Tiểu phúc tấn

 
Chương 16
Vũ hội y hương tấn cảnh(1), ăn uống linh đình. Cố phu nhân dẫn theo con gái cục trưởng viện tài chính Triệu tiểu thư đến chào hỏi Trạm Hi.
(1)Y hương tấn cảnh là thành ngữ Trung Quốc. Y là y phục, hương là hương thơm, tấn là mái tóc, cảnh là bóng dáng. câu thành ngữ này miêu tả sự lộng lẫy của trang phục trên người, chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa. 
Triệu tiểu thư tướng mạo vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc váy đuôi cá dài trắng hở vai, trước ngực là sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, vô cùng nổi bật giữa bữa tiệc xoa hoa lộng lẫy này. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trạm Hi cùng Triệu tiểu thư chào hỏi,  Bạch Trân Châu dường như có quen biết cô ấy.
Triệu tiểu thư vẻ mặt kinh ngạc, nói: "Thì ra Bạch tiểu thư cũng ở đây.”
Lâm Nguyễn nhìn Triệu tiểu thư, lại nhìn Bạch Trân Châu, cậu nhận thấy hai người họ không có thiện ý với nhau. Trạm Hi và Cố phu nhân chắc hẳn cũng rõ việc này. Nhưng hai người đều không thay đổi sắc mặt, giống như đã quen với cảnh này.
Xem ra, Bạch tiểu thư cũng không phải người có nhân duyên tốt.
Cố phu nhân thấp giọng nói chuyện với Trạm Hi, trên mặt Trạm Hi mang theo ý cười: "Rất xứng đôi với Cố Kỵ.”
Ý cười trên mặt Cố phu nhân càng thêm sâu.
Triệu tiểu thư chỉ đơn giản nói mấy câu liền im lặng, trường hợp này càng nói nhiều sẽ càng có cảm giác hùng hổ dọa người. Ở phương diện này, Bạch tiểu thư có vẻ kém hơn.
Trước sự nổi bật của Triệu tiểu thư, Bạch Trân Châu như mất đi ánh hào quang. Cô ta nhẹ nhàng nói lời tạm biệt với Trạm Hi, đi đến chỗ khác.
Cổng lớn bỗng nhiên truyền đến âm thanh. Vị khách mới đến này hiển nhiên không tầm thường.
Cố phu nhân nói gì đó với Triệu tiểu thư, sau đó bà một mình đi đến, nhìn Trạm Hi và Lâm Nguyễn: "Người này, hai đứa nhất định phải đến gặp.”

Vừa nói xong thì có người tiến vào cửa.
Đó là một người trẻ tuổi, anh ta mặc trường bào màu đen in hoa văn tối màu, chân đi giày gấm, là một bộ quần áo vũ hội kiểu Trung Quốc số lượng có hạn. Anh ta rất đẹp, mắt đào hoa, môi mỏng, khiến người ta có cảm giác không quá đứng đắn, mặt mày lộ ra vẻ tà khí.
Lâm Nguyễn nhìn vào chiếc vòng mã não màu đỏ trên cổ tay anh ta.
“Đây là đồ đệ của Vô Vi đại sư, Toán Tử đại sư.” Cố phu nhân nói.
Nghe vậy, mí mắt Trạm Hi giật giật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vô Vi đại sư là người năm đó đã đoán mệnh cho Trạm Hi, cũng chính là người đưa Lâm Nguyễn đến Thuần Thân Vương phủ. Sau đó Vô Vi đại sư cũng không xuất hiện nữa. Có người nói ông ấy đã đi Thượng Hải, có người lại nói ông ấy đã xuất ngoại, cũng có người cho rằng ông ấy đã chết, lời đồn tuy nhiều, nhưng cũng chưa từng được chứng thực.
Mà Toán Tử đại sư này dường như rất có danh tiếng, anh ta vừa xuất hiện, lập tức có rất nhiều người tới chào hỏi. Đám người vây quanh anh ta tự động chừa lại một lối đi.
Tuy bị nhiều người quyền quý vây quanh nhưng Toán Tử đại sư vẫn không đổi sắc, còn có chút dương dương tự đắc.
Cố phu nhân nói: “Có lẽ hai đứa nên đến làm quen một chút.”
Bà nhìn về phía Trạm Hi, Trạm Hi thờ ơ. Anh là người đã được tiếp nhận nền giáo dục văn minh, đương nhiên sẽ không tin mấy chuyện này. Thấy anh bất động, Lâm Nguyễn bên cạnh cũng không dám nhúc nhích.
Cố phu nhân cũng không miễn cưỡng. Không lâu sau, Toán Tử đại sư đi tới trước mặt mấy người họ, Cố phu nhân là chủ nhà, tiến lên trước chào hỏi anh ta. Cử chỉ của anh ta rất tùy ý, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo của một đại sư.
Lâm Nguyễn tò mò nhìn qua, đúng lúc đối diện ánh mắt tùy ý của anh ta. Toán Tử nhìn Lâm Nguyễn, đánh giá cậu một lượt, đột nhiên lộ ra nụ cười khó hiểu.
Lâm Nguyễn hơi cau mày, cậu cảm thấy vị Toán Tử đại sư này có chút quen thuộc.
Toán Tử được Cố phu nhân mời qua, Lâm Nguyễn đứng nguyên tại chỗ, ngẫm nghĩ một lúc cũng không thể nghĩ ra điều gì.
Trạm Hi cốc nhẹ vào trán cậu: "Đang nghĩ gì vậy?”

Lâm Nguyễn lắc đầu, hỏi: “Tiên sinh, chúng ta thực sự không qua đó sao?”
Mới một lúc đã có không ít người vây quanh chỗ của Toán Tử đại sư. Trạm Hi nhấp một ngụm rượu, lắc đầu: "Ồn.”
Lâm Nguyễn không nói thêm gì. Hiếm khi bên cạnh Trạm Hi không có người, anh đi chỗ nào Lâm Nguyễn cũng đi chỗ đấy.
Một lát sau, âm nhạc vang lên, đây là điệu nhảy cuối cùng. Tất cả mọi người tập trung ở chính giữa sảnh. Rất nhiều người mời Cố Lưu Phong Cố Hồi Tuyết, nhưng các cô đều từ chối. Ở điệu nhảy cuối cùng này, hai người sẽ khiêu vũ cùng nhau.
Cố đại soái cùng Cố phu nhân cũng tiến về phía đại sảnh, bạn nhảy của Cố Kỵ là vị Triệu tiểu thư được Cố phu nhân yêu thích kia. Bạn nhảy của Bạch tiểu thư là một người đàn ông trẻ tuổi, Lâm Nguyễn không quen biết anh ta, nhưng dường như bọn họ đã trò chuyện với nhau rất vui.
Trạm Hi buông ly rượu, hơi khom người vươn tay về phía Lâm Nguyễn.
Lâm Nguyễn sửng sốt, cậu thường trông thấy bóng lưng của Trạm Hi, nhưng lại chưa từng thấy dáng vẻ Trạm Hi khom lưng trước mặt cậu. Lâm Nguyễn không biết làm sao, cậu cho rằng chính mình đã sửng sốt rất lâu, nhưng Trạm Hi vẫn chưa thu tay lại.
Lâm Nguyễn phản ứng lại, luống cuống đưa tay cho Trạm Hi. 
Vừa chạm vào Trạm Hi, cánh tay cậu đã bị nắm chặt. Trạm Hi ôm cậu đi vào sảnh khiêu vũ, không cho Lâm Nguyễn có cơ hội cự tuyệt.
Lâm Nguyễn ngẩng đầu nhìn Trạm Hi, khuôn mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng vừa đủ. Đôi mắt kia giống như cất chứa sao trời, dưới ánh đèn càng thêm sâu sắc, khiến Lâm Nguyễn không thể rời mắt.
Cố Lưu Phong vừa khiêu vũ cùng Cố Hồi Tuyết vừa nhìn hai người, thấp giọng cảm thán: "Hai người họ thực sự rất xứng đôi.”
Cố Hồi Tuyết nói: “Chị lùi ra một chút, em cũng muốn nhìn.”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Cố Lưu Phong nhẹ xoay người, Cố Hồi Tuyết lập tức thấy được hai người dưới chùm đèn giữa sảnh khiêu vũ.
“Chị nói xem” Cố Hồi Tuyết vừa nhìn bọn họ, vừa cảm thán nói: “Em nên mặc gì đến tham dự hôn lễ của hai người bọn họ?”

Có lẽ do Lâm Nguyễn nhìn quá chuyên tâm, Trạm Hi hơi cúi đầu: "Nhìn cái gì?”
Lỗ tai Lâm Nguyễn lập tức đỏ lên, cậu cúi đầu, hoảng hốt bước sai vài nhịp. Tay Trạm Hi đặt trên hông cậu khẽ siết chặt, như một trừng phạt nhỏ: "Chuyên tâm một chút.”
Lâm Nguyễn càng không dám nhìn anh, ánh mắt lướt qua bên cạnh anh, lại ngẫu nhiên bắt gặp ánh mắt Toán Tử ngồi xem ngoài sảnh khiêu vũ.
Toán Tử ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo, một tay cầm một miếng bánh kem nhỏ, một tay bưng ly rượu, cười như không cười, cực kỳ giống một tên bịp bợm đến để ăn uống miễn phí.
Toán Tử nhìn Lâm Nguyễn.
Đây không phải là ảo giác của Lâm Nguyễn, Toán Tử vẫn luôn nhìn Lâm Nguyễn.
Mà tới giờ Lâm Nguyễn mới phát hiện, trừ việc vừa rồi cậu tâm phiền ý loạn ra, còn bởi vì Trạm Hi vẫn luôn bất động thanh sắc chống đỡ ánh mắt của Toán Tử.
Hiển nhiên, Trạm Hi đã sớm phát hiện ánh mắt kia.
Cuối khúc nhạc, Lâm Nguyễn thu hồi cánh tay đang đặt trên vai Trạm Hi. Đám người lại náo nhiệt trở lại, âm thanh cười nói lấn át tiếng nhạc.
Lâm Nguyễn nhìn Trạm Hi, hỏi: “Sao tiên sinh lại muốn khiêu vũ cùng tôi?”
Trạm Hi thu tay, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: "Nếu đã là vũ hội, sao lại có thể không khiêu vũ được?”
Dứt lời, Trạm Hi lập tức rời khỏi sảnh khiêu vũ. Lâm Nguyễn đứng bất động tại chỗ, quay đầu nhìn bóng dáng của Trạm Hi. Từ trước đến nay, Lâm Nguyễn luôn nhìn theo bóng lưng Trạm Hi, có đôi khi cậu sẽ đi theo anh, nhưng cũng có lúc cậu sẽ không theo sau. Nhưng cho dù cậu có đi theo hay không, Trạm Hi cũng không để ý.
Chờ Lâm Nguyễn phục hồi lại tinh thần, nhớ tới vị Toán Tử đại sư kia, cậu nhìn xung quanh, lại phát hiện người đã biến mất. Lâm Nguyễn đi hỏi Cố phu nhân, Cố phu nhân nói Toán Tử đại sư đã đi rồi, anh ta thực sự giống như chỉ đến đây ăn chùa, sau khi no đủ liền lập tức rời đi, một câu tạm biệt cũng không có.
Quả thực rất thất lễ, Lâm Nguyễn thấy rõ ràng vẻ không vui trong ánh mắt Trạm Hi.
Qua tết Nguyên Tiêu, kỳ nghỉ đông cũng kết thúc. Lâm Nguyễn và Trạm Hi trở về Lan Công quán, bắt đầu bận rộn với công việc của mình.
Chưa được mấy ngày, trong Tứ Cửu thành xảy ra một chuyện, trước đó vài ngày phó cục trưởng cục giao thông về quê thăm người thân, hai ngày nay mới trở lại. Đêm trước trời đổ mưa, nhà ông ta xảy ra hỏa hoạn, cả nhà đều bị thiêu rụi, không ai thoát ra kịp. Chủ nhân, phu nhân, tiểu thư, thiếu gia, ngay cả nha hoàn hạ nhân, không một ai thoát ra được.
Trời sáng, ngọn lửa liền tự tắt.
Cố Kỵ theo lệnh đi điều tra chuyện này, điều tra tới lui cũng không tìm ra được nguyên nhân. Giống như ngọn lửa này đột nhiên bùng lên, cũng đột nhiên bị dập tắt, người đến hiện trường đều nói là do tà tính.

“Sau đó thì sao?” Trạm Hi hỏi, anh bưng ly cà phê ngồi trên sô pha, giống như Cố Kỵ đến để kể chuyện cho anh.
“Sau đó tôi đi tìm Toán Tử đại sư.”
Trạm Hi hơi cau mày, nhấp một ngụm cà phê.
“Ngay từ đầu tôi cũng cảm thấy anh ta là một kẻ lừa đảo” Cố Kỵ nói: “Tôi tìm anh ta là bởi vì thật sự đã không còn biện pháp nào nữa.”
Cố Kỵ tiếp tục nói: “Toán Tử một mình ở trong ngôi nhà đã bị thiêu rụi đó một đêm, hôm sau mới đi ra, để chúng tôi vào trong. Tại hậu hoa viên bên trong nhà họ, chúng tôi đào được mười mấy thi thể, có cái đã trở thành một đống xương, có cái chỉ vừa mới thối rữa. Toàn bộ đều là xác của các bé gái bị lừa bán trong Tứ Cửu thành những năm gần đây .”
Cố Kỵ cau mày, dường như đang nghĩ đến cảnh tượng đó, có chút không dám  nhìn thẳng.
“Sau đó, Toán Tử bảo chúng tôi đi tìm hòa thượng của Hộ Quốc Tự để siêu độ cho bọn họ, san bằng chỗ này, sau đó xây công viên hoặc trường học bên trên.”
Lâm Nguyễn đứng một bên nghe, cảm thấy chuyện này quá vô ích, giống như chưa hề nói điều gì
Cố Kỵ bỗng nhớ tới cái gì, nói: “Còn có một chuyện nữa, chúng tôi tìm thấy một bức tượng Bồ Tát được khắc bằng gỗ, toàn thân đều là màu đỏ, trông rất quái dị. Toán Tử đã cầm bức tượng Bồ Tát đó đi rồi.”
Trạm Hi im lặng, Lâm Nguyễn không nhịn được hỏi: “Sau đó Toán Tử đã đi đâu?”
Cố Kỵ lắc đầu: "Không biết, tôi có hỏi vài người, bọn họ nói là Toán Tử không hề ra khỏi thành. Nhưng trong thành cũng không tìm được bóng dáng của anh ta.”
Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn, giống như là nhìn ra sự chú ý của Lâm Nguyễn đối Toán Tử, Lâm Nguyễn không nói thêm gì, thành thật đứng qua một bên.
Cố Kỵ nói: “Hôm nay tới tìm anh, mục đích chính là để nói với anh một tiếng, Toán Tử là đồ đệ của Vô Vi đại sư, cũng coi như là có chút quan hệ với anh. Nếu sau này anh hoặc Lâm Nguyễn xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có biện pháp ứng phó.”
Cố Kỵ đi rồi, Trạm Hi đặt ly cà phê xuống, hỏi: “Cậu biết tên Toán Tử kia?”
Lâm Nguyễn lắc đầu: "Tôi không có ấn tượng gì.”
Trạm Hi sắc mặt nhàn nhạt: "Không nên có quan hệ gì với người kia, đen đủi.”
Lâm Nguyễn biết Trạm Hi không thích Toán Tử, vội vàng gật đầu.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận