Tiểu Phu Nhân

Edit by: Cẩm Lí

- --

Gió lạnh từ cửa sổ xẹt qua, bây giờ đã là mùa đông, lá cây bắt đầu rụng, một lá xanh cũng chẳng còn, chim chóc cũng ít đi rất nhiều.

Xe lái vào sân sau của Lục gia, xung quanh càng im lặng không một tiếng động, ngoại trừ tình cờ sẽ có tiếng gió thổi, thì không nghe được thứ gì khác.

Lục Hành là người thích an tĩnh không thích người khác quấy rầy, cho nên xung quanh được sữa chữa thành một bãi cỏ rộng lớn.

Chỉ tiếc bây giờ là mùa đông, lúc Ôn Miểu đến đây chỉ có thể thấy toàn tuyết trắng.

‘’Cạch’’ cửa xe bị người ta đẩy ra, Lục Hành là người đầu tiên bước ra.

Gió lạnh từ một bên xe thổi vào, Ôn Miểu liền rụt bả vai, hiện tại trên người cô còn mặc quần áo bệnh nhân, một chút công dụng giữa ấm cũng không có.

Lục Hành tiến vào nhà, Ôn Miểu suy tư trong chốc lát, rốt cuộc cũng chậm rì rì mở cửa xe.

Vừa mở ra một cái khe nhỏ, gió lạnh lần hai liền đập tới, lạnh đến thấu xương, Ôn Miểu không kịp suy nghĩ, ‘’Phanh‘’ một tiếng liền đóng cửa xe lại.

Thân thể bé nhỏ liền cuộn thành một cục.

Quá lạnh…

Một lát sau, người đàn ông phía trước rốt cuộc cũng nhớ đến cô, vừa mới quay người lại, Lục Hành đã nhìn thấy cô gái bên cửa kính, đôi mắt hạnh đẫm lệ, vô cùng đáng thương đang nhìn về phía anh.

Gương mặt mờ mịt cùng luống cuống.

Đặng Minh đang đi bên cạnh Lục Hành cũng nhận ra điều gì đó không đúng, xoay người liền thấy Ôn Miểu vẫn còn trong xe, chân trái liền nhẹ nâng.

Đặng Minh vừa định đón người trong xe xuống, liền thấy Lục Hành đã tiến lên trước một bước, ở cửa sổ xe gõ mấy lần.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn phấn nộn của Ôn Miểu, cô cẩn thận vịn của sổ xe, môi đỏ khẽ nhép, dường như có lời muốn nói.

Tuy gần cửa sổ xe chỉ hạ xuống một chút, nhưng thân thể Ôn Miểu vẫn không ngừng run rẩy.

Cô không nhịn được nữa, liền xoay người hắt hơi.

Thấy thế, Lục Hành khẽ nhíu mày, tầm mắt dần dần đi xuống, cuối cùng dừng trên bả vai thon gầy của Ôn Miểu.

Đồng phục bệnh nhân rộng lớn bao phủ toàn bộ thân thể cô gái, cổ áo hơi mở rộng, mơ hồ có thể thấy được xương quai xanh tinh xảo.

‘’ Lạnh……?’’

Lục Hành cau mày, thấy cô gái gật gật đầu, suy nghĩ một chút, một giây sau đó cửa xe đã bị anh hoàn toàn đẩy ra.

Thân hình cao lớn của Lục Hành chắn ở cửa xe, đem toàn bộ gió lạnh ngăn cách ở bên ngoài.

Ôn Miểu kinh ngạc, theo bản năng lùi về phía sau, khó khăn lắm mới động được một cái, ý định liền bị ngăn chặn, Lục Hành hơi dùng sức, cả người Ôn Miểu liền bị kéo về phía trước, như bạch tuột dán chặt vào người của Lục Hành.

Áo bành tô dài rộng đem cả người Ôn Miểu bao lại, chỉ lộ ra cái đầu xù nhỏ phía sau.

Hai người cách nhau rất gần, cách áo sơ mi mỏng, Ôn Miểu mơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đang đập của người đàn ông.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng lên, vành tai cũng trở nên phím hồng.

Người đàn ông cường ngạnh đem cánh tay của mình đặt ở chỗ mông của Ôn Miểu, Ôn Miểu liền không dám lộn xộn, chỉ cảm thấy nửa người đều cứng đờ.

Thời điểm Lục hành cúi đầu, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt của vật nhỏ đỏ ửng, hận không thể đem cả người chôn vào trong lồng ngực của anh.

Vành tai nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, giống như chủ nhân nhát gan của mình.

Thân thể cô gái mềm mại, ôm vào không một chút trọng lượng.

Lục hành cong môi cười, nhướng mày, vừa định buông thì cánh tay lần nữa liền giữ chặt, đem vật nhỏ mạnh mẽ chế trụ, đi nhanh về phía trước.

Thẳng đến nhà, rốt cuộc cũng có chút độ ấm. Nhưng mà Ôn Miểu vẫn còn đang chôn mặt trong lồng ngực của Lục Hành không dám ngẩng đầu lên, đối với bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì cả.

Người hầu đã sớm nghe thấy tiếng xe, quy củ mà đứng ở một bên, im lặng không dám nói một câu nào.

Tiền lương Lục gia tuy cao, nhưng quy tắc cũng rất nhiều.

Xung quanh mọi người nín thở tập trung tinh thần đứng ở một bên, Lục Hành tập mãi thành thói quen, cũng không nói nhiều, nhấc chân liền đi lên lầu.

Cô gái trong ngực rốt cuộc cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng, lúc này Ôn Miểu mới thò cái đầu nhỏ từ trong ngực Lục Hành ra, nhưng liền bị anh một lần nữa ấn trở về.

“Đừng lộn xộn.”

Âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên, Ôn Miểu giật mình, lần nữa rụt trở về giống như chim cút, không dám ngẩng đầu.

Thời điểm ở bệnh viện, Đặng Minh đã sớm thông báo tin tức cho quản gia, trước tiên thu dọn phòng một chút để Ôn Miểu vào ở.

Căn phòng vừa dọn dẹp và phòng ngủ của Lục Hành cách nhau một khoảng, thấy Lục Hành ôm Ôn Miểu, Đặng Minh thức thời mà đi trước một bước mở cửa phòng.

Phòng vừa mới dọn, là một trong những phòng dành cho khách.

Lục Hành ngước mắt nhìn chung quanh một vòng, lại rũ mắt nhìn vật nhỏ sợ lạnh trong lòng ngực, khẽ nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Đặng Minh bên cạnh, ánh mắt không vui, xoay người liền đi về phòng ngủ của chính mình.

Đặng Minh kinh ngạc, lúc đầu còn cho rằng Lục Hành chỉ là nhất thời hứng thú, bởi hôn lễ lúc trước, Lục Hành không có hứng thú.

Thấy Lục Hành nhấc chân đi về phía trước, Đặng Minh vội đi theo, cúi người mở cửa.

Đây là phòng ngủ chính, so với phòng vừa rồi có thể nói là lớn hơn gấp hai lần.

Người đàn ông đi vào, đem người đặt ở trên giường.

Cho đến khi cảm nhận được sự mềm mại, Ôn Miểu rốt cuộc cũng dám buông bàn tay nhỏ bé của mình ra khỏi cổ áo của Lục Hành, chỉ là vẫn như cũ không dám ngẩng đầu, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay của chính mình đến xuất thần.

Khăn trải giường màu xám, giống y như tác phong lạnh lùng của người đàn ông.

Không nghe thấy người đàn ông nói gì, Ôn Miểu cẩn thận ngẩng đầu, vừa mới nhìn lên, liền thấy người đàn ông đứng một bên mình, dùng một tay cởi tay áo sơmi.

Sắc mặt Ôn Miểu lập tức đỏ lên, đỏ ửng cả hai má, cô nhanh chóng cúi đầu, bỗng dưng lại nghe thấy người đàn ông thấp giọng cười.

Lục Hành tiến lạ gần cô.

Đôi giày da liền xuất hiện trong tầm mắt, Lục Hành cúi người ngồi xổm trước mặt cô gái nhỏ, từ dưới nhìn lên.

Khóe môi ngập ý cười.

Khuôn mặt Ôn Miểu càng lúc càng đỏ, trên người cô còn ăn mặc quần áo của bệnh viện, bả vai đơn bạc bởi vì sợ hãi liền run lên.

Lục hành rốt cuộc phát hiện, vật nhỏ sợ hãi ở cùng một chỗ với anh.

Lục hành không thích mùi của bệnh viện, cho nên lúc về nhà, anh liền kêu người qua kiểm tra cho cô.

Khi đó vật nhỏ cũng giống hiện tại, nơm nớp lo sợ tránh ở phía sau anh, không dám lộ diện.

Cuối cùng Lục Hành phải đem người kéo ra, mới thuận lợi hoàn thành kiểm tra.

Nằm ở trên giường bệnh lâu như vậy, miệng vết thương trên người Ôn Miểu đã bắt đầu khép lại, trừ bỏ não có chấn động nhỏ, hết thảy tất cả đều bình thường.

Chẳng qua......

Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng xoa hai má của cô, cuối cùng ngừng ở nốt ruồi lệ.

Anh rũ mắt, dấu đi sự khác thường nơi đáy mắt.

Ôn Miểu mất trí nhớ.

Ngay cả tên của mình, cũng phải từ trong miệng của bác sĩ mới biết được.

Nghĩ đến cô gái nhỏ biểu tình ngơ ngác khi biết mình mất trí nhớ, Lục Hành nhịn không được lại cong khóe môi.

Đang suy nghĩ, bên ngoài phòng liền truyền đến tiếng gõ cửa, Đặng Minh nhẹ giọng đẩy cửa ra, hướng về Lục Hành nói.

“Lục tổng,” Đặng Minh giơ điện thoại trong tay lên, nói, “Cảnh tiểu thư có việc tìm anh.”

Đó là cấp dưới của Lục Hành, theo anh đã nhiều năm, căn bản hôm nay Lục Hành phải đi gặp người này, không ngờ người lại không thấy đến, nhưng lại đón một người khác trở về.

Người đàn ông ngẩng đầu, thấy Ôn Miểu như cũ hơi gật đầu, rốt cuộc đứng dậy rời đi.

Trước khi đi còn không quên căn dặn người làm đưa quần áo lên.

Thẳng đến khi tiếng bước chân của Lục Hành biến mất, Ôn Miểu rốt cuộc thở cũng thở phào nhẹ nhõm, cô còn đang mang dép lê của bệnh viện, sợ làm dơ sàn nhà, Ôn Miểu một mình ngồi ở mép giường, không dám lộn xộn.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng lại lần nữa bị người ta đẩy ra, Ôn Miểu còn tưởng Lục Hành quay lại, lập tức khôi phục dáng ngồi, tay nhỏ ngoan ngoãn gác ở đầu gối.

Vừa ngẩng đầu lại gặp được một đôi mắt xa lạ.

“Cô chính là vị Ôn tiểu thư kia?”

Người đến là con gái của một người giúp việc trong phòng bếp Với Tâm, tuổi tác so với Ôn Miểu không cách biệt mấy.

Cô ta ngẩng đầu, nhìn Ôn Miểu với ánh mắt tràn đầy khinh thường, trong tay còn ôm một chồng quần áo.

Cha Với Tâm ở Lục gia làm việc nhiều năm, từ khi cô ta còn nhỏ đã gặp mặt Lục Hành, cũng bởi vậy, cô ta vẫn luôn cho rằng mình và Lục Hành là thanh mai trúc mã cũng lớn lên bên nhau.

Tâm xuân thiếu nữ rung động, chỉ tiếc Lục Hành không thích phụ nữ, trong nhà người làm đều là đàn ông.

Với Tâm đối với việc này không thèm để ý, trước kia đều lấy cớ giúp cha đưa đồ vào Lục gia, để đến nhìn Lục Hành một cái.

Hôm nay Với Tâm cũng là lấy cớ giúp cha đưa đồ, mới có thể vào, không ngờ đúng lúc lại gặp được Lục Hành đang ôm một cô gái xa lạ lên lầu.

Khuôn mặt cô gái hoàn toàn chôn trong lòng ngực của người đàn ông, Với Tâm căn bản không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, cuối cùng vẫn là từ trong miệng của cha mình biết được thân phận của Ôn Miểu.

Lúc đầu Lục Hành từng có hôn ước với đại tiểu thư Ôn gia.

Việc Lục Hành không tham gia hôn lễ mọi người đều biết, Với Tâm cũng tự nhiên cho rằng Lục Hành sẽ không thích cô gái trước mắt, ánh mắt nhìn về phía Ôn Miểu càng thêm vài phần chán ghét.

Thấy Ôn Miểu chỉ nhìn chằm chằm mình, không lên tiếng, ánh mắt kinh miệt của Với Tâm càng sâu.

Bất quá chỉ là một người phụ nữ yếu ớt mà thôi.

Cô ta buông ngón tay, quần áo trong tay liền rơi xuống đất.

Ôn Miểu nhíu mày.

Với Tâm nửa phần áy náy cũng không có, thậm chí còn viết chữ “Không cẩn thận” ở mặt trên mặt, vẻ mặt đắc ý.

Cô ta nâng cằm, bày ra tư thái của một nữ chủ nhân, đối với Ôn Miểu vênh váo tự đắc, nói.

“Đừng tưởng rằng cô là đại tiểu thư Ôn gia muốn như thế nào liền như thế đấy, tôi nói cho cô biết, Lục tiên sinh là sẽ không......”

“Sẽ không như thế nào?”

Cửa phòng khép hờ bỗng dưng bị đẩy ra, Lục Hành mang theo vẻ mặt âm trầm xuất hiện ở cửa.

Điện thoại vừa mới cúp còn đang cầm ở trên tay, Lục Hành nửa híp mắt, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Với Tâm, khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo.

“...... Cô là ai?”

Anh không nhớ trong nhà có nữ giúp việc.

Lục Hành sắc mặt lạnh lùng, lại quay đầu nhìn về Đặng Minh ở phía sau, ánh mắt không cần nói cũng biết.

Đặng Minh trong lòng căng thẳng, cuống quít giải thích, nói: “Tôi chỉ bảo cô ta đi lên đưa quần áo cho Ôn tiểu thư.”

Bởi vì người làm trong nhà đều là nam, cho nên Đặng Minh liền tự làm theo ý mình, không nghĩ tới sẽ gặp phiền phức lớn như vậy.

Thấy sắc mặt Lục Hành càng thêm âm trầm, Đặng Minh vội vàng đi lên phía trước bước ra một bước, đem Với Tâm túm ra cửa, còn không quên xin lỗi Ôn Miểu.

“Thực sự xin lỗi Ôn tiểu thư, quấy rầy cô rồi, tôi liền đem người dẫn đi.”

Chỉ tiếc Với Tâm không biết hối cải, thấy Đặng Minh hướng về phía Ôn Miểu xin lỗi, cô ta gắt gao nắm lấy cửa, không cam lòng quát.

“Cô ta mà tính là đại tiểu thư, bất quá chỉ là người mà Ôn gia đưa qua đây để lấy lòng mà thôi......”

Cô ta còn chưa nói xong, miệng đã bị bị Đặng Minh hoàn toàn bịt lại, trong nháy mắt, âm thanh của Với Tâm chỉ còn lại tiếng ô ô.

Lục Hành không kiên nhẫn, hướng về phía cửa nhìn lướt qua.

Cũng chính lúc anh liếc qua, làm Với Tâm một lần nữa hy vọng, cho rằng Lục Hành coi trọng mình.

Vẻ vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, cô ta dùng sức lực toàn thân để bẻ ngón tay Đặng Minh đang che ở miệng mình, kinh hỉ nói: “Lục lục...... Lục tiên sinh, tôi tên Với Tâm, tôi tôi tôi......”

Cô ta nói năng lộn xộn, Lục Hành rốt cuộc đã không còn kiên nhẫn, mắt đen trầm xuống, nhìn về phía Với Tâm với ánh mắt đầy phẫn nộ.

Đã lâu chưa thấy qua nữ nhân nào ngu xuẩn như vậy.

Ngón tay anh chậm rãi cuộn lên, Ôn Miểu từ bên cạnh đứng lên, tay áo đột nhiên bị một đôi tay nhỏ túm chặt.

Lục Hành cúi đầu, vừa lúc thấy Ôn Miểu đang lo sợ bất an mà nhìn mình, ánh mắt nhìn anh rồi lại nhìn Với Tâm.

Căn bản Lục Hành đối với Với Tâm không có hứng thú, chỉ là thấy Ôn Miểu mở to đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái đang vịn ở cửa, anh lại thấy hứng thú, hơi cúi xuống.

Người đàn ông nhẹ nhàng kề sát vào bên tai cô gái, thấp giọng nói: “Miểu Miểu đang muốn...... thả cô ta đi sao?”

Âm thanh cuối cùng, nghe rất mê hoặc.

Đây là lần đầy tiền anh gọi tên cô ta, nhưng không biết vì sao, rõ ràng là hai chữ rất bình thường, lại bị người đàn ông cố tình vê ở trên môi, lại vô cớ nghe ra vài phần ái muội.

Người đàn ông cong môi, lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt.

Nếu là vật nhỏ mở miệng xin, thật ra anh có thể suy xét thay đổi ý định.

Đổi thành một phương pháp khác.

Nhưng mà Ôn Miểu chỉ là ngập ngừng một lúc, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Thấy mọi người trong phòng đều nhìn về phía mình, cô bèn buông mi mắt, môi nhỏ mím lại, kéo tay Lục Hành đang đặt trên vai mình, chậm rãi viết lên đó.

Cạnh cửa Với Tâm đã không còn giãy giụa, cô ta trừng mắt nhìn chằm chằm về hướng Ôn Miểu.

Thẳng đến khi nét bút đặt xuống, đáy mắt Lục Hành liền hiện lên ý cười.

Anh hơi cong môi, giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu Ôn Miểu, giọng nói ôn hòa.

“Bé ngoan.”

- --

Lời editor: Mấy nhân vật vừa não tàn vừa ảo tưởng sức mạnh năm nay đặc biệt nhiều. Chịu thua với bà Với Tâm này luôn, người ta liếc bả mà bả tưởng thành người ta có ý với bả.

Lâu lắm mới ra chương mới, nên mình quyết định ngày mai sẽ bão chương cho mọi người nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui