Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn


Lục Cốc có mắt, nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt Thẩm Nghiêu Thanh và Vệ Lan Hương là biết trong nhà không muốn dính dáng gì tới Trương gia, vậy nên y mang màn thầu đi nhất thời không dám nói với người trong nhà, nhiều nhất, nhiều nhất là chờ Thẩm Huyền Thanh về, y sẽ nói với Thẩm Huyền Thanh.
Còn hai cái màn thầu này, y trộm lấy mang cho tiểu Trương thị, không để người Trương gia biết là được rồi.
Chỉ có hai cái màn thầu, Thẩm Huyền Thanh chắc sẽ không mắng y đâu.

Dù nghĩ vậy nhưng Lục Cốc vẫn có chút bất an.
Người trong thôn đều đang quét tuyết trước cửa, đường núi không có ai dọn, y vòng ra sau nhà đi lên núi sợ bị người trong thôn nhìn thấy, vừa đi vừa không nhịn được mà nghĩ, tuyết rơi dày thế này, tiểu Trương thị đã bị đánh còn chạy nhanh như vậy, nhất định là vô cùng sợ hãi.
Cún con đi theo y, tứ chi chìm trong tuyết.

Y định để cún con trở về nhưng thấy phía trước tuyết trắng mênh mông, một mình y đi tìm tiểu Trương thị có hơi sợ hãi nên gọi Quai tử một tiếng, để nó đi theo.
Tìm người trong tuyết ngược lại không quá khó, chỉ cần lần theo dấu chân tiểu Trương thị để lại là được.
Lục Cốc leo lên sườn dốc thoải, núi rừng quá yên tĩnh, khiến y có hơi kinh hoảng, nhưng mắt thấy cún con còn đang bên chân nên vẫn bạo dạn đi về phía trước, muốn tìm đường tiểu Trương thị đã đi qua.

Y còn chưa đi được mấy bước, cún con bỗng sủa về phía mấy cái cây bên cạnh.
Dấu chân trên tuyết vốn là tiếp tục đi lên, nhưng y phát hiện phía sau mấy cái cây kia có người, không phải tiểu Trương thị còn có thể là ai, chắc là nàng chạy lên núi rồi quay lại, trốn phía sau mấy cái cây không dám xuống núi.
Y thường ở trong núi sâu cùng Thẩm Huyền Thanh, không tiếp xúc nhiều với người trong thôn lắm, giờ thấy Tiểu Trương thị, nhớ lại cách Vệ Lan Hương gọi nàng rồi, mới thật cẩn thận mở miệng: "Uyển Vân, là ta, Cốc tử, không phải người khác."
Dưới chân tất cả đều là tuyết, may mà Lục Cốc đeo giày bông nên không thấy quá lạnh.

Y lấy hai cái màn thầu trong lồng ngực ra, nhỏ giọng nói: "Ta lấy cho ngươi hai cái màn thầu này, không còn nóng nữa nhưng vẫn mềm lắm."
Lý Uyển Vân trốn sau cây chậm rãi thò đầu ra, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn Lục Cốc, mà là nhìn về phía sau y, thấy không có bóng dáng Trương Chính Tử mới lau nước mắt trên mặt.
Trời rất lạnh, nàng mặc thực sự quá mức mỏng manh, không có hơi ấm nên nước mắt dính trên lông mi đều kết thành sương trắng, vì bị đánh nên tóc tai rối tung, bù xù như tơ vò, trên mặt ngoài nước mắt còn dính cả máu.
Thẩm Huyền Thanh và Trương Chính Tử bằng tuổi, bởi vậy nên dù Trương Chính Tử thành thân trước, Lục Cốc cũng không cần gọi Lý Uyển Vân là a tẩu hay gì.
"Gâu!"
Cún con sủa một tiếng, Lý Uyển Vân sợ tới mức co rụt người lại, Lục Cốc vội học Thẩm Huyền Thanh quát ngừng cún con.
Chó cũng biết nhìn mặt đoán ý, lúc đối mặt với Trương Chính Tử, cún con sủa lớn không ngừng, giờ thấy Lý Uyển Vân, cảm thấy nàng yếu thế nên không sủa nữa.
Lục Cốc đứng đợi tại chỗ một lát Lý Uyển Vân mới đi ra, nhận lấy hai cái màn thầu trong tay y ăn ngấu nghiến, bị nghẹn cũng không quan tâm, chỉ cầm một nắm tuyết lên nhét vào miệng.
"Ngươi đừng nói với người khác ta cho ngươi màn thầu, nếu không thì..." Lục Cốc nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nếu không thì chắc ta cũng gặp họa mất."
Trong miệng Lý Uyển Vân nhét đầy thức ăn, nghe vậy liều mạng gật đầu, không biết là do nghẹn hay sao mà rơi nước mắt.
Lục Cốc không dám ở lại trên núi lâu, sợ bị người ta nhìn thấy, lúc đi không nhịn được nói nhỏ: "Vậy ngươi có muốn về không? Trên núi lạnh lắm."
Y nói xong trên mặt lại nổi lên ưu sầu, về rồi thì sao, có khi Trương Chính Tử không vừa ý lại đánh nàng tiếp không biết chừng.
Lý Uyển Vân ăn rất nhanh, nuốt xuống miếng cuối cùng, khàn giọng nói: "Ta không biết, nếu hắn chưa hết giận, về lại bị đánh thêm một trận nữa."
Có thể sống thì ai mà không muốn, cần gì phải chết đói chết rét trong núi.

Trương Chính Tử không đuổi theo nàng lên núi vì gã sợ chết rét trên núi, Trương Chính Tử thường đánh nàng, biết nàng nhát gan sợ chết, không cần tìm sẽ tự về.
Nhưng hiện giờ dù có về thì Trương Chính Tử và lão Trương thị chưa nguôi cơn giận, lại muốn đánh mắng nàng tiếp thì biết làm sao.
Sau khi bị đánh không phải là nàng chưa từng về nhà mẹ đẻ, nhưng mỗi lần Trương Chính Tử đi đón nàng, cha nương nói nàng đã gả cho người ta nên không tiện quản nữa, nhiều lắm chỉ mắng Trương Chính Tử một trận, lần đầu tiên nàng bị đánh về nhà mẹ đẻ, người nhà mẹ đẻ nàng còn đánh Trương Chính Tử, nhưng vẫn vô dụng.
Mỗi lần ở nhà mẹ đẻ, Trương Chính Tử mới giống như một con người, cười cười nói không dám nữa, trở về an ổn được vài ngày, một khi nương gã lên cơn giận thì vẫn sẽ đánh nàng.

Cứ như vậy qua lại mấy lần, ngay cả cha nương nàng cũng mệt mỏi, nàng cũng chịu đựng đòn roi mà dần chấp nhận số phận.
Miêu đại nương từng muốn giúp nàng, lại bị lão Trương thị chèn ép chửi rủa, giờ gặp Lục Cốc, Lý Uyển Vân cũng không dám cầu xin y thu lưu mình, hơn nữa Lục Cốc là tân phu lang, trong Thẩm gia hẳn cũng không thể nói được gì.
Cứ vậy mà đi, để lại tiểu Trương thị một mình ở trên núi, trong lòng Lục Cốc bất an, đầu óc y ngốc, không nghĩ được cách gì tốt, cắn răng nói: "Nếu không ngươi trốn đằng sau nhà ta đi, đừng ở trên núi, đến trưa ta sẽ tìm cơ hội mang cho ngươi ít đồ ăn."
Lý Uyển Vân nhìn y, lau nước mắt gật đầu nói: "Được, ta đợi đến tối bọn họ nguôi giận sẽ trở về, ban đêm yên tĩnh, hắn sợ người khác nghe thấy chê cười sẽ không đánh ta."
Sau khi nói xong, Lục Cốc dẫn cún con xuống núi trước, tiểu Trương thị đợi đến khi không thấy y nữa mới cẩn thận xuống phía sau thôn.
Lúc về Lục Cốc cũng vô cùng cẩn thận, lúc Thẩm gia xây nhà vì phòng trộm nên không có cửa sau, y chỉ đành vòng từ phía sau nhà ra tiền viện, vừa mới ra đã mặt đối mặt với Thẩm Huyền Thanh, sợ giật cả mình, lập tức dừng chân lại, hai mắt đều mở to.
Thẩm Huyền Thanh xách giỏ mua đậu phụ về, không ngờ còn chưa vào cửa đã thấy y từ phía sau nhà ra nên hỏi: "Em ra sau nhà làm gì đấy?"
"Ta, ta..." Lục Cốc không giỏi nói dối, ấp úng nửa ngày không nói nên lời.
Thẩm Huyền Thanh nhíu mày, không biết y gặp phải chuyện gì, nhưng thấy trên người y không bẩn không bị thương, lại hỏi: "Làm gì còn không thể nói với ra sao?"
Trời lại nổi gió, cứ đứng đây không giải quyết được vấn đề gì, hắn vừa nói vừa đi vào nhà, Lục Cốc cũng theo vào.
Thấy Lục Cốc chỉ hoảng loạn chứ không sợ hãi, trên người lại càng không có thương tích gì nên Thẩm Huyền Thanh không quá lo, còn nói: "Hôm nay mua nhiều đậu, mua về chiên, xào cay hay nấu canh đều được.

Ta mua cả váng đậu, cắt thành sợi xào nóng hay trộn rau cũng đều được.

Lúc trước không phải trong quán rượu của Dương Hiển đại ca có bán bánh bao váng đậu sao, em muốn ăn thì gói thử mấy cái xem, không gói đẹp được cũng không sao."
Đặt giỏ trúc lên bàn, hắn không đi ra ngoài, chờ Lục Cốc nói.
"Trương gia lại đánh người." Âm thanh của Lục Cốc rất nhỏ, thành thật kể lại chuyện tiểu Trương thị bị đánh lên núi.

Vì y tín nhiệm và ỷ lại Thẩm Huyền Thanh nên cuối cùng vẫn nói cho hắn chuyện mình lấy hai cái màn thầu trong nhà đi cho người khác.
Sợ Thẩm Huyền Thanh mắng y vì đã trộm lấy màn thầu trong nhà đi cho người ngoài, y vừa nói xong đã cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Ra là vậy, Thẩm Huyền Thanh thấy bộ dáng y như thế là biết y đang nghĩ gì, bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, nói: "Đây là nhà chúng ta, em muốn lấy mấy cái màn thầu thì cứ lấy, còn ai có thể nói gì em sao?"
Nhà chúng ta.
Lục Cốc ngẩng đầu, mắt và mũi đều có hơi ê ẩm, nhưng thấy Thẩm Huyền Thanh đang cười nên y không muốn khóc, chỉ đưa tay ngượng nghịu nắm chặt góc áo Thẩm Huyền Thanh, sau khi bình tĩnh lại, y nói tiếp: "Nàng không dám về, ta để nàng trốn ở sau nhà, nói buổi trưa sẽ mang cho nàng chút đồ ăn."
Phu lang nhìn mình bằng ánh mắt đầy hy vọng, Thẩm Huyền Thanh nghĩ thầm nếu hắn không đáp ứng thì tính gì là một đại nam nhân, hơn nữa tiểu Trương thị đúng là rất đáng thương, giúp được thì cứ giúp thôi, cho người ta miếng ăn cũng không mất gì, liền nói: "Được, đều nghe em, ta sẽ qua cửa nhà Trương gia đi dạo một vòng, xem hai người kia đã nguôi giận chưa."
"Dạ," Lục Cốc lại nắm chặt góc áo hắn, vô cùng ngoan ngoãn đáp lời.
Một lúc sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Cốc nhìn ra ngoài phòng bếp thấy không có ai tới, mở một cái màn thầu ra, gắp miếng thịt xào kẹp vào.

Thịt này là xào cho Kỷ Thu Nguyệt, y không dám gắp nhiều, hơn nữa lát thịt không tính là nhỏ, còn một cái màn thầu nữa, y kẹp ít dưa muối vào, đang định ủ nóng trong nồi thì Vệ Lan Hương đi vào, muốn xem cơm nước đã xong chưa.
"Nương." Lục Cốc sợ hãi hô, mở to hai mắt không dám lộn xộn.
Vệ Lan Hương kỳ lạ nói: "Không phải sắp ăn cơm rồi à, sao con còn bỏ vào nồi làm gì?"
"Con, con..." Lục Cốc lắp ba lắp bắp viện cớ, nói: "Con giữ lại để bao giờ đói lại ăn."
Trông vẻ mặt bồn chồn của y, người bình thường nhìn là biết có chuyện, Vệ Lan Hương liếc mắt nhìn hai cái màn thầu kia, đều kẹp đồ ăn.

Nhà bọn họ dù gì đi nữa sẽ không thiếu ăn của Lục Cốc miếng nào, bình thường cũng không thấy Lục Cốc ăn cơm trưa xong một lát lại kêu đói.
Ngẫm nghĩ một lát bà liền cười nói: "Được, ủ trong nồi cho nóng đi, ăn nhiều thì ủ thêm cũng được, tùy con đấy."
Nói rồi Vệ Lan Hương bưng bát canh ra ngoài, vừa đi vừa gọi Thẩm Nhạn.
Lục Cốc dừng tại chỗ một chút, thầm nghĩ chắc là không bị phát hiện đâu, nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Nhạn, ngay trước khi nàng tiến vào thì cất màn thầu vào trong nồi.
Sau khi ăn cơm xong, dưới sự yểm trợ của Thẩm Huyền Thanh, Lục Cốc mang theo màn thầu lén lút ra khỏi nhà, ra sau nhà tìm người.
Rau bải hầm đậu hũ nhiều nước, nếu kẹp trong màn thầu, y giấu trong ngực sẽ làm bẩn xiêm y, cho nên sau khi cân nhắc, y mới gắp một miếng thịt.
Không nói những người khác trong Thẩm gia, Vệ Lan Hương đã nhìn thấu hết cả, lòng như gương sáng, nhưng vẫn chưa vạch trần, thôi bỏ đi, mùa đông rồi, tốt xấu gì cũng là một mạng người.
Gió thoảng qua, Lý Uyển Vân trốn sau nhà Thẩm gia và Miêu gia, không dám đi về phía Trương gia, lạnh đến giậm chân xoa tay, còn phải đề phòng nhỡ có người tới, không phải Trương Chính Tử thì tốt, nếu là gã, nàng phải chạy thật nhanh, nhưng đại khái nàng vẫn biết, trời lạnh thế này Trương Chính Tử sẽ không ra ngoài tìm nàng.
Khi Lục Cốc tìm được nàng, nàng đã buộc tóc lại, không xõa tung nữa, nhưng vì không có lược nên mái tóc vô cùng xơ rối.
Nước không dễ lấy, nhưng trên mặt đất đều là tuyết, nhặt một nắm trên mặt đất không có người qua lại có thể cho vào miệng.
Lý Uyển Vân cắn một miếng màn thầu nóng hổi, còn chưa nuốt xuống đã mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Lục Cốc, mồm miệng không rõ nói: "Thịt."
"Cái kia là kẹp dưa muối." Lục Cốc nhỏ giọng nói, thấy nàng ăn ngon vậy, cảm thấy vì miếng thịt này, dù về bị mắng cũng đáng giá.
Trước khi rời đi y lại nói: "Ngươi cứ trốn ở đây đã, Nhị Thanh nói đợi lát nữa sẽ đi dạo trước cửa xem bọn họ nguôi giận chưa."
Màn thầu trong miệng Lý Uyển Vân còn chưa nuốt hết, nghe thấy tên Thẩm Huyền Thanh, muốn hỏi sao mà hắn giúp cho được.

Nhưng thấy ánh mắt trong veo của Lục Cốc, nàng lại chưa từng nghe chuyện hai đứa con trai Thẩm gia đánh tức phụ phu lang bao giờ, trong lòng hiểu rõ, không thể nói chuyện nên vô cùng cảm kích gật đầu.
Gió thổi lạnh, người Thẩm gia đều ngồi trên giường, có thang bà tử nóng hổi ủ trong chăn, ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
Sau khi Lục Cốc về cũng giống vậy, chỉ chốc lát sau Thẩm Huyền Thanh đã vào phòng.
"Trương Chính Tử đến nhà Đại Dương uống rượu, không uống say chắc không về đâu, say rồi cũng tốt, lão nương nhà hắn thân thể yếu ớt không đánh người được.

Tên quỷ say như hắn về đến nhà gối đầu là ngủ, muốn đánh không đánh được."
Hai nhà gần nhau như vậy, lại là người cùng trang lứa, Trương Chính Tử là người thế nào Thẩm Huyền Thanh biết rất rõ, hết ăn lại nằm, lười biếng, còn thích uống rượu, mỗi lần uống đều phải say đến nỗi nói năng lung tung mới về.

Sáng nay vừa mới đánh tức phụ, chưa tới nửa ngày đã an nhàn thoải mái đi uống rượu, căn bản không hề để tâm tới sống chết của tiểu Trương thị.
"Vậy ta đi nói với nàng." Lục Cốc ngồi bên giường, không cởi giày, chỉ đắp chăn mỏng lên đùi, nói rồi xốc chăn lên đứng lên.
"Ừm, nói rồi về nhanh đi, ngoài trời lạnh lắm." Thẩm Huyền Thanh nói.

Đối phương là một phụ nhân, hắn đi theo không hay lắm, chỉ có thể dặn dò Lục Cốc.
May mà Thẩm gia ở sau cùng thôn, giờ gió lớn ít người ra ngoài, không thì Lục Cốc cứ năm lần bảy lượt chạy ra sau nhà thế này, có khi đã đến tai lão Trương thị rồi.
Lý Uyển Vân trốn cạnh tường sau nhà Thẩm gia, gió sau lưng ít ra còn có tường chắn.
Lục Cốc truyền lại những lời Thẩm Huyền Thanh nói cho nàng nghe, thấy nàng thật sự đã lạnh cóng rồi nên y đưa cho nàng cái ống bao tay trên cổ tay, để nàng làm ấm tay.
Ống bao tay vì y vừa đeo nên còn ấm, Lý Uyển Vân cảm thấy tay mình rất bẩn, nhưng thấy Lục Cốc không ghét bỏ, hơi do dự nhưng vẫn nhận lấy, nhét hai tay vào.
Lục Cốc nhìn thấy ngón tay nàng sưng đỏ, còn có mấy vết thương, dời mắt đi rồi hỏi: "Lát nữa ngươi sẽ về sao?"
Lý Uyển Vân lại không trả lời, chỉ bất an hỏi: "Hắn thật sự đi rồi sao?"
"Ừm, Nhị Thanh nói vậy, huynh ấy sẽ không gạt ta." Lục Cốc gật đầu đáp.
Lý Uyển Vân đang do dự, hiển nhiên là vẫn sợ hãi, y ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Nếu không, ngươi trộm trốn vào phòng củi ấy, ít ra còn tránh được gió, trời lại sắp nổi gió rồi đấy."
Đây lại đúng là một cách, Lý Uyển Vân nói: "Nương hắn...bà bà của ta sợ lạnh, giờ chắc đã về phòng rồi."
Trước đây Lục Cốc luôn bị đuổi tới phòng củi ngủ, lúc trời lạnh cũng nguyện ý ở trong phòng củi, tốt xấu gì vẫn có thể tránh gió tránh tuyết.
Còn về cách Lý Uyển Vân gọi mẹ chồng, y chỉ coi như không nghe thấy.

Sau khi rời khỏi Lục gia, mỗi lần nghĩ đến Đỗ Hà Hoa, y đều không coi đó là kế mẫu, có một lần nhắc tới bà ta với Thẩm Huyền Thanh, đều là gọi thẳng tên, đừng nói Thẩm Huyền Thanh, những người khác trong Thẩm gia nghe y nói vậy cũng sẽ không nói gì y.
Sau khi Lý Uyển Vân trả ống bao tay cho y, hai người một trước một sau vòng ra trước từ sau nhà Thẩm gia.
Lục Cốc thăm dò phía trước, thế gió ngày càng lớn, tuyết rơi lả tả, giờ không có ai ra đường, y vội quay đầu nhỏ giọng hô lên.
"Ngươi mau về đi, ta đi đây." Lý Uyển Vân nói với y một tiếng, vội vàng nhẹ bước về phía Trương gia.
Cửa Trương gia để mở một khe hở, là Trương Chính Tử để đó, tránh cho uống rượu về không vào được nhà.

Nàng rón rén nhẹ đẩy cửa ra, chen vào từ khe hở hơi rộng, tim đập không ngừng, vì sợ gió tuyết nên vẫn lén mở cửa phòng chứa củi đang khép hờ.
Nếu không đóng cửa thì gió vẫn thổi vào trong, nhưng cửa phòng củi lâu năm đã cũ, chỉ cần chạm vào là sẽ kẽo kẹt kêu lên, khiến Lý Uyển Vân sợ tới mức thay đổi sắc mặt.
"Chính tử đấy à?" Lão Trương thị nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt, ở trong phòng hô một tiếng, nghĩ là Trương Chính Tử đã về nhưng không nghe thấy ai đáp lại.

Ngoài trời gió lớn, bà ta cho rằng là gió thổi nên không để trong lòng, lại nhớ tới tiểu Trương thị, thấp giọng mắng chửi vài câu vẫn không thấy hả giận, thầm nghĩ về lại để Chính tử dạy dỗ nó thêm một trận.
Lục Cốc thấy nàng đi vào rồi không ra nữa, trong viện cũng không có bất kỳ tiếng đánh mắng nào thì mới quay về.
Vừa qua buổi trưa lại có tuyết rơi, bầu trời u ám, tối càng sớm hơn.

Sau khi trời tối không có việc gì làm, chỉ có thể trở về phòng, người không nỡ thắp đèn dầu đều đã đi ngủ sớm.
Sợ ăn xong ngủ luôn sẽ bị trướng bụng nên Lục Cốc nấu cơm tối khá sớm, ăn xong còn viết chữ hôm nay học dưới ánh đèn dầu, Thẩm Huyền Thanh ngồi cạnh y nhìn, y viết không tốt còn tay cầm tay dạy lại.
Lục Cốc trời sinh ngượng ngùng, giờ bị hắn cầm tay viết chữ, tai và hai má đều nóng bừng cả lên nhưng lại không cự tuyệt.
Ánh nến khẽ lay động, ấm áp và an tâm.
Trời dần tối hẳn, gió tuyết không lớn, đa số mọi người đều đã đóng cửa viện nghỉ ngơi, lại có một bóng người lảo đảo đi về phía mấy nhà sau thôn, chính là Trương Chính Tử.
Gã ta uống rượu, dù không phải là rượu ngon gì nhưng cũng uống đến nỗi mặt mày đỏ bừng, cả người nóng lên, không cảm thấy lạnh, đi đường vấp phải cục đá, mồm miệng bẩn thỉu mắng chửi vài câu, một cước đá cục đá ra.
Đêm tối tăm, gã miễn cưỡng nhận ra cửa nhà, uống nhiều rượu giờ thấy quá buồn tiểu nên cởi thắt lưng quần đứng bên bờ tường tiểu luôn, uống nhiều nước, tiểu cũng nhiều, mãi không xong, nước tiểu theo chân tường chảy sang bên cạnh.
Ma men ngay cả mắt đều đã khép hờ lại, dưới chân như đang lơ lửng, tay không có lực, tiểu xong rùng mình một cái, thắt lại lưng quần lung tung rồi quay người muốn vào nhà.

Ai ngờ gã lại giẫm một bước lên bãi nước tiểu lớn kia, thoáng chốc trượt ngã.
Gã uống nhiều rượu, phản ứng chậm chạp, lại còn ngã ngửa ra đằng sau, gáy không tránh khỏi bị va đập, lại thêm cục đá lúc nãy gã đá ra nằm ngay dưới đầu gã, một mặt nhọn chĩa lên trên, sau khi ngã xuống đầu gã đập mạnh lên cục đá, trong cổ họng không phát ra thanh âm gì, nằm bất động trên mặt đất.
Đúng lúc lão Trương thị thấy nhi tử mãi không về, ra khỏi phòng định ra ngoài viện xem, còn chưa ra khỏi viện đã nghe thấy bên ngoài "bịch" một tiếng nặng nề, vội vàng ra ngoài.

Trời đêm tối mù mịt, bà ta không đốt đèn dầu, nương theo ánh sáng hiu hắt thấy trước cửa có người nằm.

Bà run rẩy ngồi xổm xuống, sờ đến khối ngọc bội bên hông Trương Chính Tử, lập tức khóc rống lên: "Người đâu, cứu mạng!"
Lão Trương thị vừa khóc vừa cố gắng đỡ nhi tử dậy, ai ngờ cũng giẫm lên bãi nước tiểu, dưới chân trơn trượt, ngã dập mông trên mặt đất, chân phải vừa khéo bị lưng Trương Chính Tử đè lên.

Bà ta tuổi già sức yếu, giờ lại đang là mùa đông, xương cốt vốn đã giòn, giờ gãy ngay lập tức, chân phải truyền đến cơn đau đớn khiến bà ta như muốn ngất đi.
Dù mắt mờ chân chậm, bà ta cũng biết nếu ngất đi thì mọi chuyện sẽ không ổn, sợ chết nên cắn răng chống đỡ, cao giọng hô lên, cầu người đến cứu hai mẹ con bà ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui