"A Diệu, anh về rồi à." Lâm Giai Ngữ hét lên đầy phấn khích.
"Ừm, y tỉnh rồi sao?" Bên ngoài vang lên một giọng nam trầm thấp hơn một chút.
"Hồi sáng có tỉnh lại một lần, nhưng sau khi ăn bột dinh dưỡng xong, lại ngủ thiếp đi." Lâm Giai Ngữ vừa đón lão công nhà mình, vừa kể cho hắn nghe tình hình trong nhà trong ngày.
Vốn dĩ, Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu cùng nhau tới nhà máy làm việc, nhưng sau khi Dương Văn Diệu đưa Mộc Ngôn về, Lâm Giai Ngữ luôn lo lắng cho Mộc Ngôn, nên đã xin nghỉ một ngày, để ở nhà chăm sóc y.
"Hôm nay vất vả cho em rồi." Dương Văn Diệu vừa cười, vừa nói, cưng chiều đặt một nụ hôn ngọt ngào lên trán Lâm Giai Ngữ.
Lâm Giai Ngữ đỏ mặt như một cô gái nhỏ, nép vào bờ ngực rộng lớn của Dương Văn Diệu.
Dương Văn Diệu có vẻ ngoài tuấn lãng, tính tình phóng khoáng, Lâm Giai Ngữ có vẻ ngoài ôn nhu, tính tình ôn hòa.
Hai người đứng cạnh nhau, chính là một cặp đôi hoàn hảo dành cho nhau.
Và tình cảm của hai người cũng rất tốt, thật đáng ghen tị.
"Ba, ba..." Cô bé nghe thấy giọng nói của ba mình, vội vàng chạy ra khỏi nhà, đôi chân ngắn ngủn của cô bé nhảy lên nhảy xuống, rất đáng yêu.
"Oánh Oánh, hôm nay con ở nhà có ngoan không?" Dương Văn Diệu bế con gái lên, "Ba" một cái vào gương mặt nhỏ nhắn non nớt của cô bé, khiến Dương Oánh Oánh cười khúc khích.
"Oánh Oánh rất ngoan, rất nghe lời của mẹ cùng chăm sóc đại ca ca nha." Dương Oánh Oánh cười, kể cho Dương Văn Diệu nghe những gì cô bé đã làm hôm nay.
Một nhà ba người ở bên ngoài nói chuyện vui vẻ, Dương Anh Hạo nhìn ba mẹ cùng em gái, lại nhìn Mộc Ngôn nằm ở trên giường, trên mặt có chút xoắn xuýt.
Nhóc cũng rất muốn ra ngoài nói chuyện với ba, để ba ôm một cái, nhưng mẹ bảo nhóc phải chăm sóc tốt cho anh trai.
Vạn nhất nhóc vừa đi ra ngoài, anh trai tỉnh lại thì sao?
Nhóc là một tiểu nam nhân nhỏ bé rất đáng tin cậy, sao có thể không giữ lời.
Vì vậy, mặc dù Dương Anh Hạo rất ghen tị với em gái của mình, nhưng nhóc vẫn lặng lẽ ngồi trong phòng, chăm sóc Mộc Ngôn còn đang ngủ say.
Nghe thấy âm thanh vui vẻ từ bên ngoài truyền đến, Mộc Ngôn từ từ tỉnh dậy sau giấc ngủ say, mắt vẫn còn mờ mịt mong lung vì vừa mới tỉnh dậy.
Dương Anh Hạo thấy vậy, lập tức xuống giường, vui vẻ chạy ra ngoài: "Ba, mẹ, đại ca ca tỉnh rồi."
Dương Văn Diệu bế Dương Oánh Oánh, cùng Lâm Giai Ngữ đi vào phòng.
Mộc Ngôn thấy Dương Văn Diệu đi vào, sắc mặt dần dần đỏ bừng, không dám nhìn hắn.
Thân là một ca nhi, lớn lên trong thôn ca nhi, xung quanh đều là hán tử thô lỗ.
Đây là lần đầu tiên y nhìn hấy một hán tử anh tuấn như vậy, hơi thở của hán tử phả vào mặt, khiến tim Mộc Ngôn đập nhanh hơn, mặt nóng bừng.
"Cháu không sao chứ?" Dương Văn Diệu hỏi.
Cậu bé vừa thấy hắn liền cúi đầu xuống, chắc hẳn hắn không trông đáng sợ đến vậy, phải không? Dương Văn Diệu sờ mặt mình, có chút buồn bực nghĩ.
"Không, không có việc gì, cảm ơn các người đã cứu cháu." Mộc Ngôn cố gắng điều chỉnh cảm xúc, không để mình quá căng thẳng.
"Chỉ tiện tay mà thôi, ngược lại là cháu, sao lại một mình chạy vào trong rừng, ở đó có rất nhiều thú dữ." Dương Văn Diệu nói.
Lúc ấy, hắn vào trong rừng, dự định săn một con hươu có sừng mây, dùng da hươu làm một đôi giày da hươu cho Tiểu Ngữ cùng Oánh Oánh.
Cũng chính vì có kế hoạch này, nên mới gặp được Mộc Ngôn đang hôn mê bất tỉnh.
Nếu không thì khó có thể tưởng tượng một người hôn mê trong rừng có thể sống sót hay không.
---------o0o---------
Hết chương 5