Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn



Lý Cẩn đúng là trình độ gà mờ.

Y ở cô nhi viện cả cơm cũng ăn không đủ no, tuổi hơi lớn chút đã phải đi kiếm tiền, nào có nhàn hạ thoải mái mà chơi cờ? Y cùng A Kiên còn có Nhang Muỗi, trong ba người, chỉ có Nhang Muỗi là có thể điềm nhiên nghiên cứu cái này. Ai bảo hắn ăn cơm đặc biệt ít, một chút ít thức ăn như cho mèo hắn cũng có thể ăn no.

Mỗi khi Lý Cẩn cùng A Kiên nghĩ cách làm ăn kiếm tiền, hắn vẫn không hứng thú lắm, cả ngày chỉ ôm sách vở, đến mức sắp biến thành con mọt sách. Thật vất vả lắm mới được nghỉ ngơi một chút, hắn lại hoặc là ôm mấy quân cờ không buông tay, hoặc là viết viết vẽ vẽ trên đất.

Lý Cẩn còn nhớ lúc trước hình như hắn có đại diện cô nhi viện tham gia một giải đấu tài năng đánh cờ gì đó, còn nhận được giải nhất thanh thiếu niên. Mấy ngày đó viện trưởng đặc biệt vui vẻ, còn thêm món ăn cho bọn hắn, Lý Cẩn ăn đùi gà cũng rất vui vẻ, cho nên mỗi khi Nhang Muỗi ôm hộp cờ tìm y, y còn chơi cùng hắn hai ván.

Chính thời điểm ấy y đã học được chơi cờ, bất quá tổng cộng cũng chơi chưa được mấy lần, đánh tới đánh lui với hài tử vẫn được, cùng cao thủ đánh cờ còn không phải là con gà mờ sao.

Cho là Lý Cẩn lại khiêm tốn, Cố Tử Hoa cười nhạt, "Ta cũng gần như theo bản năng."

Tại Cố gia, không chỉ có lão gia tử có tài đánh cờ cao siêu, mà còn có Cố Tử Ngọc chính là truyền nhân đích thực của ông, thuở nhỏ đã thiên phú hơn người, so với bọn họ, Cố Tử Hoa cũng được xem như là thiên phú. Trên thực tế kỳ phong của hắn bình tĩnh quyết đoán, rất có phong độ đại tướng, tương tự với con người hắn.

Lý Cẩn tin là thật, "Được thôi, vậy hai chúng ta liền chém giết một bàn!"

Cổ đại không có gì giải trí, có thể ăn no bụng rồi, Lý Cẩn đối với chuyện kiếm tiền cũng không có cố chấp đến như vậy, đột nhiên đánh cờ cũng rất thú vị.

Lý Cẩn ngồi đối diện với hắn, tràn đầy phấn khởi nói, "Chúng ta chơi cờ gì?"

Triều Đại Hạ chỉ có cờ vây cùng cờ tướng.

"Lý công tử lựa chọn đi."

Cố Tử Hoa thu lại những quân cờ màu đen trên bàn cờ vào hộp. Hộp cờ là gốm sứ chế thành, hình bầu dục, trên bề mặt còn điêu khắc đồ án đơn giản, đơn giản mà phóng khoáng, vẻ ngoài vô cùng đẹp mắt.

Lý Cẩn cũng giúp đỡ thu cờ một chút.

Quân cờ trơn bóng như ngọc, nắm vào trong tay khiến cho người ta cảm giác hết sức thoải mái, Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Gọi ta Lý Cẩn là được, vậy ta liền không khách khí." Nhìn thấy có một bộ cờ tướng kế bên, Lý Cẩn cười nói, "Trước tiên chơi cờ tướng đi."

Nghĩ đến bất đồng về triều đại, Lý Cẩn liền bồi thêm một câu, "Đúng rồi, ngươi trước nói quy tắc cờ tướng một chút."

Cố Tử Hoa hơi sững người, nhưng thực chất vẫn nói qua một lần.

Lý Cẩn lấy ra sức mạnh thi cấp độ sáu*, "Ngươi đi trước đi."

Y nói vô cùng hào khí, giống như có thể giết hắn không còn manh giáp.

Cố Tử Hoa cũng không chối từ, lấy quần cờ tướng ra.

Lý Cẩn là tân thủ mới chơi, vô cùng can đảm, vừa ra tay liền đại khai sát giới, hào khí ngất trời.

Cố Tử Hoa cau mày, ngưng thần* nhìn lướt qua, đi được mấy bước, liền nhận ra có gì đó không đúng, "Ngươi không am hiểu cờ tướng?"

Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Ta nói ta là tên gà mờ, ngươi lẽ nào cho rằng ta khiêm tốn?"

Y có tí khôn vặt, tuy rằng số lần chơi cờ không nhiều, nhưng khi còn ở cô nhi viện, cũng chỉ Nhang Muỗi mới có thể đánh bại y. Đương nhiên đó đều là trẻ con, thuần túy tùy tiện vui đùa một chút, nhưng đối với vị mà Cố Tử Ngọc tôn là đại thần này, điểm khôn vặt này đương nhiên không đáng chú ý.

Cố Tử Hoa sờ sờ chóp mũi, cho dù nhường y hai bước, Lý Cẩn vẫn sẽ thua thảm hại.

Lý Cẩn cười cười, "Ngươi chơi cờ vây thế nào? Cũng lợi hại như vậy sao? Hay là chúng ta lại thử cờ vây, tuy nói cũng là trình gà mờ, nhưng tốt xấu gì cũng từng chơi mấy lần."

Đoán được lời y nói từng chơi mấy lần thực sự là mấy lần, Cố Tử Hoa không nhịn được bật cười lắc đầu.

Khi Cố Tử Ngọc bước vào, nhìn thấy trước tiên chính là ý cười nhàn nhạt trên mặt ca ca hắn.

Hắn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Ngày thường ca ca hắn cũng không dễ ở chung như vậy, một tháng có thể cười một lần đã khiến người ta cảm thấy thật thần kỳ, nói là băng sơn cũng không quá đáng, lại còn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, gần đây tựa hồ đến Quy Vân các có chút nhiều?

Cố Tử Ngọc híp mắt một cái.

Thấy Lý Cẩn lại cùng ca ca hắn đang chơi cờ, hắn không nhịn cười được, "Lý huynh, ngươi cùng hắn chơi cờ là có ý gì, một chút lạc thú cũng không có, còn không bằng tìm A Phúc chơi."

Toàn bộ cảm xúc của A Phúc đều hiện ra mặt, đi nhầm bước liền gào lên ào ào, còn thỉnh thoảng đùa giỡn lại, phải cho nó đánh lại, không cho đánh lại, liền gấp đến xoay vòng, cầu gia gia cáo nãi nãi.

Ca ca hắn từ đầu đến cuối mặt không biến sắc, kết thúc một bàn cờ, cả một câu cũng không nói, có thể khiến người ta tẻ nhạt chết.

Thấy hắn đến, Lý Cẩn cười cười, "Không phải không được, đúng rồi, ta dạy các ngươi một trò chơi mới, cũng là bằng hữu ta nghĩ ra được, khi các ngươi tẻ nhạt có thể thử một chút." Nghĩ đến gần đây Cố Tử Ngọc vẫn luôn nóng lòng kiếm tiền, y nháy mắt mấy cái, "Cố gia không phải còn có trà lâu sao? Khi đó còn có thể đặt bàn cờ ở trà lâu, thực hành chính sách thu lệ phí, người tới chơi nhiều còn có thể kiếm một món tiền."

Gần đây đại khái vì nhiều lý do mà Lý Cẩn luôn cảm thấy chân có chút đau, y không nhịn được duỗi duỗi chân

Cố Tử Ngọc đối với chuyện chơi cờ không có cảm giác gì, nhưng đối với trò chơi mới từ miệng y lại thêm một chút hứng thú.

Hắn hứng thú ngồi xuống, "Trò chơi mới gì?"

Lý Cẩn đơn giản giải thích cờ ngũ tử* cùng cờ nhảy* một chút, không chỉ vì mục đích kiếm tiền, mà do thấy được cổ đại quá thiếu khuyết giải trí, nên mới chia sẻ với bọn họ một chút.

A Phúc đến sân sau giúp cha nó lấy sổ sách, mới lấy được sổ sách liền bị cờ nhảy trong lời y hấp dẫn, sợ thiếu gia còn giận nó, nó liền rón rén đi tới.

Lý Cẩn liếc mắt liền nhìn thấy nó.

A Phúc vội vã suỵt suỵt, hoảng đến hô hấp cũng nín lại.

Lý Cẩn nhẫn cười.

Thấy thiếu gia không quay đầu lại, A Phúc thở ra một hơi, ôm sổ sách rón rén đi tới không tiếng động, lặng lẽ đưa thân thể mình giấu sau lưng Cố Tử Ngọc. Thấy thiếu gia không phát hiện ra mình, đôi mắt tiểu tử sáng lấp lánh.

Lý Cẩn tiếp tục giảng giải. Lúc y nói xong, A Phúc nhất thời không nhịn được, hưng phấn nói, "Trên đời cư nhiên có loại cờ này?! Chẳng phải là có thể nhiều người cùng chơi sao?"

Cố Tử Ngọc quay đầu liếc nó một cái, tiểu A Phúc hơi rụt đầu lại.

Lý Cẩn cong môi, "Xác thực có thể nhiều người cùng nhau chơi."

Được đáp án khẳng định, tiểu A Phúc cả mặt sùng bái. Từ sau lưng thiếu gia nhà nó lộ ra cái đầu nhỏ, "Thiếu gia nhà ta nếu có thể sớm gặp ngươi một chút là tốt rồi." Nó cũng có thể cùng thơm lây, nghĩ tới mọi người có thể cùng nhau chơi cờ nhảy đã thấy hay ho rồi.

Cố Tử Ngọc ghét bỏ liếc nó một cái, "Đứng thẳng."

Tiểu A Phúc le lưỡi một cái, ưỡn ngực hóp bụng. Nhưng chưa tới hai phút đã xích lại gần thiếu gia nhà nó, bởi vì tay có chút đau, nên liền khoát lên bả vai Cố Tử Ngọc, xem hắn như là chỗ dựa.

Nó cúi cái đầu nhỏ, chân thành cho thiếu gia nhà nó một đề nghị, "Thiếu gia cậu phải nhanh làm xong cờ nhảy đi, tới lúc đó con có thể chơi cùng cậu rồi!" Cái đầu ở một bên như thế, hơi thở ấm áp toàn bộ phả lên mặt Cố Tử Ngọc.

Trong lòng Cố Tử Ngọc nhảy một cái, đưa tay đẩy đầu nó ra, "Đứng thẳng, trời nóng, cách xa ta ra."

Tiểu A Phúc chu môi, mùa đông khen nó là cái tiểu lò sưởi, ngủ cũng bảo nó sưởi ấm chăn, vừa đến hè liền chê nó nóng, nghĩ cách mà đuổi nó đi, giỏi thay đổi quá mà!

Đang chu miệng nhỏ lên, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng cha nó, "A Phúc, bảo ngươi đi lấy sổ sách, người đâu?"

Tiểu A Phúc vội vã đứng thẳng người, nó le lưỡi, ôm sổ sách bịch bịch chạy tới.

"Tới đây tới đây."

Cố Tử Hoa liếc A Phúc một cái, không cảm thấy kinh ngạc.

Lý Cẩn lại nhịn không được cười cười.

*

Túc Nguyên trấn mặc dù chỉ là một trấn nhỏ, nhưng ở trấn lại ngọa hổ tàng long. Lão thái gia Cố gia từng giữ chức quan nhị phẩm, Tần gia cũng không kém, gia gia Tần Thiếu Băng từng là trạng nguyên chấn động một thời. Ngoài hai nhà họ ra, Lý gia cũng có người nổi trội, người này chính là cha của vị tiểu thiếu gia Lý gia vì ăn mứt trái cây mà hỏng bụng. Sinh ý cha hắn rất lớn, chớ nhìn thấy thấy nhà nhỏ tại một trấn nhỏ mà lầm, ở kinh thành có không ít cửa hàng là của nhà hắn.

Dưới ánh hưởng của ba gia tộc ấy, Túc Nguyên phát triển ngày càng tốt hơn trước kia.

Gần đây sinh ý Cố gia có thể nói là phát triển không ngừng, cha Cố Tử Ngọc cũng không nghĩ tới đứa con thứ hai luôn luôn bất cần đời lại có thể làm ra chuyện này. Hiện tại Quy Vân các không chỉ có một quán, bọn họ thời gian trước vừa bắt tay mở quán mới, lại mua vài tửu lâu, tại Kim Lâm thành lại mở ra hai chi nhánh.

Một tửu lâu trong số đó trang trí cũng không tệ, vừa mua lại liền trực tiếp khai trương, cũng trong hôm ấy lợi nhuận cũng đến bảy mươi, tám mươi lượng bạc, chưởng quỹ cười đến cơ hồ không ngậm miệng được.

Tán gẫu xong chuyện cờ, mấy người liền nói tới sinh ý.

Cố Tử Ngọc lười biếng nói, "Hai ngày trước đã đến ngày tính tiền, nhưng ngươi vẫn không tới, ta còn tưởng ngươi bị thứ gì mê hoặc rồi, còn muốn tự mình đi Trúc Khê thôn một chuyến."

Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Còn có cái gì có thể mê hoặc ta? Ta mỗi ngày cũng chỉ là nấu mứt trái cây, một ngày trải qua rất nhàm chán. Đúng rồi, mười ngày tính một lần có chút nhanh, thẳng thắn đổi thành một tháng một lần đi, cuối tháng ta đến đây là được."

Cố Tử Ngọc gật gật đầu, lúc trước hắn sở dĩ nói mười ngày lấy một lần cũng là muốn để Lý Cẩn yên tâm, theo lẽ thường, đều là cuối tháng thanh toán một lần.

Nhớ tới món lẩu, trên mặt Cố Tử Ngọc chợt lóe ý cười, "Hiện tại món lẩu đã được đẩy ra tại Quy Vân các, tiếng vang cũng không tệ lắm, không đến mấy ngày, đã kiếm lời được không ít tiền, chờ tới lúc nghiên cứu ra được khối băng, phỏng chừng còn có thể lại kiếm được bộn."

Cũng không biết A Phúc nói cái gì, hiện tại tất cả mọi người đối với kem rất mong đợi.

Tận dụng quặng tiêu thạch để chế băng, kỳ thực chế được băng cũng thực có độc, không có cách nào trực tiếp ăn được, muốn dùng để ăn, chỉ có thể cấp tốc hạ xuống nhiệt độ trong lúc dùng tiêu thạch để chế băng, dưới tình huống này thì lượng băng chế ra được đặc biệt ít. Lý Cẩn rõ ràng điều đó, kem sau khi làm ra nhất định giá sẽ rất đắt.

Người bình thường khẳng định sẽ tiêu không nổi.

Mặt khác, Lý Cẩn, "Ta cảm thấy các món ăn chính ở Quy Vân các tương đối tốt, món lẩu nếu được hoan nghênh, có thể mở thêm một cửa hàng nữa, chuyên để làm món lẩu."

Cố Tử Ngọc, "Ca của ta mới vừa nói qua vấn đề này, ta dự định đổi trà lâu đối diện thành lẩu quán."

Lại hàn huyên một lát, Lý Cẩn liền rời đi.

Khoảng thời gian này không chỉ có Quy Vân các kiếm lời không ít, mà mứt trái cây cũng kiếm không tồi, khi Lý Cẩn rời đi trong lồng ngực áng chừng có bốn tấm ngân phiếu một trăm lượng cùng một nén bạc mười lượng.

Tính thêm còn ba trăm lượng ở nhà, đã có hơn bảy trăm lượng.

Cảm thụ cầm được tiền quả thực sảng khoái, Lý Cẩn dự định chốc nữa lại mua thêm ít đồ rồi về.

Từ Quy Vân các đi ra, Lý Cẩn liền đến trà lâu lần trước, nơi y cùng Vân Liệt hẹn nhau hội hợp. Khi y đến đấy, Vân Liệt còn chưa tới.

Lý Cẩn liền đợi một chốc, kết quả mới vừa chưa ngồi được bao lâu, thì Trác Văn Thanh lại tới đây.

Trác Văn Thanh là cố ý đến tìm Lý Cẩn. Lần trước nhìn thấy Vân Liệt ôm Lý Cẩn rời đi y liền vô cùng không cam lòng. Biết được Lý Cẩn cùng hai thiếu gia Cố gia nhận thức, y liền sai một gã sai vặt cố ý theo dõi một chút, khi nào nhìn thấy Lý Cẩn hiện thân, thì nhanh chóng thông báo y.

Nhìn thấy Trác Văn Thanh, Lý Cẩn ngẩn người.

Trác Văn Thanh đi thẳng tới trước mặt Lý Cẩn.

Hết chương 59 – 23/11/2018

_________

*thi cấp độ sáu - 考六级: theo mình hiểu chỗ này nghĩa là bài thi tiếng Anh cấp độ sáu, các cấp độ môn tiếng Anh của sinh viên Trung Quốc (College English Test), có CET-4 và CET-6

*ngưng thần - 凝神: tập trung tinh thần

*cờ ngũ tử (五子棋) = cờ caro

//


*cờ nhảy (跳棋). Trò này tối đa 6 người chơi, hãy google để biết thêm chi tiết ^.^



_________

Yên: Quán rượu gọi là tửu lâu, quán trà gọi là trà lâu, vậy quán lẩu gọi là gì? Định gọi lẩu lâu, mà đọc lên mắc cười quá nên thôi, nhà hàng lẩu. >"< (Edit: đã sửa thành "lẩu quán". Cám ơn góp ý của bạn TThinD và Mobeo2003 nha ^o^)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui