Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Thẩm Huyền Thanh nghĩ vậy, thấy Lục Cốc cầm chổi tới bèn hỏi.
Lục Cốc không hiểu sao hắn lại đột nhiên hỏi chuyện này nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từng bị rồi."
Quả thật là vậy, Thẩm Huyền Thanh nhíu mày, mở miệng nói: "Vậy năm nay em lưu ý chút, mua thang bà tử rồi thì cứ dùng thường xuyên đi, đừng thấy mấy hôm nay không lạnh mà sơ suất, vào đông lạnh rất dễ bị nẻ, ấp tay nhiều vào."
Mấy năm nay Lục Cốc đều bị nẻ do trời lạnh, cũng biết điều này, nghe vậy gật gật đầu, vì sự quan tâm của Thẩm Huyền Thanh mà mím môi nở một nụ cười nhẹ.
"Trong nhà không phải có bông sao, hai ngày nay em may lấy cái ống bao tay đi, nấu cơm rửa rau thì đun nước nóng mà dùng." Thẩm Huyền Thanh lại nói.
"Dạ." Lục Cốc đáp ứng, đi tới quét vụn gỗ trên mặt đất thành một bãi, tránh cho lát nữa vụn gỗ chồng chất quá nhiều.
Thẩm Huyền Thanh lại bắt đầu cưa gỗ, cưa không nhanh không chậm, tóm lại là vẫn phải chờ nên y cầm cái rìu dài, dựng thẳng một cây gỗ bên cạnh thẳng trên mặt đất, bổ rìu xuống, nương theo trọng lượng của rìu dài, gỗ bị chém thành hai khúc.
"Ban đêm rửa chân xong, nếu thấy chân khô thì bôi ít mỡ lửng lên tránh bị khô nứt." Thẩm Huyền Thanh lại nhớ tới chuyện này, lúc nói vẫn không ngừng làm việc.
Không đợi Lục Cốc đáp lời, hắn lại nói: "Lát nữa ta đi tìm thử, năm ngoái vẫn còn thừa một ít, dầu cũ dễ dùng hơn dầu mới, còn không nhiều nhưng vẫn dùng được một khoảng thời gian."
"Được." Lục Cốc gật đầu, khom lưng lại dựng thẳng một khúc gỗ.
Hai người một người cưa gỗ một người chẻ củi, thỉnh thoảng lại nói mấy câu, qua một buổi chiều chỉ còn ba cây gỗ lớn.
Lục Cốc đi nấu cơm tối, Thẩm Huyền Thanh gia tăng sức lực, cưa ba cây này thành từng đoạn dài.

Năm ngoái hấp bánh bao hầm thịt đều cho hẳn một cây củi lớn vào dưới bếp, lửa lớn cũng bớt việc.
Trời tối sớm, vì phải cưa gỗ nên hơi muộn chút, đến lúc ăn cơm trời đã tối hẳn.

Thẩm Nhạn châm đèn dầu bằng lửa dưới bếp.

Nhà chính dần sáng lên, thấy bấc đèn ngắn, giỏ kim chỉ vừa vặn đặt trên bàn, nàng dùng một cây kim dài đẩy bấc đèn lên.
Thẩm Huyền Thanh cưa xong khúc gỗ cuối cùng, Thẩm Nghiêu Thanh ôm ba cây củi dài vào phòng chứa củi.
Cả buổi chiều bận rộn, trên người không khỏi dính bụi và vụn gỗ, Thẩm Huyền Thanh vào nhà chính lấy cái chổi vải treo trên tường, cầm chuôi gỗ phủi sạch bụi bặm trên người, thấy Thẩm Nghiêu Thanh đi từ trong phòng chứa củi ra thì đưa cho anh rồi vào bếp rửa tay.
Lục Cốc và Thẩm Nhạn lục tục bưng đồ ăn lên bàn, chờ hai người họ tẩy rửa xong thì đồ ăn đã sẵn sàng.
Ngọn nến nhỏ khẽ lay động, dù hơi mờ mịt nhưng vẫn đủ để thấy đồ ăn trên bàn.
Mỗi người một chén bánh canh nóng hổi, bánh là do Vệ Lan Hương nướng hai hôm trước, rất dẻo, cố ý nướng lâu chút rồi cắt bánh thành kích thước gần giống sợi mì, thái cải thìa rồi cắt nhỏ tảo chuỗi ngọc và mộc nhĩ đen vào.
Lục Cốc đào một cây rau thu có lá xanh trong viện, thái nhỏ rồi đun sôi dầu, đổ vài loại rau vào xào với ít dầu sau đó mới đổ nước và bánh vào đun, sau khi múc ra thì tùy theo độ cay của mỗi người trong nhà cho thêm dầu ớt vào bát, điểm xuyết chút đỏ tươi.
Một bát vừa có cơm và rau, bọn họ ở nông thôn thường không xào thêm rau.

Bữa tối nay nấu nhiều, một người có thể ăn ít nhất hai bát.

Nồi lớn đã bị chiếm, Lục Cốc cũng không có chỗ xào rau nữa, nhưng vẫn múc thêm ít đậu đũa ngâm, Vệ Lan Hương ngâm bằng nước chua cay, ăn hơi chua chua cay cay, rất giải ngấy.
Lục Cốc ăn một bát rưỡi mà bát sau cũng múc hơn phân nửa, không khác hai bát là bao.

Buổi chiều y vẫn luôn bổ củi, tốn sức, hơn nữa mùa đông ăn đồ nóng như thế này, thêm dầu ớt và muối vừa vặn, còn có vài loại rau, khiến người ta có khẩu vị hơn.
Ăn xong cả người đều nóng, tay chân không lạnh chút nào, mọi người đều thỏa mãn.
Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh lại càng ăn nhiều, đến cuối Lục Cốc múc thêm cho hai người, vét sạch cả đáy nồi không còn chút nào.
Lúc ăn cơm xong rửa nồi, Thẩm Nhạn thêm củi vào đáy bếp giúp y, tránh cho nước rửa nồi quá lạnh, nàng còn nói: "Cốc Tử ca ca, tay nghề nấu cơm của huynh càng ngày càng tốt, bánh canh tối nay ăn còn ngon hơn nương nấu nữa."
"Chỉ là cho nhiều rau thôi mà." Lục Cốc được khen có hơi ngượng ngùng, nhưng đôi mắt lại hơi cong, rõ ràng là đang cao hứng.
Lúc trước ở trên núi y đã từng nấu bánh canh cho Thẩm Huyền Thanh một lần, nấu nhiều rau Thẩm Huyền Thanh nói ngon, hôm nay y cũng cho thêm vài loại rau.

Bọn họ nhà nông ăn bánh canh vào mùa hè còn tốt, vào đông đã phần chỉ cắt thêm ít bắp cải, nhạt nhẽo không nói, đôi khi còn không nỡ dùng dầu xào, nước canh không được thơm lắm.
Lúc này Thẩm Huyền Thanh bưng đèn dầu tìm được mỡ lửng năm ngoái trong nhà kho, mang vào bếp, đứng ngoài bỗng nghe thấy lời của Thẩm Nhạn, hắn nói: "Có thời gian muội cũng học nấu cơm với Cốc tử ca ca đi, giúp đỡ thái rau gì đó, nhìn nhiều rồi khắc biết làm."
Thẩm Nhạn bé nhất nhà, trước kia có Vệ Lan Hương nấu cơm, sau đó Thẩm Nghiêu Thanh thành thân có Kỷ Thu Nguyệt nấu cơm, giờ lại có thêm Lục Cốc, nàng càng không cần nấu gì.
Nhưng sau này dù gì thì nàng vẫn phải thành thân lập gia đình, thêu thùa không tốt thì chẳng sao, rất nhiều phụ nhân và phu lang nhà nông bọn họ cũng chỉ biết làm giày may xiêm y, người biết thêu thùa không tính là nhiều, nhưng nấu cơm thì phải biết không thì sau này phải chịu cảnh ăn uống tạm bợ.
"Muội biết rồi nhị ca." Thẩm Nhạn khẽ thở dài một hơi, hai ca ca và nương thỉnh thoảng lại nói nàng vài câu, nàng học là được rồi.
Thấy muội muội như vậy, Thẩm Huyền Thanh có hơi bất đắc dĩ, hắn đặt đèn lên trên bàn, cầm bình gốm nhỏ trong tay nói với Lục Cốc: "Đây là mỡ lửng, đêm nay súc miệng xong thì bôi tay bôi chân, bôi nhiều chút cũng được."
Hắn lại nói với Thẩm Nhạn: "Muội cũng vậy, năm ngoái không bị nẻ nhưng năm nay vẫn phải để phòng, đừng xem nhẹ, đến lúc bị lạnh lại khóc."
Nhớ tới năm trước bị nẻ vừa đau vừa ngứa làm nàng khóc hu hu, trong lòng Thẩm Nhạn vẫn còn sợ hãi, vội vàng gật đầu đáp ứng: "Được ạ."
Lục Cốc rửa sạch nồi và bát, lấy muôi lớn múc nước ra ngoài, Thẩm Huyền Thanh mở nắp bình gốm ra, nương ánh nến nhìn vào trong, còn lại quả thật không nhiều lắm nên buông bình gốm xuống, bưng nến lên lục lọi dưới bàn.
Hai năm trước mùa đông tuyết rơi hắn không có việc gì làm, lấy gỗ vừa vót vừa bào, làm thành hai cái bát nông, chưa từng học qua thợ mộc nên làm không tốt lắm, làm ra không dùng được, những bát khác trong nhà phải để đựng cơm đựng rau, không bằng dùng bát gỗ đựng chút mỡ lửng này, cũng dễ dùng.
Lục Cốc dùng vải lau sạch nồi lớn rồi mới thêm hai nửa thùng nước vào nồi, không cần y nói Thẩm Nhạn đã thêm không ít củi vào đáy bếp, lửa phừng phực cháy lớn.
"Cái này bôi tay bôi chân nhiều vào, bôi mặt ít thôi." Thẩm Huyền Thanh cạo mỡ lửng ra và nói.
Lục Cốc bưng chậu nước lên muốn ra ngoài đổ, nghe vậy thì nhìn qua, gật đầu nói: "Ừm, ta biết rồi."
Mùa đông gió lạnh thổi qua, mặt lộ ra ngoài nên dễ bị nẻ, còn có người bôi ít mỡ heo lên.

Truyện Trọng Sinh
Bận rộn cả một ngày, Lục Cốc ngồi bên giường ngâm chân bằng nước nóng, cả người thả lỏng vô cùng thoải mái.

Hiện giờ y ngâm chân cùng Thẩm Huyền Thanh đã không còn mất tự nhiên nữa, có thể tự chà xát chân một chút.
Thẩm Huyền Thanh thấy y tự chà chân, hai bàn chân trắng nõn xếp chồng lên nhau, bỗng cũng nhấc chân lên, đè lên mu bàn chân Lục Cốc.
Thấy bàn chân to lớn của hán tử đè lên chân mình, Lục Cốc luống cuống giương mắt, bỗng thấy một đôi mắt sáng như sao tràn đầy ý cười, không biết tại sao khi thấy Thẩm Huyền Thanh cười như vậy, hai tai y lại đỏ lên, theo bản năng muốn rút chân ra.
Ai ngờ Thẩm Huyền Thanh không tha, chân hai người trong chậu gỗ "hơn thua" nhau với biên độ nhỏ, thỉnh thoảng lại có chút nước bị văng ra ngoài.
Vẫn là đến khi Thẩm Nhạn ở ngoài vừa đi vừa hô, hai người họ mới dừng lại hành động trẻ con này.
"Cốc Tử ca ca, muội và nương, còn có a tẩu đều đã bôi rồi, huynh bôi đi này." Lời còn chưa dứt, cánh cửa khép hờ đã bị mở ra, Thẩm Nhạn bưng một cái bát gỗ đi vào.
Ánh nến trên bàn còn đang sáng, Thẩm Nhạn đặt bát lên bàn, liếc mắt nhìn hai người ngâm chân, nói: "Vậy muội về ngủ trước đây."
"Ừm, mau đi ngủ đi." Thẩm Huyền Thanh đáp lời, Thẩm Nhạn liền đi ra ngoài.
Rửa chân xong Lục Cốc muốn xuống giường lấy mỡ lửng, lại bị Thẩm Huyền Thanh ngăn lại: "Em lên giường đi, ta đi lấy cho."
Mỗi lần ngâm chân xong đều là Thẩm Huyền Thanh bưng ra ngoài đổ.

Lục Cốc nghe theo, tay chống giường dịch vào bên trong, lúc nãy đã bôi mặt, giờ bôi một ít lên tay chân là được.
Sau khi bôi lên quả nhiên là khác hẳn, tay chân chà xát vừa ấm vừa mềm, bôi ít nên không sợ quá dầu, thang bà tử đã làm ấm chăn, nằm vào cảm giác da thịt má sát với chăn nệm đã bớt thô ráp đi nhiều.
Đợi Thẩm Huyền Thanh đổ nước về, lúc đóng cửa phòng Lục Cốc nhìn về phía hắn, nhỏ giọng nói: "Huynh cũng bôi đi."
"Ta không cần, giờ vẫn chưa thấy khô lắm." Thẩm Huyền Thanh cười nói.

Trước kia đều là thấy quá khô nẻ hắn mới bôi ít lên tay chân, hắn là một đại nam nhân, không kiên trì bôi được mấy ngày.
Nhưng sau khi vào chăn, hắn sờ đến bàn tay trơn mềm của Lục Cốc, thường xuyên sờ tay phu lang, thoáng cái đã cảm nhận được sự khác biệt, không còn khô ráp như trước.
Mỡ lửng đúng là đồ tốt, năm nay để lại nhiều hơn chút, mỡ lửng để hơn ba năm dùng càng tốt, hắn có thể săn mấy thứ này, về sau năm nào cũng cho Lục Cốc dùng.
***
Mặt trời ló dạng, không có gió, nắng chiếu ấm áp, khí trời rất tốt.
Lục Cốc nấu hồ, cùng Vệ Lan Hương Thẩm Nhạn ngồi trong viện dán vải là, đế giày, nhân lúc trời quang có thể phơi khô.

Mùa đông không có việc gì khác để làm, làm đế giày là việc thường thấy của phụ nhân và phu lang.
Trong nhà nhiều người, đế giày cũng phải làm nhiều, chưa nói tới việc tháo bông trong xiêm y cũ, còn phải tìm người trong thôn mua vải cũ, trước hôm dán vải bồi đều phải giặt sạch qua nước, giặt sạch rồi đeo lên sẽ không thấy khó chịu.
Không giống như những hộ gia đình nhà nông khác, Thẩm Huyền Thanh thường đi săn trên núi, bản thân hắn cũng là người rất tốn giày, dù là giày đông hay giày hè đều phải chuẩn bị thêm vài đôi.
Hắn bây giờ cũng đã gần mười chín tuổi, mấy năm trước lớn nhanh, một hai năm nay mới dừng lại, đều cao thành như vậy rồi sẽ không cao thêm nữa, Vệ Lan Hương nghĩ đến chuyện này, lúc làm giày cũng yên tâm không ít, chứ nếu hắn còn cao nữa, mùa đông làm giày nhỏ không đeo được, còn phải làm lại.
Thẩm Nhạn thỉnh thoảng không thích người trong nhà nói nàng, nhưng vẫn rất ngoan, nghiêm túc học làm đế với Vệ Lan Hương.
Ba người bọn họ đang làm việc nên Kỷ Thu Nguyệt vào hậu viện băm cỏ cho gà vịt, còn gọi Thẩm Nghiêu Thanh vào dọn phân gà vịt, dọn sạch không sợ bị nhiễm bệnh.
Đến buổi trưa mặt trời càng lúc càng lớn, dán xong mảnh vải cuối cùng, Lục Cốc đứng lên đấm đấm lưng đã hơi mỏi.
Cún con nằm phơi bụng trước cửa viện tắm nắng, tắm đến buồn ngủ, bỗng nhiên sủa hai tiếng về phía cửa viện.

Lục Cốc xoay người, nghe tiếng động này chắc là Thẩm Huyền Thanh về, quả nhiên, y còn chưa kịp ra ngoài đã thấy người vào.
Lúc trước bất kể ai từ bên ngoài về, cún con đều sẽ vẫy đuôi chạy ra ngoài nghênh đón, hôm nay lười biếng, chỉ nằm ở đó sủa, Lục Cốc bị nó chọc cười, nhưng lực chú ý rất nhanh đã chuyển đến trên người Thẩm Huyền Thanh.
"Huynh về rồi." Đôi mắt y chan chứa ý cười, giúp Thẩm Huyền Thanh dỡ sọt tre trên lưng xuống, thấy bên trong có một cái nồi nhỏ có cán dài, là cái chảo Thẩm Huyền Thanh từng nói với y, dùng để xào rau, có thể đặt trên lò sắc thuốc.
Không chỉ chảo sắt, trong chảo còn đặt một quyển sách, vì "bài học" lúc trước, Lục Cốc vừa thấy sách đã có chút run rẩy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui