Chương 14
Trạm Hi, Lâm Nguyễn và người Cố gia cùng dùng cơm chiều. Sau bữa cơm, Lâm Nguyễn đưa hai chị em Lưu Phong Hồi Tuyết cùng với Cố Danh ra ngoài đốt pháo hoa. Còn lại Trạm Hi, Cố Kỵ, Cố phu nhân và Cố đại soái cùng nhau chơi mạt chược, trong tay mỗi người đều cầm một ít đồng đại dương hoặc một số trang sức như nhẫn, ngọc.
Bài mạt chược lộn xộn dưới tay, mấy người bọn họ đều đang nghe Cố phu nhân nói chuyện. Khi có sự tồn tại của nữ nhân, tất cả nam nhân đều phải nghe họ nói. Cố phu nhân cũng không đề cập đến chuyện quốc gia đại sự, chỉ nói những chuyện củi gạo mắm muối, chuyện kết giao giữa các quý phu nhân, chuyện con cái trong nhà.
Cố đại soái rất nhiệt tình nịnh nọt, Cố phu nhân nói một câu ông liền đáp một câu, không bao lâu đã bị Cố phu nhân ghét bỏ, nói ông quá ồn ào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nói mới nhớ, trước đó không lâu đại tiểu thư nhà cục trưởng tài chính về nước rồi.” Cố phu nhân lại nói: “Ta đã chạm mặt cô ấy một lần, phong thái lễ nghi đó tốt hơn hai đứa nhà chúng ta nhiều.”
Cố Kỵ nhướng mày, nhìn thoáng qua Trạm Hi, ngón tay thon dài của Trạm Hi đùa nghịch mạt chược, không để ý nói: “Con cũng đã nghe nói qua, hình như là từ Anh quốc trở về, tuổi cũng tương đương Cố Kỵ.”
“Đúng vậy.” Cố phu nhân nói: “Nhỏ hơn Cố Kỵ một tuổi, bộ dáng rất xinh đẹp.”
Khóe miệng Trạm Hi gợi lên ý cười: “Dì thích cô ấy như vậy, chi bằng cứ mời đến nhà làm khách? Tuổi của Cố Kỵ cũng xấp xỉ cô ấy, quen biết thêm vài người bạn cũng là một chuyện tốt.”
“Ta cũng đang có ý này!” Cố phu nhân vui vẻ, nhìn về phía Cố Kỵ.
Cố Kỵ vốn còn nghĩ chuẩn bị cho Trạm Hi xem mắt, không nghĩ tới chuyện này cuối cùng lại bị đẩy về phía mình, anh ta ho nhẹ, nói: “Con làm gì có thời gian? Hơn nữa, biểu ca còn chưa kết hôn, con sao phải gấp?”
Cố phu nhân nghĩ thầm cũng đúng, bà nhìn về phía Trạm Hi, vừa muốn nói cái gì đó, phía bên kia Trạm Hi đã lật bài: "Ù rồi.”
Lực chú ý của Cố phu nhân lập tức bị dời đi: “Sao lại ù rồi, ta còn chưa bắt đầu mà.”
Cố Kỵ nhìn qua Trạm Hi, bĩu môi.
Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, tuyết đã rơi cả một ngày, đến đêm tuyết trong sân đã dày bốn ngón tay.
Lâm Nguyễn dẫn mấy đứa nhỏ đến hành lang đốt pháo, Cố Lưu Phong can đảm mặc váy dài thắt eo màu đỏ chạy trên nền tuyết. Cô châm lửa, vừa lùi về sau mấy bước, pháo hoa lập tức bay vút lên nổ trên bầu trời đêm, màu sắc vô cùng rực rỡ.
Cố Lưu Phong chơi rất vui vẻ, Cố Hồi Tuyết cũng muốn tham gia. Lâm Nguyễn đặt rất nhiều pháo hoa trên nền tuyết, cậu cùng Cố Danh mỗi người cầm một que diêm, lần lượt đốt hết số pháo hoa kia. Trong nháy mắt, pháo hoa trên nền tuyết bắt đầu cháy, hoa lửa bay khắp nơi, kết hợp với tuyết trắng trong đêm tối, cảm giác như những đèn hoa rực rỡ.
Cố Lưu Phong cùng Cố Hồi Tuyết giống như những con bướm bay giữa ánh lửa của pháo hoa, mỹ lệ và sống động.
Trạm Hi nghe thấy âm thanh cười đùa, nhìn qua nơi này, Lâm Nguyễn và Cố Danh ngồi trên hành lang. Pháo hoa nở rộ trước mặt cậu, nháy mắt chiếu sáng gương mặt cậu, lại rất nhanh chìm vào bóng tối. Trong nháy mắt đó giống như một thoáng kinh hồng(1)
(1) Một thoáng kinh hồng ý chỉ những người hay sự vật, chỉ cần nhìn thoáng qua đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ khó phai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Kỵ vỗ vỗ bả vai Trạm Hi, muốn nói gì đó với anh.
Trạm Hi nhìn ra bên ngoài hô một tiếng: "Lâm Nguyễn.”
Lâm Nguyễn nghe thấy liền đi vào nhà, ba chị em Cố gia cũng đi vào theo.
“Đến đây, thay tôi đánh hai ván.” Trạm Hi đứng dậy, nhường chỗ cho Lâm Nguyễn. Bên kia Cố Kỵ đổi thành Cố Hồi Tuyết, Cố Lưu Phong dời ghế ngồi cạnh cô: "Chị giúp em xem bài.”
Cố Kỵ theo Trạm Hi đến cạnh cửa sổ. Cố phu nhân quan tâm Lâm Nguyễn: "Mặc kệ nó, chúng ta chơi, thắng là của con, thua Trạm Hi bỏ tiền.”
Lâm Nguyễn gật đầu nhưng vẫn nhìn về phía Trạm Hi. Trạm Hi tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ trong tay.
Cố Kỵ nói chuyện gì đó, anh lập tức nở nụ cười, nụ cười thờ ơ.
Trạm Hi ngồi xuống ghế sô pha: "Theo như lời cậu nói, phía nam muốn chuộc lại tên Ngô tiên sinh kia?”
Cố Kỵ gật gật đầu: "Thế cục rất vất vả mới có thể ổn định lại, không nên khai chiến. Tên họ Ngô đó là thân tín của bên kia, bọn họ nguyện ý trả tiền để chuộc người.”
Trạm Hi vuốt ve ly rượu thủy tinh: "Tôi không dính đến những việc này.”
“Đừng.” Cố Kỵ nói: “Họ Ngô kia đụng đến anh trước, phải xin lỗi anh là chuyện hiển nhiên.”
Trạm Hi liếc mắt nhìn Cố Kỵ: "Bên kia ra giá bao nhiêu?”
“Năm vạn đại dương, tôi không cần, phần của tôi đổi thành các loại quần áo, đồ dùng quân sự là được.” Cố Kỵ chạm ly với Trạm Hi, rượu Brandy trong ly thủy tinh khẽ chuyển động.
Trạm Hi cười như không cười nhìn Cố Kỵ, nói: “Tôi thấy cậu càng thích hợp làm thương nhân hơn tôi.”
Cố Kỵ cười hắc hắc hai tiếng, lại nói: “Trên đường tôi đã gặp Thế Ninh, chiếc xe anh ta đi khá ngầu, là loại xe mới ra đi, tôi chưa từng thấy ai lái. Tôi mua nhiều thứ ở chỗ anh như vậy, có phải nên...”
Cố Kỵ huých vai Trạm Hi, Trạm Hi uống hết ly rượu, nói: “Trở về đến Lan Công quán lái đi.”
“Được!”
Bên này hai người đang trò chuyện, bàn mạt chược bên kia cũng vô cùng náo nhiệt.
“Nhị bính.” Cố phu nhân đánh ra một con bài, nhìn về Lâm Nguyễn phía đối diện. Lâm Nguyễn cúi đầu xem bài, Cố phu nhân lại hỏi: “Tiểu Nguyễn năm nay đã hai mươi rồi nhỉ?”
Lâm Nguyễn nhẹ gật đầu: "Vâng.”
“Ta nhớ là con đang học ở đại học Yến Kinh.” Cố phu nhân nói: “Ở trường học có thích cô gái nào hay không?”
Lâm Nguyễn sửng sốt, ngượng ngùng cười cười: "Không có.”
“Việc này thì có gì phải thẹn thùng” Cố phu nhân nói: “ Thằng nhóc Cố Kỵ mười lăm tuổi đã có bạn gái rồi đấy.”
Lâm Nguyễn chỉ cười cười, Cố Lưu Phong ở bên cạnh ríu rít chỉ huy Cố Hồi Tuyết ra bài. Cố Hồi Tuyết nhạy bén hơn, nhìn cố phu nhân, lại nhìn Lâm Nguyễn, hỏi: “Vậy biểu ca có đang thích ai không?”
Cố phu nhân cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nguyễn, Lâm Nguyễn nói: “Tôi không biết, tiên sinh chưa từng nhắc đến chuyện này với tôi.”
“Vậy trong nhà không có cô gái nào lui tới sao?” Cố phu nhân theo sát hỏi.
Lâm Nguyễn lại lắc đầu.
Cố Lưu Phong tùy tiện nói: “Vậy sao được, Nguyễn ca còn trẻ nên không vội. Biểu ca đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu cứ như vậy qua mấy năm nữa không phải sẽ rất khó lấy vợ hay sao.”
Cố Hồi Tuyết che miệng cười: "Chị nói vậy, biểu ca mà nghe được sẽ không vui đâu.”
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, người gọi đến tìm Cố đại soái. Cố đại soái đi tiếp điện thoại, Cố Lưu Phong thế chỗ của ông, nói: “Hôm nay con phải thể hiện tài năng của mình!”
Cố Kỵ và Trạm Hi bàn chuyện xong thì trở lại. Lâm Nguyễn đứng dậy muốn trả chỗ nhưng bị Trạm Hi đè lại, anh dựa vào ghế của Lâm Nguyễn, xem cậu chơi bài.
Trạm Hi vừa tới, Lâm Nguyễn liền giống như không biết chơi, mỗi khi ra bài đều nhìn Trạm Hi, dường như sợ mình đánh sai.
Nhưng Trạm Hi không lên tiếng, chỉ im lặng đứng nhìn, đôi khi Cố phu nhân hỏi anh gì đó, anh sẽ đáp lại vài câu.
Đêm đã khuya, hạ nhân bưng bánh trôi lên, chén nhỏ màu ngọc, bên trong thả mấy viên bánh trôi tròn trịa, có nhân đậu, nhân mè đen, nhân đậu phộng, còn có đường trắng hoa quế, không chỉ ngọt mà còn rất thơm.
Bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa, có lẽ bắn ở cổng thành, toàn bộ Tứ Cửu thành đều có thể nhìn thấy. Pháo hoa nối thành một khối, khiến bầu trời đêm sáng rực rỡ như ban ngày. Mọi người trong phòng đều đang đứng ở hành lang để xem, âm thanh cười đùa bên tai không ngớt.
Vào khuya, khí lạnh bắt đầu kéo đến, Cố Lưu Phong trở về mặc thêm quần áo. Cố Danh đã sớm buồn ngủ, cậu bé còn nhỏ, không thức nổi. Mọi người nói chuyện thêm một lúc cũng chậm rãi tan.
Trạm Hi dẫn Lâm Nguyễn về phòng, Cố Hồi Tuyết mắt thấy hai người cùng đi vào một gian phòng, cô hỏi hạ nhân: "Không phải đã dọn cho Nguyễn ca một phòng riêng sao?”
Hạ nhân đáp: “Là biểu thiếu gia phân phó, hai người họ ở chung một phòng.”
Cố Hồi Tuyết còn định hỏi thêm thì Cố phu nhân đi đến, Cố Hồi Tuyết vội ngừng chuyện, đi vào phòng.
Cố phu nhân đi đến phòng Trạm Hi gõ cửa, người mở cửa là Lâm Nguyễn. Cố phu nhân chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào, Trạm Hi cởi áo khoác, đang ngồi trên sô pha, anh và Cố Kỵ đã uống không ít rượu.
“Ta nhớ ra một việc, nên đến đây để nói với Trạm Hi một tiếng.”
Lâm Nguyễn nhẹ đáp một tiếng, xoay người gọi: “Tiên sinh.”
Trạm Hi đi tới, Cố phu nhân dẫn Trạm Hi đi tới ban công cuối hành lang lầu hai.
“Sao vậy dì?”
Cố phu nhân quay đầu lại nhìn anh, nói: “Việc này có liên quan đến Lâm Nguyễn, ta tới hỏi ý của con một chút.”
Trạm Hi khẽ nhíu mày, Cố phu nhân nói: “Năm đó con bệnh nặng, đại sư tìm Lâm Nguyễn mang đến nhà chúng ta, bệnh của con quả nhiên có chuyển biến tốt. Như vậy tính ra nó có ơn cứu mạng con. Nhưng hiện tại hoàng đế đã không còn nữa, con dâu nuôi từ bé cái gì đó cũng không mấy người coi là thật. Hiện giờ Lâm Nguyễn đã trưởng thành, nói nó là hạ nhân cũng không phải, nói không phải hạ nhân cũng không đúng, rốt cuộc vẫn là không danh không phận.”
Trạm Hi trầm mặc một lát, hỏi: “Dì cảm thấy thế nào?”
Cố phu nhân suy nghĩ một lát, nói: “Năm đó bệnh của con là do tà tính, tốt lên được cũng nhờ tà tính. Ngộ nhỡ nó không ở bên cạnh con, con lại phát bệnh thì phải làm sao? Vì để phòng ngừa chuyện này, không được để cho nó rời đi.”
Sắc mặt Trạm Hi không thay đổi, Cố phu nhân tiếp tục nói: “Hiện tại phải xem ý tứ của con, nếu như con thích nó, có thể nhận nó là người trong phòng con, chỉ là không thể để cho nó không danh không phận như vậy mãi được. Còn nếu con không thích nó, việc này không cần nhắc đến nữa. Lâm Nguyễn là một đứa trẻ ngoan, ý của ta chính là muốn con nhận nó là đệ đệ kết nghĩa, để nó trở thành Nhị thiếu gia của Lan Công quán. Về sau khi nó muốn thành gia lập nghiệp đều sẽ do con thu xếp, coi như là đền đáp ơn cứu mạng.”
Trạm Hi nhìn màn đêm, không rõ ý tứ nói: “Dì cảm thấy, cho cậu ấy danh phận gì thì thích hợp?”
Cố phu nhân nghe vậy, liền biết Trạm Hi có ý với Lâm Nguyễn. Bà suy nghĩ, nói: “Nam tử làm di nương, cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Lâm Nguyễn tính tình ôn hòa, lại biết trên dưới, theo như quy củ của vương phủ, cho nó danh phận trắc phúc tấn cũng không tính là quá lớn.”
Cố phu nhân nghiêm túc nói xong, nhìn vào mắt Trạm Hi, nhịn không được mở miệng nói: “Không phải dì không tin vào mị lực của con, chỉ là ta thấy, tiểu Nguyễn không có tâm tư kia. Hôm nay ta đã hỏi nó là có thích cô gái nào hay không, thằng bé còn đỏ mặt.”
Trạm Hi nhìn bà, Cố phu nhân lại nói: “Cho nên ta mới đến hỏi ý tứ của con, nếu con không có ý gì với nó, thì đừng nên làm chậm trễ nhân duyên của thằng bé.”
Trạm Hi mặt cười nhưng tâm không cười: "Dì nghĩ thật chu đáo.”
Cố phu nhân vừa nhìn là biết Trạm Hi không vui, bà nói xong liền bảo Trạm Hi trở về phòng. Trước khi đi Trạm Hi còn nghe thấy bà nói thầm: "Gần nước nhiều năm như vậy còn chưa câu được cá, lúc này còn dám không vui.”
Trạm Hi: *Biểu cảm sụp đổ*.