Tiểu Phu Lang Ngốc Manh Ở Tinh Tế


Ngôn ca nhi không ngừng khích lệ bản thân, trong lòng tràn ngập khao khát về tương lai, sau đó y nhanh chân đi tới ngọn núi phía sau.

Từ thôn trang đến sau núi, sẽ phải đi ngang qua một mảnh ruộng, ngắm nhìn những mầm lúa mì xanh mướt mọc lên từ trong đất.

Trong mắt Ngôn ca nhi tràn ngập ao ước, bởi vì trong lòng y, ngoài việc gả cho một hán tử yêu mình, mong muốn lớn nhất khác của Ngôn ca nhi là có một mảnh đất thuộc về riêng mình.

Như vậy, y có thể trồng những loại cây mà mình thích, sau đó chăm sóc chúng thật tốt.

Khi đến mùa thu hoạch, trong nhà sẽ có lương thực dư, y sẽ không còn phải chịu đói mỗi ngày nữa.

Đến lúc đó, y nhất định sẽ nấu đồ ăn ngon mỗi ngày cho phu quân ra ngoài làm việc.

Sau đó chăm sóc tốt bảo bảo của bọn họ, sống một cuộc sống bình yên cùng ấm áp.

Nghĩ như vậy, trên mặt Ngôn ca nhi hiện lên một nụ cười nhẹ, hiển nhiên rất hài lòng và khao khát một cuộc sống như vậy.

Tuy nhiên, điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng nhặt củi về nhà.

Nếu không, y mà trở về muộn, đám đệ đệ lại ồn ào, mẫu phụ sẽ mắng y.


Ngôn ca nhi tăng tốc độ, thuần thục đi trên đường núi, đương nhiên y cũng thường hay tới đây, nhưng thường chỉ tới chân núi.

Dù sao, trong núi vẫn quá nguy hiểm đôi với một ca nhi, ngay cả hán tử, muốn đi lên núi cũng phải rủ nhiều người cùng đi.

Ngôn ca nhi tới nơi y thường nhặt củi, cẩn thận bỏ tất cả củi có thể dùng được vào sọt tre.

Có lẽ vì Ngôn ca nhi thường hay tới đây, nên ở đây không có nhiều củi.

Ngôn ca nhi nhìn con đường trên núi, có chút do dự, nhưng khi nghĩ tới, nếu y không mang đủ củi về, mẫu phụ nhất định sẽ đánh y.

Nói không chừng, y đến cơm cũng không được ăn, vừa nghĩ tới cảm giác đói bụng đó, Ngôn ca nhi quyết đi lên núi, chỉ cần nhặt đủ củi liền trở về.

Nếu y không đi quá sâu vào trong núi, chắc là sẽ không gặp nguy hiểm.

Ngôn ca nhi âm thầm động viên bản thân, lúc đi lên núi, y còn cẩn thận tìm kiếm củi có thể dùng dọc đường.

Bất tri bất giác, Ngôn ca nhi đã đi được một quãng đường khá xa, nhưng y lại không hề nhận ra.


"Hô hô...Cuối cùng cũng đầy, bao nhiêu đây chắc là đủ rồi." Ngôn ca nhi nhìn sọt tre đầy củi, trên môi nở một nụ cười thỏa mãn.

Sau đó, Ngôn ca nhi cúi người xuống, cố gắng vác sọt tre chứa đầy củi trên lưng.

Tuy nhiên, tổng trọng lượng của cả sọt tre đã vượt quá trọng lượng của y.

Ngôn ca nhi vác đi rất khó khăn, mỗi một bước đi, eo của y đều bị ép tới cong, đáy sọt tre cọ vào mặt đất, giống như bị kéo lên hơn là vác trên lưng.

Tuy nhiên, dù vất vả cùng mệt mỏi đến đâu, Ngon ca nhi cũng không hề phàn nàn một câu.

Ngược lại, Ngôn ca nhi lo lắng, nếu về muộn, đám đệ đệ sẽ chết đói, còn sẽ bị mẫu phụ đánh chửi, nên y lại tăng tốc.

Không ngờ Ngôn ca nhi trượt chân một cái, đống củi nặng nệ trên lưng khiến y không thể ổn định thân thể, cả người lập tức ngã xuống cùng với đống củi.

Vào lúc Ngôn ca nhi trượt xuống sườn đồi, điều y đang nghĩ đến không phải là sự an toàn của bản thân, mà là đống củi.

Thời điểm quay đầu bò lên, Ngôn ca nhi hi vọng không có ai nhặt nó.

Nếu không, lúc trở về, chắc chắn y sẽ lại bị mắng.

Tuy nhiên, Ngôn ca nhi không biết là dưới chân sườn đồi này có một vách đá nối liền, y không có cơ hội leo lên.

--------o0o--------

Hết chương 2


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận