Chương 10
Thời điểm Trạm Hi rời khỏi vương phủ chỉ mới có mười bốn tuổi, hoàng đế không còn, tông thân trong triều rối loạn. Thuần thân vương phủ địa vị tôn quý, chưởng gia lại là một đứa trẻ chưa trưởng thành, việc này khó có thể ngăn người khác nảy sinh ý đồ xấu.
Các trưởng lão trong thân tộc ỷ vào thân phận của mình để đàn áp người khác, những người có quan hệ họ hàng đều muốn phân chia tài sản, hạ nhân trong phủ cũng nảy sinh dị tâm. Nội ứng ngoại hợp, đứng núi này trông núi nọ nhiều không kể xiết. Hai vị trắc phúc tấn trong phủ, Phú Sát trắc phúc tấn khi đó đã có một nhi tử 3 tuổi, Trạm Hi cũng lập tức trở thành cái gai trong mắt nàng ta. Lý trắc phúc tấn cũng đã có cách cách, đương nhiên phải vì mình và nữ nhi tính toán thật kỹ, phải bảo vệ bản thân đến cùng.
Sau khi Trạm Hi vất vả ứng phó được một khoảng thời gian cũng cảm thấy phiền không chịu được, cuối cùng bỏ lại tất cả mọi thứ trong vương phủ, trước khi rời đi chỉ mang theo của hồi môn của ngạch nương.
Tình hình vương phủ sau đó như thế nào, Trạm Hi cũng không buồn để ý đến nữa. Lâm Nguyễn chỉ nghe Đông bá nhắc đến chuyện này, nói là nhi tử của Phú Sát trắc phúc tấn đã lâm bệnh mà chết, gia sản cả đời của vương gia bị những tông thân họ hàng lấy đi một nửa, nửa còn lại là do Lý trắc phúc tấn cùng Phú Sát trắc phúc tấn dựa vào nhà mẹ đẻ trợ giúp mới giữ lại được, đến mức phải bỏ ra bao nhiêu quà tạ lễ cũng không tính được .
Vương phủ ngày càng suy bại, sự nghiệp của Trạm Hi lại phát triển không ngừng. Người trong vương phủ thấy được điều này, lập tức đánh tâm tư lên người Trạm Hi. Từ khi anh từ nước ngoài trở về, số lần người của vương phủ tới tìm Trạm Hi, không tới mười lần thì cũng phải tám lần.
Lý trắc phúc tấn nâng chung trà nhấp một ngụm, sau đó đặt chung trà xuống bắt đầu cùng Trạm Hi hàn huyên. Trạm Hi thỉnh thoảng đáp một hai câu, bày ra bộ dáng không nhiệt tình lắm.
“··· Tuy nói là con đã dọn ra ngoài nhưng rốt cuộc vẫn là người của Thuần Thân vương phủ chúng ta, không thể tách rời khỏi vương phủ.” Lý trắc phúc tấn nói: “Mấy năm trước con ở nước ngoài thì thôi, hiện giờ nếu con đã trở về thì nên qua lại nhiều hơn, đừng quá xa lạ như vậy.”
Lâm Nguyễn vừa nghe, vừa đặt chung trà xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh Trạm Hi.
“Đây là Lâm Thị sao?” Lý trắc phúc tấn vừa nói chuyện vừa chuyển chủ đề, Lâm Nguyễn ngẩn người một lúc mới phản ứng lại là nàng ta đang nói mình. cậu thấp người, cúi đầu đáp lời: “Vâng.”
Lý trắc phúc tấn nói: “Đi lên phía trước để ta nhìn một chút.”
Lâm Nguyễn tiến lên quỳ xuống, Lý trắc phúc tấn giống như đang nhìn đồ vật đánh giá Lâm Nguyễn, một lúc lâu sau mới nói: “Mấy năm nay ngươi hầu hạ bên cạnh Vương gia cũng không tồi.”
Vừa nói xong, nha hoàn mang đến một khay đồ vật: “Đây là trắc phúc tấn thưởng cho ngươi.”
Trên khay là một ít vải dệt bao gồm màu hồng và xanh nhạt, màu sắc dịu dàng tươi tắn, còn có một ít vàng bạc đặt trực tiếp trong khay, Lâm Nguyễn mím môi “Tạ trắc phúc tấn khen thưởng.”
Lâm Nguyễn tiếp nhận lễ vật, lui về bên cạnh Trạm Hi. Phú Sát trắc phúc tấn đột nhiên nở nụ cười: “Lúc trước thật sự không nhìn ra, sau khi Lâm Thị trổ mã dáng người thật sự rất đẹp. Lý trắc phúc tấn thưởng cho ngươi, ta đương nhiên cũng phải thưởng.”
Một nha hoàn khác cũng đem đến một khay đồ vật. Trong đó là một ít trang sức, khuyên tai hoa tai, một chiếc vòng ngọc vô cùng tinh tế nhưng kích cỡ của nó lại dành cho nữ nhân, có gõ nát tay Lâm Nguyễn cũng đeo không vừa.
Mọi người trong vương phủ đều không coi Lâm Nguyễn là nam nhân, các nàng tặng cho Lâm Nguyễn quần áo, trang sức của nữ tử. Thậm chí đến cái tên Lâm Thị cũng xưng hô lộn xộn.
Lâm Nguyễn nghĩ thầm, hay là cậu thực sự nên mặc váy vào sau đó lại trang điểm cho bọn họ xem, tới lúc đó xem ai chán ghét ai.
Lâm Nguyễn không nhận, không biết cậu đang thất thần việc gì. Trạm Hi nghiêng đầu nhìn Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn phản kháng là một chuyện hiếm thấy, từ trước đến nay cậu luôn nhẫn nhục chịu đựng, nhất là ở trong vương phủ mà cậu sợ hãi.
Phú Sát trắc phúc tấn cười lạnh một tiếng: “Hay cho nô tài không hiểu quy củ.”
Lâm Nguyễn vẫn không nói gì, trong mắt Trạm Hi lại có một chút ý cười. Một người có thể biểu đạt những gì mình không thích là một chuyện tốt.
Trạm Hi buông chung trà, sửa sửa ống tay áo, nói: “Hôm qua ta mơ thấy A Mã, A Mã nói nhớ Phú Sát trắc phúc tấn. Nếu Phú Sát trắc phúc tấn có thời gian thì hãy đến quỳ trước bài vị của A Mã, cũng để cho A Mã cảm nhận được tình cảm của người.”
Sắc mặt của Phú Sát trắc phúc tấn bỗng nhiên trắng bệch, Trạm Hi đứng dậy muốn rời đi, Lâm Nguyễn đi theo anh. Trạm Hi bỗng nhiên quay đầu lại, nói: “Cầm theo mấy thứ này không cảm thấy mệt sao?”
Lâm Nguyễn trong lòng thả lỏng, vội bỏ đồ vật đang cầm xuống, đi theo Trạm Hi đi ra ngoài.
Sắc mặt của người trong điện hiện tại không giống nhau, Lý trắc phúc tấn hoàn toàn bất ngờ khi bản thân không bị hạ mặt mũi. Nàng ta thầm nghĩ, Lâm Nguyễn này đối với Trạm Hi mà nói còn quan trọng hơn nàng ta tưởng tượng.
Phú Sát trắc phúc tấn đứng dậy muốn rời đi, Lý trắc phúc tấn gọi nàng ta lại: “Không nghe thấy lời Vương gia nói sao? Lão Vương gia nhớ ngươi.”
Sắc mặt Phú Sát trắc phúc tấn càng thêm trắng, ma ma bên cạnh Lý trắc phúc tấn tiến lên, dường như mang một loại khí thế cưỡng ép bắt Phú Sát trắc phúc tấn đến quỳ trước bài vị của lão Vương gia.
Bên kia Lâm Nguyễn đang đi theo phía sau Trạm Hi, dọc theo hành lang, xuyên qua từng cánh cửa. Trong thoáng chốc tất cả giống như đang trở về thời điểm cậu vừa mới đến vương phủ, khi đó Lâm Nguyễn cũng như hiện tại luôn theo sát phía sau Trạm Hi.
Có lẽ các kiến trúc cổ xưa luôn có năng lực lưu giữ thời gian, đặt mình trong đó, mười năm trôi qua chỉ như một cái chớp mắt.
Đi bộ một lúc lâu mới đến viện của Trạm Hi. Trong viện có người, là một nha hoàn đang mặc xiêm y màu hồng nhạt và một gã sai vặt mặc xiêm y màu xám. Đông bá đã tới, đang cùng những người này đọc lại quy củ. Thấy Trạm Hi trở về, vội ra đón.
Viện không nhỏ, được xây theo bố cục tứ hợp viện(1), ngói đỏ còn đọng lại tuyết, đường trong viện lại được quét dọn sạch sẽ. Vài gốc tây phủ hải đường giữa sân cũng trơ trụi chỉ đọng lại tàn tuyết. Hai bên bậc thang trồng hai cây lựu, đi trên hành lang còn nghe được tiếng chim họa mi hót, không biết có phải đã bị đông lạnh rồi hay không.
Tây Noãn Các là phòng ngủ của Trạm Hi, dưới đất có hầm lửa(2), cho nên trong phòng rất ấm áp. Tuy cửa sổ đã được đổi thành thủy tinh nhưng cũng không mấy sáng sủa, cũng có thể do hôm nay trời nhiều mây.
Lâm Nguyễn mở đèn, căn phòng sáng hơn rất nhiều. Bức tường đối diện cửa ra vào treo hai bức tranh, trên bàn đặt một lư hương, phía dưới là một bộ bàn ghế. Cửa sổ phía nam là một chiếc giường La Hán, trên giường được trải một chiếc đệm màu vàng.
Phòng phía trong được ngăn cách bằng một bức bình phong làm bằng gỗ đàn hương, bốn trụ giường được làm bằng gỗ tử đàn, còn treo một tấm màn che. Một bên giường còn đặt một chiếc giường nhỏ, đây là nơi gác đêm của người hầu. Trước kia Lâm Nguyễn từng ngủ trên chiếc giường này rất nhiều lần.
Trạm Hi cởi áo choàng, ngồi xuống ghế. Lâm Nguyễn đi nấu nước pha trà, sau đó dọn dẹp phòng. Trong phòng kỳ thật không bẩn, thu dọn rất sạch sẽ. Nhưng có một số thứ cần phải đổi sang đồ Trạm Hi mang tới.
Đông bá tiến vào hỏi có cần sắp xếp cho Lâm Nguyễn một căn phòng hay không.
“Không cần.” Trạm Hi nói: “Cậu ấy sẽ ở cùng tôi.”
Đông bá nhìn vào phía trong, Lâm Nguyễn đang vùi nửa người vào tủ quần áo để sắp xếp quần áo cho Trạm Hi.
Đông bá không nói gì nữa, hành lễ xong liền nhanh chóng lui ra. Dường như ông đặc biệt có thể thích ứng với vương phủ, vừa đến vương phủ thì những quy củ đã buông xuống trước kia đều được nhặt lên.
Cơm tối Lý trắc phúc tấn lại đến mời. Trạm Hi không có phản ứng gì, cùng Lâm Nguyễn ở trong phòng ăn cơm. Không thể không nói trong vương phủ nhiều đầu bếp như vậy, đồ ăn làm ra món nào cũng tinh xảo nhưng so với tay nghề của mẹ Tào, quả thực là kém hơn rất nhiều.
Trời vừa tối, vương phủ trở nên vô cùng yên tĩnh. Trước khi có điện, trong vương phủ luôn dùng nến, loại nến này dài hơn một thước, trông rất thô to, một tay không thể cầm hết. Phía trên chạm khắc long phượng, ngoại trừ vương phủ, những nơi khác không có được thứ này.
Khi còn nhỏ, Lâm Nguyễn đều nhìn ngọn nến trắng tinh xảo này chìm vào giấc ngủ, rất nhiều giấc mộng của cậu đều xuất hiện loại nến đốt mãi không hết này.
Sau khi có điện, Lý trắc phúc tấn vẫn dựa theo quy củ, vào đúng giờ sẽ tắt đèn. Vừa vào đêm, toàn bộ vương phủ to lớn chỉ còn lại một chút ánh sáng. Màn đêm đen kịt cùng với không khí vô cùng yên tĩnh khiến người khác không thể thở nổi.
Rất khó tưởng tượng, hai vị cách cách trẻ tuổi làm thế nào có thể chịu được loại sinh hoạt này của vương phủ.
Trong viện của Trạm Hi đèn đuốc sáng trưng, ngoài sân có thể nghe thấy giọng nói của Đông bá. Thế Ninh bàn xong việc với Trạm Hi cũng lập tức trở về phòng của mình. Anh ta mang chiếc máy hát (3) của mình ra, chiếc máy hát này là vật yêu thích mới của anh ta, đi đến đâu cũng mang theo bên người. Anh ta ở trong phòng mở nhạc, bị Đông bá nghe được nên đã mắng một trận.
Tại một nơi kín cổng cao tường như vương phủ truyền ra tiếng nhạc, giống như mở đầu của một câu chuyện vô cùng đáng sợ.
Lâm Nguyễn bưng nước vào rửa chân cho Trạm Hi, cậu xắn ống tay áo ngồi xổm trên mặt đất, phân tâm nghe âm thanh nói chuyện của Đông bá và Thế Ninh ở bên ngoài.
Đỉnh đầu đột nhiên nặng, là bàn tay của Trạm Hi đặt lên đầu Lâm Nguyễn. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, lại nhéo nhéo gáy của Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn ngẩng đầu nhìn về phía Trạm Hi, trong mắt Trạm Hi vẫn điềm tĩnh như thường. Mặc kệ đi đến đâu, anh đều có năng lực biến nơi đó thành nhà của mình.
Lâm Nguyễn nhìn vào mắt anh, chậm rãi thả lỏng.
Lâm Nguyễn đi đổ nước, lúc trở về nhìn thấy Trạm Hi đang gọi điện thoại cho ai đó. Cậu không dám quấy rầy anh, vào trong rửa mặt.
Rửa mặt xong, Lâm Nguyễn tự giác đi đến giường nhỏ, Trạm Hi nghe điện thoại xong liền đi vào trong, nói: “Ngủ ở giường lớn đi.”
Lâm Nguyễn sửng sốt, nhưng vẫn thuận theo, leo lên giường lớn nằm xuống.
Trạm Hi tắt đèn lên giường, Lâm Nguyễn đang cuộn tròn trên giường, nghe được âm thanh Trạm Hi buông màn.
Đây hình như là việc cậu phải làm, Lâm Nguyễn mơ hồ nghĩ.
Trạm Hi nằm xuống, duỗi tay ôm Lâm Nguyễn vào trong ngực, cúi đầu dán sát vào gáy cậu. Hơi nóng tỏa ra sau gáy Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn run lên, theo bản năng giãy dụa muốn tránh đi.
Thái độ của cậu khiến Trạm Hi không vui, một tay anh ôm lấy cậu, một tay đặt lên cổ cậu. Mặc dù không ôm chặt, nhưng Lâm Nguyễn lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Trạm Hi cúi đầu, từng nụ hôn nhỏ vụn dừng lại trên cổ Lâm Nguyễn.
“Tiên sinh ····” Lâm Nguyễn run rẩy kêu một tiếng.
Trạm Hi không trả lời, duỗi tay vuốt ve cậu, từ sườn mặt đến cổ, giống như là đang an ủi cậu, lại giống như đang dụ dỗ.
Cúc quần áo của Lâm Nguyễn đều bị mở ra, lộ ra nửa bên vai trắng noãn, hơi nóng trong chăn không ngừng tăng lên hòa cùng mùi hương đặc trưng trên người Trạm Hi.
Lâm Nguyễn nhắm chặt hai mắt lại, thoạt nhìn vô cùng khẩn trương, hai chân dưới chăn vô thức duỗi thẳng, trông như thiếu niên đang ngượng ngùng sợ hãi trong đêm động phòng.
Trạm Hi ở trên cổ Lâm Nguyễn mút ra vài vệt đỏ, đang muốn đi xuống, Lâm Nguyễn lại kịch liệt giãy dụa, đôi mắt cậu đã đỏ hoe, nhìn Trạm Hi xin tha: “Tiên sinh ···· tiên sinh, tôi sợ ···”
Trạm Hi cũng không cưỡng ép cậu, rõ ràng anh mới là kẻ khiêu khích người kia, lại trông như chưa từng xảy ra chuyện gì, vô cùng bình tĩnh.
So sánh giữa hai người, Lâm Nguyễn ngược lại trông có vẻ phóng đãng hơn.
Trạm Hi xoa gáy Lâm Nguyễn, xem như trấn an cậu, bàn tay tiến xuống phía dưới chăn bông, giúp cậu thoải mái. Mỗi lần tay Trạm Hi di chuyển, Lâm Nguyễn lại run lên một chút.
Cậu cắn góc chăn không dám phát ra tiếng, nhưng âm thanh thở dốc lại cực kỳ rõ ràng. Một lúc sau, một cổ mùi vị tanh nồng lan khắp căn phòng.
Toàn thân Lâm Nguyễn nóng bừng, cuộn người lại, không dám nhìn Trạm Hi. Trạm Hi thờ ơ lau tay vào quần áo của Lâm Nguyễn, sau đó lại giống như đang bóc vỏ tôm lột sạch quần áo của cậu ném xuống giường.
Lâm Nguyễn đợi một lúc, phía sau không có động tĩnh gì, cậu đã cực kỳ mệt mỏi, nhanh chóng ngủ say.
*Chú thích
(1)Tứ hợp viện
*Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
“Tứ” chỉ số 4, “viện” là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà. “Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ 4 hướng đông, tây, nam, bắc. Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc. Ngày nay chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhiều thiết kế nhà tứ hợp viện tại các vùng nông thôn hay Bắc Kinh.
(2) Hầm lửa là hệ thống sưởi ấm dưới mặt đất được sử dụng trong nhà. Hệ thống này xây bằng bê tông bọc xung quanh ống khói và đi xuống mặt đất, than củi sẽ cháy và đi theo đường ống làm ấm toàn bộ căn phòng. Bệ khói của hầm chứa lửa được xây bên ngoài căn phòng nên khá sạch sẽ và an toàn.
(3)Máy hát