Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi


Thôi vậy, cứ thế này đi.

Tốt xấu gì đại ca và đại tẩu cũng làm phụ mẫu một khoảng thời gian.

Nếu sau này Bách Tương thực sự không quan tâm đến việc được nuôi dưỡng tốt, thì trong gia đình vẫn còn hai cậu con trai, họ luôn có thể chăm sóc tuổi già cho đại bá đến trước khi lâm chung.

Lâm bà tử đúng lúc này đi vào, đi đến bên đống lửa, nhấc chân lên móc ghế rồi ngồi xuống đưa cho mỗi đứa một quả trứng đỏ trong bát.

Tổng cộng có bốn quả trứng, bà bóc quả trứng còn lại, bẻ đôi quả trứng rồi nhét nhanh một miếng vào miệng hai tức phụ.

"Bách Tương tới nhà chúng ta, coi như tăng thêm niềm vui cho gia đình.

Thế nên ta luộc bốn quả trứng sơn màu đỏ, coi như để chúc mừng Bách Tương." Lâm bà tử đặt bát xuống, giơ tay vuốt ve đầu cháu gái nhỏ, trong mắt bà có niềm vui, nhưng cũng có cảm giác tội lỗi.

Trước kia trong nhà có chuyện vui nhất định sẽ được tổ chức.


Nhà họ Lâm không thể so sánh với phú hộ về sơn hào hải vị, nhưng ít nhất họ cũng có thể chuẩn bị một bàn ăn tươm tất.

Đáng tiếc hiện tại tất cả những gì có thể trao cho Bách Tương chỉ là một quả trứng đỏ.

Bọn trẻ nhận được những quả trứng đỏ, ngay lập tức mỉm cười vui vẻ.

Hai người phụ nữ Lý Tố Lan và Trương Thúy Nga sửng sốt một lúc với quả trứng trong miệng, sau đó từ từ nhai xuống, cảm nhận ngũ vị tạp trần.

Bốn quả trứng màu đỏ được trao cho các nàng cũng như bọn trẻ.

Quên ba người đàn ông trong nhà, chương phụ và bà tử cũng không có một miếng nào.

Bách Tương cầm quả trứng trong đôi tay nhỏ bé của mình, cảm giác từ lòng bàn tay truyền đến hơi cứng rắn xen lẫn ấm áp...!vừa mới mẻ vừa kỳ lạ.

Cô bé nhìn quả trứng rồi lặng lẽ ngước mắt lên nhìn những người xung quanh, chiếc mũi nhỏ thậm chí còn hơi co giật để ngửi mùi yên bình trong không khí lạnh giá.


Có một nơi trong trái tim dường như được sưởi ấm bởi quả trứng trong lòng bàn tay.

Cô bé thích ở đây.

Không có những thây ma ghê tởm, không có những nhà nghiên cứu thờ ơ và không có mùi hôi thối của chất khử trùng.

"Sao cầm mãi trên tay không chịu ăn thế? Con có muốn ăn không? Hay con không biết bóc vỏ như thế nào?" Một giọng nói dịu dàng vang lên, bàn tay gầy gò thô ráp cầm lấy quả trứng.

Bà bóc vỏ trứng trong lòng bàn tay Bách Tương, xử lý sạch sẽ mảnh vụn cho cô bé, đưa lại phần trứng trắng mềm nói: “Đây, ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon đâu.”

Bách Tương cắn thử một miếng trứng, cảm giác mịn màng đàn hồi lập tức lan ra trong miệng, hương vị tuyệt vời khiến cô bé hơi cong mày, ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi người đang cười với mình: "Tổ mẫu ơi!"

"Nào! Con ngoan quá." Trong lòng Lâm a nãi mềm mại, lại vuốt ve cái đầu nhỏ của đứa bé, sau đó quay sang hai đứa cháu đang ngồi xổm bên cạnh liếm trứng: "Tùng Nhi, Bách Nhi, hai huynh đệ các con mang muội muội đi chơi đi."

Dù vào mùa đông thì bàn tay của người nông dân cũng không thể nhàn rỗi.

Những người đàn ông khỏe mạnh sẽ ra ngoài làm công ngắn vụ để kiếm một ít tiền đồng.

Về phần phụ nữ với bà tử thì may vá xiêm ý với nối đế giày trong nhà, luôn luôn sống trong trạng thái phải làm việc, không có cách nào trông nom bọn trẻ thường xuyên được.

Cứ chúng chơi cùng nhau như những đứa trẻ nhỏ, chúng có thể dễ dàng chơi cùng nhau nếu chúng ở cùng độ tuổi, hơn nữa cháu gái cũng có thể nhận gia đình nhanh hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận