Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Lúc này mới qua buổi trưa không bao lâu, ánh mặt trời còn đang chói chang chiếu vào phòng qua ô cửa sổ.
Thẩm Huyền Thanh ngủ ở tây phòng, đông phòng là phòng của lão thợ săn trước kia, hắn đã quen ở bên này, chưa từng đổi phòng.
Vì trên núi lạnh, chỉ mở một cửa sổ trên tường phía nam nhìn ra sân trước, giường ván gỗ lớn khá rắn chắc trong phòng đặt ở phía tây, nằm ngang đối diện cửa phòng.
Lục Cốc nằm trong cùng, giữa giường và tường bùn có một khe hở hẹp, khác với dưới chân núi, gian phòng dưới núi kia của Thẩm Huyền Thanh còn có màn chiếu, nhưng giường nơi đây chỉ là một cái ván mộc, nếu đặt sát tường quá sẽ làm bẩn đệm nên để cách ra một chút.
Ánh nắng ấm áp len lỏi vào trong căn phòng, những hạt bụi nhỏ xíu trôi nổi trong chùm sáng.
Không giống với lúc đứng làm việc, một khi nằm xuống, lại ở dưới mái hiên, nằm một lúc là thấy se lạnh, nhưng Lục Cốc vẫn nằm thẳng tắp, không nhúc nhích chút nào, chứ đừng nói là kéo chăn lên đắp.
Y khẩn trương bất an, Thẩm Huyền Thanh cũng hơi giống vậy, hai người đều im lặng không lên tiếng.
Trong núi yên tĩnh, chỉ có tiếng chó sủa bên ngoài phá vỡ sự trầm mặc.

Sau khi lên núi, ba chú chó đều không bị nhốt lại, chúng nó cũng không chạy loạn, chí đùa giỡn nhau ở gần đó, khát nước thì ra bờ sông uống nước, mệt mỏi thì nằm sưởi nắng dưới ánh mặt trời.

Thẩm Huyền Thanh vừa nghe là biết không có việc gì, chỉ là chúng sủa loạn, nên không để ý đến bên ngoài nữa.
Hắn thấy Lục Cốc cứng ngắc không được tự nhiên, liền nhớ tới ban đêm lúc hai người ngủ cùng nhau Lục Cốc cũng giống vậy, cẩn thận từng tí đến mức mà dù ngủ say cũng sẽ không xoay người lung tung, lúc ngủ là bộ dáng gì, sau khi tỉnh lại vẫn như thế, rất ít khi thay đổi.
Thẩm Huyền Thanh bắt đầu thấy lạnh, ngồi dậy kéo chăn từ chân giường dải ra, đắp lên người mình và Lục Cốc.
Chăn mới vẫn còn trong bao tải chưa lấy ra, rốt cuộc hắn vẫn là tuổi trẻ ngây ngô, còn hơi ngượng ngùng, Thẩm Huyền Thanh lặng lẽ rũ mắt đánh giá cái chăn này, cũng may là hắn mới phơi nắng đợt trước, không khó ngửi cũng không bẩn, giờ mới yên lòng.
"Sáng nay dậy sớm rồi, hôm nay không cần làm việc gì khác, ngủ một lát cũng không sao." Sau khi nằm xuống, hắn nói.
Lục Cốc nghe thấy giọng nói trầm thấp vững vàng của hắn, không biết sao lại dần thả lỏng, cuối cùng nhỏ giọng dạ một tiếng, thân thể cứng ngắc cuối cùng cũng dần thoải mái hơn.
Đi đường núi cả sáng đối với ai mà nói cũng không phải trải nghiệm thoải mái gì, sau khi cả tinh thần và thể xác đều trở nên thư thái, Lục Cốc nhắm mắt lại thiu thiu ngủ.
Thẩm Huyền Thanh cũng chợp mắt nghỉ ngơi, đợi một lát sau khi hô hấp của Lục Cốc trở nên đều đặn, hắn lại mở mắt ra.
Lúc nãy khi xoa thuốc, bàn tay nhỏ nhắn dán vào vai hắn mềm mại đến vậy, khiến hắn đến giờ vẫn còn ngẩn ngơ nhớ thương.
Lục Cốc ngủ bên cạnh hắn, tay nhỏ cách cánh tay hắn không xa, chỉ cần khẽ động một chút là có thể sờ được bàn tay kia.
Không ai thấy hai bàn tay đan vào nhau giấu dưới lớp chăn, ngay cả người bị nắm tay cũng không hề hay biết.
***
Ngủ một giấc hơn nửa canh giờ, đến khi Lục Cốc tỉnh lại, mệt mỏi trong người đã vơi đi không ít, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn.
Buổi chiều, mặt trời rời dần về tây.

Nhân lúc mặt trời chưa lặn, y đun nước, đổ thuốc đuổi côn trùng Thẩm Huyền Thanh mua vào, cầm gậy gỗ khuấy đều, nấu được nửa chậu thuốc đen ngòm bốc hơi nghi ngút.
Thẩm Huyền Thanh tìm cho y mấy mảnh vải không cần dùng, quấn quanh gậy gỗ, nhúng cho thấm thuốc rồi bôi lên cửa sổ, bôi một lớp vẫn chưa đủ, sau khi hơi khô phải bôi thêm hai lần nữa, làm vậy nước thuốc mới ngấm vào gỗ, khiến căn phòng lúc nào cũng thoang thoảng mùi thuốc, có thể ngừa rắn, côn trùng, chuột, kiến bò vào phòng cắn người.
Mấy loại động vật này trong núi khác với dưới núi, đều có độc dù ít dù nhiều.

Nếu là ban ngày thì không lo, nhìn thấy bọn nó có thể đánh chết rồi vứt ra ngoài, nhưng ban đêm người ngủ say không biết gì, bị bọn nó cắn một cái nhẹ thì thấy hơi đau, mà khó chịu nhất là nơi bị cắn sưng đỏ mấy ngày không tiêu, vừa đau vừa ngứa.
Không tính phòng chứa củi, tính cả phòng bếp chứa nhiều đồ linh tinh thì nơi này có tổng cộng năm gian phòng, đều có cửa sổ, vậy mà vẫn còn thừa nhiều thuốc.

Lục Cốc thẳng tay bôi hết lên đến khi thấy đáy chậu, thuốc này phải bỏ tiền ra mua, y không nỡ đổ, đem đi bôi nốt lên cửa phòng chứa củi.
Trong phòng chứa củi mặc dù không có người, cũng không để đồ ăn, nhưng nhỡ có thứ gì trốn trong đống củi và cỏ khô thì cũng không an tâm nổi, cứ bôi luôn lên cho chắc.
Cửa viện mở rộng, y bận rộn trong nhà, Thẩm Huyền Thanh cầm xẻng ra sân đào một vòng hố hẹp quanh sân, hố đất sâu tầm đầu xẻng, không tính là quá sâu, hắn định chôn thuốc vào đó.
Sau khi hắn đào xong, lúc đổ gói bột thuốc vừa mài vào trong thì Lục Cốc hết bận đi ra.
Y thấy Thẩm Huyền Thanh nghiêng túi thuốc vừa đi vừa rắc đều vào hố liền cầm xẻng trên mặt đất, đi theo sau hắn bắt đầu lấp đất.
"Không cần, đệ đến rắc thuốc đi." Lấp đất dù sao cũng coi là một việc tốn sức, Thẩm Huyền Thanh đổi với y.
Đại Xám cùng hai chó nhỏ nhìn hai người hắn làm việc, sau đó dường như là hiểu được Thẩm Huyền Thanh đang làm gì, ba con chó ta học ngươi, ngươi học ta, đều chúi đầu xuống cái hố, nửa chơi nửa giúp, dùng móng vuốt đào đất vào hố, trông còn rất chăm chỉ.
Một màn này khiến trong mắt Lục Cốc có hiện rõ ý cười nhợt nhạt, xưa nay y ít cười, giờ cười cũng chỉ nhẹ nhàng lặng lẽ, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Thẩm Huyền Thanh đang lấp đất, hành động của bọn Đại Hôi cũng làm cho hắn thấy hơi buồn cười, lơ đãng ngẩng đầu nhìn Lục Cốc, chính là trong một cái liếc mắt này, hắn nhìn thấy nụ cười kia.
Trong lòng dường như có sợi dây đứt "phụt" một cái, khiến hắn sững sờ tại chỗ, lại giống như có gợn sóng nổi lên, khuấy động mặt hồ nước xuân yên ả.
Đã quen với bộ dáng sợ sệt yếu đuối của Lục Cốc, Thẩm Huyền Thanh chưa từng thấy qua cảnh tượng này, hắn không rõ đó là cảm xúc gì.

Trong lòng hay trên tay đều giống có ngọn gió thổi qua, ngứa ngáy râm ran, nhưng không biết nên xử lý ra sao, bỗng hơi luống cuống, sau khi định thần lại chỉ biết Lục Cốc là phu lang của hắn, may mà y là phu lang của hắn.
Mà Lục Cốc bị hắn nhìn, còn tưởng rằng mình lười biếng làm sai, vội cúi đầu rắc thuốc, không dám nhìn chó lung tung nữa.
Bột thuốc có chứa hùng hoàng* và các loại thảo mộc khác để đuổi rắn và côn trùng.

Nếu Thẩm Huyền Thanh chỉ có một người thì mua cái này thôi là đủ rồi, nhưng lúc mua thuốc hắn nghĩ Lục Cốc muốn đi cùng, da thịt song Nhi dù sao cũng non mềm hơn da hán tử, đề phòng hơn cũng không có gì không ổn.
Rắc cả bốn gói bột thuốc lớn, Lục Cốc rắc xong một vòng, Thẩm Huyền Thanh lấp đất không nhanh bằng y, Lục Cốc rắc xong liền giẫm lên phần đất đã được lấp để đất không bị tơi ra, không sợ trời mưa cuốn trôi bột thuốc.
Sau khi bọn họ bận rộn xong, mặt trời lại dời về tây thêm chút, hôm nay không cần làm gì khác nữa, Lục Cốc liền vào bếp nấu cơm.
Mùa thu đến rồi, dậy sớm thường ăn cháo lỏng, có gạo trắng nóng hổi mềm mại lót bụng, dạ dày ấm áp dễ chịu.

Sáng nay vừa vội vừa đói nên bọn họ không nấu cơm chỉ nấu rau, bữa này có thời gian nên nấu thêm cháo lỏng.
Nước trong vại không còn nhiều, Thẩm Huyền Thanh xách thùng gỗ ra bờ sông gánh nước, nơi đó thấp hơn nhà hắn, cách khoảng hơn một dặm.

Đó chính là sông Thanh Khê chảy qua từ sâu bên trong, rất thuận tiện để lấy nước.
Sau khi bỏ gạo vào nồi, Lục Cốc đặt lồng hấp lên trên, lại cho thêm bánh bao cùng bốn miếng bí ngô đã cắt vào lồng, thêm củi vào đáy nồi, rồi xoay người thái rau trên thớt, một mình bận rộn tới lui.
Thẩm Huyền Thanh gánh nước vài chuyến, đổ đầy ngang hông vại nước.

Bấy giờ, nồi lớn bốc hơi nóng, Lục Cốc đã thái rau xong, lau tay vào tạp dề, ngồi xổm trên mặt đất đút vào thêm hai que củi nhỏ, để lửa cháy liu riu thêm một lát.
Thẩm Huyền Thanh buông thùng gỗ nhìn thớt.

Hôm nay chỉ có một món ăn, là hai quả qua lâu hôm qua hắn hái ở nhà tam thúc, một quả là đủ xào một chén lớn rồi, Lục Cốc còn xắt thêm ba trái ớt, định dùng để xào cay.
Hôm qua ăn gà hầm, hôm nay đổi món ăn đồ chay là chuyện thường, người nông thôn đều vậy, thỉnh thoảng mới có thịt để ăn.
Nhưng đối với Thẩm Huyền Thanh mà nói, hắn là thợ săn, chung quy vẫn khác những hán tử làm việc trong ruộng hoa màu.

Trước kia một mình hắn ở trên núi vì muốn bán thú lấy tiền mà không nỡ ăn thịt, còn chưa tính tới chuyện tùy tiện nhặt mấy khóm rau dại về nấu ăn.

Giờ Lục Cốc lên núi cùng hắn, dù sao cũng phải dự trữ sẵn một ít thức ăn mặn, dù không ăn được hết trong một bữa, vẫn có thể để tới lúc xào rau rồi thái nhỏ thịt cho vào, vậy mới không tính là phải chịu khổ.
Hắn một thân cao ngất đứng đó, muốn người ta bỏ qua cũng khó, cũng may mà trên tay Lục Cốc còn có việc để làm, không đến mức ngượng ngùng luống cuống đứng một chỗ.
Bí ngô hấp xong, bánh bao nóng hổi, lấy lồng hấp ra xem thì thấy cháo lỏng cũng đã nấu xong, nhưng giờ vẫn còn nóng bỏng khó ăn, vừa vặn còn món rau xào, Lục Cốc liền múc cháo ra.
Thẩm Huyền Thanh không có việc gì để làm, nhưng nhãn lực coi như không tệ, chờ sau khi y múc cháo ra xong thì hắn đổ một gáo nước vào nồi.
Lục Cốc rửa qua cái nồi một lần, rồi dùng vải lau khô nước bên trong, lại thêm chút củi vào đáy bếp, lửa vừa mạnh, nồi lớn* liền nhanh khô, có thể đổ dầu vào xào rau luôn.
*Nồi lớn (大锅): cái này tớ nghĩ là bếp hồi xưa của TQ, dùng cái chảo như trong hình gắn lên trên bếp luôn ấy, giống mấy cái trong phim cổ đại í mà tớ không biết tên là gì để search, thôi thì các cậu tưởng tượng tạm ra zậy hehe.
Thấy dầu bên trong bình gốm chỉ còn một nửa, Thẩm Huyền Thanh thầm nghĩ lần sau xuống núi phải mua dầu mang theo.

Bọn họ chỉ có hai người, ngần này dầu thực ra vẫn đủ ăn một khoảng thời gian, không cần vội.
Hắn lại suy nghĩ, mấy ngày nay trời chuyển lạnh dần rồi, nấu một bình mỡ lợn để xào rau ăn cũng ngon hơn.

Hiện giờ heo rừng đều ở trong rừng sâu, nếu may mắn có thể gặp được một con, nếu nửa tháng này không bắt được con nào, vẫn nên lên trấn mua ít thịt mỡ về.
Lục Cốc không biết hắn suy tính những gì, chỉ cần thấy đồ ăn trong nồi không bị khét là an tâm rồi.
Lúc ăn cơm Lục Cốc còn múc một chén dưa muối nhỏ, cháo lòng, bánh bao, còn có bí đỏ hấp và rau xào, một bữa cơm này đủ để hai người ăn no.
Hôm nay hai người họ ăn cơm sớm, sau khi Lục Cốc dọn dẹp trong bếp xong, mặt trời mới gần lặn xuống.
Thẩm Huyền Thanh không định ra ngoài xem mấy cái bẫy kia, thứ nhất là do kéo xe đẩy lên núi thực sự rất mệt mỏi, thứ hai là ngứa ngáy trên tay cùng trong lòng vẫn còn đó, khiến hắn thấy Lục Cốc là không kìm lòng muốn tới gần hơn chút.
Về phần sau khi đến gần thì làm gì, bản thân hắn cũng không rõ.

Gương mặt tuấn tú trầm ổn không bày nhiều biểu cảm,nhưng thật ra trong lòng đã rối rắm muốn chết, cuối cùng không nghĩ ra lý do gì, đành phải từ bỏ.
"Ta xuống sông giăng lưới, đệ có đi cùng không?" Thẩm Huyền Thanh hỏi, sau đó nói thêm một câu: "Tiện thể làm quen đường đi xung quanh luôn."
Lục Cốc từ bếp đi ra còn đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, nghe vậy gật đầu một cái, theo hắn ra ngoài.
Con sông cách đó không xa, ra khỏi cửa rồi đi về phía tây là thấy.

Phía tây ngoài tường viện có trồng hai cây hồ tiêu*, cây này sau khi lớn lên sẽ giống một cái rào chắn, hai cây liền nhau không tính là nhỏ.
*Cây hồ tiêu: cây lấy hạt làm hạt tiêu
Đã vào đầu thu, qua một thời gian nữa tiêu xanh sẽ chuyển sang màu đỏ, giờ mà đứng gần còn có thể ngửi được mùi tê cay nhàn nhạt.
"Đi vào trong thêm ba mươi dặm nữa là vào tới rừng sâu, đệ không có việc gì thì đừng đi hướng đó.

Rừng già rậm rạp, không dắt chó theo rất khó đi ra, bình thường ta không thường vào đó, đệ cũng đừng đi qua."
Thẩm Huyền Thanh cõng lưới, vừa đi vừa chỉ vào phía bắc dặn dò Lục Cốc, cuối cùng còn nói: "Nếu có việc quan trọng muốn trở về, không nhớ rõ đường đến thì cứ lần theo theo sông sẽ không bị lạc, nhưng bên bờ sông có một số nơi khó đi, còn vòng quanh núi một đoạn mới chảy hẳn xuống núi."
"Ừm, ta biết rồi." Lục Cốc nghiêm túc gật đầu.
Đại Xám cùng hai con chó nhỏ ăn cơm trong viện, chúng nó ngửi ngửi mì tạp trần qua trộn với rau thừa trong nồi, quay đầu không muốn ăn, nhưng Thẩm Huyền Thanh đã ra ngoài, hiển nhiên hôm nay không có xương mà gặm, đành phải cúi đầu miễn cưỡng ăn.
Thẩm Huyền Thanh nuôi chó chưa từng bạc đãi chúng nó, dù sao cũng phải dắt chúng theo để săn thú, phải có thể lực tốt, nuôi ba đứa nó đến da lông bóng loáng, nhưng không phải ngày nào cũng được ăn thịt gặm xương.
Đương lúc hắn đang thả lưới bên bờ sông, ba đứa ăn xong liền chạy tới, vây quanh hai người họ đi tới đi lui.
Lúc trước bị chó đen dọa sợ, Lục Cốc không dám đến gần nó, nhưng Đại Hôi thì khác, lúc lên núi nó vẫn theo cạnh bảo vệ y, nhìn qua vô cùng trung thành, y thậm chí còn dám xoa xoa đầu Đại Hôi.
Thẩm Huyền Thanh buộc chặt lưới vào tảng đá lớn bên bờ sông, chờ sáng mai lại tới, hẳn sẽ có cá mắc lưới.
Nước sông chảy xuôi, ánh hoàng hôn chiếu lên sóng nước lấp lánh, vô cùng đẹp mắt.
Núi rừng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim hót từ xa vọng tới, líu lo ríu rít, khiến người say mê như quên bụi trần, lại tựa như đang nơi thế ngoại đào nguyên, xa rời vướng bận nhân thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui