Tiểu Phu Nhân

Edit by: Cẩm Lí

- --

Trong lòng bàn tay, là một chữ "Không".

Lục Hành tươi cười, nhàn nhạt liếc mắt về phía Đặng Minh, đối phương lập tức hiểu ý của anh, liền kéo cả người Với Tâm lôi ra ngoài.

Trong nháy mắt, căn phòng liền trống rỗng chỉ còn lại hai người Lục Hành và Ôn Miểu.

Quần áo bị Với Tâm làm dơ sớm đã được mang đi, người làm lần nữa đem quần áo mới đặt ở mép giường.

Áp lực lần nữa ập đến, Ôn Miểu cử động thân thể bé nhỏ của bản thân, duỗi cánh tay định lấy quần áo, nhưng vừa mới đụng tới quần áo, quần áo đã người khác lấy đi.

Người đàn ông đang chọn quần áo, đứng bên cạnh Ôn Miểu từ trên cao nhìn xuống, cầm quần áo đưa qua đưa lại, làm bộ muốn giúp cô thay.

"Tôi tôi tôi......"

Ôn Miểu khinh ngạc, sợ tới mức lùi về phía sau.

Cho dù mất trí nhớ, Ôn Miểu vẫn không có thói quen cùng một người đàn ông xa lạ tiếp xúc thân mật như vậy.

Cô nhanh chóng lấy quần áo từ tay Lục Hành, lùi ra sau kéo giãn khoảng cách với anh, lúc này mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh hoảng.

Quần áo bị cô ôm chặt trước ngực, âm thanh Ôn Miểu nhỏ như muỗi kêu, cô sợ hãi nói: "Tôi, tôi tự mình thay."

Nói xong, cả người liền lui về phía sau.

Lục hành nhướng mày, không ép buộc cô nữa, vì thấy cô gái nhỏ đang tránh mình như tránh rắn rết.

Anh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "...... Em tự thay?"

Thanh âm lôi cuốn, mang theo một chút chế nhạo.

Ôn Miểu khó khăn gật đầu, vẫn như cũ ôm chặt quần áo.

Cửa phòng lần nữa khép lại.

Người đàn ông rốt cuộc cũng đi ra ngoài, Ôn Miểu lúc này mới dám ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh.

Từ lúc vào cửa đến bây giờ, cô còn chưa kịp quan sát cẩn thận.

Căn phòng to như vậy, chỉ có bóng dáng nhỏ bé của cô.

Đồ ngủ trong lòng ngực ấm ấp, Ôn Miểu cầm quần áo, trầm tư một lát, rốt cuộc vẫn đi về phía phòng tắm.

......

Hành lang rộng rãi, Với Tâm vẫn còn không cam lòng, móng tay gắt gao bám chặt vào vách tường, trong miệng vẫn còn phát ra âm thanh, thỉnh thoảng dùng tay bẻ tay Đặng Minh.

Thấy Lục Hành từ trong phòng bước ra, ánh mắt Với Tâm bỗng dưng sáng ngời, không biết lấy sức lựa từ đâu ra, cô ta đẩy mạnh Đặng Minh, té ngã lộn nhào về phía Lục Hành, vừa vặn nắm lấy ống quần của anh.

"Lục...... Lục tiên sinh," Với Tâm thở phì phò, ngón tay nắm chặt ống quần của anh, không dám buông tay.

"Em thích anh đã lâu, từ mười năm trước em đã bắt đầu thích anh."

Với Tâm thở dốc từ ngụm từng ngụm, như một con cá thiếu nước, nói chuyện như hết hơi.

Thấy Lục Hành không ngăn cản, Với Tâm tâm tư khẽ động, nói chuyện càng thêm không kiêng nể gì: "Người phụ nữ họ Ôn đó có gì tốt, lẳng lơ ong bướm, nghe nói cô ta còn nuôi dưỡng đàn ông ở bên ngoài......"

Người đàn ông rốt cuộc rũ mắt xuống nhìn cô ta, khóe mắt Lục Hành phiếm cười, nhưng ánh mắt nhìn Với Tâm giống như đang nhìn một người sắp chết.

Anh chậm rãi nói: "...... Cô nói cái gì?"

Trước kia hôn lễ vắng mặt cả chú rể lẫn cô dâu vốn dĩ đã trở thành đề tài bàn tán, sau đó Ôn Miểu lại gặp tai nạn ở con đường ngược lại với nơi tổ chức hôn lễ, càng làm mọi người suy nghĩ miên man.

Có rất nhiều người đều lén lúc ở sau lưng bàn tán sôi nổi, tất cả đều suy đoán Ôn Miểu bởi vì tình nhân nên mới đào hôn.

Rất nhiều giả thuyết được đưa ra, so với tiểu thuyết xuất sắc hơn nhiều.

Nghĩ đến người đàn ông không biết tên kia, đáy mắt Lục Hành càng lúc càng lạnh lẽo.

Môi mỏng khẽ mở, gằn từng chữ.

"Nói lại một lần nữa"

Với Tâm hé môi.

Nhưng lại chỉ nghe "Phanh" một tiếng, Lục Hành nhấc chân, hung hăng đem người đá ra bên ngoài, Với Tâm không kịp phòng bị, chỉ cảm thấy cả người nặng nề ngã văng ra ngoài, chật vật nằm trên sàn nhà.

Bộ quần áo tỉ mỉ chuẩn bị bẩn đến không không nhìn nổi, cô ta còn chưa kịp nói chuyện, ngón tay lại truyền đến cảm giác đau đớn.

Giày da của người đàn ông cố ý đạp đầu ngón tay của cô ta, vân vê từng chút từng chút.

Sắc mặt Với Tâm trắng bệch, cơ hồ có thể nghe tiếng xương vỡ.

Cô ta đau đến nói không nên lời, giãy giụa muốn rút ngón tay ra, nhưng không ngờ người kia lại càng dẫm mạnh hơn.

Với Tâm hít một ngụm khí lạnh, động tĩnh trên lầu kinh động tới cha Với dưới lầu, ông ta vội vàng chạy lên, liền thấy cảnh tượng con gái của mình bị Lục Hành đạp dưới chân.

Cha Với vẫn luôn biết tâm ý của con gái mình, ông ta cũng là người thấy sang bắt quàng làm họ, cho nên mỗi lần Với Tâm tìm cớ đến Lục gia, ông ta đều mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

"Lục lục...... Lục tiên sinh,"

Cha Với vội vàng chạy qua, trong tình thế cấp bách, không biết ai lại âm thầm vươn một chân, khiến cho cả người cha Với bị ngã trên mặt đất, vừa vặn ngã xuống trước mặt Lục Hành.

Ở Lục gia nhiều năm, cha Với biết rất rõ thủ đoạn của Lục Hành.

Ông ta run rẩy nửa quỳ trên mặt đất, bả vai run bần bật.

"Cầu xin ngài, hãy thả...... thả......"

Cha Với khóc không thành tiếng, còn chưa dứt lời, cả người đã bị Đặng Minh kéo lên từ mặt đất.

Anh hung hăng liếc cha Với một cái, ông ta liền im bậc.

Âm thanh ầm ĩ rốt cuộc cũng không còn, Lục Hành khinh miệt cười, rốt cuộc cũng buông giày da đang đè trên ngón tay Với Tâm, anh ngẩng đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Với Tâm.

Nhưng chớp mắt, Lục Hành bỗng nhớ tới cái gì đó.

Anh bèn xoay người, quả nhiên thấy cuối hành lang, có thêm một bóng dáng nhỏ bé.

Đồ ngủ bằng lông bao bọc toàn bộ thân thể bé nhỏ của Ôn Miểu, áo ngủ còn thiết kế thêm hai lỗ tai thỏ, rũ ở hai bên sườn vai của Ôn Miểu.

Cách một khoảng cách, Lục Hành vẫn thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt cô gái.

Đuôi mắt anh chuyển động, nhưng lại không hề tiếp tục.

Thấy cô gái ngơ ngẩn nhìn về phía mình, Lục Hành thu hồi tâm tư đùa giỡn, xoay người đi về phía Ôn Miểu.

Hình ảnh của người đàn ông lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của cô, trên người vẫn còn mang vẻ hung ác.

Ôn Miểu theo bản năng lùi về sau, hình ảnh người đàn ông trong mắt dần dần phóng đại, chỉ còn một bước, Ôn Miểu rốt cuộc cũng bừng tỉnh, cô vội vàng hướng về phía sau cánh cửa, xoay người muốn chạy trốn.

Nhưng không chờ cô xoay người, bên hông xuất hiện một bàn tay nóng hổi, cả người Ôn Miểu bị Lục Hành ôm vào trong lồng ngực.

Cô đạp chân định trốn thoát.

Trong nháy mắt, hai mắt đột nhiên bị che lại, trước mắt liền rơi vào một mảng đen tối.

Lòng bàn tay cực nóng của Lục Hành dán lên trên mí mắt của mình, thân thể Ôn Miểu hơi phát run, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Trong bóng đêm, tất cả giác quan đều nhạy bén hơn so với bình thường.

Cơ thể mềm mại của cô gái bị chính mình ôm trong lồng ngực.

Lục Hành thấp giọng cười, kề sát vào bên tai Ôn Miểu, thấp giọng nói.

"Miểu Miểu ngoan, cái này không phải thứ em nên xem."

......

......

Đặng Minh xử lí xong mọi chuyện, đúng lúc thấy Lục Hành bước ra từ phòng ngủ.

Qua khe cửa, Đặng Minh chỉ có thể nhìn thấy bên trong trên giường ngủ có thứ gì đó nhô lên, còn có một mái tóc đen xõa tung trên gối.

Trong lòng anh ta liền nhảy dựng, không nghĩ tới Lục Hành thật sự để cô ấy ở phòng ngủ của mình.

Thấy Lục Hành nhìn chằm chằm mình, Đặng Minh vội thu hồi tầm mắt, cúi đầu báo cáo công việc.

Cuối cùng, lại thử mở miệng hỏi: "Lục tổng, chuyện nữ giúp việc trước kia nói......"

Trong nhà không có nữ giúp việc, căn bản lúc trước Lục Hành muốn tìm một ít nữ giúp, để chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Ôn Miểu, không ngờ lại xuất hiện sự việc của Với Tâm.

Nghe vậy, Lục Hành khẽ nhíu mày, ngón tay đặt trên khóa cửa một lát, rốt cuộc cũng xoay người, ánh mắt bình tĩnh: "Không cần tìm."

Đặng Minh kinh ngạc, theo bản năng mở miệng: "Vậy Ôn tiểu thư......"

"Tôi tự mình chăm sóc."

Đặng Minh hoảng sợ trừng lớn hai mắt, thấy sắc mặt người đàn ông vẫn như cũ không chút gợn sóng, giống như lời nói mới vừa rồi không phải từ miệng anh ta nói ra.

Lục Hành không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Đặng Minh, anh nhấc chân, đi về hướng thư phòng.

Bởi vì câu nói buổi chiều của Lục Hành, Đặng Minh cũng không dám coi khinh Ôn Miểu nữa, ngay cả việc Lục Hành phân phó anh mua đồ dùng nữ, Đặng Minh cũng tự mình mang qua.

Thời điểm Đặng Minh đến, trời đã dần tối, trên bầu trời màu xanh biển, có đầy sao lộng lẫy.

Biệt thự an tĩnh, trên hành lang được bao phủ bởi màu sắc của ánh đèn.

Lục Hành đang xử lí công việc ở thư phòng, thấy Đặng Minh gõ cửa bước vào, người đàn ông chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, lại tiếp tục rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Đặng Minh đem đồ vật đặt ở trên sô pha, thu dọn xong, người đàn ông phía sau máy tính rốt cuộc cũng ngẩng đầu, Lục Hành liếc mắt một cái liền thấy trên sô pha có thêm một con gấu bông Pikachu thật lớn.

Gấu bông màu vàng chiếm hết nửa sô pha, nhìn qua rất không hợp với thiết kế của căn phòng.

Hàng lông này của người đàn ông nhíu lại, Lục Hành ngã người về sau, cầm bút máy gõ nhẹ ở góc bàn.

Anh ngẩng đầu, cằm hướng về phía con gấu bông vừa được đặt xuống, lười nhác nói: "Đó là cái gì?"

Thấy Lục Hành hỏi về con gấu bông, hai mắt Đặng Minh sáng ngời, cảm giác mình có được cơ hội mấy công chuộc tội, anh lập tức cúi người, lấy lòng nói.

"Con gấu bông này là đem đến cho Ôn Miểu, nhân viên bán hàng nói, con gái thường thích những đồ vật có lông xù, đặc biệt là bạn trai đưa......"

Độ ấm trong phòng càng ngày càng thấp, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình Đặng Minh rốt cuộc cảm thấy có cái gì đó không đúng, anh ta ngẩng đầu, liền thấy sắc mặt lãnh lẽo của Lục Hành đang nhìn chằm chằm mình, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã.

"Sao, sao vậy?"

Ánh mắt người đàn ông quá mức lạnh lẽo, Đặng Minh không tiếng động nuốt nước bọt, anh ta sờ ót, sắc mặt ngượng ngùng: "Tôi...... Tôi nói sai cái gì sao?"

"Đặng Minh,"

Thật lâu sau, người đàn ông rốt cuộc cũng lên tiếng, Lục Hành ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn xẹt qua mặt Đặng Minh, "Cậu gần đây rất tự thích làm theo ý?"

Lục Hành ghét nhất, là người khác suy đoán suy nghĩ của mình.

Đặng Minh liền run rẩy, liên tục lắc đầu phủ nhận, còn đang muốn nói thêm, thì trước cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa phòng liền bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ của Ôn Miểu.

Ôn Miểu vừa mới tỉnh, tóc vẫn còn lộn xộn rối tung trên trên vai, thấy phòng còn có người khác, cô gái nhỏ "A" một tiếng, đôi mắt ngây thơ nhìn về phía người đàn ông phía sau bàn làm việc.

"Tôi, tôi quấy rầy mọi người sao?"

Giọng nói của cô gái nhỏ mang đầy vẻ nhút nhát sợ sệt, đôi mắt chớp chớp, Ôn Miểu chỉ cảm thấy ngủ một giấc, đầu có chút choáng váng, như vừa quên mất cái gì đó.

Nói xong, liền rời khỏi cửa, nhưng lại thấy Lục Hành đang vẫy tay về hướng mình nói.

"Miểu Miểu, lại đây."

Giọng anh nhẹ nhàng, Ôn Miểu ngẩng mặt, đây là lần đầu tiên cô thấy Lục Hành đeo kính, mắt kính màu vàng che đi đáy mắt u ám của người đàn ông, nhìn nhã nhặn đi không ít.

Tầm mắt Ôn Miểu đảo quanh trên người Lục Hành cùng Đặng Minh, cuối cùng vẫn đi qua, đứng ở bên canh Lục Hành.

Bởi vì đang ở nhà, nên Lục hành chỉ mặc một chiếc áo sơmi, áo sơmi màu đen, càng tôn lên làn da trắng nõn của người đàn ông.

Lúc đến gần, Ôn Miểu mơ hồ còn có thể thấy mạnh máu xanh tím ẩn hiện dưới làn da.

Cô chớp mắt, hoảng hốt bị anh ôm đặt ở trên đùi.

Trong phòng còn có người khác, hai má Ôn Miểu liền đỏ bừng, vừa định nhắc nhở Đặng Minh còn ở trong phòng, nhưng vừa ngẩng đầu lại thấy con gấu bông Pikachu trên sô pha.

Hai mắt Ôn Miểu sáng ngời, giãy giụa thò cái đầu nhỏ ra khỏi lồng ngực của anh, chỉ vào con gấu bông trên sô pha nói.

"Tôi, tôi có thể ôm nó không?"

Cô gái nhỏ vẻ mặt chờ đợi, nhưng Lục Hành lại giả bộ không thấy, giơ tay ấn cô gái nhỏ xuống, anh nhàn nhạt nói: "Không thể."

Trong nháy mắt ánh sáng trong mắt cô cái nhỏ liền biến mất, Ôn Miểu gục đầu, ủ rũ tựa vào lồng ngực của Lục Hành, tùy ý để Lục Hành xoa đầu mình.

Ánh mắt lại hướng về phía con gấu bông trên sô pha một tấc cũng không rời.

Thấy không khí có phần không đúng, Đặng Minh thức thời xoay người định rời đi, trước khi đi còn không quên đem con gấu bông trên sô pha đi.

Nhưng vừa mới ra ngoài một bước, liền nghe thấy người đàn ông phía sau bàn làm việc lên tiếng.

Lục Hành chậm rãi mở miệng, anh nói.

"Để đồ vật lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui