Tiểu Phúc Bảo Ở Thôn Vắng Được Quyền Quý Cả Triều Hâm Mộ Đến Điên Rồi


Hai huynh đệ Lâm Hoài Tùng và Lâm Hoàng Bách, năm nay mới một đứa sáu tuổi, một đứa năm tuổi.

Tuy chưa còn nhỏ nhưng cả hai đều rất ngoan ngoãn, sau khi nhận được lệnh của tổ mẫu thì liền đưa em gái đi chơi.

Người lớn bận rộn trò chuyện quanh đống lửa, trẻ con cũng không ngừng thì thầm.

Lâm Hoài Tùng: “Muội muội, tên thật của muội là Bách Tương phải không?"

Lâm Hoài Bách: "Có chút khó phát âm, tên gì mà lạ quá.

Con gái trong làng bọn huynh đều tên là Đại Ni, Tiểu Na, Cẩu Muội Nhi!"

Bách Tương nặng nề gật đầu, cực kỳ chắc chắn: "Tên muội là Bách Tương!"

Tên của cô bé được đặt bởi những người mặc áo choàng trắng.

Họ nói rằng cái tên này được đặt theo cơ thể của hàng trăm loại thảo mộc, tác dụng chữa bệnh của cô bé, có thêm một đoạn dài đằng sau, nhưng vì nó quá dài nên cô bé không nhớ nổi.


Cô bé chỉ nhớ rằng bản thân có một cái tên, Bách Tương.

Mặc dù cô bé không thích những người đó nhưng những cái tên đó vẫn có tác dụng.

Cô bé không muốn gọi mình là Cẩu Muội Nhi.

Một chiếc nồi đất nhỏ được đặt bên cạnh đống lửa, thêm dược liệu và nước vào để bắt đầu nấu thuốc, mùi thơm thoang thoảng của thảo dược hòa lẫn vào khói củi, kèm theo tiếng thì thầm của phụ nữ trẻ em, cùng tiếng xì xào nhẹ nhàng.

Kết hợp cùng tiếng tuyết quét ngoài nhà, thời gian trôi qua dường như chậm lại, khiến người ta cảm thấy bình yên vô cớ.

Bách Tương ngồi bên cạnh các ca ca của mình mà lắc lư đôi chân nhỏ bé, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé vô thức nhếch lên trong tâm trạng vui vẻ, cô bé nghe thấy một tiếng ho nghèn nghẹn phát ra từ phía sau cánh cửa phía sau phòng chính.

Cô bé vô thức nhìn về hướng đó, nói: “A gia lại ho nữa.”

Lâm Hoài Tùng gật đầu, sắc mặt trầm xuống: "A gia ho đã lâu, từ khi phát bệnh, ông ho liên tục, uống thuốc cũng không khỏi."

"A gia của chúng ta là một rất tốt bụng, vô cùng yêu thương chúng ta.


Khi ông đi kiếm củi trên núi về, ông thường mang trái cây rừng cho mọi người, lúc đi mua đồ trong thị trấn cũng thường xuyên mang về những chiếc bánh đường thơm ngon..." Lâm Hoài Bách cũng nhịn buồn mà vui vẻ nói, thời điểm nói đến đồ ăn không khỏi nhấp một ngụm.

Cậu nhóc nhìn đại ca rồi lại nhìn muội muội vẫn đang nhìn cánh cửa đằng kia, tròng mắt quay mòng mòng, hạ giọng nói: “Chúng ta vào gặp a gia nhé?”

Cậu bé nhớ a gia rồi.

A gia bị bệnh nằm liệt giường, cửa phòng cũng đóng kín, a nãi và phụ mẫu không cho hai huynh đệ tùy ý vào phòng để không làm phiền ông, nên thường ngày rất ít dịp được nhìn thấy a gia.

Bên cạnh có người đề nghị, dù Bách Tương không biết để làm gì thì cô bé cũng muốn gật đầu.

Cô bé đã gặp a gia một lần.

Đêm qua, phụ thân đã bế cô bé vào phòng.

Cô bé không để ý nhiều đến những gì người lớn nói với nhau, nhưng ông già gầy gò nằm trên giường mỉm cười khi nhìn thấy cô bé, nụ cười giống hệt a nãi khiến trái tim cô bé ấm áp.

Trong khi những người lớn không chú ý khi họ đang nói chuyện, huynh đệ Lâm Hoài Tùng, Lâm Hoài Bách và muội muội cúi xuống, lén lút mở cánh cửa đang đóng, bước vào phòng trong nháy mắt.

Một luồng không khí ẩm ướt, lạnh lẽo nồng nặc mùi thuốc xộc vào mũi tôi.

Cộng thêm mùa đông lạnh giá và cửa sổ không mở để thông gió, mùi trong phòng thực sự không dễ chịu chút nào.

“A gia, a gia!” Hai cậu bé không hề để ý đến mùi hăng nồng mà phấn khích đi đến bên giường, dùng tiếng thở dốc gọi a gia trên giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận