Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Thẩm Huyền Thanh lại lần nữa cứng người, cuốn sách này không thể để người khác thấy.

Sách tranh mượn từ hán tử khác lúc trước khi thành thân hắn cũng xem một mình, dù sao thứ đồ nhạy cảm này đâu thể xem cùng hán tử khác, chỉ nghĩ vậy thôi đã thấy rùng cả mình.
Nếu bị phu lang phát hiện hắn đọc loại sách này, vậy thì mặt mũi trong ngoài của hắn đều mất sạch.
Buổi sáng lúc đi hắn không biết nghĩ sao mà mang theo quyển sách này.

Vừa đến nơi, thấy Lục Cốc đi nấu cơm, hắn lặng lẽ mò vào phòng giấu sách vào trong rương.
Hắn cố ý chọn cái rương lớn đựng chăn, rương đựng xiêm y mở cả ngày, hắn không dám nhét trong đó, không ngờ còn chưa tới nửa ngày đã bị Lục Cốc phát hiện.
"Ừ, ừm." Hắn ấp a ấp úng, trả lời không được lưu loát như lúc thường, nhìn là biết có chuyện.
Lục Cốc càng thêm nghi ngờ, theo bản năng quay đầu nhìn sách trong rương, thầm nghĩ lúc nãy y ôm chăn lên hẳn là không làm hỏng.
Y liếc mắt một cái khiến Thẩm Huyền Thanh càng thêm luống cuống, sợ y cầm sách lên xem, nhất thời kinh hồn bạt vía, khi đối mặt với mãnh thú trong núi cũng chưa từng hoảng hốt như vậy, bước nhanh tới trực tiếp đóng rương lại.
"Không phải sách hay gì đâu." Thẩm Huyền Thanh thu tay về, vẻ mặt có chút lúng túng, thấy Lục Cốc nhíu mày vẻ mặt ngờ vực, hắn mới nhận ra mình không cẩn thận nói thật mất rồi, vội vàng nói thêm: "Ý ta là sách này không quý, bị nhăn thì ép cái là phẳng, không cần lo đâu."
Nếu là người khác, có lẽ sẽ hỏi hắn sao không lấy ra xem mà mua sách về lại giấu vào rương, vậy không phải tiêu tiền vô ích sao.
Nhưng Lục Cốc không hỏi, ngược lại còn gật đầu ý bảo đã biết.

Y không hiểu chuyện sách vở, hơn nữa từ trước đến nay y cảm thấy lời Thẩm Huyền Thanh nói đều có đạo lý, bản thân y lớn đến vậy rồi mà biết mỗi hai chữ, vẫn là không nên xen vào.
Vả lại, lúc thường Thẩm Huyền Thanh phải làm rất nhiều việc, không có thời gian đọc sách, bỏ vào rương cũng tốt, gần đây trời âm u mưa nhiều, để sách ở ngoài nhỡ bị dính mưa không phải là ẩm hết sao.
Nước trong bếp đã sôi nên y cầm thang bà tử đi thêm nước.
Sau khi y đi, Thẩm Huyền Thanh đứng tại chỗ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà Lục Cốc không phải người thích đào bới tận gốc rễ mọi chuyện, hắn nói cái gì y cũng tin.
Rót nước sôi vào, vặn chặt nắp để nước không bị rò rỉ, trước khi nhấc lên, Lục Cốc áp tay lên thang bà tử, nóng hổi, thậm chí còn hơi bỏng, y cong mắt cười khẽ.
"Huynh dùng nước nóng mà rửa, trong nồi vẫn còn ít nước này." Thấy Thẩm Huyền Thanh vào bếp muốn múc nước rửa tay, y vội thu tay lại, giúp hắn múc một muôi nước nóng.
Thẩm Huyền Thanh ngồi xổm xuống rửa tay, tuy không còn kinh hoảng như lúc nãy nữa, nhưng vẫn còn đang nghĩ về chuyện đó, tốc độ chà xát hạt tắm hoang trong tay rất chậm, cuối cùng hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Cốc xách thang bà tử đi ra, hỏi: "Lúc nãy em có thấy nội dung trong sách không?"
Nhỡ lúc y lấy chăn ra tạo gió, không cẩn thận lật mở trang bìa, Lục Cốc đã trải qua chuyện phòng the, bức tranh trong sách lại tỉ mỉ đến vậy, liếc mắt một cái là biết họ đang làm gì.
Lục Cốc không hề biết hắn đang thấp thỏm, khẩn trương, lắc đầu nói: "Ta không thấy."
Lúc này tim Thẩm Huyền Thanh mới trở về trong ngực, hắn lại nhớ tới cái gì, hỏi: "Em có biết chữ không?"
Lúc ở nhà họ Lục, từ trước tới nay đọc sách viết chữ luôn là chuyện Lục Văn thường làm, cho nên vừa nhắc tới sách và chữ, Lục Cốc không khỏi nhớ tới hắn ta.
"Không biết." Lục Cốc lắc đầu, mím môi do dự, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta có thể viết tên thôi."
Cả thôn An gia đều biết Lục Văn biết viết chữ, trước khi đính hôn Thẩm gia hẳn cũng biết.

Trước kia ở Lục gia, thỉnh thoảng sẽ có phụ nhân hay phu lang trong thôn tìm Lục Văn đọc thư hoặc hỏi chữ, người trong thôn lúc nói chuyện phiếm sẽ khen Lục Văn vài câu.
Lục Văn được khen y cũng không có cảm giác gì.

Lục Văn từng đọc sách, trong mắt Lục Cốc, người có thể đọc sách đều là người có bản lĩnh, người khác khen đâu có sai.
Nhưng có mấy lần y vô tình nghe được người ngoài nói đều nuôi trong cùng một nhà vậy mà Lục Văn thật đúng là một song nhi có tiền đồi.

Dù y có ngu dốt đến đâu cũng có thể nghe ra được người nọ đang có ý nói y không có tiền đồ, trong lòng vì vậy mà có chút buồn khổ.
Nếu người khác hỏi thì thôi, nhưng giờ đang ở trước mặt Thẩm Huyền Thanh, y không muốn bản thân trông quá không có tiền đồ, ít ra còn biết được hai chữ.
Hai chữ đất, y cúi đầu lặng lẽ nghĩ.

Nhưng mà chính y cũng biết rằng biết hai chữ chẳng có gì ghê gớm.
Thẩm Huyền Thanh thấy Lục Cốc cúi đầu có chút ủ rũ, nhất thời luống cuống, hắn không biết Lục Cốc đang nghĩ gì, ngẫm nghĩ một lát rồi cẩn thận mở miệng nói: "Vậy, bao giờ rảnh ta dạy cho em nhé?"
Nghe vậy, Lục Cốc ngước mắt nhìn về phía hắn, cuối cùng trịnh trọng gật đầu, trong mắt tràn đầy cảm kích, nhỏ giọng nói: "Vâng."
Thấy Thẩm Huyền Thanh không xem thường y, còn muốn dạy chữ cho y, tâm tình Lục Cốc tốt hơn một xíu, vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng, cuối cùng vẫn không nói được lời nào nữa nên xách thang bà tử về phòng tháo chăn trước.
Y đặt thang bà tử trên giường, nghĩ một chút rồi kéo chăn sạch vào một góc, phủ lên thang bà tử, phủ một lúc trong chăn sẽ nóng hổi, đưa tay vào rất ấm.
Hôm nay trời nhiều mây, đợi mai xem, nếu có mặt trời thì có thể giặt sạch chăn, nếu trời mưa phơi chăn không khô được sẽ bị ẩm mốc.
Lõi chăn không bẩn, nhưng nếu có nắng thì tốt nhất là nên đem đi phơi, y gấp lại đặt ở cuối giường, thấy góc chăn phồng lên, không nhịn được lại đưa tay vào trong góc chăn ấm áp, nghĩ thầm thang bà tử kỳ thật có hơi giống mặt trời, vừa nóng vừa ấm.
Phiền muộn vừa rồi đều đã bị quét sạch, Lục Cốc luyến tiếc phần ấm áp này nên xách giỏ kim chỉ tới, ngồi ở bên giường làm việc.
Tìm trong giỏ được một mảnh vải thích hợp, người trong nhà đều đã có túi thơm, y tính may cho bản thân một cái túi thơm đơn giản, mảnh vải này có màu xanh khá sáng, thích hợp làm túi thơm nhỏ.
Túi thơm và túi thuốc của bọn họ ở đây đều có thêu hoa, làm phức tạp hơn chút, túi thơm nhỏ thì khác, khâu xong là có thể dùng luôn, không cần thêu hoa văn gì.
Thẩm Huyền Thanh ở bên ngoài rửa tay xong không có việc gì làm cũng vào phòng, ngồi cạnh nhìn Lục Cốc may đồ.
Túi thơm nhỏ làm nhanh, khâu xong thì lộn ngược lại, xỏ thêm hai sợ dây màu, trong chốc lát đã làm xong, chỉ cần nhét thêm dược liệu hương thảo vào là được.
Hán tử thô kệch cả ngày việc nặng nhọc nào đã thấy qua công việc tỉ mỉ như vậy bao giờ, bình thường lúc Vệ Lan Hương thêu thùa ở nhà Thẩm Huyền Thanh chưa từng xem, giờ nhìn Lục Cốc thoáng chốc đã làm xong một cái túi thơm nhỏ, hắn thấy có chút ngạc nhiên, còn cầm một cây kim xỏ chỉ màu trong tay ngắm nghía hồi lâu.
Cây kim này quá tinh xảo, càng làm nổi bật sự thô ráp vụng về của ngón tay hắn, căn bản không thể so sánh với Lục Cốc.
Thẩm Huyền Thanh ngắm một lúc, còn lấy một mảnh vải vụn trong giỏ, dùng kim chọc chọc, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã mất đi hứng thú, nghĩ thầm kim chỉ trên tay Lục Cốc trông mới đẹp mắt.
Lục Cốc làm xong túi thơm nhỏ, luồn tay vào dưới góc chăn, còn cong mắt nhỏ giọng nói với Thẩm Huyền Thanh: "Bên trong ấm lắm đó."
Rõ ràng là y có ý muốn Thẩm Huyền Thanh cũng thò tay vào để cảm nhận sự ấm áp của thang bà tử.
Phu lang nhỏ cười lên đẹp mắt như vậy, cổ họng Thẩm Huyền Thanh hơi thắt lại, thiếu chút nữa nhìn thẳng vào mắt y.

Hắn cũng luồn tay vào, không nghĩ tới lại đụng trúng tay Lục Cốc.
Lúc suýt bị phát hiện Càn Khôn Đồ hắn vô cùng khẩn trương, nhưng giờ không hiểu sao, trong đầu lại hiện ra mấy trang tranh vẽ đã từng xem qua.
Sau khi bị chạm tay, Lục Cốc có chút ngượng ngùng, vừa định rút ra lại bị hắn bắt lấy.
Sau khi phát giác ánh mắt của Thẩm Huyền Thanh trở nên khác thường, y lập tức căng thẳng, dự cảm mãnh liệt khiến y muốn lùi bước, ban đêm thì thôi đi, giờ vẫn còn là ban ngày, không mưa giống lần trước trời tối đến độ không có bao nhiêu ánh sáng.
Hai người đang ngồi ngã xuống giường, bàn tay thô ráp ấm áp từ luồn vào trong vạt áo, Lục Cốc hoảng loạn nhưng không dám đẩy Thẩm Huyền Thanh ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui