Nước sông chảy qua sườn đồi, ra đến cánh đồng, rồi uốn khúc theo dòng sông mà chảy về nơi xa.
Đến chiều mặt trời dần lặn về tây, mặt nước lấp lánh một vùng, ở vùng nước sâu cách xa bờ sông thi thoảng có thể nghe thấy một tiếng tõm, cá nhảy lên rồi lại ngụp xuống.
Bên bờ sông, cún con chạy tới chạy lui ở gần đó, Lục Cốc ngồi xổm trên mặt đất cuối cùng cũng tìm được một miếng đá mảnh nhỏ, y học theo Thẩm Huyền Thanh ném đá lướt trên mặt nước, đáng tiếc miếng đá nhỏ không thể lướt được mà chìm luôn xuống sông ngay khi bị ném xuống, mặt nước nổi lên hai ba vòng gợn sóng nho nhỏ.
Ngay sau đó, tảng đá mỏng trong tay Thẩm Huyền Thanh lia ra ngoài, nhảy vài cái trên mặt nước rồi mới chìm xuống, những gợn sóng tạo thành vòng tròn nối tiếp nhau cũng lớn hơn nhiều.
Lục Cốc nghe thấy tiếng cười khẽ kia, ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Thanh cách đó vài bước, thở dài một hơi thật nhẹ, y đúng là không học được cái trò này rồi, vì vậy đành nói: "Đi về thôi, còn phải nấu cơm nữa."
"Ừm." Thẩm Huyền Thanh ném một viên đá nhỏ khác trong tay đi, nhìn mặt sông nổi lên từng đợt gợn sóng rồi mới khom lưng xách sọt tre lên.
Hai người họ vòng ra bãi đất trống sau nhà từ đầu buổi chiều, dọc theo bờ sông tìm mầm xuân non, là một loại rau dại, còn được gọi là mầm xuân, giờ lá mầm mọc ra là lúc xanh non nhất, ngắt đoạn non nhất mang về nhà có thể nấu canh với thịt lợn.
"Quai tử." Lục Cốc hô một tiếng gọi cún con đang tung tăng đằng xa, hai người đi phía trước chẳng mấy chốc cún con đã đuổi theo sau.
"Qua vài ngày nữa khí trời sẽ càng thêm ấm áp, cây cối trên núi mọc um tùm thêm chút, lợn rừng và gấu có đồ ăn không chạy loạn quấy nhiễu nữa thì mình thu dọn lên núi nhé." Thẩm Huyền Thanh cõng sọt tre nói.
Sau khi vào xuân, động vật ngủ đông trên núi đều đã tỉnh, chỉ dựa vào lượng mỡ tích trữ trước khi vào đông mà ngủ một lúc lâu như vậy thì cũng không khác đói bụng cả mùa đông là mấy, sau khi tỉnh lại đương nhiên chúng nó sẽ đi khắp nơi tìm đồ ăn, những con khác thì còn không sao, chỉ sợ gặp phải gấu.
Gấu không phải loài vật dễ đối phó, da dày thịt béo còn rất hung mãnh, chỉ mắc sai lầm xíu thôi là có thể mấy mạng như chơi, nếu không phải vậy thì móng gấu và mật gấu cũng không quý giá đến thế.
Thợ săn quanh đây nếu không lâm vào cảnh quá đỗi túng thiếu thì rất ít người dám liều mạng đi săn gấu, kiếm được tiền thì vẫn phải còn mạng mà tiêu.
Vả lại qua một mùa đông, dã vật trong núi hoặc là có thai hoặc là gầy gò, thỏ rừng và gà rừng chỉ cần đi sâu vào tiền sơn một đoạn là bắt được.
Sáng nay hắn dẫn theo Đại Hôi bắt được ba con thỏ kéo về nhà.
Tuyết trong núi đã tan khi vào xuân, không còn quá lạnh giá và nguy hiểm nữa.
"Dạ." Lục Cốc gật gật đầu, nói đến chuyện lên núi, y lại nhớ tới lũ gà vịt của mình.
Hiện giờ vịt cũng đã đẻ trứng rồi, tổng số trứng gà và trứng vịt mỗi ngày ít thì vẫn có bảy, tám quả, giờ đang là thời điểm bọn chúng đẻ trứng.
Nhưng nếu lên núi thì sẽ phải dẫn theo lũ gà vịt này lên, đường xa lại xóc nảy như vậy, đường trong núi có cũng như không, nhấp nhô gồ ghề, chỉ có thể chọn lối thoáng để đi, người kéo xe lên đã khó khăn rồi chứ đừng nói đến gà vịt phải chen chúc trong lồng, một đường gập ghềnh như vậy rất có thể sẽ khiến bọn chúng không thể đẻ trứng trong vài ngày.
Hơn nữa hai người họ mỗi lần lên núi xuống núi, chỉ cần trên xe đẩy có đồ nặng là bả vai và lưng Thẩm Huyền Thanh đều sẽ bị dây thừng mài đỏ lên thậm chí là rách da, không dùng sức thì không thể kéo nổi, đâu thể nói là chuyện dễ dàng gì.
"Vậy gà vịt thì tính sao giờ?" Lục Cốc nghĩ tới đây bèn hỏi.
Thẩm Huyền Thanh dừng một chút, hiểu được băn khoăn của y.
Lúc gà vịt đang trong thời kỳ đẻ trứng thì không nên chuyển ổ lung tung, trong lúc bôn ba nếu chúng nó bị dọa sợ thì sẽ không thể đẻ trứng tốt được, hắn do dự một chút rồi nói: "Nếu không thì để ở nhà đi, để Thẩm Nhạn chăm giúp."
Cún con chạy lên trước, thấy hai người không đuổi kịp thì dừng lại quay đầu nhìn, còn "gâu gâu" vài tiếng.
Thẩm Huyền Thanh theo bản năng nhìn nó, thật ra lúc trước mua gà vịt là để Lục Cốc giải sầu trên núi, nếu không sau khi hắn đi rồi thì trong nhà chỉ còn mỗi Lục Cốc, nhưng giờ đã nuôi thêm cún con rồi nên không cần lo về chuyện này nữa.
Lục Cốc khẽ nhíu mày, y vô cùng tình nguyện chăm gà nuôi vịt nhưng cũng không muốn gà vịt vừa mới đẻ trứng bị kinh sợ, cảm thấy Thẩm Huyền Thanh nói đúng.
Hơn nữa sau khi kéo chúng nó lên núi còn phải kéo xuống, như vậy Thẩm Huyền Thanh sẽ rất mệt mỏi, nghĩ vậy y giãn mày nói: "Vậy được, để ở nhà đi, sau này mang trứng gà trứng vịt lên thì không cần hỏi xin nương nữa, chỉ riêng trứng bọn nó đẻ là đủ cho mình ăn rồi."
Đang nói chuyện, Thẩm Huyền Thanh vừa giương mắt đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh ao nhỏ phía trước, không phải Thẩm Nghiêu Thanh thì là ai.
"Đại ca." Hắn hô lên.
Thẩm Nghiêu Thanh đưa lưng về phía hai người họ, vì cún con đã sớm chạy tới từ trước nên anh biết hai người họ đang ở gần đây, không quay đầu lại mà chỉ cao giọng hô: "Tới vừa đúng lúc, mau lấy sọt đến đây đi, ta bắt được một con ba ba."
Thẩm Huyền Thanh chân dài đi vài bước đã tới, giúp lấy con ba ba kia lên.
Cún con chưa từng thấy ba ba bao giờ, nghiêng đầu nhìn với ánh mắt đầy tò mò, nó muốn đến gần ngửi thử.
Bọn ba ba này tuy đi chậm nhưng là loài ăn thịt, bắt được cái gì là sẽ cắn chặt không buông cái đó, kiểu gì cũng sẽ cắn rớt miếng thịt.
Lục Cốc sợ nó bị cắn nên vội túm lấy phần lông dày trên cổ nó kéo sang bên cạnh.
"Đầu trông không tệ đâu." Thẩm Nghiêu Thanh nhìn ba ba trong sọt cá mỉm cười, thấy hai người họ hái mầm xuân về rồi thì ba người cùng xách sọt cá về nhà, anh nói: "Ta mua thịt lợn rồi, về là có thể nấu canh luôn được, ba ba này ngâm trong thùng một đêm để mai hầm."
Mọi người đều nói sau khi khí lạnh mùa xuân dần tan chính là lúc ba ba béo nhất, bọn họ ở nông thôn gọi thứ này là rùa nước còn trên trấn gọi là ba ba, giờ đang là thời điểm bọn nó nhiều thịt nhất.
"A tẩu có ăn được không?" Thẩm Huyền Thanh hỏi.
Từ sau khi Kỷ Thu Nguyệt có thai, nàng phải kiêng rất nhiều thứ, cái này không được ăn cái kia không được ăn, đôi lúc đến hắn cũng cảm thấy nàng thật giống như phải chịu tội.
Ba ba đối với người thường là rất bổ dưỡng nhưng vì không hiểu rõ dược lý nên hắn thuận miệng hỏi.
Thẩm Nghiêu Thanh đương nhiên là càng để ý hơn hắn, đã sớm hỏi qua lang trung, nói: "Lần trước đi khám ta đã hỏi qua Vương lang trung rồi, ba ba không thể ăn nhiều, uống nửa bát canh ăn hai miếng thịt cho đỡ thèm thôi, chủ yếu vẫn là thịt lợn, thịt gà, rồi thì canh cá các thứ, mấy thứ này thì không cần sợ."
"Hôm nay nàng có thể ăn mầm xuân cho đỡ thèm rồi, ba ba để mai ăn là được." Thẩm Nghiêu Thanh cuối cùng lại cười nói thêm.
(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)
Mùa đông cuối cùng đã trôi qua, ngày xuân đương nhiên phải ăn vài món tươi ngon cho đã chứ.
Còn về Kỷ Thu Nguyệt, dù nàng không ăn được nhiều thứ nhưng cứ vài ngày Thẩm Nghiêu Thanh lại mua thịt lợn hoặc gà ác để hầm canh cho nàng, thịt chưa từng đứt đoạn.
Gần đây gà vịt đẻ trứng, Vệ Lan Hương còn chưng canh trứng gà cho nàng, lần nào cũng rưới thêm dầu mè, không hề để nàng bị bạc đãi chút nào.
Sau khi bọn họ về đến nhà, Thẩm Nhạn đã thái xong thịt nạc, chọn tỏi chưa mọc mầm để băm nhỏ.
Giờ Lục Cốc đã nấu cơm rất thuần thục, dù trước kia chưa từng nấu canh mầm xuân nhưng sau khi hỏi Vệ Lan Hương vài câu thì y đã biết phải nấu như thế nào.
Canh mầm xuân thịt lợn cũng đơn giản, chỉ cần phi thơm tỏi, đổ nước rồi thả thịt vào đun sôi sau đó cho ngọn mầm xuân đã rửa sạch vào là xong.
Mầm xuân hái nhiều, nấu được một nồi lớn, ngọn mầm xuân quả thật không thể chê, tỏi chỉ cho một ít để có mùi thơm, nước canh mằn mặn ngon miệng, có lẽ là do rau dại tươi non nên nước canh còn ngon hơn cả canh hầm.
Loại rau dại này ôn hòa không cần kiêng, lại nấu canh cùng với thịt lợn, người có thai có thể ăn được, cuối cùng Kỷ Thu Nguyệt cũng thể thỏa mãn ăn một bữa rau dại tươi ngon.
Bữa tối nay ăn sớm, Lục Cốc rửa bát xong thì ra ngoài cửa viện đổ nước, tà dương giao hòa với ráng chiều, chân trời một mảnh vàng cam.
Nước đổ vào phần đất trống cạnh nhà, chảy về phía gốc cây hồng, một tay y xách chậu gỗ, đứng thẳng nhìn về phía tây, chạng vạng có gió nhẹ thổi qua, vô cùng thoải mái.
Lục Cốc đang định quay người về nhà thì thấy có một bóng người đi xuống từ trên sườn núi cách đó không xa.
Khoảng cách khá xa không nhận ra là ai nên y không để tâm lắm, quay đầu nhìn đàn chó đang chơi đùa trong thôn.
Cún con ăn xong đã ra ngoài chơi, tuy không thấy bóng dáng nó đâu nhưng y vẫn hô lên một tiếng.
"Gâu!"
Cún con chui ra từ khe hở giữa hai nhà, vẫy đuôi chạy về thấy Lục Cốc đang đứng ở cửa chờ nó.
Không ngờ người vừa xuống núi kia cũng tới gần, lại là Hoàng Đạt trong thôn.
"Ái chà, là Lục Cốc đấy à." Đôi mắt híp của Hoàng Đạt chuyển loạn, giọng điệu nói chuyện ngả ngớn, là một tên vô tích sự bị người trong thôn phỉ nhổ chán ghét từ xưa đến nay.
Thấy Lục Cốc một mình đứng đó nên ánh mắt gã trở nên gian xảo, vả lại dựa vào hiểu biết của gã đối với phụ nhân và phu lang thì những người yếu ớt nhu nhược như y nếu bị người ta chiếm tiện nghi bằng miệng sẽ không dám nói với hán tử trong nhà vì sợ bị đánh.
Lục Cốc đã sớm được Thẩm Huyền Thanh dặn dò từ trước, gặp Hoàng Đạt thì không cần để ý tới gã nên không đáp lời.
Giờ bị gã nhìn bằng ánh mắt khác thường, y chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra một loại ớn lạnh, không hiểu sao cảm thấy phiền chán.
Lúc rửa bát y đã xắn tay áo lên một chút lộ ra một đoạn cẳng tay, lúc này chỉ thấy lông tơ dựng đứng hết cả lên.
Cún con chạy về, Hoàng Đạt thấy thế thì vươn tay muốn xoa đầu nó.
"Quai tử!" Lục Cốc chợt hô lên, giọng điệu mang theo chút sắc nhọn sau khi kinh hãi khiến cún con lập tức trở nên cảnh giác, chạy đến trước mặt y ngẩng đầu như muốn biết có chuyện gì.
"Ha." Hoàng Đạt không sờ được chó, thấy bộ dáng Lục Cốc rất dễ nhìn, trắng trẻo xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề, mắt thấy Lục Cốc quay người muốn vào nhà, gã liền lẩm bẩm trong miệng: "Cốc tử à."
Thanh âm của gã không lớn chẳng nhỏ, cố ý để Lục Cốc nghe thấy.
Lục Cốc cảm thấy buồn nôn, đáy lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, bước chân trở nên nhanh hơn.
Thấy y như vậy, Hoàng Đạt đứng ngoài cửa viện cười càng thêm hèn mọn.
Thật ra gã không dám nói chuyện nhiều với Lục Cốc nhưng thấy huynh đệ Thẩm gia không ở đây nên mới trêu chọc ngoài miệng chút, thấy mới vậy mà đã khiến Lục Cốc sợ hãi thì trong lòng gã cảm thấy bản thân thật lợi hại.
Gã còn đang ló đầu nhìn vào trong viện Thẩm gia ai ngờ lại thấy Thẩm Huyền Thanh đi ra từ trong nhà chính, lập tức rụt cổ nhanh chóng rời đi.
"Em sao thế?" Thẩm Huyền Thanh thấy Lục Cốc bước chân vội vàng, sắc mặt trắng bệch, cũng nhận ra Hoàng Đạt ở ngoài cửa, lông mày hắn nhíu chặt một chỗ.
Đến giờ Lục Cốc mới thấy có chút ấm ức, thành thành thật thật kể lại chuyện Hoàng Đạt nhìn y còn gọi tên y.
Người khác thì không sao nhưng cái tên vô dụng Hoàng Đạt này mở miệng là không có câu nào đứng đắn, Thẩm Huyền Thanh nghe vậy sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Nếu là trước kia, Lục Cốc sẽ cảm thấy là do bản thân làm sai gì đó, giờ thì y biết Thẩm Huyền Thanh không phải là tức giận với y.
Thấy Thẩm Huyền Thanh đi thẳng ra ngoài cửa, nhìn qua là biết muốn đi tìm Hoàng Đạt, Lục Cốc há miệng muốn khuyên ngăn nhưng lại không biết khuyên từ đâu, buông chậu gỗ xuống rồi vội vàng đuổi theo, tim cứ đập thình thịch.
Kết quả là vừa ra khỏi cửa, còn chưa thấy bóng dáng Hoàng Đạt đau đã nghe thấy có tiếng kêu kinh hãi truyền ra từ Trương gia, Lý Uyển Vân hái rau dại về hô to: "Có trộm, trộm vào nhà rồi!".