Trong tương lai, nếu người thân của Bách Tương thực sự đến tìm cô bé, nàng sẽ không bao giờ trả lại Bách Tương cho đến khi nàng chắc chắn rằng những người đó thực sự yêu con mình!
Nghe tiếng thở yếu ớt từ cánh tay mình, Lý Tố Lan cảm thấy mũi đau nhức, hôn lên đỉnh tóc của con gái rồi ôm cô bé chặt hơn.
Mí mắt Bách Tương giật giật: "Phụ thân, mẫu thân...!hi hi hi!"
Cô bé lại nằm mơ.
Trong căn cứ an ninh khổng lồ, một phòng kính lạnh lẽo trong viện nghiên cứu.
Giữa phòng có xác chết mặc áo khoác trắng nằm trên sàn, không còn tiếp tục gọi tang thi đến nữa.
Cô bé đẩy cửa phòng bằng thủy tinh, nhảy ra ngoài, chạm vào tia nắng vàng để gặp phụ mẫu.
Bách Tương vui quá.
Ha ha ha!
Sau cuộc họp tại nhà trưởng thôn, một đội tuần tra gồm 20 người mỗi ngày đi tuần tra trong và ngoài thôn Ngọc Khê.
Dù vậy, nếu không có tin vui từ nha môn, người dân cũng không thể yên tâm.
Sự căng thẳng và sợ hãi tụ tập trong các thôn không bao giờ tan biến.
Năm mới đang đến từng ngày trong bầu không khí như vậy.
Ngọn lửa trong đại sảnh nhà họ Lâm đang cháy rực, cửa đại sảnh khép một nửa để chặn gió tuyết cuồng nộ, để lại một nửa cửa mở để khói thoát ra ngoài.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập tương viễn..."
Giọng nói trong trẻo của bọn trẻ vang lên từ sau cánh cửa, đồng đều và tràn đầy sức sống, làm bừng sáng tuyết ngoài nhà.
“Thúc thúc ơi, bản chất tốt đẹp là gì?”
“Thì ra chữ nhân là phải viết như thế này, một cây cột phía dưới hai cái chân!”
"Ha ha ha!"
Bách Tương ngồi cùng hai ca ca trong lúc mặc chiếc áo khoác nhỏ mà mẫu thân đã may cho cô bé.
Nó được làm bằng chất liệu xanh ngọc hơi cũ kỹ, có thêu hoa lan trắng trên cổ áo và cổ tay áo.
Cô bé nhỏ buộc tóc hai sừng nhỏ, chiếc ái khoác xanh ngọc khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng hơn, làm cho hai cậu bé càng trông giống như những người da đen nhỏ bé.
Cô bé với thúc thúc và các ca ca đọc chậm từng chữ vỡ lòng.
Thỉnh thoảng, cô bé lại nhe răng nanh nhỏ xíu cười vui vẻ, dáng đi lắc lư bé nhỏ đáng yêu đến mức khiến người ta dễ cười.
Lâm bà tử đang đun thuốc bên bếp lửa, nghe thấy tiếng cười trong trẻo của đứa bé, bà bất giác mỉm cười liếc nhìn sang đây: “Có thể biết chữ, mặc kệ là con trai hay con gái, nhận biết nhiều hiểu nhiều cũng là chuyện tốt.”
"Mẹ nói rất đúng, quả thật chính là đạo lý này!" Trương Thúy Nga cứ bận rộn với đế giày trong tay, chỉ há miệng trả lời mà không hề ngẩng đầu.
Lý Tố Lan trêu chọc nàng ta: “Đợi chút nữa mẫu thân sẽ lại gọi muội là kẻ nịnh nọt đấy.”
Lập tức phát ra một tràng cười từ mọi người xung quanh.
Dù bà tử nhà họ Lâm có nói gì thì tức phụ của nhị phòng vẫn luôn là người đứng ra trước đồng ý.
Chuyện này không chỉ có nhà họ Lâm biết, mà còn cho toàn bộ thôn.
Trương Thúy Nga không hề tức giận khi bị nàng trêu chọc, vô cùng tự tin nói: "Nịnh nọt kiểu gì? Mẫu thân nói đúng mà! Những gì muội nói rõ ràng là sự thật!"
"Đúng vậy, đúng vậy." Lâm bà tử bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Con không phải là nịnh nọt, con là làm nũng.
So với hai đứa nhỏ, con còn nũng nịu với ta nhiều hơn đấy."
Mọi người ở một bên: "...!Ha ha ha!"
Trương Thúy Nga khịt mũi, nhướng mày tự hào.
Làm nũng thì sao chứ?
Bà ử yêu thương nàng ta, sẵn sàng chiều chuộng nên nàng ta rất thích làm nũng với bà.