Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Con ngươi Vân Liệt bỗng sâu thẳm, hắn hôn lên tai Cẩn ca nhi một cái, thấp giọng nói, "Ngươi muốn hôn lại thế nào?" Thanh âm hắn vốn đã trầm thấp dễ nghe, giờ khắc này lại tận lực giảm thấp, khiến cho người ta có cảm giác thay đổi hoàn toàn.

Trái tim nhỏ bé của Lý Cẩn không nhịn được nhảy nhót thình thịch, cảm thấy Vân Liệt thật giống như hóa thân thành một tên ác ma dụ người, muốn dẫn dắt y sa đọa. Y giật giật thân thể, quả thực không chịu nổi. Nhưng ánh mắt Vân Liệt nhìn chằm chằm lại càng ngày càng thâm thúy, ánh mắt nóng đến nỗi như muốn đốt cháy y.

Ngay tại lúc Lý Cẩn muốn đưa tay đẩy hắn ra, Vân Liệt lại cúi đầu hôn lên, nụ hôn lần này của hắn cực kỳ kịch liệt, vừa mới bao phủ lên môi y, liền cạy ra răng y, tiến quân thần tốc, chiếc lưỡi nóng bỏng trực tiếp cuốn lấy y.

Lý Cẩn bị hắn hôn đến choáng váng, nhất thời có chút không chống đỡ được, sớm đã quên chuyện phản hôn như thế nào. Là một người không có kinh nghiệm thực chiến gì, lại còn chưa hôn qua bao nhiêu lần, Lý Cẩn liền tước vũ khí đầu hàng. Y bị Vân Liệt hôn đến chân tay như nhũn ra, nếu không phải bị Vân Liệt siết chặt eo, nói không chừng đã trượt xuống.

Ánh mắt Vân Liệt chợt lóe một ý cười nhàn nhạt, lại hôn lên môi y chút nữa, đến khi nghe có tiếng người đến đây thì mới buông Cẩn ca nhi ra, dùng ngón tay cái lau lau sợi chỉ bạc bên môi Cẩn ca nhi, khàn khàn cất tiếng nói, "Là muốn hôn lại như vậy?"

Nhưng ngữ khí lại đầy ý trêu chọc không thôi.

Mặt Lý Cẩn đột nhiên đỏ lên, lườm hắn một cái, không hiểu sao lại khí thế không đủ, trái lại còn rơi xuống thế hạ phong.

Vân Liệt câu môi dưới, thần sắc thật vui sướng.

Lý Cẩn cảm thấy khó chịu thế nào đó! Y như một con sói con hung hăng vồ tới gặm môi Vân Liệt một cái, nhào tới rồi lại không muốn buông ra, ngậm vào môi hắn một cái, lại cắn một cái.

Nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười của các nam nhân, y mới đột nhiên buông Vân Liệt ra, nhìn chằm chằm dấu răng tròn tròn trên môi Vân Liệt. Lý Cẩn chột dạ không thôi, vội vã đưa tay xoa xoa, dấu răng chỉ vừa mới in lên, bị y sờ một chút như vậy đương nhiên không mờ đi được. Trái tim nho nhỏ của Lý Cẩn run lên, không chút suy nghĩ, nói, "Không được, ta muốn đi trốn."

Nói xong liền muốn chạy về hướng phòng bếp.

Vân Liệt một phát bắt được y, đáy mắt chợt lóe lên ý cười, "Ngươi chạy, bọn họ càng suy diễn nhiều."

Thấy hắn còn dám cười, Lý Cẩn không nhịn được trừng mắt, "Đều tại ngươi."

Vân Liệt dùng trán chặn lại y, hôn lên mắt y, "Tại ta."

Mặt Lý Cẩn có chút đỏ, không nhịn được hừ một tiếng, nhận sai quá nhanh, quả thực không có cảm giác thành công mà.

Ngay tại lúc này, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, trước tiên là truyền tới thanh âm của một hán tử, "Lão đại, canh giờ đã đến, nên đi đưa sính lễ chứ? Chúng ta đều chờ xem ca phu lang đây."

Ngay sau đó lại có mấy hán tử đi vào.

Lý Cẩn vội vã đẩy Vân Liệt ra.

Nhìn thấy bên người Vân Liệt có một tiểu công tử tuấn mỹ, ngoại trừ Hoàng Lĩnh cùng Nhiếp Chi Hằng, đôi mắt của mấy người còn lại đều có chút dại ra. Một hán tử lanh lợi cường tráng trong đó trợn to đôi mắt, "Lão đại, ngươi không phải chứ? Ca phu lang còn chưa tới tay, ngươi liền đi tìm một người khác?"

Mặt Vân Liệt có chút đen.

Hoàng Lĩnh nhịn cười, lại sợ Vân Liệt thật sự sẽ phát hỏa, hắn vỗ đầu tên kia một cái, cười nói, "Mắt gì đây! Đây chính là ca phu lang!"

Nói xong còn liếc bụng Lý Cẩn một cái, luôn cảm thấy bên trong đã sớm có một tiểu bảo bảo. Vừa nghĩ tới tiểu bảo bảo nhuyễn manh đáng yêu, nói không chừng hắn còn được chứng kiến nó được sinh ra, lớn lên, Hoàng Lĩnh bỗng tràn đầy kiêu ngạo.

Không được, phải làm cho nó thêm vài món đồ chơi mới được.

Tiểu Thạch lúc này mới chú ý tới mặt đen của Vân Liệt, hắn hơi co đầu lại, đối Cẩn ca nhi cười nói, "Ca phu lang, là tiểu nhân có mắt như mù, ngài đại nhân bỏ quá cho tiểu nhân."

Lý Cẩn chột dạ không thôi, nào dám cùng hắn tính toán, y lúng túng cười cười, "Các ngươi cứ bận đi, ta đi về trước." Nói xong cũng chạy mất.

Hoàng Lĩnh nhìn kinh ngạc không thôi, chỉ sợ y không cẩn thận làm hài tử rơi xuống. Không được, phải tìm thời điểm nào đó căn dặn lão đại một chút mới được.

Vân Liệt cũng không đuổi theo, mãi đến tận bóng lưng Cẩn ca nhi biến mất ở cửa hắn mới thu tầm mắt lại. "Hiện tại thu thập một chút, lập tức xuất phát."

Nhiếp Chi Hằng là người đầu tiên chú ý đến dấu răng, trong lòng chua đến muốn cho hắn một đấm, "Ngươi xác định cứ như vậy mà xuất phát?" Nói xong còn chỉ chỉ môi mình, cười vô cùng tà ác.

Vân Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái.

Đám người Hoàng Lĩnh lúc này mới chú ý tới trên môi Vân Liệt còn có một dấu răng nhợt nhạt, mặc dù đã mờ đi không ít, nhưng mơ hồ còn có thể nhìn ra vừa bị cắn qua không bao lâu.

Nhất thời bọn họ hít vào một hơi.

Không hổ là ca phu lang! Cả lão đại của bọn họ cũng dám cắn!

*

Lý Cẩn cố ý tránh đường đông người, lặng lẽ trở về nhà. Y vừa tới nhà không bao lâu, người của Vân Liệt liền xuất phát.

Xe ngựa vừa xuất hiện trên đường nhỏ, liền kéo đến sự chú ý của nhiều nhà. Đại nương cách bọn họ gần nhất lẩm bẩm nói, "Không trách tối hôm qua mơ hồ nghe thấy động tĩnh, nguyên lai là xe ngựa! Liệt tiểu tử phát tài sao? Sao lại mua nhiều đồ như vậy?"

Lúc này Trương Thanh liền đi tới, nhìn thấy Vân Liệt còn có tâm tình xuất môn, nhất thời thay hắn sốt ruột không thôi, "Vân Liệt, ngươi mau đi xem một chút đi, Đàm lão đầu đến đưa người đến nhà Cẩn ca nhi cầu thân cho tôn tử lão rồi, tất cả mọi người đều nói Cẩn ca nhi đã đồng ý."

Trong lòng bọn người Hoàng Lĩnh đột nhiên hoảng hốt, "Cái gì?"

Có người muốn cướp tiểu phu lang của lão đại? Tiểu Thạch vén tay áo lên, "Đàm lão đầu là ai? Kẻ nào không có mắt dám cùng lão đại của chúng ta cướp người?"

Mắt Nhiếp Chi Hằng giật giật.

Vân Liệt lườm lườm bọn hắn, thần sắc tự nhiên, hắn đối Trương Thanh giải thích một câu, "Là ta gọi Đàm lão đầu đi giúp một tay."

Trương Thanh ngẩn ngơ, sau đó phản ứng lại, trên mặt đều là ý vui. Hắn lúc này mới chú ý đến chiếc xe Vân Liệt điều khiển lại là xe ngựa, trên xe chứa đầy đồ vật chưa nói, lại còn có đôi mai hoa lộc đi đầu, đôi mắt chúng to to, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tim Trương Thanh đập có chút bất ổn, lại liếc về mấy chiếc xe ngựa phía sau Vân Liệt, hắn đưa tay chỉ, ngón tay còn có chút run run, âm thanh cũng run rẩy theo, "Chẳng lẽ đây là sính lễ?"

Vân Liệt gật đầu, ánh dương quang làm nổi bật lên nửa gương mặt tuấn mỹ không bị thương.

Trương Thanh hít vào một hơi!

Cái này phải tốn bao nhiêu bạc? Cái cái cái này cũng quá phá của nha!

Vân Liệt đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết bên trong số sính lễ đó còn có một rương bạc trắng toát.

Mấy năm trước, An di vẫn luôn rục rà rục rịch, gây sự nhiều lần, sau khi Vân Liệt ra chiến trường đã đánh không ít trận thắng, cũng thu hoạch được vô số rương vàng ròng bạc trắng. Hắn đối tiền bạc không chút nào để ý, thế nên, hoặc là trực tiếp nộp lên triều đình, hoặc là trực tiếp thưởng cho thuộc hạ.

Mỗi lần đánh xong trận, một đám hán tử đều tha thiếu mong mong chờ chờ "chia của", vì thế tình cảm của bọn họ cũng càng ngày càng sâu đậm. Từ ban đầu nhìn thấy Vân Liệt tuổi còn trẻ nên đối với hắn không phục, đến cuối cùng liền phục sát đất. Quá trình ấy căn bản không tốn quá nhiều thời gian.

Một rương bạc trắng này, là do Vân Liệt cảm thấy mình quá nghèo, nên mang người đi cướp đoạt từ trên người bọn họ. Bọn họ chỉ cho rằng lão đại gặp chuyện khó, nên mỗi người đều ngoan ngoãn nộp lên một phần, hoàn toàn không nghĩ tới hắn đang muốn thú thê.

Tới gần trưa, khí nóng dần dần tăng lên, ánh mặt trời chói mắt nhiệt tình như lửa nướng cháy mặt đất, kèm đó là từng đoạn tiếng ve kêu, tất cả làm tăng thêm mấy phần khí tức ngày hè. Tâm Vân Liệt so với thái dương treo giữa bầu trời càng nóng hơn, vào thời khác này, hắn đang kéo toàn bộ gia sản của mình đến nhà người thương trong lòng để cầu thân.

Dù trước đó đã chuẩn bị xong kế hoạch "dù thế nào cũng phải đem Cẩn ca nhi thú vào tay", cũng rõ ràng Cẩn ca nhi sẽ không từ chối, nhưng đến thời khắc chân chính tới cửa cầu thân, hắn vẫn cứ như một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đang mừng rỡ như điên.

Không khí nóng hầm hập đang ngượng ngùng quấn quanh người các hán tử, đoàn người không ai mà không phải mồ hôi đầm đìa. Vân Liệt hướng phía sau hô một câu, "Các huynh đệ khổ cực rồi, trở về sẽ mời các ngươi uống rượu!"

Vân Liệt ngày thường kiệm lời ít nói, lúc này chợt nói ra lời có mặt mũi như vậy, khiến cho người ta thụ sủng nhược kinh. Đoàn người dồn dập đáp lời, "Không sao, không sao." Lại càng ra sức đánh xe ngựa.

Vân Liệt hướng mắt nhìn về phía trước, vừa đảo mắt đã nhìn thấy căn nhà lá nho nhỏ, trên gương mặt lạnh lùng không khỏi hiện lên mấy phần ý cười.

Theo quy củ trong thôn, hai nhà bất luận là gần hay xa, thì việc đưa sính lễ, nghinh thân cũng phải đi quanh thôn một vòng. Khi đi thì thuận chiều kim đồng hồ, khi về thì nghịch chiều kim đồng hồ, dù như thế nào cũng không thể "quay lại đường cũ".

*nghinh thân= 迎亲: đón dâu

Bình thường, bất quá cũng chỉ là thời gia uống cạn một chén trà, nhưng Vân Liệt lại cảm thấy dài dằng dặc, hận không thể đem toàn bộ xe ngựa chứa đồ bỏ lại, tự mình mọc cánh bay qua cho xong.

Nhưng hắn chỉ có thể từng bước một ấn theo quy củ.

Chỉ chốc lát một đám tiểu hán tử liền đầy đường xem trò vui, "Oa! Xe ngựa! Thật sự là xe ngựa!"

"Thật là đại mã uy phong! Mau nhìn xem! Hai con trên xe là gì vậy? Thật đáng yêu!"

Tiểu hán tử lớn hơn một chút kiêu ngạo ưỡn ngực, "Ngu ngốc, mai hoa lộc cũng không nhận ra, nghe đâu khi đưa sính lễ nếu có mai hoa lộc, thì đời này xác định có thể hoàn hoàn hảo hảo. Mau xem, trên xe thật nhiều đồ! Cái này cần bao nhiêu bạc ha?"

Bạch mã suất khí cùng đại mã màu nâu hiên ngang đi trên đường, mấy tiểu tử bên đường khoa tay múa chân, muốn sờ sờ mông ngựa một chút, các trưởng bối nhìn thấy được, liền vội vàng ôm bọn chúng vào trong lòng, "Ai u, tiểu tổ tông, ngươi thành thật chút cho ta! Mông ngựa không thể sờ được."

"Vân thúc thúc ở phía trên kìa." Dưới ảnh hưởng của Lý Cẩn, bọn nhỏ đã không còn sợ Vân Liệt như trước nữa, gọi thúc thúc đến cực kỳ thân thiết, "Nương, là Vân thúc thúc muốn cầu thân sao?"

Đúng là Vân Liệt đang đi đầu.

"Hẳn là hắn." Nói xong, trong lòng lại có chút ngờ vực, "Sao ta lại nghe nói Đàm lão đầu đề thân cho tôn tử lão? Chẳng lẽ là vì Vân Liệt không có người thân, nên lúc này mới ủy thác Đàm lão đầu đi một chuyến?"

Càng nghĩ càng thấy đúng. Ngày thường luôn thấy Vân Liệt đi cùng Cẩn ca nhi, vốn dĩ cảm thấy tuổi bọn họ cách có chút nhiều, Cẩn ca nhi lại kiếm được không ít tiền, khẳng định nhìn không lọt mắt Vân Liệt trên mặt có vết sẹo, nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều. Không nghĩ tới Cẩn ca nhi lại không để ý.

Nhìn thấy từng xe từng xe sính lễ, họ trợn cả mắt lên, đều không nghĩ tới Vân Liệt không một động tĩnh lại tích góp được nhiều "gia sản" như vậy! Nhiều sính lễ như vậy, e là thú cả nữ nhi huyện lệnh cũng được.

Không quản bọn họ nghĩ như thế nào, Vân Liệt rốt cục cũng đi tới nhà Cẩn ca nhi.

Nghe thấy động tĩnh, người trong nhà Lý Uyển đều đứng lên, đáy mắt Tô môi bà lóe lên ý cười, "Không phải là không kịp đợi nên liền đưa sính lễ tới chứ?" Vốn là một câu nói đùa, không nghĩ lại tới thật.

Lý Cẩn trong phòng nghe thấy động tĩnh, trong lòng như bị mèo cào, hoàn toàn ngồi không yên. Thời khắc này, y đã sớm quên dấu răng mình đã gặm ra trên môi Vân Liệt, chỉ muốn lao ra nhìn hắn một cái.

Hết chương 77 – 26/01/2019

_________

Yên: Liệt ca muốn đưa "gia sản" trước, mốt cưới về rồi đỡ đưa lại. Tướng quân gì mà nghèo thấy sợ luôn!:))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui