Chương 2
Giấc ngủ này của Lâm Nguyễn thực sự rất sâu. Vốn tưởng rằng sẽ thức trắng đêm không ngủ được, nhưng trên thực tế cậu chỉ miên man suy nghĩ một lát đã ngủ mất, ngay cả một giấc mơ cũng không có.
Chắc là do giường của Trạm Hi thoải mái hơn của cậu. Lâm Nguyễn vùi mình trong chiếc chăn mềm, duỗi lưng một cái.
Trong phòng không có người, Trạm Hi cũng đã thức dậy. Trạm Hi rời giường không làm Lâm Nguyễn tỉnh giấc, anh cũng sẽ không tự mình gọi Lâm Nguyễn dậy.
Đồng hồ trong phòng khách điểm một tiếng, đã là 7 giờ rưỡi. Lúc này, sợ sẽ đi học muộn. Lâm Nguyễn lẩm bẩm từ trên giường đứng dậy, xếp lại chăn đệm, đi xuống lầu trở về phòng mình.
Cậu thay quần áo, cầm cặp sách đi ra, Trạm Hi đang ăn cơm ở phòng ăn. Đông bá đứng bên cạnh. Phòng ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được âm thanh chén đũa va chạm với nhau.
Lâm Nguyễn do dự trong chốc lát, đi lên phía trước gọi một tiếng: “Thiếu gia.”
Trạm Hi nhàn nhạt nhìn cậu một cái: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lâm Nguyễn nhỏ giọng nói: “Tôi không ăn đâu, tôi phải đi học.”
Nghe vậy, lông mày của Đông bá nhăn lại: “Thiếu gia cũng đã trở về rồi, cậu còn đi học cái gì?”
Lâm Nguyễn không hé răng, cúi đầu im lặng phản bác.
Trạm Hi uống xong ngụm cháo cuối cùng, động tác ưu nhã dùng khăn lau miệng, nói: “Việc học vẫn là trên hết.” Trạm Hi liếc mắt nhìn Lâm Nguyễn một cái: "Đi đi, sắp trễ rồi.”
Trong lòng Lâm Nguyễn nhẹ thở ra một hơi, vội nói: “Cảm ơn thiếu gia.”
Dứt lời, cậu vội vàng chạy đi, Đông bá thấy vậy không khỏi lại thầm nói hai câu không hiểu quy củ.
“Lúc trước kêu cậu ấy đi học là bởi vì muốn tìm một chút chuyện cho cậu ấy làm, tốt xấu gì cậu ấy cũng là người hiểu chuyện, có thể gặp gỡ người khác.” Đông bá nói: “Hiện giờ thiếu gia đã trở lại, cũng không nên để cho cậu ấy tiếp tục chạy loạn ở bên ngoài, ở nhà hầu hạ thiếu gia mới phải.”
Trạm Hi nhìn thoáng qua thân ảnh chạy đi của Lâm Nguyễn, nói: “Đông bá, thời đại hiện giờ không giống như ngày xưa, những quy củ đó đều đã cũ rồi, không nhắc đến cũng được.”
Đông bá rõ ràng không đồng ý với cách nói này, nhưng ông ấy tuyệt không làm trái lời Trạm Hi, đành phải đồng ý.
Trạm Hi đứng dậy rời bàn ăn, anh mặc một bộ tây trang ba món, phác họa một đôi chân thon dài.
Đông bá đưa cho Trạm Hi tờ báo đã được là sẵn(1), Trạm Hi ngồi xuống sô pha, âm thanh lật báo vang lên sột soạt.
Đông bá do dự trong chốc lát, hỏi: “Thiếu gia mới trở về, có cần về vương phủ nhìn một chút không?”
Ánh mắt Trạm Hi vẫn đặt vào tờ báo như cũ: "Vương phủ có việc gì sao?”
“Có một số việc." Đông bá nói: “Trung thu trước đó không lâu, Phú Sát trắc phúc tấn muốn chọn một hài tử đưa về dưới gối mình, Lý trắc phúc tấn không để ý tới việc này, cho người tới mời thiếu gia trở về định đoạt.”
Trạm Hi nhấp một ngụm cà phê: "Không phải nàng ta đã sinh được một cách cách sao?”
“Gia không biết đấy thôi, năm trước Ngũ cách cách đã cùng với nàng ta ầm ĩ một trận, nói phải làm nữ nhi của Lý trắc phúc tấn, không muốn nhận nàng ta làm ngạch nương.”
Trạm Hi biểu tình nhàn nhạt, rõ ràng không muốn quản những việc này: "Tùy nàng ta đi.”
Đông bá có chút khó khăn mở miệng: "Người mà nàng ta muốn thu nhận làm nhi tử, hiện tại đã 22 tuổi, không được coi là hài tử nữa rồi.”
Trạm Hi cười nhạo một tiếng: "Năm đó, người gào khóc muốn thủ tiết chính là nàng ta, hiện giờ người ầm ĩ gây sự cũng là nàng ta, thật là ······ kêu người nhà đến đón nàng ta về đi.”
“Sợ là nàng ta không muốn trở về. " Đông bá nói: “Huống hồ chuyện này mà ầm ĩ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của lão vương gia.”
“Người cũng đã chết rồi, còn quản thanh danh cái gì.”
Nghe Trạm Hi nói như vậy, Đông bá cũng không nói thêm gì nữa: "Lại nói, Ngũ cách cách cùng Thất cách cách cũng đã đến tuổi xuất giá rồi.”
“Ngũ cách cách mười tám, Thất cách cách mới mười bảy, cũng không cần gấp gáp như vậy.” Trạm Hi nghĩ nghĩ, nói: “Có thời gian thì trở về vương phủ một chuyến, cùng Lý trắc phúc tấn thương lượng lại chuyện này đi.”
Năm đó hoàng đế không còn, Trạm Hi dọn ra khỏi phủ Thuần thân vương, những việc trong phủ phần lớn đều do Lý trắc phúc tấn quản lý. Lý trắc phúc tấn xuất thân thế gia, trong một gia tộc người Hán, phụ thân là Điện Các đại học sĩ, bản thân nàng là một người phụ nữ tiêu chuẩn của thế hệ trước, học “ Nữ Tắc” “Nữ Giới” mà trưởng thành, không có xích mích lợi ích với Trạm Hi, nàng lại cho rằng Trạm Hi là người hương khói duy nhất trong vương phủ, đối xử với anh rất khách khí.
Đang trò chuyện thì Thế Ninh đi đến, anh ta cũng mặc tây trang màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài, tóc được chải ngay ngắn lộ ra khuôn mặt trẻ trung tuấn lãng.
“Đã chuẩn bị xong.” Thế Ninh đi đến bên cạnh Trạm Hi, hơi hơi cúi đầu.
Trạm Hi gật đầu, buông ly cà phê cùng tờ báo đang đọc xuống, mặc áo khoác vào, đứng dậy đi ra cửa.
Trạm Hi và phủ Thuần Thân vương, vốn dĩ là hai cá thể tách biệt. Thời điểm Trạm Hi mang hồi môn của ngạch nương rời khỏi phủ, những đồ vật còn lại đều tùy theo sự xử trí của người trong vương phủ. Trạm Hi cũng có sản nghiệp riêng, anh là một thương nhân nổi danh quốc tế, mười mấy tuổi đi theo người ta vận chuyển hoàng kim, sau đó quy mô buôn bán càng ngày càng lớn. Hiện tại, tài sản của Trạm Hi cũng xem như đứng đầu Tứ Cửu thành.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, lúc Lâm Nguyễn tan học ánh nắng còn đang ở chân trời, một nửa bầu trời đều là màu hồng, mặt trời ẩn trong ánh nắng chiều mỹ lệ, rực rỡ không thôi.
Lâm Nguyễn cuộn tay, nửa khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ, bị gió thổi đến không thể mở mắt. Góc đường có bán khoai lang nướng, ngày đông tiếng hét truyền đi rất xa. Lâm Nguyễn Lấy từ trong túi ra hai đồng bạc, người bán rong đưa cho cậu một phần khoai lang nướng nóng hầm hập được bao bằng giấy.
Lâm Nguyễn đứng sang một bên, vừa thổi vừa lột vỏ khoai lang. Thứ này ăn xong sẽ bẩn tay cho nên ở nhà Đông bá không cho cậu ăn cái này.
Lâm Nguyễn bị nóng đến hít hà nhưng vẫn không quên cắn một miếng, thịt khoai lang rất dày và chắc, cắn một miếng, vị thơm ngọt lấp đầy khoang miệng. Hương thơm cùng hơi nóng của khoai lang tản ra trong gió lạnh, mùi hương mê người bay đi rất xa.
Sau khi Lâm Nguyễn ăn khoai lang xong, dùng nước bên quán trà rửa sạch tay, cảm thấy mỹ mãn trở về nhà.
Rẽ vào một con phố khác, nơi này phồn hoa hơn rất nhiều, nơi bán đồ đều gần cổng thành, bảng hiệu được treo ở cửa chính, nhìn qua cũng không có gì mới lạ, nói thật lòng thì chỉ là một cửa hàng cũ đã mở cửa được vài thập niên.
Lâm Nguyễn đi vào một cửa hàng trong đó, tiểu nhị ngay lập tức nhận ra Lâm Nguyễn, vừa thấy cậu đi vào liền cười: "Vị tiểu gia này, vẫn như cũ đúng không?”
Lâm Nguyễn gật gật đầu: "Bốn cái bánh gạo nếp trắng(2).” Nói xong, cậu lấy ra hai đồng bạc, hai đồng mua bốn cái bánh gạo nếp trắng, đây là món ăn tương đối đắt tiền.
Tiểu nhị ân cần nói: “Cửa hàng của chúng tôi đang có món mới, bánh hạt dẻ(3), bánh bột củ sen(4), bánh nho khô(5), giá vẫn như cũ. Còn có bánh mặn vị cua(6), cái này đắt hơn một chút, một cái một lượng bạc, tiểu gia có muốn nếm thử món mới hay không?”
Lâm Nguyễn do dự thật lâu cũng không biết chọn vị nào, cuối cùng cậu chỉ có thể nói: "Mỗi loại hai cái là được.”
Tiểu nhị cực kì cao hứng nói: “Ngài chờ một lát, sẽ có ngay ạ.”
Lâm Nguyễn chà xát tay, quay người lại nhìn người đang đi trên đường.
Cậu không thiếu tiền. Năm đó, lúc Trạm Hi xuất ngoại đã từng gọi Lâm Nguyễn vào phòng anh ở cả đêm. Ngày hôm sau, Đông bá liền đưa đến cho Lâm Nguyễn rất nhiều thứ tốt, bạc, xiêm y, còn có mấy món trang sức bằng vàng. Đông bá nói đây là thông lệ cũ, nếu như đầy đủ hẳn là còn có gà vịt và thịt cá.
Quy củ này quả thật rất phiền toái, Lâm Nguyễn chưa bao giờ ghi nhớ. Cậu chỉ biết, mỗi tháng mình sẽ nhận được hai mươi đồng đại dương, còn có hai bộ y phục mới.
Tiểu nhị đem điểm tâm tinh xảo đã được đóng gói thật kỹ đưa cho Lâm Nguyễn, vui vẻ nói: "Mong ngài thường xuyên lui tới!”
Lâm Nguyễn xách theo điểm tâm, đi bộ về nhà.
Mới vừa vào cửa, Trạm Hi đang từ trên lầu đi xuống, anh mặc quần áo ở nhà, khoác một chiếc áo lông cừu màu trắng làm nhạt bớt sự sắc bén trong ánh mắt, càng thêm ưu nhã cao quý không thể với tới.
“Về rồi à.” Trạm Hi liếc mắt nhìn Lâm Nguyễn một cái.
Lâm Nguyễn ngoan ngoãn đứng yên, đáp một tiếng.
“Trong tay đang cầm cái gì vậy?” Trạm Hi hỏi.
Lâm Nguyễn trả lời: “Là điểm tâm của Lê Mật Hiên, thiếu gia muốn ăn một chút không?”
Trạm Hi gật đầu, Lâm Nguyễn nhanh chóng cầm điểm tâm đi đến phòng bếp, để ra đĩa, lại lấy ra một bình trà.
Trạm Hi nhìn lướt qua: "Vị mới?”
Lâm Nguyễn gật gật đầu.
Trạm Hi hỏi: “Cậu đã ăn thử chưa? Loại nào ngon?”
Lâm Nguyễn lắc đầu, cậu không quá thạo việc lựa chọn, bình thường chỉ ăn bánh gạo nếp. Trước kia Trạm Hi từng mua cho cậu, sau này cậu cũng chỉ ăn mỗi hương vị đó.
Trạm Hi nhìn cậu một cái, mỗi một loại đều thử qua một chút, một lát sau, Trạm Hi nói: “Củ sen không đúng mùa, không ngon. Nho thì chua ngọt vừa miệng, bánh hạt dẻ và bánh mặn vị cua cũng không tệ lắm.”
Lâm Nguyễn vừa nghe vừa gật đầu.
Trạm Hi ngừng lại nhìn Lâm Nguyễn: "Cậu muốn ăn vị nào?”
Lâm Nguyễn lại do dự, trừ bánh bột củ sen, còn có ba hương vị khác.
Trạm Hi nâng ly trà lên uống một ngụm, đứng dậy nói: “Ăn bánh thịt cua trước đi, hương vị có vài phần giống với trong cung.”
Trạm Hi dừng bước, liếc mắt nhìn Lâm Nguyễn một cái. Lâm Nguyễn có chút mất tự nhiên: "Làm sao vậy?”
“Nghe nói ngày hôm qua cậu xin nghỉ, bỏ lỡ buổi thi diễn thuyết ở trường.” Giọng nói nhàn nhạt của Trạm Hi vang lên, truyền vào lỗ tai Lâm Nguyễn, làm lưng cậu truyền đến từng trận tê dại.
Lâm Nguyễn ngước mắt nhìn Trạm Hi: "Sao thiếu gia biết được chuyện này?”
Sau khi nói xong, Lâm Nguyễn liền cảm thấy có chút không tốt lắm.
Trạm Hi cười cười, cảm xúc trong mắt lại lãnh đạm như cũ: "Cũng không thông minh lắm, không hiểu chuyện như vậy.”
“Tôi ···” Lâm Nguyễn ngập ngừng nói: “Tôi không có ý chất vấn thiếu gia.”
“Cậu có ý tứ đó hay không, tôi nghe ra được.” Trạm Hi duỗi tay hẩy tóc mái trên trán Lâm Nguyễn, cậu vốn dĩ mang một gương mặt thanh tú, nhìn rất ngoan ngoãn vô tội. Đôi mắt luôn ướt át, thoạt nhìn thì giống như đang rất nghiêm túc nghe những lời đối phương nói nhưng thực tế thì tâm tư không biết đã sớm chạy đến nơi nào rồi.
Đốt ngón tay Trạm Hi cọ cọ lên sườn mặt Lâm Nguyễn, không rõ ý tứ trong mắt anh.
Lâm Nguyễn nhìn anh đi lên lầu, ngơ ngác đứng nhìn trong chốc lát, cậu cảm thấy bản thân giống như một con diều giấy, Trạm Hi vừa về đến thì dây diều liền bị quấn chặt lại.
Sửng sốt trong chốc lát, Lâm Nguyễn không nghĩ đến những chuyện này nữa, cậu ngồi xuống sofa, cầm lấy bánh thịt cua của Trạm Hi cắn một ngụm, uống một hớp trà nóng, chậm rãi ăn. Cậu không phân biệt được có phải là hương vị trong cung hay không, chỉ cảm thấy ăn rất ngon thôi.
Trong lòng Lâm Nguyễn có phân chia cấp bậc của điểm tâm, món nào ngon nhất, món nào nên thử một chút, chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu lập tức biết bản thân nên chọn loại nào.
Nhưng phần lớn thời gian, cậu không phân biệt được cấp bậc.
Rất nhiều người và rất nhiều sự việc giống với điểm tâm, không thể phân được cấp bậc, cho nên luôn luôn rất khó lựa chọn.
*Chú thích:
(1) Ngày xưa trước khi quản gia đưa báo cho ông chủ sẽ là tờ báo để tránh mực in trên báo làm bẩn tay.
(2)Bánh gạo nếp trắng: 白糯米
(3) Bánh hạt dẻ: 栗子糕
(4) Bánh bột củ sen: 藕粉糕
(5) Bánh nho khô 葡萄糕
(6)Bánh mặn vị cua 咸口的蟹粉糕