhi?"

Thanh âm hắn trầm thấp, thanh tuyến thiên về lạnh lùng, càng đặc biệt dễ nghe.

Lý Cẩn cười cười, "Vào đi."

Ánh mắt y rất đẹp, cười rộ lên đặc biệt sinh động, như bỗng nhiên chạm vào một ao xuân thủy, nổi lên từng cơn sóng gợn.

Từng trận mùi thịt bay tới chóp mũi.

Ánh mắt Vân Liệt càng lúc càng thâm thúy.

Trước đó hắn đi Nam Linh Sơn, mới vừa trở về, căn bản không biết Cẩn ca nhi đã khôi phục bình thường, giờ khắc này, hắn nhìn ánh mắt Cẩn ca nhi tràn đầy xem xét.

"Ngươi cũng ở thôn Trúc Khê?"

Lý Cẩn cầm đùi dê nhấc chân đi vào nhà chính, vừa đi vừa hỏi một câu. Trên bàn nhà chính có một chậu chứa trái cây, còn lại không nhiều lắm, vừa vặn có thể để chân dê vào. Vừa quay đầu lại mới phát hiện nam nhân vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lý Cẩn không câu nệ tiểu tiết quen rồi, cũng không rõ phải chiêu đãi hắn sao mới tốt. Thấy hắn đứng bất động, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn mình chằm chằm, y sờ sờ chóp mũi, tự dưng có chút囧, đang muốn nói câu gì, tỷ tỷ đã dẫn hai đứa nhỏ về.

Vừa vào sân, họ liền phát hiện trong sân có thêm một nam nhân. Thân hình hắn cao lớn, trên mặt mang vết sẹo, khí thế rất kinh người, cũng không giống như nông dân thông thường. Nghiên tỷ đại khái có chút sợ, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Lý Uyển, ánh mắt khiếp sợ rụt rè.

Thần ca nhi cũng mím mím môi.

Lý Uyển nhìn hắn vài lần, đáy mặt chợt lóe một tia kinh ngạc, "Vân thợ săn?"

Vân thợ săn ở tại vùng tây nam của làng, cách nhà bọn họ không xa, hai năm trước đã định cư tại thôn Trúc Khê. Ngày thường hắn dựa vào săn thú mà sống, tính tình hắn vô cùng quái gở, tính khí cũng có chút quái, thêm vào đó trên mặt có một vết sẹo, có rất nhiều lời đồn liên quan đến hắn, còn có người nói hắn từng giết người, trong thôn không ít người sợ hắn, cùng hắn nói chuyện bình thường cũng chưa tới mười người.

Lý Uyển chỉ gặp qua hắn từ xa xa vài lần, đánh giá ở khoảng cách gần mới phát hiện cả người hắn đầy sát khí, nửa khuôn mặt mang vết sẹo kia càng hù người, nửa mặt kia tuấn mỹ không chân thực, một tuấn một xấu, tướng mạo hắn hoàn toàn mơ hồ, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng làm bắp chân người ta nhũn ra.

Vân Liệt hờ hững thu tầm mắt, liếc mắt nhìn Lý Uyển một cái, dương quang chiếu rọi xuống, đôi tròng mắt kia càng lúc càng thâm trầm, thực sự là hù người. Lòng bàn tay Lý Uyển đều chảy mồ hôi, không biết hắn tới nơi này làm gì?

Vân thợ săn gật đầu một cái, không nói gì liền quay người ly khai.

"Hắn đây là?" Trong lòng Lý Uyển thở ra một hơi, có chút khó hiểu.

Lý Cẩn nhấc đùi dê trong tay lên quơ quơ.

Lý Uyển ngẩn người, "Hắn đem tới?"

Lý Cẩn gật đầu, "Cần tiễn hắn một đoạn không?"

Lý Cẩn nhớ tới trước đó khi có người đến đây, tỷ tỷ đều tiễn một đoạn đường, lần này người tới là nam nhân, mình tiễn mới thích hợp hơn chút?

Chân Vân thợ săn dài, bước chân lại to, đảo mắt liền đi xa một đoạn.

Lý Uyển có chút sợ hắn, sợ hắn nghe thấy, nhỏ giọng oán trách vài câu, không biết Vân Liệt dùng nhĩ lực, nghe rõ rõ ràng ràng, "Đưa cái gì mà đưa, nào có hán tử nào như hắn bắt chuyện cũng chưa từng lại chạy tới nhà tiểu ca? Lại bị người nhìn thấy truyền ra ngoài thì không tốt."

Lý Cẩn có chút囧, lại nhịn không được mà vui vẻ.

Bất quá muốn tiễn cũng không kịp, người đã đi xa rồi.

Lý Cẩn ngoắc ngoắc tay hai đứa nhóc, "Đến đến đến, cữu cữu chia đùi cho các ngươi ăn."

Nghiên tỷ đã sớm bị mùi hương đó hút lấy, đã tự giác chạy đi rửa rửa tay nhỏ.

Thần ca nhi nghe hô một câu mới giật giật.

Lý Uyển chau mày lại, nhìn Cẩn ca nhi muốn nói lại thôi.

Lý Cẩn cười cong mắt, "Tỷ, tỷ có lời gì thì nói thẳng nha."

"Đệ có ấn tượng với Vân thợ săn?"

Thời điểm lấy đùi dê từ trên tay hắn, ngược lại cảm thấy được dáng vẻ y có chút quen biết, ấn tượng khác tất nhiên là không có.

"Đệ ngay cả Mai Chi tỷ còn không nhớ rõ, sao có thể nhớ tới hắn."

Lý Uyển thở một hơi.

Chờ sau khi Vân thợ săn đi, nàng mới nhớ tới, trước Mai Chi có nói thấy Vân thợ săn từng đưa đồ ăn cho Cẩn ca nhi.

Lần này gặp được hắn ở nhà, Lý Uyển càng nghĩ càng cảm thấy mục đích của hắn không thuần khiết, hán tử thành thật ai sẽ làm như vậy? Nhất định là nhìn thấy Cẩn ca nhi lớn lên đẹp, muốn chiếm tiện nghi!

Tuy rằng trông chờ Cẩn ca nhi có thể gả cho hán tử có bản lĩnh, nhưng tận đáy lòng Lý Uyển, Vân thợ săn tuyện đối không phải lựa chọn tốt. Hắn trầm mặc ít nói không nói, lại còn dữ dằn, vừa nhìn liền biết không biết thương người, Cẩn ca nhi nhà nàng dù không gả được cho người đọc sách, ít nhất cũng phải gả cho người biết nóng biết lạnh.

"Quá quý giá, đùi dê này tỷ không thể nhận." Lý Uyển đi lại trong phòng một vòng, đã quyết định.

Trước đây nàng không biết cũng đành thôi, nếu đã biết, không quản Vân thợ săn có tâm tư gì, nàng cũng không thể tùy ý hắn tiếp tục ý đồ.

Lý Cẩn phất tay một cái, hoàn toàn không để trong lòng, "Một cái đùi dê, đã lấy rồi trả lại cũng không tiện, nếu như cảm thấy quá quý giá, sau này trả lại hắn những vật khác, có qua có lại mà."

Lý Uyển chính là sợ có qua có lại.

Nàng cũng không tiện nói rõ.

Thấy Cẩn ca nhi không nghĩ nhiều, nàng thở dài, "Lần này tính, sau đó không để cho hắn đưa nữa, dù sao cũng không quen không biết."

Lý Uyển vừa dứt lười, một thanh âm phụ nhân vang dội, vừa đứng ở cửa vừa mắng, "Ta chưa từng thấy con dâu nào không có nhà như thế, đáng thương ta hoàn toàn coi nó là tốt, tiền kiếm được cũng không muốn nộp lên! Ta sao lại số khổ như vậy, một đứa con trai đàng hoàng lại cưới ả hồ ly tinh, biết ăn thịt uống máu hắn còn kinh sợ hắn không nghe lời lão nương!"

Tay chân Lý Uyển lạnh lẽo, thanh âm này rõ ràng là mẹ chồng của nàng!

Thấy người xung quanh càng tụ càng đông, mẹ Triệu Đại Niên càng không kiêng dè gì, tiếng khóc cũng càng vang dội. Ngày hôm nay bà chính là muốn làm lớn chuyện lên, tốt nhất làm cho Lý Uyển trước mặt mọi người bất kính với bà, làm cho nàng ngưng bà lại.

"Các ngươi không biết, đừng nhìn ả điềm đạm yên tĩnh, kì thực một bụng chứa tâm nhãn, vừa kết hôn liền không thể chờ được nữa muốn ở riêng, nói cẩn thận mỗi tháng cho ta mười mấy đồng tiền, kết quả không đề cập tới, thương ta một lão thái bà cả bữa cơm cũng ăn không đủ no!"

Lý Uyển tức giận đến mức run cả người. Mẹ chồng này cũng thật là cái gì cũng dám nói, tiền Đại Niên rõ ràng đều bị bà giả bộ bệnh lừa gạt lấy đi, hai đứa bé cả quần áo cũng không có, chỉ có thể kiếm đồ người khác không cần, bà cả ngày lại nổi tiếng uống say.

"Kết hôn tám năm, ngay cả hán tử cũng không sinh được. Đây không phải con dâu? Nó đây là muốn Triệu gia chúng ta đoạn tử tuyệt tôn mà!"

Người xung quanh nghị luận sôi nổi.

Có xem trò vui, cũng có cảm thấy được Lý Uyển đáng thương, gặp phải mẹ chồng như thế cũng thật là có khổ mà không nói được.

Có người thông suốt liếc mắt là đã nhìn ra mẹ Đại Niên đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình, tận lực kiếm chuyện đây. Dù Lý Uyển là người tốt, nhưng trước sau không sinh được hán tử, đổi lại ai cũng không vui nha.

Huống hồ Triệu gia chỉ có một đứa con trai là Triệu Đại Niên, chỉ nhìn vào hắn để nối dõi tông đường.

"Ôi cha hắn ơi, ngươi làm sao lại đi sớm bỏ lại ta, đáng thương ta một mình, sống không có hi vọng! Triệu gia chúng ta có điểm gì có lỗi với nàng? Thời điểm xuất giá nàng không bỏ được đệ đệ ngốc kia, Triệu gia chúng ta một mình nuôi sáu năm, trời mới biết hắn hút máu chúng ta nhiều hay ít. Thật vất vả đưa hắn đi, nàng liền ba ngày hai đầu chạy đến xem hắn, chừng mấy ngày không có ở nhà, ta cũng hoài nghi đồ ngốc này cho nàng uống hồn dược gì, còn đây là nàng ngay cả nhà cũng không cần mà!"

Âm thanh bà vang dội, khóc sướt mướt, giống như đi dự đám tang, lời trong miệng khó nghe cực điểm, Lý Uyển căn bản không nghĩ tới bà nhắc tới ở nhà cũng đành thôi, nay lại còn chạy tới thôn Trúc Khê nháo loạn!

Lý Uyển tức giận đến mức run cả người.

Cái gì mà hút khô máu của bọn họ? Cẩn ca nhi ăn uống tất cả đều là đồ của nàng, với Triệu gia họ căn bản không có nửa phần quan hệ!

Lý Uyển cắn chặt môi.

Thần ca nhi nắm chặt tay mẹ nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Nghe đến đó, Lý Cẩn triệt để hiểu được, cố tình đến kiếm chuyện? Lý Cẩn chưa bao giờ là người tốt tính, bị người đến nhà chỉ vào mũi mắng, mắng vào tỷ tỷ tốt của y, y có thể nhịn xuống mới là lạ.

Y nhấc một cái đòn gánh nước trong nhà lên, đẩy ầm cửa ra, đối mặt với chóp mũi Triệu lão thái.

Bà bị doạ lùi về sau ba bước mới đứng vững.

Hết chương 6 – 24/6/2018

Đã beta - 31/03/2020


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui