Chuyển ngữ:Yên Vân
Biên tập: Nguyn
*
Phụ nhân đối diện, hơn năm mươi tuổi, trên đầu bà bới búi tóc, dùng sợi dây thừng buộc chặt, nghiêng về sau đầu. Trên người mặc áo hồng lĩnh ngắn màu tím, hai tay áo tương đối rộng, thân dưới mặc quần xanh đen, viền thêu hoa mai.
Nhìn vào rất có mặt mũi, nhưng vẻ mặt đó thật khiến cho người ta chán ghét.
Lý Cẩn cầm đòn gánh trong tay dộng xuống đất, cười lạnh một tiếng, "Lão thái thái từ đâu tới, miệng thối như vậy, lại dám tới đây làm chuyện mất mặt, thức thời thì nhanh cút, nếu không đừng trách đòn gánh trong tay tiểu gia không có mắt."
Lý Cẩn ở cô nhi viện xưng bá quen rồi, thời điểm lạnh mặt rất dọa người.
Lý Uyển vốn đang rất tức giận, thấy Cẩn ca nhi mặt đầy sát khí đẩy cửa ra, trong tay còn cầm đòn gánh, so với với tức giận thì Lý Uyển càng sợ hãi, liền vội vàng kéo ống tay của y, lắc lắc đầu, "Cẩn ca nhi chớ kích động, tỷ không chấp nhặt với bà ta."
Mẹ Đại Niên vỗ ngực, đứng thẳng người, ban đầu nàng vốn thật bị y dọa không dám lên tiếng nữa, nhưng khi phát hiện người trẻ tuổi trước mặt giống thằng ngốc kia y hệt, mẹ Đại Niên có chút do dự, đây chẳng lẽ là thân thích bọn họ từ Kinh Thành đến?
Nhưng mà sự tình đã nháo đến độ này, muốn thu tay cũng đã chậm, mẹ Đại Niên khẽ cắn răng, quyết định liều mạng với người, chung quanh đây nhiều người như vậy, mẹ Đại Niên thật không tin hắn sẽ dám động thủ? Một tiểu ca tuổi còn trẻ, bà mới không sợ.
Bà đối Lý Uyển xì một tiếng, "Chả trách không muốn về nhà, nguyên lai ở đây giấu giếm một nhân vật như vậy, không muốn cùng Đại Niên sinh sống thì cứ nói thẳng, nói cái gì đệ đệ bị đập vỡ đầu? Ngay cả kẻ ngu si cũng lợi dụng, cũng thật là con dâu tốt của ta."
Vốn dĩ lấy đòn gánh cũng chỉ là muốn hù dọa bà ta một chút mà thôi, thấy miệng bà ta càng lúc càng không sạch sẽ, Lý Cẩn tức giận trực tiếp dùng một đầu đòn gánh nâng cổ áo bà lên, dùng sức bốc bà lên, vung ra trên đất. Nếu như không phải mới vừa trọng sinh, thân thể trước có chút yếu, y còn có thể quăng xa hơn một chút.
Mẹ Đại Niên bị y quăng đi đến bối rối, cái mông bị dập xém nở thành tám cánh hoa, đau không nói, còn bị mất mặt. Nửa ngày bà mới phản ứng được, ai ái kêu lên, "Giết người rồi, mọi người mau nhìn đi. Gian phu giết người rồi."
Càng nói càng khó nghe.
Mai Chi nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, xì một tiếng.
"Trợn to mắt chó của bà nhìn cho rõ ràng, đây là Cẩn ca nhi của chúng ta, trời cao có mắt để cho hắn khôi phục ý thức. Bà thiếu điều tạt nước bẩn lên người bọn họ, Cẩn ca nhi ăn vẫn luôn là lương thực thu từ vài mẫu đất kia của hắn, có cái nào lấy một phân tiền Triệu gia các người? Bà đơn giản là chê Uyển tỷ chúng ta chưa sinh cho Triệu Đại Niên hán tử, cái khác bà đừng hòng chụp lên người nàng. Mọi người ngẫm lại, nếu như Uyển tỷ thật sự là người vô tình, thì đã không nuôi sống một đệ đệ ngốc mấy chục năm như một ngày. Lão thái bà này nếu thật ăn không đủ no mặc không đủ ấm, làm sao có tiền nhàn rỗi chưng diện cho chính mình, Triệu Đại Niên thật sự không nuôi sống bà, sao bà lại có tiền mua trâm cài? Hai đứa bé trong nhà mặc quần áo đều là người khác cho lại, bà ta một lão thái thái ngược lại y phục tốt như vậy, nói ăn không đủ no ai tin?"
Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ cũng đứng bên người Lý Uyển, trên người hai đứa bé cũng chỉ mặc quần áo cũ, lại còn khâu không ít miếng vá, giày trên chân đứa này so với đứa kia còn cũ nát hơn.
Mọi người thổn thức không thôi.
Chỉ cảm thấy Triệu lão thái cũng quá không biết xấu hổ, bản thân mình mười phần tốt như vậy, còn là đồ mới cùng trâm cài, lại dám ra đây kêu khổ, cái này không phải xem mọi người thành kẻ ngu si sao?
Triệu lão thái cũng uất ức không thôi, bà còn cố ý thay một bộ quần áo tầm thường nhất, chỉ có quên cất trâm cài đi, ai có thể nghĩ đến Lý Uyển cho hai đứa bé mặc quần áo như vậy phá đám.
Thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt xem thường nhìn mình, Triệu lão thái vô cùng không cam lòng, "Lý Uyển ở Thôn Trúc Khê rõ ràng có vài mẫu đất mà, tùy tiện bán một mẫu liền có thể cấp cho con cái không ít đồ mới, ả chính là kẻ nhẫn tâm, thà rằng để con cái mặc quần áo người khác cũng không muốn mua cho chúng đồ mới." Lại tiếp tục khóc ròng nói, "Ta làm sao số cứ khổ như vậy, cha hắn ơi, con ơi, các người mau đến xem, mấy người cùng bắt nạt một lão thái bà nè. Có còn lẽ trời hay không a, ai u thắt lưng của ta, khẳng định bị gãy rồi."
Mai Chi tiếp tục mắng: "Bà cũng đừng ở đây làm kẻ đáng ghét, từ chỗ nào đến thì lăn về chỗ đó đi."
"Phải đi, cũng phải giao hai đứa nhỏ cho ta."
Đôi mắt Nghiên tỷ chợt đỏ bừng, nước mắt không ngăn được mà lăn xuống, bé vồ tới ôm lấy chân Lý Uyển.
"Nương con không cùng nãi nãi về, nãi nãi hôm trước nói chờ nương không có ở đó, bán con đi, con không được bán, con không phải đồ hàng, con muốn ở cùng nương."
Lý Uyển vạn lần không nghĩ tới bà ta lại nói những lời này, trong lúc nhất thời hận không thể ăn sống Triệu lão thái thái.
Mọi người cũng không nhịn được nghị luận sôi nổi.
Triệu lão thái lại bắt đầu khóc lóc kêu oan ức, "Ta làm sao cứ số khổ như vậy, hai đứa nhỏ bị dạy không được thân thiết cùng ta, bọn họ đây là cả nhà cùng bắt nạt một lão thái bà mà, có còn lẽ trời hay không."
Lý Cẩn giương đòn gánh lên, Triệu lão thái bị dọa nhanh chóng rụt đầu về.
Không dám lên tiếng nữa, vì mới vừa đau mà sợ.
Ngay tại lúc này, Triệu Đại Niên cõng giỏ trúc đi tới, nhìn thấy mẹ hắn ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi dầm dề, hắn liền vội vàng đỡ bà lên, ánh mắt quét lên người Lý Uyển một cái, "Mẹ, người không sao chứ?"
"Làm sao không có chuyện gì? Lý gia bọn họ cố ý bắt nạt người, con dâu như vậy ta không cần nữa! Ngươi nhanh chóng bỏ ả cho ta."
Triệu Đại Niên hạ lông mày, ánh mắt lướt qua đòn gánh trên tay Cẩn ca nhi, "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Thấy hắn cái gì cũng không nói, lại dùng loại ánh mắt đó nhìn Cẩn ca nhi, Lý Uyển nhất thời có loại cảm giác nản lòng thoái chí, nàng hạ mắt, "Chuyện gì xảy ra? Hay là ngươi hỏi mẹ mình đi, còn tìm cách bán cháu gái, ta cũng không muốn tìm hiểu rõ bà ta muốn làm gì, các người đi nhanh lên, thôn Trúc Khê chúng ta không chứa nổi đại phật như bà."
Trong ấn tượng, Uyển tỷ luôn dịu dàng săn sóc, thấy ngữ khí nàng lạnh lẽo, thần tình lạnh lùng, Triệu Đại Niên tự dưng có chút hoảng hốt, hắn nhíu mày lại, "Uyển tỷ, có gì ta từ từ nói..."
"Đừng gọi ta Uyển tỷ, từ nay về sau chúng ta không liên quan, mẹ ngươi không phải ghét bỏ hài tử là hàng hóa, chê ta không sinh được hán tử sao? Vậy chúng ta ngày hôm nay liền hòa ly*, hai đứa bé về với ta."
*hòa ly = 和离: ly hôn
Đầu Triệu Đại Niên vang ầm lên, hoàn toàn không nghĩ tới làm sao mới một ngày không gặp, liền nháo đến một bước này, hắn lại đây rõ ràng là muốn đón họ về nhà!
Thấy trên mặt mẹ hắn trái lại lộ ra thần sắc mừng như điên, đáy lòng Triệu Đại Niên đột nhiên chìm xuống.
Mẹ Triệu Đại Niên đắc ý nói với Lý Uyển: "Đây chính là ngươi nói, hai đứa nhỏ tất cả thuộc về ngươi nuôi, Triệu gia chúng ta một phân tiền cũng sẽ không ra!"
Lúc trước sở dĩ bà đồng ý con trai xin thú Lý Uyển, thật ra là coi trọng vài mẫu đất kia nhà nàng, kết quả Lý Uyển lại không chút nào vì bà mà cân nhắc, khi không lại cho một kẻ ngu si. Triệu lão thái ám chỉ khuyên Lý Uyển mấy lần, muốn dụ dỗ nàng, nàng lại cố ý nghe không hiểu, Triệu lão thái cảm thấy được nàng quá không biết phải trái, ngay cả hán tử cũng không sinh được, không nghĩ cho bà thì nghĩ cho ai?
Tuy rằng hòa ly với nàng cùng bỏ vợ có chút khác, nhưng kết quả lại như nhau. Triệu lão thái không để ý đau đớn dưới mông, vội vã từ dưới đất bò dậy, "Con trai à, mẹ đã để ý cho ngươi, chúng ta trở về chuẩn bị một chút liền thành thân."
Thấy Lý Uyển cũng không thèm nhìn hắn một cái, Triệu Đại Niên vô cùng hoảng hốt, "Uyển tỷ..."
"Tất cả mọi người giải tán đi." Lý Uyển quay người đóng cửa nhà.
*
Nghiên tỷ ý thức được không đúng, ôm chân mẹ bé, dùng sức lay lay, "Nương, con muốn cha."
Ngày thường Nghiên tỷ rất dính người, luôn đi theo sau Triệu Đại Niên, Triệu Đại Niên cũng nguyện ý cưng chiều bé, thường thường ôm bé nâng cao cao, còn cho bé cưỡi ngựa. Sợ Nghiên tỷ thật muốn đi theo cha, Lý Uyển tàn nhẫn quyết tâm không nhìn tới bé, "Nghiên tỷ ngươi muốn cha nương không cản ngươi, nhưng hôm nay nếu ra khỏi cái cửa này, sau này đừng nghĩ vào nữa, hoặc là cùng cha ngươi, hoặc là ở lại chỗ này, tự ngươi chọn."
Nghiên tỷ khóc thở không ra hơi, "Con muốn nương! Cũng muốn cha."
"Chỉ có thể chọn một cái." Lý Uyển bị bé khóc đến khó chịu, đôi mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Mai Chi chỉ đầu nàng, "Được rồi, hài tử còn nhỏ, nào có người như ngươi ép buộc nó."
Tâm Lý Cẩn thương yêu không thôi, ôm tiểu nha đầu vào trong lòng, "Nghiên tỷ không khóc, đùi dê to của chúng ta còn chưa có ăn đây, cha bất cứ lúc nào cũng có thể sang đây thăm Nghiên tỷ, ở đây sẽ không sợ bị nãi nãi bán đi, lẽ nào Nghiên tỷ muốn về nhà nãi nãi sao?"
Nghiên tỷ khịt khịt mũi, chậm rãi dừng tiếng khóc, "Không muốn, muốn cha đến."
"Nghiên tỷ ngoan nhất, vậy chúng ta lau nước mắt, ăn đùi dê nha?"
"Ăn đùi dê."
Lý Cẩn liếc mắt nhìn Thần ca nhi mới phát hiện đôi mắt tiểu tử cũng đã đỏ ngầu, tuổi nhóc lớn hơn một chút, cảm xúc cũng sâu đậm hơn, giờ khắc này lại ngoan đến khiến người ta đau lòng.
Lý Cẩn ôm một đứa kéo một đứa vào nhà chính, đùi dê còn nóng, thơm ngát, nhìn vô cùng muốn ăn. Y rửa tay xong, lấy ra hai cái chén, xé ra hai khối thịt dê đưa cho hai đứa bé.
Trẻ nhỏ có chứng mau quên, nhất là Nghiên tỷ chỉ mới lớn như vậy, ăn thịt dê xong, tiểu nha đầu đã đem chuyện cha ném ra sau đầu.
Buổi tối lúc ngủ, Thần ca nhi rõ ràng càng trầm mặc, vốn là đứa trẻ không thích nói chuyện, trải qua chuyện đó, càng khiến người ta thấy đau lòng.
Lý Cẩn trực tiếp kéo đứa nhỏ vào trong lồng ngực.
Đừng xem Thần ca nhi chỉ bảy tuổi, nhưng trọng lượng so với Nghiên tỷ chỉ hơn một ít, tay chân nhỏ nhắn, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ. Lý Cẩn nặn nặn bàn chân nhỏ của nhóc, cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Phải nhanh chóng kiếm ít tiền mới được, phải nuôi cho bọn nhỏ mập, ít nhất cũng phải để cho chúng muốn ăn cái gì thì có cái đó.
"Đến đến đến cữu cữu kể chuyện xưa cho con ngủ."
Truyện y kể chính là Tây Du Ký. Thần ca nhi lúc đầu căn bản không muốn nghe chuyện xưa, khuôn mặt nhỏ áp sát vào gối, tâm lý khó chịu vô cùng, kết quả không lâu liền bị tình tiết chập chùng thoải mái của cố sự thu hút.
Sau khi dỗ nhóc ngủ, Lý Cẩn mặc trường sam vào đi ra ngoài.
Lý Uyển đang ở trong sân ngẩn người.
"Tỷ, mau ngủ đi. Ngày mai là một ngày mới, tỷ muốn làm sao, đệ đều ủng hộ tỷ."
Lý Cẩn hiểu rõ, ban ngày tỷ tỷ quá giận mới nói hòa ly. Kỳ thực nàng cùng tỷ phu không phải không có tình cảm, ngược lại, tình cảm còn rất sâu đậm, bất quá có một mẹ chồng nhỏ nhen như vậy, nếu vấn đề không giải quyết được, cho dù bọn họ có hòa hảo, thì cũng chưa chắc lâu dài được.
Trong mắt Lý Uyển thoáng hiện lên nước mắt, nàng cúi mặt xuống, miễn cưỡng nở nụ cười, "Tỷ không sao, Cẩn ca nhi cũng nhanh đi nghỉ ngơi đi."
*
Sáng ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm, Lý Cẩn hỏi thăm Lý Uyển một chút tình huống trên trấn, hắn muốn đi xem.
"Đệ đi một mình sao được, đi lạc thì làm sao bây giờ?"
Dù đầu Cẩn ca nhi thông minh đi nữa, nhưng mấy năm qua lại trong trạng thái vô ý thức, căn bản chưa từng lên trấn, Lý Uyển đương nhiên không yên lòng.
"Con thứ hai của Hữu Đường thúc mỗi ngày phải đi lên trấn, đệ đi cùng hắn đi, còn có thể thêm một người bạn, buổi trưa mời hắn ăn một bữa cơm, buổi tối lại cùng hắn cùng nhau về."
Lý Uyển dăm ba câu đã quyết định, đem mười mấy đồng tiền còn sót lại cho Cẩn ca nhi.
"Đi đường cẩn thận chút."
Lý Cẩn không từ chối, trực tiếp cầm đồng tiền nhét vào trong túi, "Vậy buổi tối đệ trở về, buổi trưa mọi người đem đùi dê ăn hết, đừng để dành cho đệ, trời nóng nực, lỡ bị hỏng sẽ không tốt.
Thấy y đổi biện pháp để bọn họ ăn nhiều chút, khó chịu trong lòng Lý Uyển tản đi không ít.
Hữu Đường thúc ở trong thôn Trúc Khê họ, họ Trương, con thứ hai ông gọi là Trường Minh, làm việc trong phòng thu chi một quán trọ trên trấn. Tướng mạo hắn phổ thông, rất cao, đôi mắt đặc biệt sáng.
Vừa nhìn thấy Cẩn ca nhi cười với hắn, mặt hắn liền đỏ lên, căng thẳng đến đôi mắt cũng không biết hướng đi đâu.
Hết chương 7 – 25/6/2018
Đã beta – 31/03/2020