Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Lý Cẩn mua lại căn nhà này không chỉ vì cách núi rất gần, mà còn vì phạm vi chung quanh có mười mấy mẫu ruộng cạn. Canh giờ này, có không ít hán tử đang làm việc trên đồng, nghe thấy động tĩnh, mới phát hiện có người té xuống, tất cả mọi người liền ném cuốc chạy tới.

Nhìn thấy một hán tử trong đó té bể đầu, đáy lòng mọi người đều lo lắng. Người chạy tới thông báo chính là cha Chân ca nhi – Trương Trình, nghe Cẩn ca nhi hỏi, hắn thở hổn hển nói, "Cụ thể ta cũng không rõ lắm, người vừa té xuống, ta liền nhanh chóng chạy tới, đầu hắn chảy không ít máu."

Lý Uyển nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, nghe vậy, đế giày trong tay nàng cũng rớt xuống, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, e sợ xảy ra chuyện chết người.

Nghĩ đến hiện tại nhà xây lên cũng chưa quá cao, Lý Cẩn tỉnh táo lại một chút, y khom lưng nhặt đế giày đặt vào tay tỷ tỷ, an ủi một câu, "Tỷ, tỷ không cần quá lo lắng, đệ đi xem xem."

Nói xong y liền chạy ra ngoài.

Lòng Lý Uyển như lửa đốt, kín đáo đưa đế giày cho Thần ca nhi, lại sợ Cẩn ca nhi vì chạy quá nhanh mà vấp ngã, liền theo sát hô một câu, "Đệ chậm chút."

Thấy Lý Uyển đuổi theo, Trương Trình cũng liền vội vàng theo sát.

Nghiên tỷ từ trong nhà đi ra, trong tay còn cầm một cây bút lông nhỏ, một đôi mắt đen to có vẻ mê man, "Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?"

Thần ca nhi mím mím môi.

Sợ dọa đến muội muội, Thần ca nhi không nói cho bé biết. Nhóc có chút không yên lòng, cũng muốn cùng qua xem một chút, liền đối Nghiên tỷ nói một câu, "Muội ở nhà, đừng có chạy lung tung, ca ca đi ra ngoài một chút."

Nghiên tỷ duỗi bàn tay nhỏ tóm chặt ống tay áo nhóc, "Muội cũng đi."

Tiểu hồ ly nỗ lực đem tiểu thân hình mập mạp của mình cọ lên giày nhóc, duỗi móng vuốt nhỏ vững vàng ôm lấy ống quần nhóc, bám lại bám vào chân nhóc không chịu xuống, kéo lại kéo y phục nhóc không buông tay.

Tiểu chân mày Thần ca nhi cau lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhiễm lên một tia khổ não.

Lông mi thật dài của nhóc run rẩy, không thể làm gì khác hơn là khom lưng bế tiểu hồ ly lên. Vật nhỏ được nhóc ôm rồi, kêu lên mấy tiếng, âm thanh thật dễ nghe, còn lười biếng liếm liếm lòng bàn tay nhóc.

Thần ca nhi bị nó liếm có chút ngứa, tay nhỏ run rẩy.

Nhóc mang theo muội muội cùng tiểu hồ ly ra ngoài.

Lợi ích của việc rèn luyện thân thể lúc này đã thể hiện ra ngoài, Lý Cẩn chạy một đường, mặt không đỏ thở không gấp, khi sắp đến nơi mới chảy một chút mồ hôi.

Xa xa liền thấy bên cạnh căn nhà tập hợp không ít người.

Có người tinh mắt nhìn thấy Cẩn ca nhi, hô một câu, "Cẩn ca nhi đến."

Đoàn người tự giác tránh một đường cho y.

Người té xuống là một hán tử hơn hai mươi tuổi, da hắn ngăm đen, ngũ quan đoan chính, giờ khắc này khắp khuôn mặt đều là mồ hôi, cũng không biết là vì nóng hay vì đau. Khi hắn té xuống, đầu lại xui xẻo đập vào một tảng đá, lúc đó máu liền chảy ra, trực tiếp nhỏ giọt xuống mặt đất, trên gương mặt đều là máu, trông rất chật vật.

Khi Lý Cẩn đi đến, người đầu lĩnh đang ở bên người hắn, "Thế nào? Hiện tại cảm thấy ra sao?"

"Đau đầu." Nam nhân té bị thương tên gọi là Tào Nhân, hắn suy yếu trả lời một câu.

Tuy rằng cả người đều đau, nhưng nơi đau nhất chính là đầu.

Hắn không cẩn thận bị hụt chân, tay bám vào giá đỡ, kết quả toàn bộ cái giá đều sụp xuống, cả gạch phía trên cũng rơi xuống, lúc đó trên đất cũng có không ít gạch, cũng vì thế mà vỡ nát không ít.

Nhìn thấy gạch bị vỡ trên đất, đầu Tào Nhân đau muốn vỡ ra. Gạch hiện tại có vẻ không rẻ, vừa nghĩ tới còn phải bồi thường tiền, khung cảnh trước mắt hắn liền biến thành màu đen, cảm thấy đầu càng đau hơn. Gia đình hắn vốn nghèo, thật vất vả mới học xong nghề xây nhà, tiền còn chưa kiếm được mình đã té bị thương trước, vừa nghĩ tới ở nhà còn ba miệng nhỏ gào khóc chờ hắn kiếm tiền về, Tào Nhân liền cảm thấy trời cũng sắp sập xuống rồi.

Thấy hắn vẫn còn có ý thức, Lý Cẩn bỗng chốc thở ra một hơi, vội vã đi tới trước mặt hắn, "Tình huống thế nào? Chỗ nào không thoải mái?"

Đầu lĩnh trả lời, "Đầu bị đập, chân không biết rốt cuộc thế nào, bị đơ cứng, mắt cá chân bị trật, sưng lợi hại."

Lý Cẩn hướng mắt về phía đám người xem xét, nhìn thấy Trường Thanh cũng ở đấy, vội vàng nói, "Trường Thanh ca, huynh giúp ta đi Triệu gia thôn thỉnh Triệu lang trung đến, xe bò ở sân nhà ta, phiền huynh hỗ trợ đi một chuyến, quay lại ta lại cảm tạ huynh."

Trường Thanh vội vã xua tay, "Cẩn ca nhi còn cùng ta khách khí làm gì? Có yêu cầu trực tiếp gọi ta là được, ta đi ngay đây."

Lý Cẩn cảm kích nở nụ cười, đi tới, từ ống tay áo mình xé một mảnh vải, giúp Tào Nhân lau lau máu trên trán cùng mặt.

Tào Nhân nghe thấy y còn muốn thỉnh lang trung, hắn yếu ớt nắm tay y, đứt quãng nói, "Không, không cần thỉnh lang trung cho ta, ta nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi một chút liền không sao."

Lý Cẩn cau mày lại, thương tích nặng như vậy, sao có thể không mời lang trung chứ?

Các hán tử khác nghe nói như thế, đáy mắt tràn đầy cảm khái. Đặt vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, đổi lại là mình té xuống, khẳng định cũng không muốn thỉnh lang trung. Đầu lĩnh liền đối Cẩn ca nhi nói, "Hắn nhất định là sợ không có tiền trả cho lang trung."

Cẩn ca nhi ngẩn người.

Tào Nhân lại đứt quãng nói, "Đừng thỉnh lang trung cho ta, ta lập tức khỏe ngay, chờ một chút."

Lý Cẩn cảm thấy đáy lòng nặng trình trịch, y vỗ vai Tào Nhân một cái, thấp giọng nói, "Chuyện lang trung ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ để ý nghỉ ngơi thật tốt là được."

Lý Cẩn đến đây vội vàng đến nỗi cái gì cũng không mang, thấy trên trán hắn vẫn còn chảy máu, liền vội vàng xé một mảnh vải sạch sẽ trên áo mình, đặt lên vết thương.

Chớ nhìn y còn trẻ tuổi mà lầm, động tác lại hết sức nhanh nhẹn, hán tử bên cạnh nhìn thấy mà sửng sốt.

"Cẩn ca nhi còn có thể xử lý vết thương?"

Lý Cẩn lắc đầu, "Không thể để cho hắn chảy máu mãi."

Mới vừa xử lý xong, Lý Uyển cũng chạy tới, mồ hôi chảy ra không ít, vương khắp khuôn mặt nàng. Nhìn thấy người không quá đáng lo, nàng cũng thở ra một hơi.

Tốc độ đánh xe của Trường Thanh rất nhanh, Triệu lang trung cũng đang ở nhà, nên rất nhanh Trường Thanh đã đưa ông tới.

Tào Nhân mất máu quá nhiều, gương mặt tái nhợt vô cùng. Lý Cẩn thật sợ hắn bị đập đầu động đến não, thấy Triệu lang trung đến, liền vội vàng đứng lên, lên tiếng chào hỏi, "Triệu lang trung."

"Ta xem một chút té ra làm sao."

Ông trước tiên kiểm tra trán Tào Nhân một chút, thấy máu đã ngừng chảy, không nhịn được liếc nhìn Cẩn ca nhi một cái, "Ngươi cầm máu cho hắn?"

Lý Cẩn gật đầu.

Ông tán thưởng mà sờ sờ râu mép, ngồi xổm bên người Tào Nhân, duỗi tay nắm chân hắn kiểm tra một chút, thấy xương cốt không quá đáng lo, ông thở ra một hơi, "May mắn không gãy xương, mắt cá chân bị trật rồi."

Ông vừa nói vừa thuần thục sờ sờ, chỉ nghe tiếng xương cốt vang lên một chút, Tào Nhân cũng theo đó kêu lên một tiếng, "Ai u, đau."

Triệu lang trung hòa ái cười cười, "Biết đau là chuyện tốt. Đầu thế nào? Đau hay là choáng? Có hoa mắt không?"

Hỏi rõ rồi, Triệu lang trung liền cho toa thuốc, nói từng vấn đề cần lưu ý. Lý Cẩn nói cảm tạ, liền thanh toán tiền thuốc thang.

Thấy Lý Cẩn hỗ trợ thanh toán tiền thuốc thang, đáy mắt Tào Nhân chợt lóe một vệt cảm động.

Không chỉ có Tào Nhân, mà những người xung quanh cũng có chút xúc động. Bọn họ giúp người ta xây nhà ở thỉnh thoảng cũng xảy ra chuyện này, những khi không có gì nghiêm trọng thì những khuôn mặt tươi cười hồ hởi cũng không nhiều, khi xảy ra chuyện thì càng không ai hỏi, không quen không biết, nào có ai nguyện ý quản bọn họ chết sống? Người như Lý Cẩn, giúp bọn họ thỉnh lang trung như thế, còn chính mình bỏ tiền túi như thế, quả thực đã ít lại càng ít.

Đưa lang trung đi rồi, Lý Cẩn thông báo một câu, "Ngươi nhớ kỹ lời lang trung nói, sau khi về nhà phải hảo hảo tịnh dưỡng."

Tào Nhân liếc mắt nhìn gạch trên đất, yếu ớt nói, "Lý tiểu huynh đệ, gạch bị vỡ này, tổng cộng trị giá bao nhiêu bạc, ngươi nói cho ta số, ta nhất định sẽ đem tiền bồi thường cho ngươi."

Lý Cẩn hơi sững sờ, "Chút gạch này, còn bồi cái gì thường, người không có chuyện gì là tốt rồi."

Nếu đặt ở hiện đại, việc này là thuộc về tai nạn lao động, y vốn phải chịu một phần trách nhiệm.

Lúc này Tào Nhân triệt để sửng sốt? Lại không cần hắn bồi thường?

Đáy mắt hắn chợt lóe một vệt kinh ngạc. Thấy Cẩn ca nhi kiên trì, hai má hắn có chút đỏ, lại có chút ngượng ngùng, "Lý tiểu huynh đệ, cái này không tốt lắm. Là ta tự mình không cẩn thận té xuống, không thể để ngươi bỏ tiền ra tất cả."

Lại nói người này cũng thực là kỳ quái, gia chủ trước đây không quản bọn họ chết sống, từng người từng người còn nói xấu sau lưng bọn họ, hiện tại có người xem bọn họ là người, bọn họ ngược lại luống cuống lên.

Tào Nhân vừa cảm động vừa ngại ngùng. Hắn là người Tào gia thôn, sau khi học được xây nhà liền theo bằng hữu cùng lên trấn, chạy khắp nơi cùng mọi người, nơi nào cần xây nhà thì đến nơi đó, dãi nắng dầm mưa, tiền kiếm được là tiền khổ cực.

Tào gia thôn cách Thảo Bình thôn rất gần, có không ít người biết tình huống trong nhà hắn, thật sự nếu hắn phải bồi thường tiền, hắn phỏng chừng cũng chỉ có thể đi vay. Trong nhà nghèo đến cả nồi cũng kiếm không ra, nào có tiền dư?

Các thôn dân Trúc Khê thôn cũng cùng khuyên, "Cũng chỉ là tiền mấy khối gạch, người Trúc Khê thôn chúng ta không phải dạng thích tính toán, Cẩn ca nhi lại càng thiện tâm, Nhân tiểu tử không có gì thì tốt rồi, hãy yên tâm, về nhà hảo hảo dưỡng thân thể."

"Đúng vậy, về nhà hảo hảo tịnh dưỡng đi."

Nhà Tào Nhân vốn rất nghèo, trong nhà chỉ có một sức lao động là hắn, dù cho hắn không phải bồi thường tiền nữa, nhưng hắn bị thương như thế, khoảng thời gian này làm sao mà sống, một nhà mấy miệng ăn là cả một vấn đề.

Có mấy người biết được hoàn cảnh, không nhịn được thở dài, cảm thấy người này xui xẻo liên tiếp, thực sự là phải uống nước lạnh nhét kẻ răng rồi.

Đáy mắt Tào Nhân bỗng thấy chua xót.

Lý Cẩn, "Đừng suy nghĩ nhiều, trở về hảo hảo an dưỡng đi, dưỡng cho thân thể khỏe lại thì cái gì cũng tốt."

Lý Cẩn nhượng tỷ tỷ về nhà cầm chút bạc, đưa trước tiền công mười mấy ngày nay cho hắn.

Thời điểm cầm được tiền công, nước mắt của hắn đột nhiên rơi xuống. Hắn nhớ tới chuyện xây nhà trước đây, đều phải chờ toàn bộ nhà xây xong gia chủ mới cho kết toán, có lúc còn cắt xén chút ít. Bạc trong tay hắn lúc này rõ ràng còn nhiều hơn một chút.

Chờ Trường Thanh đưa Triệu lang trung trở về rồi, Lý Cẩn đối Tào Nhân nói, "Ta đưa ngươi về."

Vân Liệt cũng tới đây, cũng cùng các hán tử khác hỗ trợ, nhấc Tào Nhân lên xe bò, Tào Nhân cảm động đến viền mắt đều đỏ lên, cảm thấy đã gặp người tốt chân chính.

Vân Liệt, "Ta đi cùng ngươi, một mình ngươi không thể dìu hắn."

Lý Cẩn gật đầu một cái.

Chân Tào Nhân bị sái nặng, sưng rất to, cơ hồi không có cách nào bước đi được, Vân Liệt phải nửa đỡ hắn đưa vào nhà.

Khi đến nhà hắn, Lý Cẩn mới phát hiện nhà hắn có ba hài tử, đứa nào đứa nấy đều nhỏ, tất cả đều xanh xao vàng vọt, đứa lớn nhất bất quá cũng mới năm tuổi.

Nghe thấy động tĩnh, tức phục hắn vội vã ra đón, trên mặt chợt lóe một vệt hoảng hốt, "Đây là làm sao?"

Hài tử lớn nhất của hắn cũng chạy đến, ôm lấy bắp đùi cha nó, "Cha, cha làm sao vậy?"

Hết chương 64 – 8/12/2018

_________

Yên: đọc mà mình cũng muốn khóc theo, phận người ngày xưa thiệt khổ mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui