Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Sau khi trả tiền vào chợ, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh đẩy xe tới một bãi đất trống.
Hô lớn cả một đường, Lục Cốc mở ống tre ra uống vài ngụm nước, sau đó lại đưa cho Thẩm Huyền Thanh.

Hôm nay bọn họ mang theo hai băng ghế dự bị, đứng một lúc cảm thấy mệt mỏi có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thời gian náo nhiệt nhất của buổi chợ sớm đã qua, lúc này người qua lại mua bán khá là thưa thớt.
Đã qua nửa buổi sáng, may mà hôm nay nắng không lớn, không tới nỗi phơi nắng cháy người, tiểu thương tới đây bán hàng từ sáng sớm chưa bán hết vẫn còn đang kiên trì chờ người đến hỏi mua.
"Trứng vịt đây, trứng vịt tươi đây."
"Lá mầm rừng đấy ạ, vừa mới hái trên núi xuống."
"Thẩm à tới xem chút đi, trứng gà của ta khá rẻ đấy."
Vừa có người xách giỏ đến mua đã có không ít người hô lên bắt chuyện muốn chào hàng.
Có không ít người bán trứng gà vịt, dọc đường bọn họ đi bán đồ có gặp một phụ nhân xách giỏ bán trứng.

Người nghèo lúc bán trứng đều luôn rất cẩn thận, chỉ sợ làm vỡ làm hỏng thứ quý giá này, hai người họ cũng vậy, đi chầm chậm.
Mà dùng sọt bán trứng giống Lục Cốc thật đúng là không nhiều lắm, thấy có bà lão từ từ đi từ phía bên kia tới, y cũng hô lên vài tiếng.
"Nhiều vậy sao." Bà lão kia thấy y đựng trứng trong sọt không khỏi cảm thấy mới lạ, dừng lại góp vui, thò đầu nhìn vào trong sọt tre, lại nói: "Trứng này nhỏ hơn trứng nhà người khác."
"Đúng vậy, thẩm à, gà vịt của ta có hơi nhỏ nên trứng cũng nhỏ nhưng ăn vẫn vậy, không hề kém cạnh đâu." Lục Cốc nghiêm túc nói, còn lấy ra một quả trứng nâng trong tay cho bà lão nhìn.
Thẩm Huyền Thanh có ý muốn giúp phu lang của mình bán đồ nên đứng lên.
Vóc dáng hắn cao lớn hơn hán tử bình thường, ngồi sau xe đẩy thì vẫn chưa gây ra cảm giác gì nhưng hắn đột nhiên đứng dậy, giờ thì hay rồi, dọa bà lão gầy gò theo bản năng lui lại một bước.
Thấy người mua hàng hoảng sợ, Lục Cốc lo không bán được đồ nên vội nói: "Thẩm đừng sợ, đây là tướng công của ta."
Trong lòng Thẩm Huyền Thanh bất đắc dĩ nhưng đối phương chỉ là một bà lão tuổi già sức yếu nên hắn bèn nói: "Là ta đứng dậy quá vội vàng, thẩm đừng kinh hoảng."
Phu lang trước mắt mềm yếu dịu dàng, hán tử nói chuyện cũng không động chạm gì, khiến bà lão ổn định được tâm tình, ghé người sát về trước vừa nhìn trứng gà vừa nói: "Ai ui, tướng công của ngươi cao thật đấy!"
Thẩm Huyền Thanh nghe vậy cười một chút rồi nói: "Trứng gà này tuy nhỏ nhưng bán theo cân nên sẽ không để thẩm phải chịu thua thiệt đâu, vả lại trứng nhỏ cũng có cái tốt mà, nhỏ nhắn xinh xắn, cân lên sẽ được nhiều quả hơn trứng to, nếu trong nhà có trẻ con thì cho ăn trứng nhỏ, còn có thể ăn thêm vài quả nữa."
"Đúng đấy ạ, nếu thẩm muốn mua thì giá cả không hề đắt đâu" Lục Cốc bên cạnh gật đầu phụ họa.
Lời nói của Thẩm Huyền Thanh khiến bà lão sửng sốt tựa như đã ngộ ra điều gì.

Cuộc sống trong nhà không tốt không xấu, có thể ăn được trứng gà trứng vịt nhưng sinh hoạt từng ngày thế nào vẫn phải tính toán cẩn thận một chút.

Trứng gà này tuy nhỏ nhưng vẫn có lòng đỏ lòng trắng bình thường, chẳng khác trứng lớn là bao.

Ông lão trong nhà đặt ra nhiều quy củ, mỗi ngày phải ăn một quả trứng gà, tiền tiêu vẫn vậy, mua quả nhỏ chẳng phải có thể ăn thêm vài ngày sao?
Bà càng nghĩ càng thấy có lý, bèn nói: "Vậy được, cho ta một cân."
Lục Cốc cười tủm tỉm lấy trứng gà trong sọt ra, Thẩm Huyền Thanh lấy cân trên xe ra, bà lão cũng nhìn vào trong sọt tre rồi nói: "Quả này dính phân gà rồi, đừng lấy cho ta, lấy quả kia đi, trông sạch sẽ."
Làm ăn nào có chuyện ngại phiền phức, huống hồ bà lão này coi như là dễ nói chuyện, không có ép giá lung tung nên y nhặt cho bà mấy quả sạch hơn.
Mười ba văn tiền đến tay, Lục Cốc ước lượng trong tay thấy khá nặng rồi mới bỏ vào túi tiền, nghe tiếng những văn tiền đồng va vào nhau lách cách, ý cười trên mặt y càng sâu.
Giờ đang là ngày xuân ấm áp, gà vịt thay nhau đẻ trứng, nếu không thì một cân trứng gà phải bán được mười lăm, mười sáu văn tiền.

May mà loại hàng này dù nhiều hơn cũng sẽ không quá rẻ, y nói mười bốn văn để bà lão mặc cả xuống mười ba văn là được, quanh đi quẩn lại bản thân sẽ không lỗ nên y vẫn bán đi.
Đi tới đi lui trứng dễ bị vỡ, hai người cứ ngồi trong chợ bán mãi đến chiều.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Lục Cốc ăn được mì dương xuân đã lâu chưa được ăn, ăn xong Thẩm Huyền Thanh đi trả bát thanh toán tiền, còn lấy thêm hai quả trứng gà trong sọt tre.

Y không hiểu tại sao, Thẩm Huyền Thanh mới nói rằng ăn một bát mì không đủ no nên muốn ra đó nhờ chủ quán luộc cho hai quả trứng, trả thêm một, hai văn tiền công là được.
Ra ngoài bán đồ còn có thể ăn trứng nhà mình, Lục Cốc ăn rất ngon, hai mắt cong cong vô cùng vui vẻ.

Đam Mỹ Hiện Đại
Hôm nay làm ăn không được tốt lắm, đồ trên xe đẩy còn chưa bán hết, trời đã xế chiều, mang theo trứng gà trứng vịt không tiện đi đường đêm nên Thẩm Huyền Thanh dẫn Lục Cốc tới nhà Triệu đồ tể một chuyến, bán rẻ một con gà rừng và ba con thỏ còn lại cho Triệu đồ tể để đỡ phải kéo về nhà.
Tiểu Hổ Tử đã biết chạy, Lục Cốc và vợ của Triệu đồ tể là Quý thị chơi đùa với bé con một lát.
Đứa nhỏ bụ bẫm là đáng yêu nhất, Quý thị cười nói với Lục Cốc rằng hổ nhỏ nhà nàng khá nặng, thỉnh thoảng nàng bế bé còn phải tốn sức, nàng còn bảo Lục Cốc bế bé thử sức với cân nặng này.
Lục Cốc không còn cách nào khác bèn bế Tiểu Hổ Tử lên, đôi mắt hơi mở to thầm nghĩ quả thật là rất nặng.
Quý thị ở cạnh vừa thấy vậy liền nở nụ cười.
Tay Tiểu Hổ Tử toàn thịt là thịt, giống cứ như củ sen, có không ít bé trai nói chuyện muộn, đứa nhỏ này chính là như vậy, giờ đang vươn tay sờ mặt Lục Cốc, trong miệng bi bô gì đó chỉ có Quý thị mới có thể hiểu được.
"Đây là tiểu ma, không phải nương." Nàng ngồi cạnh nhắc nhở Tiểu Hổ Tử.
Nhưng Tiểu Hổ Tử còn nhỏ như vậy, thấy phụ nữ và phu lang thì trong miệng chỉ gọi nương, bé đâu có nghĩ được gì nhiều.
Nán lại chỗ Triệu đồ tể không lâu, hai người họ còn phải nhanh chóng về nhà ăn cơm nên đã đẩy xe rời đi.
"Tiểu Hổ Tử nặng thật đấy.", sau khi rời đi Lục Cốc mới nói ra, bé con mũm mĩm rất dễ thương, y cười nhẹ.
Hầu kết Thẩm Huyền Thanh khẽ động, cười nói: "Vậy chúng ta cũng sinh một đứa."
Lần trước hai người họ nói chuyện về đứa nhỏ Lục Cốc còn rất mù mịt, về sau này tự bản thân y ngẫm nghĩ, phu lang sinh con cho tướng công vốn là chuyện đương nhiên, huống hồ còn là sinh con cho Thẩm Huyền Thanh.
Ngại trên đường nhiều người, nên y chỉ nhỏ giọng nghiêm túc "Ừm" một tiếng, lại nghĩ tới muốn sinh con thì phải, phải...
Tai và má y đỏ ửng, rũ mắt xuống không dám nhìn lung tung.
Thẩm Huyền Thanh không nghĩ tới y lại đáp lời hắn một cách rõ ràng và nghiêm túc như vậy, trong phút chốc dường như bước chân cũng chậm lại.
Ở ngoài không tiện làm những chuyện khác, hai người đều đi về phía trước, không ai nói gì nhưng trên mặt đều là ý cười.
Lúc đi ngang qua cửa hàng son phấn, Thẩm Huyền Thanh nhớ tới thuốc mỡ ban đêm không còn nhiều lắm nhưng không tiện nói rõ với Lục Cốc, liền nói: "Ta thấy thủ cao dùng nhiều, hay là mua thêm một ít, như vậy đi, em ở đây trông trứng nhé, ta đi vào mua."
Lục Cốc còn chưa nói được chữ nào hắn đã vào cửa hàng, giả vờ bình thản lại lộ ra chút ít hấp tấp, sợ Lục Cốc không cho hắn vào mua.
Nhưng mà phu lang nhỏ ngoan ngoãn chờ ngoài cửa căn bản đâu có hiểu trong lòng hắn xoắn xuýt điều gì.
Chờ Thẩm Huyền Thanh đi ra, ngoài mặt nói là chỉ mua hai hộp thủ cao còn về phần hai bình mỡ đắt tiền trong lồng ngực thì tạm thời chỉ mình hắn biết.
***
Đường đi xóc nảy, có hai quả trứng gà bị vỡ, Lục Cốc có chút đau lòng, đập quả bị vỡ còn sạch vào trong bát để nấu canh trứng.
Vì bán trứng trên trấn chậm trễ nên chuyện xem đất để tới mai.
Sáng sớm thức dậy, gió thổi hiu hiu, trời không lạnh chẳng nóng, Kỷ Thu Nguyệt nhàn rỗi ở nhà không có việc gì nên đi theo coi như giải sầu, còn kéo theo Lục Cốc, bốn người đi dạo nhìn quanh thôn Thanh Khê.
So với hộ dân trong trấn thì thôn Thanh Khê không tính là rất lớn, tổng cộng bốn, năm mươi hộ, nhưng không phải nhỏ so với vùng nông thôn.
Người nhà nông kiếm ăn không dễ dàng, đất có thể làm ruộng trồng rau đều đã bị thu hồi, hơn nữa triều đình cũng coi trọng ruộng đất, không hề có chút mờ ám gì trong việc đo đạc đất đai, vậy nên không thể tùy tiện xây nhà, phải bỏ tiền ra mua, chỉ khi làm xong khế đất và khế nhà thì đó mới thật sự là của riêng.
Mấy năm trước nghèo, nhà cũ trong thôn đa phần đều là lều tranh, hầu hết mọi người đều dọn ra nhà khác, nhưng năm đó sau khi bọn họ dần hợp thành thôn, đất đai trong thôn phần lớn đều đã qua tay quan phủ nên dù những lều cỏ rách này không có ai ở nhưng vẫn còn khế đất đàng hoàng.
Sau khi đi xem xung quanh, họ đi tới phía đông nam của thôn, sông Thanh Khê chảy quanh thôn, nơi đất cũ này cách sông khá gần.
"Đất nhiều bùn đá không phải vấn để, chỉ là đệ muốn bao nhiêu đất thôi?" Thẩm Nghiêu Thanh đá một cục đá trên mặt đất, hỏi.
Thẩm Huyền Thanh nhìn về phía mảnh đất trống hoang vu này, nhiều đá, nhiều bùn nhão, lều cỏ cũng phải tốn thời gian tháo dỡ, thôn bọn họ đã khai hoang đủ ruộng ở nơi khác, không ai coi trọng đất chỗ này, chỉ coi đây là nơi đất hoang chăn trâu chăn cửu.
Gió thổi qua mặt sông mang theo mùi tanh ẩm ướt, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chi bằng cứ ở đây đi, chỉ tốn công san bằng thôi, mà tiền đất có thể rẻ hơn chút."
"Xem chỗ đất trống này ước chừng khoảng năm mẫu đấy." Thẩm Huyền Thanh không nhanh không chậm nói nốt
"Năm mẫu sao?" Thẩm Nghiêu Thanh kinh ngạc, anh chỉ nghĩ làm một mảnh đất nuôi thỏ thôi.
Thẩm Huyền Thanh cười một chút, nói: "Năm mẫu đâu tính nhiều, đại ca quên rồi sao? Trang trại Củng gia trong phủ thành chiếm bao nhiêu mẫu đất, còn có cả rừng cây, cây đào cây lê không ít quả.

Gia cầm, gia súc, lương thực và cả sơn vật trong một năm kéo từ trong đó ra, phải hai, ba mươi xe có khi mới kéo hết."
"Thỏ đương nhiên là phải nuôi, nhưng một lần xây này chi bằng làm lớn một chút, gà vịt cũng nuôi ở đây luôn.

Nhà mình không còn nghề gì khác, ngoài xuống ruộng trồng trọt thì cũng chỉ có thể chặt củi hoặc đi bán sức, không nói tới chuyện mệt nhóc mà tiền kiếm được chỉ đủ để sống qua ngày."
"Theo đệ thấy thì cứ nuôi thêm vài thứ, bán đi cũng được hoặc nhờ quan hệ mà cung cấp cho quán rượu cũng tốt, đều tốt hơn làm thuê bán sức nhiều."
Những lời này của hắn khiến Thẩm Nghiêu Thanh càng nghĩ càng động tâm, ai bảo không phải vậy, làm khuân vác khổ cực một thân bệnh tật thật đúng là không bằng nuôi gà vịt thỏ, dẫu sao vẫn là một cái nghề đứng đắn.
Sau khi về nhà nói chuyện với Vệ Lan Hương, hai anh em mang theo rượu và một con thỏ đi tìm Lâm Trung Tài.
Lục Cốc và Thẩm Nhạn băm cỏ gà trong hậu viện, y kể cho nàng nghe về năm mẫu đất lớn thật lớn kia, về sau nuôi thỏ và gà vịt trong đó, đôi mắt hạnh của cô em chồng mở lớn, vừa mừng vừa sợ.
Cún con quanh quẩn sau lưng hai người, cọ cọ vào sống lưng Lục Cốc sủa hai tiếng, thấy Lục Cốc bận bịu băm cỏ không để ý tới nó, nó liền đứng trước ổ thỏ tò mò nhìn vào bên trong, bởi vì bị đánh nên nó biết không thể trêu bọn thỏ trong nhà, hôm nay coi như khá ngoan.
Chuyện mua đất tốn hai ngày, đều là người cùng thôn, Thẩm Huyền Thanh vừa là thợ săn vừa có võ nghệ, lại là người đàng hoàng, nhìn chung không có hiềm khích gì với người trong thôn, rất nhanh đã mua mấy gian lều cỏ rách nát kia về, còn phần đất trống vô chủ, dù là đo đạc hay làm khế ước đều qua tay Lâm Trung Tài, phía bên quan phủ cũng là ông và Thẩm Huyền Thanh cùng đi.
Đất trống cằn cỗi là rẻ nhất, lại có Lâm Trung Tài giúp đỡ chuẩn bị chu toàn, cuối cùng hắn đã cầm được được khế ước trong tay, hai ngày nay chạy đôn chạy đáo tốn hết tổng cộng sáu lượng ba trăm văn, rẻ hơn đất cày ruộng nhiều.
Kỷ Thu Nguyệt mang thai, ăn mặc đều là trọng trách của Thẩm Nghiêu Thanh, trồng trọt không kiếm được nhiều bằng nghề thợ săn, Thẩm Huyền Thanh không để anh xuất tiền mua đất, cứ như vậy, khế ước trong tay ai càng rõ ràng, không cần phải nói nhiều.
Hai anh em bọn họ xưa nay thân thiết, cũng không có gì bất công, người này chi tiền thì người kia xuất lực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui