Năm nay Hoa tiên sinh trên dưới năm mươi, dáng người không cao lớn, là một ông già suốt ngày cười ha ha.
Ông ấy tính tình dễ chịu, đam mê nghiên cứu, không màng thế sự, việc trong nhà toàn do Hoa thái thái lo liệu.
Hoa tiên sinh dạy học ở Thượng Hải, còn đồ đệ của ông lại rải khắp bốn phương, giống như Phương Trình Tắc, phần lớn không ở bên cạnh ông.
Lâm Nguyễn là đệ tử duy nhất ở gần, nhà Hoa tiên sinh và Lâm Nguyễn cũng giúp đỡ lẫn nhau mà sống ở Thượng Hải, vượt qua thời gian loạn lạc, họ đã dựng nên tình hữu nghị rất sâu sắc.
Trước giờ Lâm Nguyễn chưa từng tiếp xúc với người như vậy, Phương Trình Tắc dạy cho cậu lý tưởng và khát vọng, mà Hoa tiên sinh, ông đã bất tri bất giác dạy cho Lâm Nguyễn cuộc sống là gì.
Người của thế hệ cũ luôn biết cách để sống thật thoải mái, thanh niên luôn cảm thấy cuộc đời này sao quá khổ, việc gì cũng không như ý, mà thế hệ trước thì lại tìm thấy sự thoải mái trong thời khắc gian nan.
Giữa dòng chảy năm tháng, họ dần tìm cách giảng hòa với mọi người và với chính bản thân mình, luôn toát lên vẻ trầm lặng và tự tại mà thanh niên không bao giờ có.
Ăn cơm xong, Lâm Nguyễn và Hoa tiên sinh cùng thu dọn bàn ăn, Hoa thái thái bảo ông đi rửa bát.
Một bậc thầy làm mưa làm gió trong lĩnh vực kiến trúc giờ đây chẳng khác gì những người đàn ông khác, nghe phu nhân nhà mình cằn nhằn mà không trả treo lấy một câu, thỉnh thoảng đùa vài câu để phu nhân cười.
Hai vợ chồng đã sống như thế trong suốt ba mươi năm qua.
Ba mươi năm, đó là khoảng thời gian còn lâu hơn cả tuổi của Lâm Nguyễn, cậu không biết liệu sau này mình và Trạm Hi có được như vậy hay không.
Hoa tiên sinh nói với cậu, kết hôn cũng là một chuyện cần sự dũng cảm, tương lai không thể biết trước, cậu phải có dũng khí sẵn sàng cùng bạn đời đối mặt với rất nhiều năm tháng về sau.
Dũng khí, Lâm Nguyễn không thiếu nó, chỉ cần người ấy là Trạm Hi, tương lai dù tốt hay xấu thì cậu cũng không sợ hãi.
"Ngoài dũng cảm ra thì còn cần trách nhiệm." Hoa tiên sinh nói với Lâm Nguyễn, "Lúc còn trẻ thì thấy tình cảm nồng nàn, không biết rằng sau này tình yêu sẽ khô cạn.
Nếu ngày ấy thực sự đến thì phải làm sao đây? Bỏ cuộc ư? Không được, bởi vì ban đầu em đã hứa hẹn một đời, em phải chịu trách nhiệm cả đời."
Lâm Nguyễn nhíu mày, Hoa tiên sinh thấy thế thì cười ha ha: "Câu này đúng là không được lãng mạn lắm nhỉ, người trẻ tuổi các em không thích nghe."
Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, nói: "Không có ngoại lệ sao ạ?"
"Đương nhiên là có ngoại lệ," Nói tới đây, Hoa tiên sinh rất hứng thú: "Giống như thầy và sư nương của em, hai chúng ta đã ở bên nhau được ba mươi năm rồi! Em không biết đâu, ba mươi năm trước, lần đầu tiên thầy nhìn thấy sư nương của em thì thầy đã ngẩn cả người vì quá xinh đẹp.
Khi ấy thầy nghĩ, sao cô em này lại đẹp đến thế, nhất định phải lấy về làm bà xã!"
Hoa tiên sinh phấn khích đến nỗi buột miệng nói tiếng quê nhà.
Lâm Nguyễn vừa nghe vừa nhớ tới Trạm Hi.
Lúc Trạm Hi không ở bên cạnh cậu, Lâm Nguyễn luôn rất dễ dàng nhớ tới hắn, chân trời có một đám mây hình thù kỳ lạ, cậu muốn chỉ lên đó cho Trạm Hi xem, tiếng sóng trên sông Hoàng Phố, cậu muốn nghe nó cùng Trạm Hi.
Thỉnh thoảng có làn gió phất qua má cậu, nó cũng dịu dàng giống như Trạm Hi vậy.
Trạm Hi, cậu đọc đi đọc lại hai chữ này trong đầu, Trạm Hi.
Người môi giới mà cậu tìm đã mất tăm, một người khác đáng tin hơn thì đã lấy được vé tàu.
Lâm Nguyễn dùng bốn thỏi vàng để đổi lấy bốn tấm vé tàu, môi giới bảo cậu, rạng sáng sẽ xuất phát, bảo cậu nên chuẩn bị sớm.
Lâm Nguyễn nói tin này cho Hoa tiên sinh, cả nhà Hoa tiên sinh bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lâm Nguyễn về chỗ trọ, cũng bắt đầu dọn đồ.
Bóng đêm yên lặng bao phủ lấy bến Thượng Hải, thành phố không ngủ này đã bị bao trùm trong bóng ma chiến tranh, chỉ có nước sông Hoàng Phố vẫn gợn sóng như không hề sợ hãi.
Cô chú Triệu nghe thấy tiếng động thìlên tầng, hỏi Lâm Nguyễn: "Con sắp đi rồi à?"
Lâm Nguyễn ngừng tay lại, gật gật đầu với họ, do dự một lát lại hỏi: "Cô chú có định đi không?"
Cô chú Triệu đều lắc đầu, "Cô chú phải chờ A Phúc trở về."
A Phúc là con trai của hai người.
Lâm Nguyễn không ở nơi nay ngay khi vừa đến Thượng Hải, lúc vừa đến cậu thuê một căn phòng khác, lúc ấy cậu còn ngây thơ, bị lừa tiền thuê nhà cũng không biết, nửa đêm còn bị đuổi ra ngoài.
Sau đó gặp được A Phúc trên đường, rồi thuê nhà của cô chú Triệu.
Lâm Nguyễn biết mình là một người rất may mắn, cậu gặp được rất nhiều người tốt.
Cô chú Triệu thu dọn đồ đạc giúp cậu cho đến tận khuya, xung quanh im ắng, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.
Lâm Nguyễn nhét hai thỏi vàng xuống nệm chăn, xách rương đồ xuống tầng.
Thời thế loạn lạc khiến tình người càng thêm thắm thiết, cô chú Triệu tiễn cậu ra cửa, cô Triệu kéo tay cậu: "Con thuê nhà của cô chú cũng coi như có duyên.
Sau này nếu còn đến Thượng Hải thì nhớ ghé thăm nhé."
Lâm Nguyễn gật đầu, cô chú Triệu vẫn đứng ở cửa nhìn cậu rời đi.
Gió trên bến cảng rất lớn, không chỉ có một mình Lâm Nguyễn muốn rời khỏi đây, người qua kẻ lại tấp nập, ai cũng mặc áo choàng dài và xách theo rương đồ, ai cũng vội vã.
Lâm Nguyễn nhìn thấy Hoa tiên sinh và Hoa thái thái, nhưng lại không thấy Hoa Anh đâu.
"Hoa Anh đâu ạ?" Lâm Nguyễn hỏi.
"Đông quá nên lạc mất rồi." Hoa thái thái vô cùng lo lắng, người qua lại rất đông, vô ý đụng vào Hoa tiên sinh khiến ông lảo đảo.
Lâm Nguyễn đỡ hai người, nhìn ngó xung quanh, dòng người chật như nêm, không biết nên tìm ở đâu bây giờ.
Hai vợ chồng hơi sợ hãi, chỉ có Lâm Nguyễn vẫn bình tĩnh.
Cậu đưa hai tấm vé tàu cho hai người, nói: "Thầy cô cứ đợi ở đây, nếu thuyền tới rồi thì lên thuyền ngay.
Em sẽ đi tìm Hoa Anh, chúng ta gặp lại nhau ở trên thuyền."
Lâm Nguyễn dặn dò: "Hai người nhất định phải đi lên, đừng chờ em, em tìm được Hoa Anh rồi cũng sẽ lên thuyền."
Hoa tiên sinh và Hoa thái thái gật đầu, Lâm Nguyễn sắp xếp xong cho hai ông bà thì chỉnh lại áo choàng, quay lại hòa vào đám đông đi tìm Hoa Anh.
Đám người ồn ã, tiếng gọi của Lâm Nguyễn gần như chìm nghỉm.
Dòng người như dòng nước chảy xiết khiến cậu lội ngược lại rất khó khăn.
Bỗng nhiên một tiếng động vang lên trên bến cảng, thuyền đã tới rồi, đám đông gào thét chen nhau lên thuyền, Lâm Nguyễn hơi sốt ruột.
"Anh Lâm Nguyễn..." Lâm Nguyễn thoáng nghe thấy tiếng Hoa Anh, cậu nhìn xung quanh, thấy một cô gái đội mũ đỏ vẫy tay với mình bên kia đường.
Lâm Nguyễn thấy cô, vội vã xuyên qua dòng người để đến đó.
Cậu đi rất khó khăn, nhưng cuối cùng cũng tìm được Hoa Anh.
Hoa Anh bị đám đông chèn ép hơi chật vật, cô níu cánh tay Lâm Nguyễn, bảo: "Em đánh mất hành lý rồi."
"Trong đó có gì quan trọng không?"
Hoa Anh đáp: "Đều chỉ là quần áo và sách vở."
Lâm Nguyễn vội nói: "Mấy thứ ấy mất thì cứ cho mất luôn,đến nơi mua lại sau cũng được."
Cậu kéo Hoa Anh đi ra bến cảng, phía trước toàn là đầu người đông nghìn nghịt.
Bỗng nhiên không biết là ai hô lên: "Lính đến rồi!"
Nháy mắt, đám đông nhốn nháo lên như nước rơi vào chảo dầu sôi, khiến người ta đinh tai nhức óc.
Lính tráng không cho dân thường rời khỏi Thượng Hải, đó là lý do vì sao họ phải xuất phát từ sáng sớm.
Lâm Nguyễn quay đầu thoáng nhìn, thấy xe quân đội thực sự đã tới rồi, rất nhiều binh lính vác súng xuống xe, một toán lính chặn dòng người lại, một đám khác thì áp giải người đi, cao giọng quát: "Không được lên thuyền!"
Lâm Nguyễn kéo Hoa Anh đi, khó nhọc xuyên qua dòng người.
Giữa đám đông hỗn loạn, tiếng súng chói tai, không biết là ai đã nổ súng, một người đàn ông bên cạnh Hoa Anh ngã xuống, ngực bắn ra dòng máu đỏ tươi.
Hoa Anh thét lên, Lâm Nguyễn lập tức bịt miệng cô lại, kéo cô hòa vào đám đông.
Đám đông dần tản ra, chừa lại một vòng tròn nơi người đàn ông bị trúng đạn ngã xuống, nhân lúc mọi người chưa kịp hồi thần, Lâm Nguyễn kéo Hoa Anh nhanh chóng chạy ra chỗ thuyền thả neo.
Dưới thuyền đã hỗn loạn hết lên, trên thuyền cũng không khác gì, thủy thủ đi ra giữ trật tự, soát vé một cách vội vàng, người gần mạn thuyền có xu hướng vọt lên bất cứ lúc nào.
Trên thuyền, Trạm Hi nhíu mày, một người nước ngoài vội vã lại gần hỏi: "Thưa ngài, bến cảng quá hỗn loạn, còn có quân đội tham gia, chúng ta có nên cho thuyền đi bây giờ không?"
"Đợi đã." Trạm Hi siết chặt ngón tay, một người nước ngoài khác đi vào, nhìn thấy Trạm Hi thì anh ta lắc đầu.
Trạm Hi bực bội nhắm mắt lại, "Đi tìm tiếp."
Người nước ngoài đứng cạnh vội la lên: "Thưa ngài, gần như toàn bộ những người có vé đều đã lên thuyền, không thể đợi thêm được nữa."
Gần như là anh ta vừa dứt lời xong thì bến cảng có tiếng súng nổ, không phải một tiếng mà là liên thanh không ngừng.
Trạm Hi không nói nữa, vẻ mặt ngày càng lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, một người khác mang theo một gã đàn ông mập mạp đi vào, nói: "Thưa ngài, tên này nói rằng đã từng thấy người trên ảnh chụp."
Trạm Hi mở mắt ra, quay lại nhìn gã đàn ông mập mạp.
Người nước ngoài đứng cạnh cầm tấm ảnh chụp của Lâm Nguyễn, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi: "Ông đã từng thấy người này?"
Gã mập bị mấy người nước ngoài dọa sợ, lập tức đáp: "Thấy rồi thấy rồi, tôi từng làm ăn với ông chủ nhỏ này."
"Bây giờ người đó ở đâu?" Trạm Hi hỏi.
"Cái này...tôi làm sao biết được?" Gã mập bất an nhìn Trạm Hi.
Trạm Hi đã không còn nhiều nhẫn nại nữa, mắt thấy người nước ngoài đứng cạnh định ra tay, gã mập thấy không ổn, vội la lên: "Cậu ta...cậu ta cũng đã mua vé tàu!"
Trạm Hi ngẩng lên nhìn ông ta, gã mập lại nói: "Hình như đã mua bốn tấm vé, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là lên thuyền rồi."
Trạm Hi nhìn ông ta, nặng nề nói: "Tốt nhất là ông nên nói thật."
Hắn quay lại ra lệnh: "Đi tra xét người trên thuyền."
Một người nhận lệnh ra ngoài, tiếng súng lại vang lên cùng với tiếng gào thét của đám đông.
Người nước ngoài ở lại nói: "Bây giờ điều tra từng người thì e là không kịp nữa, có điều nếu như tất cả những người có vé đã lên thuyền thì tôi nghĩ chúng ta có thể khởi hành trước, chờ an toàn rồi tìm sau."
Tiếng súng ngày càng dồn dập, Trạm Hi biết, không thể đợi thêm nữa.
Hắn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Khởi hành."
Một tia nắng xuyên qua mây đen chiếu xuống đại lục, thuyền chậm rãi nhổ neo, để đám đông lộn xộn lại bến cảng.
Lâm Nguyễn kéo Hoa Anh chạy lên lan can trên boong tàu, nhìn ánh nắng ban mai phía chân trời, cậu thở một hơi dài thườn thượt.
.