Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

Ban đêm gió to, nhưng cả đêm không mưa, ngày hôm sau Thẩm Huyền Thanh dậy sớm, sắc trời vẫn luôn âm u. Trên núi đôi khi nói mưa là mưa, nếu đi được nửa đường trời bắt đầu đổ mửa thì không tiện tìm chỗ trú nên hắn không ra ngoài, đợi trời nắng rồi vào rừng săn thú cũng không muộn.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Không ít lá rụng bị gió thổi vào trong viện, hắn cầm cây trúc lớn quét lá rụng ra ngoài cửa viện.

Lục Cốc ngủ dậy, vào phòng bếp đun nước, đá lửa cọ sát lẫn nhau tạo ra tia lửa, nhanh chóng đốt cháy cỏ nhung và vụn gỗ trên cỏ khô, sau khi ngọn lửa bùng lên, Lục Cốc nhét thêm một bó cỏ khô vào đáy bếp, sau khi cỏ khô cháy, y lại thêm cỏ khô nhỏ và vụn gỗ vào bên trong, lửa dưới đáy bếp dần trở nên mạnh hơn.

Người nông thôn đâu thể dùng hộp quẹt, chỉ có người giàu trên trấn mới có đủ tiền để dùng.

Sau khi đun sôi nước, y lấy nước rửa mặt trước. Khăn vải sau khi vắt vẫn còn ấm nóng, lau mặt rất thoải mái. Y rót nước nóng sạch cho Thẩm Huyền Thanh rồi bưng ra ngoài, sau đó vào bếp lại thêm ít nước vào trong nồi. Lục Cốc cầm bình rượu gạo lên lắc lắc vài cái, gạo dưới bình nổi lên, y rót chút rượu gạo vào nồi. Hôm nay Thẩm Huyền Thanh không đi săn, trời lại lạnh, nấu một bát rượu gạo uống cho ấm người.

Sau khi đặt lồng hấp vào nồi, y thả bánh bao và hai quả trứng gà vào. Lần này lên núi, Vệ Lan Hương cho bọn họ tám quả trứng gà và sáu quả trứng vịt muối, đủ ăn mấy ngày.

Lửa cháy lên rồi không cần lo nữa, thỉnh thoảng thêm ít củi là được. Bên ngoài, Thẩm Huyền Thanh đã quét xong tiền viện, cầm xẻng vào hậu viện hót phân gà vịt, dọn sạch sẽ đi đứng mới thoải mái.

Lục Cốc dùng chổi nhỏ và chổi lông gà quét dọn phòng ốc, làm được một nửa thấy đã đến lúc thêm củi, định vào bếp đã thấy Thẩm Huyền Thanh vào trước rồi.

"Ta thêm củi rồi." Thẩm Huyền Thanh lại đi ra, trong tay cầm một cây củi đang cháy, tính vào hậu viện đốt một nắm lá thuốc. Bọn họ ở đây không nuôi nhiều gà vịt như dưới chân núi nhưng vẫn phải đốt thuốc xua mùi hôi.

"Ừm." Lục Cốc gật gật đầu.

Sau khi hai người làm việc, ăn sáng xong, Lục Cốc rửa xong hai cái bát rồi đào một cây rau thu lớn trong ruộng rau ở tiền viện, nhân lúc rảnh rỗi không có việc gì làm rửa sạch và thái rau để trưa ăn. Tối qua Thẩm Huyền Thanh mổ thỏ xong cũng đã chặt thành từng miếng, đến lúc ăn chỉ cần xào lên là được.

Thẩm Huyền Thanh không có việc gì làm, thấy trời còn chưa mưa thì vào phòng củi lấy một cái xiên gỗ ra, nói: "Ta ra sông xem có txiên được con cá nào về không."

Lục Cốc đáp lại một tiếng. Cún con thấy chó lớn theo Thẩm Huyền Thanh ra ngoài, ăn ngấu nghiến nốt miếng bánh bao cuối cùng rồi cũng ngúng nguẩy đuổi theo sau.

Sắc trời hôm nay không tốt, không cần thả gà vịt ra ngoài, hôm qua Lục Cốc đã cắt thêm không ít cỏ, sau khi xong chuyện bếp núc thì đi múc một bát cám, vào hậu viện thái cỏ rồi trộn cám vào cho gà vịt ăn.

Không có con mồi cần cho ăn, Lục Cốc thấy vại nước chỉ còn một nửa nên xách thùng gỗ ra cửa.

Thẩm Huyền Thanh xắn ống quần xiênn cá trên sông, cún con đi theo chó lớn vui vẻ chơi đùa trên bờ, vừa thấy Lục Cốc đã hưng phấn chạy tới, sủa gâu gâu.

Thấy y xách thùng gỗ đến, Thẩm Huyền Thanh nói: "Hết nước rồi sao? Em để đó đi, tí ta lấy sau."

Lục Cốc chưa kịp nói gì, hắn bỗng dũng xiên gỗ chọc mạnh xuống sông, bọt nước bắn tung tóe, bắt được một con cá không nhỏ.

Sọt cá đặt bên cạnh, Lục Cốc vội ách tới, trong sọt đã có một con cá, Thẩm Huyền Thanh vẫn đứng dưới nước, chỉ duỗi xiên gỗ về phía y.

Con cá bị cắm xuyên qua thân, quẫy đuôi vài cái rồi im bặt, Lục Cốc đứng ở trên kéo con cá ra, dễ bắt hơn cá sống còn giãy dụa nhiều.

Không phải ai cũng có thể dùng xiên bắt cá, trước đây bọn họ đều hạ lưới, chờ một hai ngày sau tới thu lưới là được, không cần tốn công xuống nước, vậy nên Lục Cốc không biết Thẩm Huyền Thanh có thể xiên cá chuẩn như vậy.

Hai người họ thường xuyên thả lưới ở đoạn nước này, cá đều trở nên thông minh, nhanh chóng quẫy đuôi chuồn đi mất, hơn nữa nước sông quá lạnh, Thẩm Huyền Thanh xiên được ba con cá lớn rồi lên bờ.

"Sau khi mưa, nước sông sẽ dâng cao, chắc chắn sẽ có nhiều cá tôm bị cuốn trôi hơn, đợi mưa ngừng thì chúng ta thả lưới vớt cá." Thẩm Huyền Thanh lội nước lên bờ, đưa xiên gỗ cho Lục Cốc, tự mình tìm một tảng đá ngồi xuống, dùng tay vuốt sạch nước trên sông.

"Ừm, nhưng mà không biết hôm nay trời có mưa hay không nữa." Lục Cốc nói rồi ngẩng đầu nhìn trời.

"Cũng không chắc." Thẩm Huyền Thanh hong chân một lát, gió thổi thật sự rất lạnh. Hắn ra ngoài quên mang theo vải lau chân, nhưng không muốn để Lục Cốc chạy về lấy nên dùng ống quần lau khô chân, sau khi về thay quần là được, giày cũng nên giặt rồi.

Đằng nào cũng thay quần và giặt giày nên hắn ra bờ sông chỗ nhiều bùn đất đào cá chạch bùn luôn. Trời lạnh, đứng trong bùn cũng lạnh, hắn không cho Lục Cốc xuống.

"Lát nữa về đun thêm ít nước, huynh lấy nước nóng mà ngâm chân." Lục Cốc ngồi xổm trên bờ nhỏ giọng nói. Y hái mấy phiến lá lớn, đặt địa long* Thẩm Huyền Thanh ném tới lên lá cây, mang về băm cho gà vịt ăn, tốt hơn chỉ ăn cỏ mà lớn.

*Địa long (地龙): aka giun đất, là một loài động vật phổ biến ở khắp mọi nơi. Ở Việt Nam và Trung Quốc, địa long được dùng như một vị thuốc trong Đông y.

"Được." Thẩm Huyền Thanh cười đồng ý. Phu lang của hắn lo lắng cho hắn như vậy, trong lòng hắn đương nhiên cao hứng, lại nói: "Nếu không ăn hết cá chạch, có thể phơi làm cá khô, giữ lại đến mùa đông ăn cũng được."

Hai hôm trước ở nhà đã ăn một bữa cá chạch rồi, hắn không biết Lục Cốc còn muốn nữa không. Cá chạch bùn rất dễ nuôi, nhưng cần có thùng gỗ hoặc chậu gỗ, đâu có nhiều nhà thừa thùng hay chậu để nuôi cá này. Vào đông thỉnh thoảng vẫn có thể đào được cá chạch bùn bên bờ sông, nhưng trời lạnh vậy, vì bắt cá mà bị tê cóng thì không đáng, tốt nhất là ăn cá khô.

Lục Cốc nghe hắn nói vậy thì đồng ý. Trước đây y chỉ phơi cá và rau dại, có cá chạch đều đem đi hầm canh uống, rất bổ dưỡng, không nghĩ tới cá chạch bùn cũng có thể phơi khô.

Dùng lá cây bọc một bao lớn địa long, trong sọt cá đã có không ít cá chạch, Thẩm Huyền Thanh rửa sạch bùn trên chân bằng nước sông rồi mới lên bờ.

Vì về sẽ ngâm chân nên hắn thôi không lau chân nữa, đeo giày vào luôn, tìm nơi nước trong vắt đổ đầy một thùng nước rồi xách sọt cá đi về cùng Lục Cốc.

Sau khi về Lục Cốc vào hậu viện băm địa long, Thẩm Huyền Thanh chạy vài chuyển đổ đầy vại nước, lại rót thêm một thùng nước vào nồi, đợi mổ cá xong sẽ đun nước ngâm chân.

Hắn ném cá chạch bùn trong sọt cá vào một cái chậu gỗ, đào được không ít, để nuôi hai ngày cho nhả bùn, hầm một bữa canh ăn, còn lại mổ rồi phơi khô cũng không muộn.

Hôm nay không cần Lục Cốc mổ cá, y chỉ cần ném nội tạng cá cho gà vịt ăn là được.

Thấy Thẩm Huyền Thanh không cần hỗ trợ, Lục Cốc vào bếp đun nước, đợi Thẩm Huyền Thanh mổ cá xong, nước sôi là vừa.

Lục Cốc còn cho thêm lá ngải cứu khô yh phơi nắng vào trong chậu gỗ, ngâm bằng nước sôi một lúc, nước ngả màu sẫm hơn, ngâm chân trong nước này có thể trừ lạnh, đả thông kinh mạch, lúc Thẩm Huyền Thanh ở một mình trên núi làm gì có chuyện ngâm chân kỹ lưỡng như vậy. Hắn ngâm hai chân trong nước ngải cứu nóng hổi, khuôn mặt tuấn tú phơi phới ý cười.

Còn một lát nữa mới tới giờ cơm trưa, Lục Cốc vào bếp vo gạo mới trước, định hấp cơm trắng ăn, cơm cần hấp lâu chút, hấp xong chỉ cần xào rau là xong.

Sau khi đốt lửa dưới đáy nồi, Lục Cốc không có việc gì làm nên ôm một đống cỏ bấc* khô ngồi làm bấc đèn. Lõi cỏ sau khi rút ra không chỉ có thể làm bấc đèn, nấu canh pha trà đều được, còn có thể phơi khô bấc đèn rồi bán cho y quán, đây cũng là một vị thuốc, làm thành lõi gối nhét vào trong vỏ gối cũng tốt cho sức khỏe con người.

*Cỏ bấc (灯心草): aka đăng tâm thảo, một loại thảo mộc lâu năm có thân rễ dày và ngang và rễ xơ màu nâu vàng. Phần cùi trắng của thân cỏ không chỉ được dùng để thắp sáng, làm bấc nến mà còn có tác dụng lợi tiểu, hạ nhiệt, an thần, xơ vỏ thân có thể dùng làm nguyên liệu dệt vải, làm giấy.

Nhân lúc các loại cỏ chưa khô héo, để bán hay để nhà dùng đều được, cắt về nhiều chút không thiệt.

Thẩm Huyền Thanh thay giày và quần, ngồi ngâm chân trong nhà chính, Lục Cốc ngồi cạnh hắn rút lõi cỏ. Hắn nhàn rỗi không có việc gì cũng vươn tay lấy một cỏ để rút, hai người tuy ít nói nhưng không khí vô cùng hài hòa.

Lục Cốc hơi cúi đầu, lúc y làm việc luôn tập trung, nghiêm túc, vả lại trên tay bận việc nên không có tâm trí nghĩ tới những chuyện khác, thỉnh thoảng rút lõi có bị đứt còn thấy đáng tiếc, tâm tư đều không rảnh rỗi, ngay cả Thẩm Huyền Thanh nhìn y cũng không để ý tới.

Hầu kết Thẩm Huyền Thanh khẽ động, ngây người nhìn khuôn mặt Lục Cốc, da thịt trắng nõn mềm mại, hàng mi dài, thỉnh thoảng khẽ chớp một cái, nhẹ nhàng rung rẩy, như thể quét qua lòng hắn, tạo ra một trận gợn sóng.

Hắn bỗng nhiên muốn đưa tay che mắt Lục Cốc, nếu Lục Cốc chớp mắt, hàng mi dài đó nhất định sẽ nhẹ quét qua lòng bàn tay hắn.

Ý nghĩ kỳ lạ trong đầu khiến hầu kết hắn lại lăn lăn, mãi đến khi Lục Cốc quay đầu, nhìn về phía cỏ bấc trong tay hắn.

"Hay huynh đưa ta đi?" Lục Cốc nhỏ giọng nói. Đã một lúc lâu y không thấy Thẩm Huyền Thanh thả lõi cỏ vào bên chân y, quay đầu nhìn, còn tưởng rằng Thẩm Huyền Thanh mệt không muốn rút lõi cỏ nữa nên thật cẩn thận hỏi lại hắn.

Cỏ bấc nhìn qua nhiều như vậy nhưng lõi cỏ rút ra không nhiều, sau khi phơi khô càng nhẹ hơn, vậy nên Lục Cốc khá quý trọng.

Thẩm Huyền Thanh phục hồi tinh thần sau khi ngẩn người, đưa cỏ cho Lục Cốc. Ai lại ngắm phu lang đến thất thần như hắn bao giờ. Thẩm Huyền Thanh có hơi xấu hổ, như đang trốn tránh, không dám đối mặt với Lục Cốc.

***

(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @nepenthe168)

Đến bữa trưa, Lục Cốc làm theo lời Thẩm Huyền Thanh nói, dùng ớt xào thịt thỏ, mùi vừa thơm vừa cay, còn định xào một đĩa rau thu, thịt rau đều có.

Thẩm Huyền Thanh tuổi còn, tuy mười tám tuổi đã có thể gồng gánh kiếm tiền cho gia đình, nhưng đối với những chuyện khác vẫn như tiểu tử vắt mũi chưa sạch, tỷ như lúc này không có việc gì làm, chỉ muốn dính lấy Lục Cốc.

Bình thường hắn luôn săn thú ở ngoài, chỉ có ban đêm mới được ngủ cùng nhau, sau khi xuống núi trong nhà nhiều người, hắn cũng ngại ngồi sát cạnh Lục Cốc.

Nhưng ban ngày ban mặt lại đi dính lấy người ta thì xấu hổ lắm, hắn là một hán tử, sao có thể cứ dính lấy phu lang như vậy.

Thẩm Huyền Thanh vò đầu bứt tai muốn tìm lý do ở cạnh Lục Cốc. Hắn liếc mắt nhìn cún con vẫy đuôi vui mừng, dính lấy bên chân Lục Cốc đi tới đi lui. Lục Cốc không hay cáu gắt, dù vấp phải cún con dưới chân cũng không tức giận, mà còn cúi đầu cười khẽ, nhỏ giọng gọi Quai tử, để nó tự mình đi chơi trước.

Cún con còn nhỏ, không nghe hiểu ý người, tiếp tục "dây dưa" với Lục Cốc.

Người làm sao có thể so với cún, Thẩm Huyền Thanh thu hồi tầm mắt. Lúc Lục Cốc vào bếp xào rau hắn cũng đi theo, lấy lý do nhóm lửa vô cùng đàng hoàng, mà đúng là vẫn giúp đỡ được phần nào.

Lục Cốc nào hay biết tâm tư thầm kín của hắn, vội vàng xào rau, chỉ là thỉnh thoảng quay đầu đối mắt với Thẩm Huyền Thanh thấy có hơi ngại ngùng.

Lục Cốc vội vàng dời tầm mắt, nên không biết trong ánh mắt Thẩm Huyền Thanh cũng có tia xấu hổ.

Hán tử cao lớn ngồi trên băng ghế nho nhỏ trước bếp nhóm lửa, bản thân hắn cũng không hiểu rõ cái loại cảm xúc vừa thấp thỏm vừa vui sướng trong lòng này là do đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui