Mang theo hết của cải chạy vào núi? Người nhà không còn đất canh tác?
Trong bầu không khí u ám, Lâm Đại Sơn miễn cưỡng mỉm cười an ủi những người phụ nữ: “Có lẽ mọi chuyện cũng không đến nỗi tồi tệ như vậy.
Có khi lúc phạm tội lần nữa, bọn cướp đó có lẽ không tiếp tục giết người nữa đâu.
Bọn ty tiện bỉ ổi đó, nếu lần nào xuống núi cũng giết sạch hết người thì phải cướp đoạt ai đây? Lại thêm đương kim thánh minh, con tin chắc triều đình với nha môn rất nhanh thôi sẽ có hành động.
Còn có thôn trưởng nữa kìa mà, ắt hẳn có cách ứng phó với tình huống này để mọi người tiếp tục sống.”
"Ca ca, bọn cướp rất đáng sợ ạ?" Sau khi ăn xong một miếng bánh bột ngô nhỏ, Bách Tương vừa nhớ nhung liếm ngón tay vừa hỏi.
Người lớn hạ giọng khi nói chuyện để ba chú mèo con ở trong góc nghe không rõ.
Tuy nhiên, Bách Tương có đôi tai nhạy bén hơn những đứa trẻ bình thường, cô bé đã bắt được từ khóa kẻ cướp và giết người.
Lâm Hoài Tùng chưa bao giờ nhìn thấy bọn cướp, nhưng cậu bé đã nghe nói về chúng, ngay lập tức khoe khoang trước mặt em gái mình: "Những tên cướp đương nhiên rất đáng sợ.
Ta đã nghe nói về chúng từ thời xa xưa, rất xấu xa và hung ác, chúng có thể cướp bóc đồ đạc, đốt nhà người ta, còn tệ hơn thì còn giết người nữa!"
Bách Hương càng tò mò hơn, đưa cái đầu nhỏ của mình đến trước mắt ca ca: "Còn đáng sợ hơn tang thi sao?"
“...!Tang thi là gì?”
"Đó là một con quái vật xấu xí." Nhìn thấy hai ca ca của mình thực sự không biết gì về tang thi, Bách Tương suy nghĩ một lúc, nghiêm túc giải thích với họ: "Có một số không có mắt, vài con có lỗ lớn ở bụng, có khi còn có một cái lỗ lớn hay sót lại một nửa bộ não...!Đặc biệt là, chúng rất thích ăn não của người khác."
Lâm Hoài Tùng, Lâm Hoài Bách: "..."
Cả hai quay lại nôn ọe, gần như nôn ra chiếc bánh quy đường vừa ăn.
Dù biết những gì muội muội nói chắc chắn không có thật nhưng chúng không khỏi liên tưởng đến, dễ dàng cảm thấy chán ghét ngay khi cảnh tượng xuất hiện.
"Muội muội chỉ giỏi bịa chuyện linh tinh, có thể vào thôn kể chuyện xưa...!ụa!" Lâm Hoài Bách lau đi nước mắt trong lúc ói ra, vỗ ngực bình tĩnh lại: “Trên thế gian này làm gì có loại quái vật như muội nói được? Sao chỉ còn mỗi cái đầu mà vẫn có thể sống?
Bách Tương mím môi, nhưng cô bé không hề nói bậy.
Trước đây cô bé bị nhốt trong nhà kính, những người đàn ông mặc áo khoác trắng sẽ khóa tay chân của những tang thi có hình dáng kỳ quái, ném chúng đến bên cạnh cô bé để hù dọa.
Sau khi nhận được câu trả lời mong muốn từ các ca ca của mình, Bách Tương nhanh chóng gác lại vấn đề này.
Chỉ cần xung quanh không có tang thi, cô bé sẽ không sợ hãi.
Vì bọn cướp giết người, nhà họ Lâm như gặp phải rắc rối, không khí vui vẻ không còn nữa.
Trong thôn cũng vậy.
Sau khi sự việc lan rộng, dân làng đều hoảng sợ.
Bầu không khí này kéo dài đến tận tối hôm sau, khi một số dân làng đến đưa tin, trưởng thôn triệu tập đàn ông của mỗi gia đình để bàn bạc vấn đề, sau bữa tối họ tập trung tại nhà trưởng thôn.
Vào mùa đông, ngày ngắn đêm dài.
Đêm đến, sau khi các người phụ nữ cho con đi ngủ, họ đều ngồi bên đống lửa trong phòng chính chờ đợi, lòng bồn chồn không yên.
Cũng không ai lên tiếng.
Trong đại điện yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng củi cháy xèo xèo và khói thuốc vương vấn.
Trẻ nhỏ không trải qua cảm giác hoảng sợ, lo lắng này nên ngủ ngon giấc.
Bách Tương ngủ đặc biệt ngon giấc.
Ở đây không có người bị thương rên rỉ kêu la đau đớn vào ban đêm, không có tang thi xấu xí kêu la quái dị, cũng không có người mặc áo khoác trắng đột nhiên xuất hiện dùng kim đâm vào cô bé để lấy máu.
Rất nhẹ nhõm.
Bách Tương vui mừng đến mức cười khúc khích trong giấc mơ, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại, sau đó thì thầm vào tai mình.