Bách Tương đi theo, tiến lại gần.
Người đàn ông nhỏ bé chỉ cao hơn chiếc giường gỗ nửa cái đầu, đôi mắt to đang chớp liên tục nhìn chằm chằm vào người nằm liệt giường.
Nhìn gần hơn, thậm chí có thể thấy ông lão hốc hác đến mức gần như chỉ còn da bọc xương, gò má nhô ra, hốc mắt trũng sâu hoàn toàn, đôi mắt xám xịt thiếu sức sống và đôi môi thâm sạm như không có máu.
Nhưng ngoài điều đó ra, khuôn mặt của ông lão rất sạch sẽ, tóc ông được chải gọn gàng, cố định bằng một chiếc khăn lông.
Ông được chăm sóc tốt.
“Khụ, khụ…” Nhìn thấy bọn trẻ đến gần, Lâm phụ quay đầu ho khan hai tiếng, cố gắng kìm nén cơn ngứa ngáy trong cổ họng, mới quay người lại, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt của ba đứa trẻ, vui vẻ nói: “Tùng Nhi, Bách Nhi, Tương Bảo...!sao các con vào đây được?”
"A gia, con tên là Bách Tương, không phải Tương Bảo." Bách Tương chớp mắt, nũng nịu sửa lại.
Lâm phụ mỉm cười với khuôn mặt già nua, nói bằng giọng dịu dàng: "Ta biết, cháu gái ngoan của ta tên là Bách Tương.
A gia gọi con là Tương Bảo, vì đối với a gia Tiểu Bách Tương là một đứa trẻ trân quý giống như bảo bối vậy."
Không muốn bị bỏ rơi, huynh đệ nhà họ Lâm vội vàng kêu lên: "A gia, con cũng muốn trở thành bảo bối! Con là Tùng Bảo!"
"Còn con là Bách Bảo! Bách Bảo!"
"Được rồi được rồi, ba đứa là bảo bối của gia đình chúng ta...!khụ..."
Bách Tương lặng lẽ nhìn ông lão đang mỉm cười, đặt bàn tay nhỏ bé lên trái tim mình.
Sự ấm áp ở đó khiến cô bé cảm thấy rất thoải mái.
Cô bé...!là một đứa trẻ quý giá như báu vật sao?
"Được rồi, hai chú khỉ nhỏ này, mau mang muội muội ra ngoài chơi đi.
Mấy đứa không thể ở chỗ của a gia lâu được, nếu không sẽ bị a nãi mắng đấy… A nãi la rầy rất đáng sợ đó.” Chỉ chốc lát, Lâm phụ đã mở miệng đuổi người.
Cơn ngứa ngáy trong cổ họng ngày càng mạnh, ông khó có thể chịu đựng được nữa.
Bọn trẻ còn nhỏ nên không thể để chúng ở đây quá lâu kẻo chúng bị bệnh.
Hai huynh đệ Lâm Hoài Tùng và Lâm Hoài Bách thực sự sợ bị a nãi mắng nên bất đắc dĩ ôm lấy Bách Tương, chuẩn bị lặng lẽ lẻn về phòng chính.
Bách Tương tránh khỏi tay bọn họ, tiến lại gần ông lão, kiễng chân lên, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào cổ họng ông lão: "A gia, a gia có đau không?"
Ngón tay út của đứa bé vẫn còn tràn ngập hơi ấm từ quả trứng, nhẹ nhàng chạm vào cổ, hơi ấm nhàn nhạt dường như truyền từ cổ đến tim.
Lâm phụ hơi ngẩn người, không tự chủ được mà nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô bé cũng nhu hòa hơn: “A gia không đau, không đau đâu.”
"A gia sẽ tốt thôi." Cô bé nhìn ông với đôi mắt sáng ngời, khi nói điều này, cô bé trông rất nghiêm túc như đang đưa ra lời hứa.
Điều này khiến Lâm phụ càng cười nhiều hơn, đáp: "A gia của con sẽ không sao đâu.
Chờ a gia khỏi bệnh, a gia sẽ ôm Tương Bảo đi chơi với các ca ca."
Sau khi nhìn bọn trẻ rón rén ra khỏi phòng, nhìn cửa đóng lại, Lâm phụ mới thu hồi ánh mắt.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng sau khi Tương Bảo chạm vào cổ họng ông, cảm giác ngứa ngáy gần như không thể kìm nén đã thực sự giảm bớt, ngay cả cảm giác tức ngực tích tụ trong lồng ngực nhiều năm cũng tiêu tán đi rất nhiều, lúc thở cũng trở nên thoải mái nhẹ nhàng hơn.
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Lâm phụ lắc đầu cười lớn, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Chắc là do đôi phu thê lớn nhất cuối cùng cũng có một đứa con, Tương Bảo rất dễ thương lại ngoan ngoãn, tâm tình cũng rất tốt, cho nên bệnh tật cũng bớt nặng hơn.
Tiếng tuyết đang được dọn bên ngoài đã ngừng lại.